Át Chủ Bài (3)


Người đăng: zozohoho

Grao… grao….

Bắt đầu bằng một đợt sóng khí dày đặc kèm theo âm bạo. Sau đó mặt đất rung
chuyển cùng tiếng nứt vỡ trầm trọng. Chấn động lan tỏa cùng khí tức hung bạo
khiến tất cả mọi người cùng dựng tóc gáy.

Tu giả Mặc Gia lẫn Thánh Giả Thần tộc đều bị khí tức này chấn trụ, đồng loạt
dừng tay, đều dùng ánh mắt hoang mang nhìn về phía cổ thành Mặc Gia.

Chỉ thấy từ dưới cơ quan thành, theo kẽ nứt đang ngày càng mở rộng, một cánh
tay với bốn móng vuốt khổng lồ nhấc lên, găm sâu vào lòng đất, dùng sức kéo
lên thân thể nặng nề phía sau.

Ánh mắt màu đỏ như máu, huyết quang nồng đậm, làn da bằng kim loại sẫm màu sần
sùi giống như da cá sấu, tứ chi cong cong đầy những móng vuốt nhô ra chẳng
theo quy luật nào. Đầu sư tử, mỏ chim, tổ hợp kỳ dị nhìn thế nào cũng giống
tạo hình như ma thú hung ác.

Lưng nó khom khom, găm đầy những trụ thủy tinh màu xanh lục, tỏa ra những hạt
linh tử đậm đặc lớn như bàn tay người, tựa như mang theo một đàn đom đóm trên
lưng.

“Cái gì đây !?” Một gã khách khanh Mặc Gia run giọng, có chút sợ hãi. Hắn phát
hiện linh khí xung quanh mình vậy mà đang ào ào chạy về phía những trụ thủy
tinh trên lưng quái thú khổng lồ kia. Tốc độ hấp linh này còn nhanh gấp bốn
lần một tụ linh trận cơ bản, giống như một hắc động đang không ngừng thổ nạp
linh khí.

“Không biết, ta chưa bao giờ nghe đến Mặc Gia còn có thứ này… nhìn qua, hình
như là một loại cơ quan thú !?” Một gã tu giả khác cũng đoán già đoán non với
vẻ mặt trầm trọng.

Tu giả Mặc Gia chính thống thì nhìn nhau, sau đó thở dài, đồng loạt quỳ xuống,
cúi đầu trước cự thú vừa xuất hiện.

Cự thú hiện ra, nói vậy Mặc Gia của bọn họ đã xong đời.

Những người này sau khi bái lậy, nhanh chóng khởi động pháp quyết độn thuật,
các loại gia tốc pháp thuật, nhân cơ hội mọi người còn đang bị chấn nhiếp,
biến mất khỏi chiến trường.

Nhiều tu giả thấy tình thế bất ổn, cũng niệm pháp quyết, muốn rời khỏi, nhưng
đúng lúc này, con mắt màu đỏ của Cự Thú đằng xa chợt lóe sáng, nó ngẩng đầu
gầm lên một tiếng giận dữ:

Grao Grao…

Sóng âm lấy nó làm trung tâm tràn ra, dùng tốc độ cực nhanh quét qua khắp
chiến trường, đánh bay toàn bộ tu giả đang lăng không muốn chạy trốn, ép bọn
họ chật vật rơi xuống mặt đất, làm dấy lên một hồi khói bụi.

Thánh giả Thần Tộc nhìn Helios, muốn coi hắn xử lý tình huống này thế nào.
Người này cũng xầm mặt, do dự một chút, liền muốn lui lại.

Bản năng của hắn mách bảo, thứ này không đơn giản như vậy.

Đúng lúc này, trên bầu trời, một quả cầu lửa khổng lồ đập thẳng xuống thân thể
cự thú, những cọc thủy tinh màu xanh trên lưng nó cũng lập tức phản ứng lại,
linh tử dày đặc tràn ra, hình thành một vòng hộ thuẫn bán cầu, ngạnh tiếp.

