Át Chủ Bài (1)


Người đăng: zozohoho

Sau đó là một tràng hỗn chiến.

Tiên nhân đã mất đi trận pháp hộ thành để ỷ lại. Thần tộc cũng đã bị một đợt
lôi chấn đánh tan đội hình.

Cả hai phương đều biết rằng không thể để cho đối phương phục hồi lại như
trước, nếu không cảnh giằng co sẽ tiếp tục.

Bởi vậy, đây là lúc quyết định.

Trên trời, dưới đất, trong lòng đất, thậm chí trong các thông đạo không gian
vừa kiến tạo vội vàng, quyền ảnh, kiếm chiêu, pháp thuật, thần kỹ va chạm
không ngớt, toàn bộ kết giới ngập trong những tiếng nổ mạnh đì đùng, đan xen
tiếng hô hào giận dữ của kẻ sắp xuất đại chiêu và tiếng kêu la thảm thiết của
những ai đã trúng đòn.

Helios bị một thanh phi kiếm hữu lực đánh văng đi, quyền đầu của hắn va chạm
với thứ vũ khí sắc bén này tóe máu còn đau rát. Lảo đảo chạm mũi chân xuống
đất để ổn định thân hình, từ trên trời có ba quả cầu lửa nhè xuống đầu hắn mà
nện tới.

“Đậu xanh, đám này lấy đâu ra lắm đồ chơi phiền phức như vậy !?”

Cầu lửa hay phi kiếm đều có sát thương cực cao, đủ để hắn trầy vi tróc vẩy,
nhất là khi người xuất ra chúng chỉ là một gã tu giả phổ thông, vốn dĩ da lông
của hắn cũng không có tư cách làm rụng. Đây rõ ràng là hiệu quả của trang bị
cấp cao.

Một hai cái hắn còn có thể không để ý, nhưng cũng không thể chịu nổi quá nhiều
thế này chứ !?

Mặt trời sau lưng xoáy tròn sáng rực lên, quang mang trải rộng quấn lấy ba quả
cầu lửa, nuốt gọn, Helios vặn người, ba quả cầu lửa bị nuốt gọn theo lực kéo
của cú vặn mình bị ném đi về một đám tu giả đang tận tình chém giết khác, tạo
ra một vụ nổ đì đùng chấn tan xác cả đám. Còn chưa kịp đắc ý thì từ bên trái
lại có một luồng sét đánh tới, mặt trời sau lưng hắn thu nhỏ xoáy tròn trên
đỉnh bàn tay, Helios dẵm chân, vung quyền, cường ngạnh đánh tan tia sét, kéo
theo một luồng lửa đỏ rực trải dài theo đường thẳng, nuốt trọn luôn kẻ thi
pháp. Đối phương cũng ngoan độc, không thèm né tránh, trái lại bùng nổ linh
lực toàn thân, tế ra một cái quạt, gọi ra mười hai tầng đao gió từ trên đầu
Helios chém xuống.

Tu giả bị cú đấm lửa nuốt gọn đã cháy ra tro, Helios đang trong tư thế xuất
quyền cũng không kịp làm ra né tránh hữu hiệu, lập tức bị thiên đao từ trên
xuống băm vằm, cả người bị ấn dí xuống đất, do thiên đao chém vào khớp xương
cứng cáp của hắn không thể xuyên qua, chỉ có thể đè hắn xuống, đánh cho mặt
đất nứt vụn ra như cái mạng nhện, máu vàng kim bắn xối xả. Nếu khung xương
không cứng cáp một chút Helios đã thành thịt băm.

Bảo khí, lại là bảo khí !?

Helios vùi mặt xuống đất, ánh mắt còn chưa hết vẻ đần thối.

Bảo khí ở đâu ra nhiều như nấm, thấp nhất cũng là thánh khí, thần khí cũng có
mấy cái.

Bà nó, từ khi nào tiên giới trở thành một đám thổ hào như vậy !?

Helios có cảm giác mình đang phải đối mặt với một gã chủ thần cỡ như
Hepatheus, rơi vào vô tận bảo khí lĩnh vực, có chút ăn không tiêu rồi.

Làm không tốt, trận này hắn có thể sẽ cúp mất.

