Người đăng: phamtienloc1996
Vân Phàm sau khi Luyện thành Hợp Lực Chan Kinh tới từng thứ nhất trong đo Bất
Tử Chân Kinh đạt đến tầng thứ 3 Tố Lôi Chân Kinh luyện đến tầng thứ nhất đỉnh
phong thì cảm thấy đầu óc quay cuồng rồi thiếp đi.
Tiểu Sừng thấy Vân Phàm ngất đi cảm thấy không ổn nên ngừng công kích liên tục
lên tiếng gọi Vân Phàm “khè khè”
Nhưng không thấy Vân Phàm lên tiếng, nó tức giận đổ hết tội lỗi lên người Tử
Lôi xà vì đã làm cho Vân Phàm chết, Tiểu Sừng gào thét, tiếng gào thét giận
dữ bất chợt tạo ra tiếng long ngâm
“ U u u u u u ”
Tiếng long ngâm làm Tử Lôi xà hoảng sợ. Không cho Tử Lôi Xà Phản ứng Tiểu Sừng
từ trên trời hạ xuống tấn công Tử Lôi Xà . Liên tục là pha vật lộn và những
đòn cắn tấn công kẻ địch nhưng vì Tiểu Sừng cảnh giới mới chỉ là dung linh
trung kỳ nên so về tu vi vẫn kém Tử Lôi Xà nhưng bù lại Tiểu Sừng lại có một
sức khoe kinh người đồng thời nhục thân lại rắc chắc vô cùng nên chỉ sau một
lúc Tiểu Sừng dần biêt tận dụng lợi thế nhục thân va cơ bắp của bạn thân đã
dùng 2 tay xé xác Tử Lôi xà ra làm đôi, nhưng thân thể lại bị thương rất nhiều
nhưng không nghiệm trọng lắm.
Sau khi đại chiến cùng Tử Lôi Xà kết thú Tiểu Sừng vì kiệt sức nằm xuống cạnh
bên Vân Phàm nghỉ ngơi.
Đến tối Vân Phàm Tỉnh dậy thấy toàn thân thoải mái tràn trề sức lực, sự vui
mừng không được bao lâu thì thấy xung quanh là một bầy Phong lang tất cả đều
là yêu thú ích mạch nhưng số lương nhiều vô số kể phải đến mấy trăm con tất cả
đều là ích mạch tầng 3 trở lên may là có tiêu sung bảo vệ nên Vân Phàm mới
không bị lũ sói ăn hết nhìn xung quanh thì thấy không xa ở đó có một bộ xương
chỉ còn trơ lại thit phần đầu vẫn đang bị Phong Lang gặn nhấm. bộ xương đó
hiểu nhiên là của Tử Lôi Xà.
Bên này Tiểu Sừng vẫn đang đại chiến với đàn Phong Lang nhưng khắp người toàn
vết cắn nhìn toàn thần máu chảy đầm đìa . Vân Phàm thấy tình thế không ổn với
số lượng Phong lang như thế này thì khó mà thoat khỏi đây nên vội ra lệnh cho
Tiểu Sừng bay lên chở Vân Phàm tránh xa chỗ này nhưng tiểu sừng vì trước đại
chiến cùng Tử Lôi xà sức lực sau lại cùng phong Lang đại chiến nên sưc lực
cũng chẳng còn bao nhiêu vừa chở Vân Phàm bay dược một quãng thì kệt sức ngã
xuống mặt đất.
Đằng kia Phong Lang đã đuổi đến nơi, thấy thế Vân Phàm cảm thấy chỉ còn một
cách duy nhất đó chính là liều mạng với lũ sói chết tiệt này
“ Tiểu sừng mày đã kiệt sức nhanh biến nhỏ lại “
Mặc dù không biết Vân phàm làm gì nhưng Tiểu sừng vẫn hết sức trung thành biến
nhỏ lại, thấy Tiểu sừng biến nhỏ vân Phàm vội chạy đến cầm tiểu Sừng lên cho
vào trong áo để trước ngực . Tức Thì vận chân khí lao vào hỗn chiến với đàn
Phong Lang đang bao quanh mình, càng đánh thì Vân Phàm cảm thấy chân khí sử
dùng dường như dùng mãi không hết cứ cuồn cuộn tuôn ra.
