Ma Giới.


Người đăng: zozohoho

Hoài Nam mở mắt, toàn thân không đau ê ẩm như hắn tưởng, trái lại còn khá
thoải mái, cử động một chút không thấy trở ngại gì.

“Hừm, hay là mình tạch rồi, đang ở trạng thái linh hồn thể gì đó nhỉ !?”

Trí nhớ hắn vẫn còn tốt, không có bị chấn động khiến cho quên đi cái gì. Cảnh
tượng cuối cùng còn nhớ là mình bị nhóc loli kia kéo vào trong một vết rách
không gian, cố gắng giãy dụa tuyệt vọng cũng không thoát.

Cuốn vào vết rách không gian vẫn còn sống, tứ chi không thiếu mảnh nào, loại
chuyện tốt này Hoài Nam cảm thấy đáng lẽ nó không nên dính dáng tới mình. Trừ
khi mình có hào quang nhân vật chính phù hộ mới được nha.

“Ừm, án theo nhân vật chính tình tiết, lúc này hẳn là mình vừa rớt núi đi,
theo thường lệ sẽ xuất hiện một em gái hay cao nhân nào đó xuất hiện truyền bí
kíp nhỉ.”

“Đại ca ca, anh tỉnh lại rồi hả !?”

Hoài Nam sặc nước miếng, bật người ngồi dậy, nhìn kỹ mới phát hiện mình đang ở
trong một không gian tối om, quanh người chỉ có điểm sáng duy nhất từ một quả
cầu ánh sáng tròn tròn lơ lửng như đom đóm, thể tích bằng khoảng nắm tay.

Thông qua ánh sáng xanh dịu, hắn chứng kiến chủ nhân của giọng nói non nớt
trong trẻo vừa rồi, lập tức nhảy dựng lên. Đầu liền đụng vào cái gì đó, đánh
một cái u đầu, đau đến nhe răng nhếch miệng. Hoài Nam khóc không ra nước mắt,
ngồi xổm ôm đầu:

“Uây loli, có gì từ từ nói nha. Ta đầu hàng, đừng giết ta được không !?”

Bé gái đối diện, hay nói đúng hơn là Mặc Sương Vũ có bộ dáng loli nghiêng đầu,
ánh mắt mơ hồ nhìn hắn, khuôn mặt trẻ em bầu bĩnh đầy vẻ nghi hoặc mê mang:

“La lị !? Anh đang nói với Tiểu Vũ sao !? Đại ca ca, tại sao Tiểu Vũ phải giết
anh !?”

“Á đù.” Hoài Nam tròn xoe mắt, ngẩng đầu nhìn lên, đối phương cũng làm một bộ
mặt ngây dại như hắn, bốn mắt nhìn nhau, chớp chớp.

“Chúng ta không phải kẻ địch sao !?” Hoài Nam cẩn thận hỏi.

“Chúng ta tại sao lại là kẻ địch !?” Mặc Sương Vũ lại nghiêng đầu chấm hỏi.

“Ta từng đánh cho bé lòi phèo ra đó.” Hoài Nam ẩn ẩn đã đoán dc gì đó, bắt đầu
thăm dò.

Mặc Sương Vũ cười khanh khách:

“Đại ca ca, anh đến Trúc Cơ còn chưa đạt tới, làm sao có thể đánh Tiểu Vũ chứ
!? Tiểu Vũ thế nhưng là Kim Đan kỳ đó nha, tùy tiện một trăm người như anh lao
lên quần ẩu, Tiểu Vũ vẫn có thể nhẹ nhàng xử lý. Ừm, tuy Tiểu Vũ chưa từng
đánh nhau bao giờ, nhưng trên sách nói vậy đấy, chênh lệch hai đẳng cấp ở Tiên
Giới, khoảng cách thực lực như trên trời dưới đất nha.”

Hoài Nam cảm thấy trong đầu có cái gì đó vỡ ra, hình như ngộ ra cái gì đó, âm
thầm cười lạnh:

[Chưa từng đánh ai bao giờ phỏng !? Thế đứa nào vừa mới cầm phi kiếm chặt ta,
còn dán bùa lên người cho ta nổ nữa !?]