Bùm bùm bùm.

Dư chấn vụ nổ tán đi, Hestia vẻ mặt ngưng trọng, dứt khoát bay ngược trở về.

Cự thú phía dưới hoàn hảo, không xước sơn, không cháy xém, hoàn toàn đỡ lấy
một đòn của Hestia thoải mái, nhìn thấy kẻ tấn công mình còn muốn chạy, nó há
miệng, một chùm linh khí xoáy tròn nhanh chóng hội tụ, nghiền ép, cuối cùng
bắn mạnh ra theo đường thẳng.

Khí bạo hung hãn chỉ sượt qua cũng cày mặt đất thành một rảnh sâu, cùng vô số
cát đá bay lên, nổ vụn.

Hestia quay cầu lại, chỉ thấy một sóng khí hung hãn đang trào dâng muốn nuốt
chửng mình, lập tức xòe quạt, múa lấy một vòng quanh thân, sóng nhiệt từ hai
chiếc quạt tràn ra, hình thành một quả cầu lửa khác đánh thẳng tới cột linh
khí phóng ra từ cự thú.

Cầu lửa vỡ tan tành, Hestia kinh khoảng, đôi quạt càng biến lớn hơn, giống như
hai mảnh khiên che trước người, vừa đúng lúc sóng khí tràn đến đánh văng cô ta
đi.

Vị nữ thần này bay lộn vài vòng mới ổn định được thân thể, đôi tay cầm quạt đã
tê rần. Thoát khỏi phạm vi công kích của cự thú mới thở ra một hơi. Bay về
phía thần điện của Aprodite.

“Sao rồi !?” Tràng cảnh bên ngoài, Aprodite cũng nhìn thấy, vừa gặp Hestia
quay trở lại, liền hỏi.

Hestia phồng má:

“Không công bằng chút nào, nó là nhân tạo, vốn chẳng có tiềm năng gì để hấp
thụ cả, lửa của ta vô dụng với nó.”

Lĩnh vực của Hestia chỉ có tác dụng với sinh vật sống, loại sinh vật nhân tạo
nửa cơ khí như cự thú ngoài kia, gần như không hề bị ảnh hưởng.

“Kể cả như thế, cũng không cần vội vã chạy về đây chứ !?” Aprodite nhíu mày.
Hestia chưa tung ra một phần mười sức lực đã vội vàng chạy trốn, cái này không
đúng lắm.

“A, xem đi thì biết.” Hestia tiu nghỉu, chỉ tay ra bên ngoài. Aprodite nhíu
mày nhìn xem, lập tức khiếp sợ.

Từ sau lưng cự thú khổng lồ, phía bên dưới kẽ nứt của Cơ quan thành, từng
chiếc từng chiếc tay giáp bọc trong vuốt nhọn găm lêm mặt đất, hàng loạt thân
ảnh đồ sộ từ từ trồi lên.

Còn cự thú đầu tiên, lúc này đã nhào tới chỗ quân đội Thánh Giả thần tộc và
Helios, đôi thiết trảo vung lên, còn không để lại tàn ảnh, chỉ kéo theo một
bầy máu thịt đã bị khí bạo chấn thành huyết vụ nồng nặc.

Công kích từ các thánh giả đánh vào người nó chỉ phát ra những tiếng boong
boong khiến tâm tình mọi người trùng xuống. Người bị nó tiếp cận đánh trúng
đều không thể sống sót.

Tốc độ, sức mạnh, độ bền đều vượt qua thánh giả rất nhiều lần.

Đã tiếp cận chân thần tầng thứ.

Thậm chí Helios dùng một quyền đấm trực diện vào nó, kèm theo mặt trời nhỏ
trên nắm tay nổ mạnh, cũng chỉ để lại một vệt nám đen mơ hồ. Gã này còn không
tin vào mắt mình, ngây người ra, lập tức bị một tát đánh bay, máu thịt xương
cốt tung tóe lẫn lộn.