Rên lên một tiếng thảm thiết, Helios cắn răng xoay người, ngón tay và mũi chân
cùng phát lực, bắn vọt sang một bên. Chỗ hắn đứng vừa rồi lập tức ngập trong
một chuỗi nổ mạnh đì đùng. Sau đó là vô số tu giả rống giận đuổi theo nhưng
lại bị thần chúng dùng khiên Aegis che chắn áp sát quấn lấy, giúp Helios có
một hồi thở dốc.

Thần tộc chiến đấu có điểm giống ma tộc, lãnh đạo phải đứng trên tiền tuyến,
lập tức trở thành cái mục tiêu sống để quân địch đỏ mắt liều mạng kích sát.
Helios thầm nguyền rủa thằng nào nghĩ ra cái định luật này, nhưng chiến thần
mà núp sau toàn quân nói thế nào cũng không được hay lắm. Trừ khi quân lực quá
áp đảo, mới có thể làm dáng giống như ta tay không muốn động tay với đám kiến
hôi. Nhưng cái lôi chấn khủng khiếp kia đã khiến đám thần chúng hồn siêu phách
lạc, lúc này dù ai là chủ soái cũng phải đứng lên mà kiếm về sĩ khí cho toàn
quân.

Mỗi khi chết lại còn không cần mạng kích nổ bảo khí, nhiều cái khí bạo đẳng
cấp cao như vậy, bản thân hắn đã sắp đạt tới cấp độ chủ thần còn ăn không
tiêu, nữa là đám thánh giả.

Helios đã giết không ít hơn một trăm gã tu giả, nhưng đám này giống như kiến,
giết hoài không hết, thấy hắn là đỏ mắt liều mạng giống như một đàn ong hung
hãn.

Mà đúng là bọn họ đã đập vỡ tổ ong nhà người ta thật.

Cơ mà hắn có phải hung thủ chủ yếu đâu !?

Cái gã Thor đến và đi như chớp, không hổ danh thần sấm, đập một cú sung sướng
vui vẻ rồi vỗ mông bay về, còn lại lửa giận của tu giả Mặc Gia do hắn gánh.
Helios lệ rơi đầy mặt.

Còn may đang ở trong lĩnh vực nội năng, tiềm lực giống như vô hạn, dùng mãi
không hết, tế bào thần tính cũng được tăng phúc thật lớn, những vết thương
kiểu dao chém kiếm đâm thế này chỉ chớp mắt là lành lại. Helios cũng mặc kệ ba
bảy hai mốt, lĩnh vực nội năng khiến hắn cảm thấy nhiệt huyết đang bừng bừng,
tận tình đánh giết một hồi để xả ra toàn bộ nộ khí cũng không phải chuyện xấu.

Còn tu giả Mặc Gia, đã giết đến đỏ mắt rồi, thần chúng chưa kịp hoàn hồn sau
cú thiên lôi đáng sợ kia, nhất thời bị áp chế.

Đúng lúc này, từ trung tâm Mặc Gia Cơ Quan Thành, một luồng khí thế áp bách
như thủy triều dâng lên, kèm theo một âm thanh âm trầm lạnh lẽo:

"Mặc Gia xâm phạm giả, giác ngộ tử vong đi."

Sau đó bầu trời xuất hiện đồng loạt mấy trăm cái trận pháp, để Helios lại một
lần nữa đần mặt.

"Con bà nó, nâng khiên."

Uỳnh uỳnh uỳnh...

Mưa pháp thuật từ trên trời đập xuống, không bá đạo như Đế Thức, nhưng thắng ở
số lượng nhiều, dàn trải ra toàn quân, không gã thần chúng nào thoát khỏi vùng
ảnh hưởng. Mỗi một pháp thuật đều tương đương với một kích toàn lực của cao
thủ Thánh giả, đám thần chúng nếu không kịp phản ứng thì đã tử thương thảm
trọng.

May nhờ lớp khiên Aegis, tất cả chỉ choáng váng một hồi, thế nhưng ngay sau
đó, đám tu giả đanh đối chiến với họ cũng không phải ăn chay lương thiện, lập
tức đoạt công, đánh tới túi bụi. Thần tộc còn chưa hết choáng váng, lập tức bị
đánh muốn hôn mê.

