Người đăng: phamtienloc1996
Vì đã đến ca gác đêm Vân Phàm cùng Linh Nhi nhanh chóng đi về nơi tập kết của
cả đoàn, mặc dù là lần đầu gác nhưng do lúc bé đã được đi cùng cha ra ngoài
làm nên cũng hiểu rất nhiều về công việc gác đêm, hơn nữa vì sống một mình đã
nhiều ngày nên Vân Phàm đã bắt đầu biết cảnh giác nên công việc này cũng không
phải là việc khó gì mà nó giúp cho Vân phàm có nhiều thời gian để tu luyện.
Ngồi tu luyện được một lúc nghe thấy ba động sau lưng nên Vân Phàm nhanh chóng
đình chỉ tu luyện nhanh chóng ngồi dậy bắt đầu xem xét xung quanh, Linh Nhi
thấy Vân Phàm có cử động lạ nhanh chóng chú ý đến Vân Phàm rồi cũng tập chung
nhìn về phía Vân Phàm đang nhìn.
Vân Phàm nói nhỏ “ chúng ta qua kia xem có thứ gì “
Linh Nhi hơi do dự nhưng vẫn gật đầu ra hiệu đồng ý.
Cả hai người nhanh chóng tiến vào bụi cỏ thì bất chợt mặt của cả Vân Phàm với
Vân Nhi đều hơi quái đị, trong bui cỏ là một con bạch hổ nhỏ đang bị kẹt
trong một cái hố khá sâu hình như nó định leo lên nhưng không lên được.
“ Tưởng có mai phục hóa ra là một con tiểu bạch hổ “ – Linh Nhi thở phào nói
“ Hay chúng ta cứu nó lên nêu không cứ để nó dưới này k sớm thì muộn có cũng
chết đói “ – Vân Phàm nói rồi ngay lập tức nhảy xuống hố ôm nhẹ Hổ con rồi
nhanh chóng nhảy lên.
Vừa nhảy lên ngay lập tức Linh Nhi lao đến ôm liền hổ con
“ Ai ui đáng yêu chưa này “ – Linh nhi vừa ẵm chú hổ vừa lấy tay trêu đùa.
Mặc kệ Linh Nhi đang chơi với hổ con Vân Phàm trở về chỗ cũ tiếp tục tĩnh tâm
tu luyện.
Nửa canh giờ sau bất chợt có tiếng gọi của Linh Nhi
“ Vân Phàm ngươi lại đây xem “
Nghe thấy tiếng gọi mặc dù không muốn nhưng Vân Phàm vẫn đứng dậy đi ra chỗ
Linh nhi nhìn nhìn
Hóa ra là chú hổ con vì đói nên đứng không vững vừa đứng vừa siêu vẹo mệt mỏi.
“ Linh nhi ngươi làm nó đói rồi kiếm cái gì cho nó ăn đi “
“ Nhưng ta biết lấy gì cho nó ăn bây giờ “ – Linh nhi trả lời hồn nhiên
“ thôi ngươi trong chừng nó để tự ta đi lấy “ Vân Phàm nói rồi tức thì đứng
dạy đi về nơi cất lương thực của đoàn lây dao găm cắt tạm mấy miếng thịt rồi
đi ra cho hổ ăn.
“ Này cho nó ăn đi “ – Vân phàm cầm mấy miếng thịt đưa cho Linh nhi
“ Cảm ơn “
“ Không có gì ,thôi ta đi nghỉ ngơi đây có người ra gác rồi kìa ngươi cho nó
ăn xong rồi đi nghỉ sớm “ - Vân phàm nói tức thì rồi quay trở về chỗ nghỉ ngơi
của mình rồi ngủ lúc nào không hay
Mặt trời chưa lên đoàn đã phải khởi hành nên tất cả mọi người phải dạy từ khá
sớm địa điểm tiếp theo áp tiêu đoàn tới là Hoàng Ưng thành tòa thành này là
một tòa thành có quy mô lớn đây chính là đích đén của chuyến đi lần này của cả
đoàn.