Thế nhưng ngoài mặt vẫn nói:

“A ha ha, đùa một chút vậy thôi. Tiểu…Vũ phải không !? Bé có biết đây là đâu,
tại sao chúng ta lại ở đây không !?”

Mặc Sương Vũ nhìn hắn như một thằng ngốc:

“Đại ca ca, dù anh tu luyện có hơi phế vật, nhưng không có kiến thức là khó
sống lắm nha, màn đêm đen dày đặc này, đặc tính áp chế năng lượng này rõ ràng
là ma khí, nơi có ma khí dày đặc thế này, dĩ nhiên là ma giới rồi. Còn tại sao
chúng ta ở đây, Tiểu Vũ cũng không biết, nếu không phải tu vi của đại ca ca
quá thấp, Tiểu Vũ còn hoài nghi anh đang bắt cóc trẻ em đấy nha.”

Ma giới !?

Hoài Nam đần mặt, trong lòng cuộn sóng. Cảm giác ngửa đầu lên trời thấy mấy
ngàn con chân long giáng thế, cúi xuống đất thấy mấy trăm con lợn gặm tỏi chạy
qua.

Đùa cái gì vậy hả !?

Tại sao lại xuyên không rồi !?

Lại còn xuyên đến cái vùng chim không thèm ỉa này.

Hoài Nam lệ rơi đầy mặt.

Ma giới, có rất nhiều cách gọi khác nhau. Còn được biết đến như Địa Ngục, nơi
yêu ma quỷ quái tụ họp, hoặc là Tội Vực, nơi đám người không muốn sống ở Tiên
giới, Thần Giới hay Nhân giới chạy đến đóng đô.

Đặc điểm dễ nhận dạng nhất là ở đây tối om.

Hoàn toàn không có chút ánh sáng.

Hắc Ám khung thương, bảo vật định giới dễ nhìn thấy nhất trong sáu cái, lúc
nào cũng bao phủ toàn bộ bề mặt thế giới này. Dù theo thống kê ghi lại, Ma
giới gồm mười tám tinh cầu kết nối với nhau như một chuỗi xích khổng lồ, thì
cả mười tám tinh cầu này đều không ánh sáng.

Đơn giản là vì thế giới này không có mặt trời, xung quanh các hành tinh chỉ có
một vùng chân không và thiên thạch vụn, chẳng có ngôi sao nào cháy được.

Thế nhưng động vật ở Ma giới lại không phải là sinh vật máu lạnh, nhiệt độ ở
đây thậm chí còn cao hơn trung bình ở trái đất không ít, đại khái tương đương
với mấy cái sa mạc. Hắc Ám khung thương hoàn thành rất tốt vai trò bảo vật
định giới của nó, không có mặt trời, thì chính bản thân nó liền thay thế luôn
nguồn nhiệt.

Âm u, tối tăm, nhưng lại nóng nực.

Hoang vu, đầy sỏi đá, điều kiện khắc nghiệt, nhưng lại tập trung đa dạng chủng
tộc nhất Lục Đạo. Ma giới là một tổ hợp đầy mâu thuẫn.

Đối với người thường như Hoài Nam, đặt chân đến ma giới, phóng tầm mắt nhìn ra
xa xa, hắn phát hiện, mình thế mà coi như bị mù rồi.

Giơ tay không thấy ngón, nhấc chân không thấy giày. Hoài Nam rất buồn bực.

“Em gái, cho xin chút ánh sáng được không !?”

Mặc Sương Vũ nghe tiếng kêu uể oải của hắn, quay đầu lại nói:

“Đại ca ca, quang cầu thuật này thi triển ở ma giới tiêu hao linh lực gấp mười
lần, Kim Đan của Tiểu Vũ không biết bị làm sao, linh lực thu phóng rất chậm.
Lúc này nên đảm bảo linh lực tiết kiệm thì hơn, trời biết chốc nữa chúng ta
đụng đến cái gì đâu.”

Hoài Nam nghe xong lại càng uể oải, Kim Đan có vấn đề, hẳn là do một đấm của
hắn lúc trước, lực tay của hắn lúc đó nếu đấm vào người thường, phải xuyên qua
rồi mới đúng, con bé này chỉ rên nhẹ một cái, dáng loli mà thể chất tốt thật.