Tế bào thần tính của chân thần cũng rất cường ngạnh, đủ khiến hắn không trực
tiếp nằm luôn, nhưng bộ dáng hiện tại cũng rất khó xem.

Helios được mấy gã thánh giả trung thành cáng về thần điện của Aprodite đã là
chuyện của 5 phút sau, lúc này đám quân đội thánh giả đã chết mất một phần
năm.

Còn đám cự thú từ phía dưới cổ thành trồi lên đã hoàn toàn trình diện.

Hơn bốn mươi con.

Tốc độ, sức mạnh và độ bền đều ngang ngửa, thậm chí muốn vượt qua một chân
thần tồn tại.

Cái này có chút khó làm.

Hestia nghe nói đến đây, bờ môi mỏng manh thoáng run rẩy:

“Hơn… hơn 40 con rối đồng xanh có thể chống lại Cận giới hoàng cao thủ !?”

“Thực… cũng không hẳn là chống lại, nhưng chúng nó rất cứng, cũng rất nhanh,
rất mạnh, cận giới hoàng căn bản đánh không chết !” Aprodite cắn môi nói,
khuôn mặt cũng có hơi tái nhợt, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, tròng mắt xinh
đẹp thoáng chuyển, đầy mị hoặc:

“Đương nhiên, không phải cận giới hoàng cao thủ nào cũng nhẹ tay như vậy đấy.”

Bắt gặp đôi mắt vũ mị nhìn mình đầy chờ mong, ánh nhìn khiến bất cứ gã đàn ông
nào cũng phải lung lay mà muốn tan chảy, chiến thần Thor của Bắc Thần tộc chỉ
ngửa mặt cười hào sảng:

“Haha, đừng tính lên người ta, lần này ta chỉ tới đây quan chiến, vừa rồi phá
phách đã có hơi trái quy tắc rồi.”

Hắn liếc mắt, đôi mắt phóng tới khí thế áp bách, dừng lại trên người gã đàn
ông vóc dáng vạm vỡ mặc áo choàng trùm kín dung mạo vẫn khoanh tay ở góc khuất
nãy giờ không lên tiếng.

“Nếu nói về man lực thuần túy, cái này không phải tự hào của ma tộc sao !?”

Người sau nhẹ giọng nói:

“Nếu các người xác định, ta sẽ ra tay, kết thúc ước định với Athena.”

“Hắn thật sự được !?” Hestia và Aprodite nhìn nhau rồi lại nhìn người đàn ông
mặc áo choàng đen kia với ánh mắt hoài nghi. Chiến lực cận giới hoàng đỉnh
phong, đệ nhất chiến tướng của Ma giới, những danh hào này bọn họ đều đã nghe,
thế nhưng so với danh hào uy chấn tứ phương của chiến thần Thor Bắc Thần giới,
độ uy hiếp thật không đủ rồi.

Thor lắc lắc đầu nhìn hai cô gái vô tri, cười lạnh. Hắn ném cho người kia một
ánh mắt khiêu khích, rồi thản nhiên quăng cây búa trên tay tới.

Người mặc áo choàng đen thoáng ngạc nhiên tiếp lấy.

Đột nhiên cả cánh tay hắn trùng xuống, giống như bị một lực lượng vô hình kéo
xuống mặt đất từ cán búa, lực hướng tâm xuống dưới mạnh mẽ cực độ khiến cơ bắp
hắn nhanh chóng bị kéo toạc, giống như muốn xé rách cả bờ vai hắn ra.

Người mặc áo choàng đen này nhíu mày, cơ bắp ở cánh tay nổi lên cuồn cuộn, nắm
chặt lấy cán búa.

Nào ngờ hắn càng dụng lực, cây búa lại càng nặng.