Trên đường đi Linh Nhi hoàn toàn chỉ quan tâm đến chú bạch hổ nhỏ đang bế trên
ngực suốt cả buổi trêu đùa với nó, thấy vậy Đông Thành liền hỏi :
“ Linh nhi nguội kiếm đâu ra con bạch hổ này vậy?”
“ Là tối hôm qua Vân Phàm cứu nó lên sau đó nguội thấy nó đang yêu nên giữ lại
nuôi đấy “
“ Nguội cẩn thận loài hổ rất hung giữ mà ta nhìn không nhầm con bạch hổ này là
một con yêu thú nếu thuần hóa được nó thì không sao còn nếu không làm được ta
khuyên nguội nên giết nó đi “ – Đông Thành hơi lo lắng nên khuyên
“ Huynh nhìn nó còn bé thế này làm sao mà hại người đc nên huynh không cần lo
xa thế đâu, mà nếu có một ngày nó hai người nguội nhất định sẽ nhôt nó vào
một chỗ không cho nó ăn nữa thế là nó không hai ai được nữa “
Đông thành biết tính cách cảu nguội nguội nuôi của mình cố chấp nên cũng không
khuyên bảo nhiều sợ làm Linh Nhi mất lòng bắt đàu chuyển sang nói chuyện khác.
………………….
Trong lúc Đông thành và Linh Nhi đang nói chuyện thì bất chợt có một con vật
nhỏ mình đỏ chót bất ngờ trèo lên vai Vân Phàm, đây không phải Tiểu Sừng nhà
ta thì còn là ai.
“ mày đã tỉnh lại rồi hả, xem ra thuốc kia đúng là có hiệu nghiệm ” Thấy Tiêu
Sừng tỉnh lại Vân Phàm không kiềm nén được vui sướng lấy tay vuốt lưng Tiểu
Sừng.
Đang lúc nói chuyện với Tiêu Sừng thì bỗng chốc đằng trước Linh Nhi đang bế
tiểu hổ bước đến chỗ Vân Phàm
“ Vân Phàm này, ca ca ta nói chú hổ này có đúng là yêu thú không “ – Vì chưa
ra ngoài va chạm nhiều nên Linh nhi không biết.
“ nhìn bộ dáng thông minh của nó thế này rất có thể là yêu thú, hơn nữa ta
cũng cảm thấy nó sắp đột phá trúc cơ tầng 1 rồi nên chẳng mấy chốc nó sẽ thành
yêu thú” – Nói rồi Vân Phàm lấy tay vuốt vuốt đầu của tiểu hổ rồi nói với nó
“Ta nghĩ chắc bố mẹ của mày cũng không phải là yêu thú đơn giản đâu nhỉ, sinh
ra mày mới bé như thế này đã sắp thành yêu thú ta nghĩ tu vi của chúng nó it
nhất Phải là Kim đan đỉnh phong “
Thấy Vân Phàm vuốt ve tiểu hổ Tiểu Sừng nhà ta cũng he hé đầu lên nhìn Tiểu hổ
bất ngờ Tiểu sừng phóng ra một tia uy áp huyết mạch, Tiểu hổ thấy thế rất
nhanh cúi đầu núp sau vào lòng Linh Nhi
Linh nhi vì không hiểu huyết mạch uy áp của yêu thú nên cũng không biết lại
nghĩ rằng tiểu bạch hổ muốn ngủ nên định quay lại chỗ ca ca mình thì bất chợt
nghe tiếng trách khứ nho nhỏ của Vân Phàm.
“ Hừ, lại là mày dọa nó nó đúng không, mày cứ thế này thì bao giờ kiếm dược
bạn “
Linh nhi quay đầu lại định nói gì trước khi đi
“ Vân Phàm …” – Linh Nhi giật nảy mình khi nhìn thấy một đầu rắn đỏ có hai cái
miệng kỳ đị đang nằm trên vai Vân Phàm.