Mà nghĩ lại, nếu không mạnh tay như vậy, giờ này mình đã là cái xác, còn tâm
tình đâu mà oán thán.

Trạng thái Tiểu Vũ này của loli rất không tệ, Hoài Nam âm thầm tự an ủi. Hắn
cũng đại khái đoán ra được, hẳn là lúc trước mình dùng khẩu Airgun để bắn một
phát vào giữa trán em gái này, làm não cô ta bị chấn động rồi. Thực tế kiểu
chấn động nhất thời này chắc sẽ hồi phục rất nhanh thôi, đến lúc đó con bé hẳn
lại lao tới muốn chặt mình. Thế nhưng bây giờ mà tách ra, mình cũng sẽ sớm
tèo. Thôi thì cố gắng vậy.

Mặc Sương Vũ đi trước, Hoài Nam thông qua một sợi dây vải bám theo cô ta,
chẳng nhìn thấy người, chỉ nghe giọng nói khe khẽ vọng lại:

“Đại ca ca, anh là làm sao xuất hiện ở đây !? Tu giả không đến Trúc Cơ như
anh, tùy tiện một con ma quỷ cấp bậc luyện thể cũng có thể giết chết anh rồi.
Phải biết là ma vật đồng cấp đều mạnh vượt trội tu giả chúng ta đấy.”

Hoài Nam chẳng để ý giọng điệu có chút trách cứ với xem thường của Mặc Sương
Vũ, dù sao hắn cũng chẳng phải tu giả, cảnh giới không có nghĩa lý gì cả. Kim
Đan hắn cũng từng giết qua vài tên rồi, cấp cao thì có gì hiếm lạ chứ, chỉ
cười trừ, thuận tiện hỏi:

“Bé có vẻ biết rõ về Ma giới này nhỉ !?”

Mặc Sương Vũ hếch mũi, nói với vẻ tự hào:

“Tất nhiên rồi, đừng nhìn Tiểu Vũ mới có mười tuổi, số sách ta đọc được còn
gấp ba lần một trưởng lão Nguyên Anh ấy chứ. Ở gia tộc Tiểu Vũ cũng được tính
vào dạng thiên tài đó nha.”

“Mười tuổi !?” Hoài Nam trố mắt, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Tiểu Vũ, bé sinh vào năm
nào !?”

“Năm Thiên Nguyên 34170, sao vậy, đại ca ca !?”

[Á đù, con nhỏ này còn nhiều tuổi hơn ta.] Hoài Nam âm thầm tặc lưỡi, lịch ở
Tiên giới hắn cũng biết, năm nay là năm 34198, nói cách khác, loli này đã hai
mươi tám tuổi rồi. Vẫn biết là tuổi ở Tiên Giới không thể so sánh giống như ở
trái đất, nhưng bị một bé con con dạy đời đã đủ khiến hắn âm ẩm khó chịu, giờ
mới biết hóa ra người ta còn nhiều tuổi hơn mình, Hoài Nam cứ như vừa nuốt
phải một con ruồi.

Tiên giới không tính tuổi thọ như trái đất, thọ nguyên của người ở thế giới
này thay đổi theo đẳng cấp tu luyện được, bởi vậy độ tuổi của một người quyết
định bởi chu kỳ sinh mệnh của họ. Ví dụ đạt tới Kim Đan kỳ, theo lý thuyết sẽ
có khoảng 300 năm tuổi thọ. Mặc Sương Vũ mới có 28 tuổi, án theo độ tuổi của
Kim Đan cao thủ, thì chu kỳ sinh mệnh của cô ta mới được chừng 10%, bởi vậy bộ
dáng thể hiện ra ngoài cũng chỉ khoảng mười tuổi.

Chu kỳ sinh mệnh đã mất đi không thể thay đổi. Ví dụ nếu như Mặc Sương Vũ năm
30 tuổi liền tấn cấp nguyên anh kỳ, theo lý thuyết cô ta sẽ có 1000 năm tuổi
thọ, chu kỳ sinh mệnh sẽ rút về 3%, thế nhưng vì đã hao phí 10% để tấn cấp Kim
Đan, nên coi như cô ta đã lãng phí mất 7% cuộc đời mình mới đạt tới Nguyên Anh
kỳ, và chỉ còn khoảng 900 năm tuổi thọ nữa thôi.