"Ảnh hưởng cấp độ này, mẹ nó, là chủ thần cấp bậc. Lại có cao nhân nào ẩn núp
trong cái Mặc Gia này nữa vậy !?"

Helios cảm thấy lá gan mình đau nhức, hôm nay làm gì cũng thấy bất lợi, chắc
ra khỏi cửa đã bước nhầm chân.

"Không phải, là Mặc Gia gia chủ đấy, hình như ông ta vừa dung hợp thành công
với cơ quan thành. Helios bé nhỏ, ở lại cẩn thận nhé, ta lên trước xem thử."

Bùm.

Bên tai vang lên tiếng thiếu nữ lanh lảnh vô cùng dễ nghe, nhưng chỉ thoáng
cái, Helios còn không bắt kịp thân ảnh đã bị một quầng lửa phản lực do chủ
nhân âm thanh gia tốc bao phủ, thui hắn đen xì.

Còn may, như vậy cũng không ai nhìn ra khuôn mặt đen như đít nồi của hắn.

"Bé nhỏ, bà già ngươi bảo ai bé nhỏ !? Có ngon quay lại, chúng ta quyết đấu
á."

Uỳnh uỳnh uỳnh.

Theo quầng lửa di động, một đám tu giả Mặc Gia bị đánh bay lên trời, chưa kịp
rơi xuống đã cháy rụi thành tro. Còn người trong quầng lửa đã phóng tới trung
tâm Mặc Gia, còn nghe thấy phía đó có một tiếng kinh hô giận dữ. Chính là cái
âm thanh đáng ghét đã mấy lần khởi động pháp thuật hủy diệt cấp cao nướng chả
Helios, nghe qua cũng không dễ chịu ha.

Helios mặc niệm cảm thán cho người đáng ghét phía trung tâm thành. Lại âm thầm
may mắn vì đoạn quyết đấu vừa rồi mình không nói to.

Lờ mờ ý thức được, hình như chênh lệch của mình với chủ thần cấp, có vẻ không
nhỏ.

Và quyết định thắng thua trận đấu này, vốn chẳng liên quan đến mình.

Helios nghĩ xong lại cảm thấy tâm can đau nhức.

Hestia cầm trên tay hai cây quạt màu đỏ rực, trên thân hỏa diễm lưu động,
nhuộm cong ánh sáng xung quanh, khiến bóng dáng nhỏ nhắn của cô ta cứ bập bùng
huyền ảo khó nắm bắt.

Phía đối diện, Mặc Thập Cửu bay lơ lửng cùng một thanh phi kiếm màu xanh lục,
linh lực thai nghén trên thân kiếm tạo ra những luồng gió nhẹ kèm theo hạt
linh tử lấp lánh, bộ dáng tiên phong đạo cốt mười phần có dư. Chẳng ai nhìn ra
được chỉ nửa phút trước, ông ta còn bị tập kích bất ngờ đánh bay mấy con phố.

Sau lưng ông ta, vô số phù tự kéo dài ra khắp nơi giống như một quang hoàn đan
trên một cái mạng nhện, đây là do Mặc Thập Cửu sử dụng những trận pháp còn lại
trong thành để tăng phúc cưỡng ép đề thăng cảnh giới của bản thân lên một cấp
bậc. Vốn dĩ ông ta đã là một Vô Thượng Chân Tiên, có được linh thể bất diệt,
dựa vào những phù tự này, quyền khống chế Cơ Quan thành đã được cưỡng chế nắm
lấy, biến Cơ Quan thành trở thành một bộ phận thân thể ông ta.

Có thể tự do khống chế một phương thiên địa, chính là cảnh giới Đại La kim
tiên, cũng chính là tương đương với Chủ Thần cấp bậc bên thần tộc.

Tuy rằng hiện tại hai người có thể coi như cùng cấp độ, nhưng Mặc Thời Võ cũng
không ôm chút tâm lý may mắn nào, đối phương đã là Chủ thần từ rất lâu rồi, so
với một người cưỡng ép đề thăng cảnh giới như ông ta, hiển nhiên không cùng
một giới tuyến. Hơn nữa tu giả Mặc Gia phần lớn đều là loại hình phụ trợ, trực
diện chiến đấu vốn không phải sở trường, và tuy rằng mình có Cơ Quan thành làm
một phương thiên địa cảnh giới, nhưng toàn bộ cơ quan thành đều đang nằm trong
lĩnh vực của đối phương, nghĩ thế nào cũng thấy không hay.