Crac crac…

Tiếng xương cốt kêu lách cách đến rùng rợn, người mặc áo choàng đen có cảm
tưởng cánh tay mình sắp bị thứ lực áp quái dị này tháo xuống. Ma lực trên
người hắn điên cuồng vận chuyển đổ dồn vào chỗ cánh tay, tu bổ những vết rách
cơ do bất ngờ dùng lực quá độ, đồng thời theo máu rót vào một luồng man lực
khủng bố.

Khí tràng từ cơ thể mạnh mẽ phóng xuát không còn kiêng nể gì, chấn tan lớp áo
choàng bên ngoài, để lộ ra một khuôn mặt vuông vức kiên nghị, với nước da màu
cổ đồng nam tính.

Vương Tử Trực không còn thời gian quan tâm đến những chuyện này, cây búa trên
tay phảng phất mang một quy tắc áp chế nào đó, lúc này hắn có cảm giác như
mình đang nhấc cả một hành tinh trên tay, sức nặng còn không ngừng tăng lên.
Mặc dù lấy sức lực của đệ nhất ma tướng như hắn, lúc này cũng có chút khó
khăn.

Cánh tay Vương Tử Trực phồng lên một vòng, ma lực đem thể chất đã vô cùng
cường hãn của hắn mạnh mẽ đẩy lên một tầng lực lượng nữa, trọng tâm cả người
cũng đã cân bằng lại, vững vàng nắm lấy cán búa.

Két két két…

Quái lực từ cây búa mỗi lúc một tăng, ma lực Vương Tử Trực cũng theo đó rót
vàng càng nhiều, khuôn mặt hắn đã hoàn toàn biến chuyển nghiêm túc, vùng eo
phát lực, khiến cánh tay có thêm trọng tâm dần dần nâng lên.

Trọng lượng của cây búa dưới kỹ xảo truyền lực đã trải đều trên toàn thân hắn.
Mặt sàn dưới chân bắt đầu phát ra tiếng nứt vỡ trầm trọng, sau cùng không thể
chịu được sức nặng kinh khủng này mà sụp xuống. Vương Tử Trực hừ lạnh, một
chân nhấc lên, đem quái lực từ chiếc búa dàn trải ra rồi dẵm xuống.

Uỳnh.

Thần điện cứng rắn có thể chịu đựng công kích cận giới hoàng lung lay sắp đổ,
mặt sàn bị đánh ra một lỗ hổng đường kính hơn mười mét có dư.

Đây chỉ là sức nặng nghiền áp thuần túy tạo thành.

Cây búa vẫn còn không ngừng tăng lên trọng lượng, thế nhưng Vương Tử Trực đã
vững vàng cầm lấy nó, thoáng vung lên mấy đường, không khí ầm ầm tiếng bạo
liệt khủng bố. Đây là man lực thuần túy, kết hợp từ lực lượng và trọng lượng.
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy khó thở rung động.

Hai vị nữ thần Aprodite và Hestia đồng thời sợ hãi lui lại mấy bước.

Thể phách cường hãn tỏa ra khí tức áp bách mãnh liệt khiến bọn họ run sợ từ
bản năng.

Người này còn là cận giới hoàng sao !?

Quá…

Quá mạnh rồi…

Không để ý tới hai người, Vương Tử Trực nhìn tới Thor, ánh mắt khiêu khích của
đối phương ngập tràn hứng thú nồng đậm. Hắn cầm theo cây búa bước tới, mỗi
bước đi trầm trọng như có hai quả núi đang giáng xuống. Lực đạo chỉ cần khống
chế kém tinh xảo một chút thôi thì thần điện này có thể xơi xơi bị hắn như vậy
đạp nát.

Từng bước hắn bước đều khiến Aprodite giật thót với khuôn mặt tái nhợt. Thần
điện bị dẵm nát thì chính cô ta cũng không dễ chịu, nếu biết trước người này
kinh khủng như vậy…

Nghĩ lại lúc trước mình còn tùy tiện ở gần hắn như vậy…

Aprodite thật sự có linh cảm, nếu như lúc đó có dị động gì, chỉ sợ mình đã bị
miễu sát.