Đấy là Mặc Sương Vũ coi như thiên tài mới được như vậy, thực tế Nguyên Anh kỳ
cao thủ tuy nói được ngàn năm thọ nguyên, thế nhưng tất cả đều lãng phí mất
40-50% chu kỳ sinh mệnh mới tới được giai đoạn này, đều chỉ còn sống được vài
trăm năm nữa là căng. Đấy còn là may mắn, nếu đen đủi, hao phí mất 99% bản
nguyên sinh mệnh mới đạt tới Nguyên Anh, thì chỉ còn sống thêm được khoảng 10
năm nữa là phải xây mồ, Nguyên Anh ngàn tuổi, chỉ là vẽ vời thôi. Mỗi lần tấn
cấp đều tiêu hao chu kỳ sinh mệnh, người thiên tư tốt thì mất vài %, người cùi
bắp thì hao vài chục % là chuyện bình thường. Nếu như đạt tới 70% chu kỳ sinh
mệnh rồi mà lại mất tới 30% nữa để lên cấp, thì coi như treo. Bởi vậy sau Kim
Đan, mỗi một lần đột phá đều cần chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu không thật sự là đánh
bạc với sinh mạng.

Nói chung thì đột phá cảnh giới, càng sớm càng tốt. Càng sống lâu thì mới có
càng nhiều thời gian để tìm đường lên cấp tiếp. Giống như Mặc Sương Vũ, chỉ
mất 10% chu kỳ sinh mệnh đã lên tới Kim Đan kỳ đã khiến rất nhiều ông già xấu
hổ muốn nhảy lầu. Nhưng trong mắt Hoài Nam, vẫn chưa tính là gì.

Hắn còn biết một thằng cha từ Trúc Cơ chạy lên Nguyên Anh trong vòng năm năm
đấy.

Cái vấn đề hack cấp độ của ShenJian đến bây giờ vẫn chưa có lời giải tử tế,
Hoài Nam có tìm người hỏi han qua, nói ba mươi năm tu tới Nguyên Anh kỳ, nhiều
người đã tưởng hắn bị điên. Rõ ràng, đặt ở nơi nhà nhà tu luyện, người người
tu luyện như Tiên Giới, ShenJian cũng là một cái hiện tượng. May mắn là hắn
hao phí 18% chu kỳ sinh mệnh ở trái đất mới đạt tới Kim Đan, nên bộ dáng vẫn
là thanh niên, chứ nếu sinh ra ở tiên giới, dùng hai mươi năm leo lên Nguyên
Anh kỳ, chu kỳ sinh mệnh còn không tới 2% chắc không phải là bộ dáng đứa bé sơ
sinh chứ !? Hoài Nam nghĩ tới vấn đề này mà hãi.

ShenJian chắc chắn là tồn tại dị dạng, vượt qua hệ thống của Tiên Giới. Nói
đơn giản một chút, thì giống như đang cầm tool hack trà trộn vào hệ thống.

Những thứ này đều là Hoài Nam tính toán ra sau khi đọc tư liệu về người Tiên
Giới, thực tế thì dân ở đây chẳng hề có cách tính này. Đạt tới Kim Đan kỳ, mỗi
người đều có Kim Đan, thông qua quan sát nó đều có thể hiểu thấu toàn bộ bản
nguyên sinh mệnh của cơ thể, tuổi thọ còn bao nhiêu thì tự biết, thiếu thì tìm
thuốc bổ, sợ chết thì tìm quan tài băng ngủ đông tìm cơ duyên hoặc nhờ con
cháu tìm thêm thuốc. Bởi vậy tuổi ở Tiên giới, nói một cách thô tục là *
cái quy chuẩn hẳn hoi nào cả. Hoài Nam tách nó thành chu kỳ sinh mệnh, coi như
đã rất dễ hiểu.

Mà, vì buồn bực nên hắn nghĩ lan man, quay lại thực tại, nhìn bóng đen vô tận
phía trước, Hoài Nam cảm thấy tiền đồ mình nó na ná cái tiền đồ chị Dậu.


IMI - Tiên Giới Chiến - Chương #105