“ A a a a a a a a a …..”
Tiếng thét của Linh Nhi làm Vân Phàm giật mình vội lấy tay che miệng Linh Nhi
, Linh Nhi vội tránh xa nhưng Vân Phàm nhanh chóng đẩy sát Linh Nhi vào một
cái cây to ven đường đẻ giữ cho chặt.
“ Có chuyện gì vậy ? Nói nhỏ thôi làm gì cần phải kinh động mọi người “ – Nói
rồi Vân Phàm bổ tay ra khỏi miệng Linh Nhi
“ Vân Phàm ..” – Linh Nhi đang định nói gì bỗng cảm thấy ngực mình có cái gì
đang dè lên ,cúi xuống thì thấy tay Vân Phàm đang dặt ở trên bộ ngực của mình
“ A a a a a a … “ Linh Nhi lại hét lên lần này Vân Phàm đã chuẩn bị trước nên
không cho cô hét lên vội bịt miệng cô làm trong miệng Linh Nhi chỉ còn tiếng “
ô ô ô “
“ Đùa đủ chưa, có chuyện gì nói nhanh “
“ Tay .. tay của ngươi “ – Linh nhi mặt đỏ bừng ấp úng nói
Vân Phàm bay giờ mới sực nhớ ra hóa ra tay mình đang đặt trên bộ ngực mềm mại
cảu Linh Nhi vội vàng bỏ tau ra và lùi lại lắp bắp nói
“ xin lỗi … tôi không cố ý chỉ là… là … aaaa”
“ Ây cẩn thận đằng …“ – Linh nhi chưa kịp nói thì thì Vân Phàm đã vấp phải một
hòn đá và ngã xuống Linh Nhi vội kéo Vân Phàm đứng dậy được nửa chừng thì Đông
Thành do nghe thấy tiếng kêu trước đó của Linh nhi nên đến xem
“ Linh Nhi nguội có sao không “
“ không nguội không sao “ – Linh Nhi trả lời
“ không sao liền tốt, không sao liền tốt ! Uy Vân Phàm ngươi làm sao vậy ? “
Thấy Vân Phàm đanh từ từ đứng dậy Vân Phàm hỏi
“ à .. không sao .. không sao “
“ Các ngươi không sao thì đi mau lên đừng để đi lạc “
“ Vâng huynh cứ đi trước đi nguội còn có việc nói chuyện riêng với Vân Phàm “
“ Nhớ đi nhanh lên nha đến tối là phải vào thành đấy “ Đông Thành nhắc nhở rồi
lại nhanh chóng quay lại với cả đoàn.
“ Linh Nhi chuyện vừa nãy xin lỗi … ta không cố ý chỉ là ..” Vân Phàm ấp úng
nói
“ Ta cảnh cáo ngươi không được nói chuyện này với ai … không … không ta lột da
ngươi sau đó chặt tay thối của ngươi “ – Nói rồi Linh Nhi trừng mắt thị uy
“ Ta biết, ta biết … à thôi chúng ta đi nhanh thôi “ – Nói rồi Vân Phàm vắt
chân lên cổ chạy nhanh về phía xa mặc kệ ánh mắt oán giận của Linh nhi
“ Ngươi …. “
………………..
Đi được nửa đường bỗng nhiên khồn biết từ đâu tới rất nhiều người
“ Khôn hồn thì đẻ đồ rồi biến “ – Tên cầm đầu lên giọng nói
Nhìn thấy khí thế của những tên kia cả đoàn đều sợ hết hồn 6 tên dung linh
trong đo có một tên dung linh hậu kỳ còn lại tất cả đều là dung linh trung kỳ
.
“ Các ngươi là ai, ai sai các ngươi đến đây, các ngươi không phải thổ phỉ vì
ở Chân núi Thiên Tinh hoàn toàn không có thổ phỉ “ – Đông thành mặc dù hoảng
sợ nhưng vẫn nhanh chóng giữ được bình tĩnh.