Không chỉ sở hữu man lực khủng bố, người này điều khiển lực đạo đã tới cảnh
giới đăng phong tạo cực. Hắn bước đi nhìn nhẹ nhàng, nhưng thực chất dưới gót
chân hắn, chấn động đã truyền khắp cả phiến thổ địa này.

Ngoại trừ Thor, những người chỉ từng nghe qua danh tiếng của Vương Tử Trực,
lúc này đã hoàn toàn chết lặng. Người này thật sự rất kinh khủng. Hắn đúng là
tồn tại nghịch thiên, thậm chí đã có thể so sánh với Athena…

Chiến lực thế này, hoàn toàn có thể uy hiếp tới Giới Hoàng vị.

Đứng trước mặt Thor, Vương Tử Trực bình tĩnh đưa cây búa lên, giơ ra trước mặt
hắn, nhẹ giọng nói:

“Vũ khí rất tốt.”

Thor cười cười, cũng không làm giá gì cả, tiếp lấy cây búa.

“Thể phách rất mạnh. Đáng nể lắm, con người.”

Hai vị nữ thần ở bên cạnh chấn động, cơ hồ không tin vào tai mình.

“Con người…”

“Không thể nào…”

Nhân loại không thể nào đạt tới trình độ này được.

Thế giới này quá điên cuồng rồi.

Thor không mấy để tâm đến ánh mắt khiếp sợ của hai vị nữ thần, giống như Vương
Tử Trực, bọn họ chỉ nhìn thấy một tồn tại trước mắt có thể uy hiếp đến mình.

“Thảo nào có thể chính diện tiếp một gậy từ King của Trường Sinh Đảo. Nghe cha
ta nói, còn tưởng ông phóng đại. Chuyến đi này thật không uổng.”

“Luật của thần mạch áp dụng lên chiếc búa không ngờ cũng không áp chế nổi
ngươi. Nhân loại đáng kính, ngươi thật sự là cường giả. Viễn siêu cổ thần hay
bất cứ chủng tộc nào hiện tại, dưới Giới Hoàng vị, ngươi thật sự là tồn tại
đỉnh phong.”

Thor xoay xoay chiếc búa trên tay, ánh mắt nóng rực:

“Khiêu chiến ngươi, có lẽ có thể đem ta đột phá cái giới hạn nghèo nàn của bản
thân đây.”

Vương Tử Trực lạnh nhạt nhìn hắn, ma lực toàn thân rút đi, cánh tay đã trở lại
trạng thái bình thường. Thứ khí thế áp bách chấn nhiếp chúng nhân cũng từ từ
thu liễm lại. Hắn lúc này chỉ như một ngọn núi trầm ổn bất động. Đối với sự
khiêu khích đầy hứng thú của đối phương, chỉ lạnh nhạt lắc đầu:

“Lực của ta là dùng để bảo vệ, chứ không phải để truy cầu đỉnh phong. Tìm
người khác đi.”

Thor nheo nheo mắt nói:

“Nếu vậy khi thứ ngươi bảo vệ bị uy hiếp, ngươi sẽ chiến đấu chứ !?”

Vương Tử Trực gật đầu:

“Tùy thời phụng đồi, chỉ là đến thời điểm đó. Ngươi chết.”

Tự tin, kiên định, trực tiếp và thẳng thắng. Đó là Vương Tử Trực lúc này.

Ma giới đệ nhất chiến tướng, cận giới hoàng đỉnh phong. Tồn tại cực hạn mà
người tu luyện có thể đạt đến.

Bất kể thời đại nào, hắn cũng đều có tư cách làm một vĩ nhân.


IMI - Tiên Giới Chiến - Chương #102