“Ông già, ông ngây người lâu như vậy, có muốn cầm chân ta cũng không nên lộ
liễu như vậy chứ !?”

Hestia gấp một chiếc quạt lửa lại, xoay xoay nó trên những đầu ngón tay bụ
bẫm, cười nói.

Mặc Thời Võ trầm mặc, hỏi:

“Các người vì sao phải xâm phạm tiên giới !? Tiên nhân bọn ta đều có khả năng
tự bạo, muốn bắt sống làm nô lệ bán thần, khả năng rất thấp, tài nguyên tiên
giới với các người cũng chẳng có giá trị gì…”

“Ta không biết.” Hestia chưa chờ ông ta nói hết câu, đã đáp nhanh nhảu, thẳng
thắn tới hùng hồn.

“Không thể nào… ngươi là chủ thần cấp cao…”

“Ai nha, đã nói không biết mà, mấy chuyện phức tạp như vậy, ai quan tâm chứ !?
Đám anh chị em trong nhà muốn đi đánh nhau, ta thấy vui vui nên chạy theo chơi
vậy thôi.” Hestia nhún vai nói hồn nhiên.

“Không còn cách nào khác để thương lượng sao !?” Mặc Thập Cửu nói, vẻ mặt đen
như đít nồi.

“Hẳn là có…” Hestia nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Nhưng không may cho ông, ta lười
quản mấy chuyện này, cũng không có quyền quyết định, hahaa.” Giọng nói có vẻ
tự đắc.

“Ngươi bỡn cợt ta.” Mặc Thập Cửu nổi giận, phi kiếm bên cạnh rung lên ông ông,
bắn vọt ra.

Choang.

Sống quạt giơ lên chắn trước mặt Hestia, vừa vặn tiếp lấy mũi kiếm, thần lực
vận chuyển mạnh mẽ giữ lấy nó, không cho nhúc nhích thêm nửa phần. Từ góc nhìn
của Mặc Thập Cửu, chỉ thấy một đôi mắt trong suốt không có mấy tạp niệm, thoải
mái đối nhãn với mình.

“Ta nói thật mà. Trước giờ ta không có thói quen đụng đến những việc phức tạp.
Cho dù chiến đấu, cũng sẽ không động đến đối thủ mà tiềm lực lớn hơn mình.”

Cây quạt khẽ chuyển, mũi phi kiếm bị hất văng lên, Hestia đưa tay gõ vào thân
kiếm, nó bắn ngược về phía Mặc Thập Cửu với tốc độ không kém lúc bắn đi.

Mặc Thập Cửu hừ lạnh, thần thức tỏa ra, thông linh với phi kiếm, tiếp nhận lại
quyền khống chế, khiến nó tiếp tục trôi nổi quanh người mình như một cái vệ
tinh.

Hestia không mấy ngạc nhiên, trả kiếm lại vì cô ta còn chơi chưa vui, hai cây
quạt xòe ra, múa quanh người một vòng, lửa từ chúng bùng lên, bao quanh lấy
Hestia, quện lại thành một đôi cánh đỏ rực sau lưng, vũ động một cái, thân ảnh
nhỏ hắn này đã chớp mắt biến lớn trong mắt Mặc Thập Cửu.

“Ông cũng vậy, toàn bộ tiềm lực ông có thể kích phát, toàn bộ tiềm năng ông
tích trữ trong những năm sống dài đằng đẵng của mình đã bị ép khô đến không
còn, với ta, chỉ là một đối thủ vui vẻ mà thôi.”

Lĩnh vực của Hestia, ngoại trừ có thể kích phát tiềm năng vô hạn, còn rút lấy
một bộ phận tiềm năng của người sử dụng cung cấp cho cô ta, cũng giúp vị nữ
thần này có thể thoải mái quan sát tiềm lực của đối phương, bởi vậy mỗi lần
chiến đấu, Hestia đều là người chiến thắng, chỉ cần Hestia chủ động chiến đấu,
cô ta chưa bao giờ chiến bại.

Vòng tròn phù văn sau lưng Mặc Thập Cửu sáng lên, ông ta giận dữ huy động lực
lượng toàn thành, linh lực khắp nơi được triệu tập về, quán trú vào thân kiếm,
chém ra một kích long trời lở đất.

Ánh kiếm lóe lên, nhẹ nhàng cưa đôi thân ảnh Hestia, nhưng ảnh tượng lập tức
tan vỡ.

Chỉ là tàn ảnh do ánh lửa vặn vẹo không khí.

Mặc Thập Cửu cảm thấy sau lưng có một luồng hơi nóng ập đến, Phi Kiếm theo
thần thức tự động hộ chủ, tỏa ra linh quang tráo, thay ông ta đỡ lấy một kích
này.

Uỳnh

Mang theo linh quang tráo, Mặc Thập Cửu như một quả bóng bàn bị đập xuống đất,
đánh lên môt hồi khói bụi.

Từ dưới nhìn lên, Hestia được quầng lửa bao bọc, lơ lửng trên không, hai cây
quạt trên tay đã biến lớn gấp chục lần, nhìn giống như một con bươm bướm lộng
lẫy.

Khuôn mặt trẻ con, khí tức cường giả, tổ hợp mâu thuẫn đan xen, ánh mắt trong
suốt nhìn xuống dưới, cười nhẹ nói:

“Nói thế đủ rồi chứ !? Dùng toàn bộ tiềm năng ông có đi, lên đây chơi với ta.”

Mặc Thập Cửu cảm thấy mình bị xem thường trắng trợn, nhất thời máu hiếu thắng
bùng lên, cái gì mà mục đích của Thần tộc, hay tương lai của Mặc Gia, ông ta
đều đã ném hết ra sau đầu.

Đây có thể là trận chiến cuối cùng của ta, vậy liền hết mình đi.

Phừng.

Sóng linh lực bùng phát, thổi tung tất cả khói bụi xung quanh, cơ quan thành
liên tục đổ đồn linh lực vào cho Mặc Thập Cửu cũng kích hoạt lên vô số trận
pháp nó có sẵn.

Lơ lửng trên không, Hestia ngạc nhiên nhìn xung quanh mình chớp mắt đã xuất
hiện mấy trăm cái tổ hợp văn minh phù tự. Cấm không thuật, trì hoãn thuật, hấp
linh trận, áp thể thuật, hàng loạt cái trạng thái tiêu cực đồng loạt ám lên
người cô ta, đằng xa còn xuất hiện vô số trận pháp kích hoạt công kích pháp
thuật đang ngưng tụ linh lực, chuẩn bị bắn tới.

Đây là năng lực của Đại La Kim Tiên đẳng cấp, lợi dụng ưu thế sân nhà, Hestia
lúc này giống như một mình phải thay toàn quân thần tộc đối mặt với toàn bộ cơ
quan thành như trước. Tuy tòa thành chỉ còn không đến một phần ba uy năng lúc
trước, nhưng dồn vào một cá nhân, uy lực vẫn hết sức đáng nói.

“Có thể tiềm lực hay năng lực hiện tại ta không bằng ngươi, thế nhưng có thể
kéo ngươi về cùng đẳng cấp với ta là được rồi.”

“Đại na di thuật.”

Dưới chân xuất hiện một vòng sáng, Mặc Thập Cửu biến mất, sau đó thông qua bất
kỳ một tổ hợp văn minh phù tự nào đang lơ lửng quanh Hestia, ông ta đều có thể
đột ngột xuất hiện, đâm ra một kiếm.

Choang choang choang.

Hai chiếc quạt lớn giống như đôi cánh bướm vung vẩy ra những tia lửa xinh đẹp,
cũng đảm nhận hộ thuẫn, Hestia đỡ được không dưới trăm kiếm trong trạng thái
bị suy yếu, động tác vẫn như nước chảy mây trôi, mơ hồ còn nhìn ra một chút vũ
đạo đẹp mắt.

“Thú vị lắm, như vậy chơi mới vui chứ.”

Đáp lại là vô số pháp thuật từ xa đã ngưng tụ hoàn tất giáng tới.

Bầu trời ngập trong đủ loại sắc màu hỗn loạn.


IMI - Tiên Giới Chiến - Chương #100