Vân Phàm hoàn toàn không biết đến cả cái đại lục của mình thiên cấp công pháp
đã ít lại càng ít phải nói là gần như không có muôn có chắc phải đên thượng
vực mà kể cả thượng vực cũng chưa chắc có công pháp thiên cấp tiếp cận thần
cấp như Vân Phàm, muốn có công pháp thiên cấp tiếp cận thần cấp thì chỉ có
các cổ tộc của thượng vự mới có, mà thiên cấp công pháp giúp cơ thể người
luyện hấp thu thiên địa linh khí nhanh hơn, mà vân phàm hoàn toàn dùng đều là
vũ kỹ nhân giai nên tốc độ tiêu hao chân khí rất chậm.
Cùng lúc đó một đoàn áp tiêu hơn 30 người bất ngờ di chuyển qua chỗ Vân Phàm
đang hỗn chiến với Phong Lang, thấy một mình Vân Phàm dùng tay không hỗn
chiến với Phong Lang.
Có người nói “ đúng là một tên tiểu tiểu không biết sống chết tu vi mới chỉ có
dung linh sơ kỳ mà dám hỗn chiến tay không với phong lang đúng là không biết
chữ chết viêt như thế nào”
“Ta thì thấy tên tiểu tử đó rất khá mỗi quyền đánh ra là một con phong lang bị
chết, nói đến dám đại chiến với một đàn phong lang như thế nói ra hắn cũng có
chut bản lĩnh, hay chúng ta cũng giúp hắn một tay đi” – nói rồi tên đại hán
vác đao nhảy xuống tiếng hô to :
“ Khá lắm tiểu tử “
Vân Phàm quay về phía có tiếng phát ra thì thấy có một người cầm một thanh đao
đang lao vào đám sói liên tục chém, chém đến đâu sói đứt làm 2 đến đấy, rồi
tiếp theo sau đó là một đoàn người có đầy đủ vũ khí vào ao giáp nhảy xuống tấn
.
Cả đoàn người với Vân Phàm sau nửa canh giờ chém giết dược hơn 2 trăm con
Phong lang rồi không biết từ đâu có tiếng soi hú
“Uuuuuuu” – cả đàn sói tự nhiên lùi bước rồi chạy nhanh vào rùng sâu.
Khi tháy đàn sói chạy bõng có tiếng nói:
“Này tiểu tử khá lắm tu vi mặc dù là dung linh nhưng hình như chân khí hết sức
rồi dào thì phải đanh lâu thế mà vẫn không mỏi mệt”
Lúc này Vân Phàm mới để ý đến người cầm đao đang nói chuyện có một mái tóc dài
khuôn mặt thì râu ria để không dài lắm, thân hình cao to lực lưỡng.
“ Đạ tạ các vị cứu giúp, ta đi hái chút thảo dược chẳng may bị đàn sói thấy
mà vây công thôi” – Vân phàm hời từ tốn đáp.
“ha ha . Hóa ra là thế, ta là Đông Thành năm nay 26 tuổi trưởng đoàn áp Tiêu
này”
“đại ca thất lễ rồi tiểu đệ là Vân Phàm, 16 tuổi, là tán tu sống trong khu
rùng này”
“ha ha đúng là anh hùng xuất thiếu niên, tiểu đẹ là tán tu phải không thế có
muốn gia nhập Thiên Hùng áp tiêu đoàn của ta không ? Sau này đi theo đại ca đỡ
phải phiêu dạt nay đay mai đó“
Suy nghic một lúc Vân Phàm đáp lời “ Tiểu đệ cung kính không bằng tuân lệnh “
“trước giới thiệu với ngươi đây là Long Nhị và Long Tam họ là 2 anh em sinh
đôi hơn nữa cũng là phó đoàn trưởng”
“ Đây là Chu Hằng”
“ Đây là Hắc Khôi”
“Đây Tuyết Linh”
“Đây là Hoàng Ngọc “
…………..
Khi Đông Thành giới thiệu tất cả mọi người xong Vân Phàm thầm đánh giá cả áp
tiêu đoàn này đa số đều có tu vi truc cơ tầng 7 trở lên mạnh nhất là đoàn
trưởng Đông Thành dung linh hậu kỳ, hai phó đoàn trưởng Long Nhị lượt là dung
linh trung kỳ, Long Tam là dung linh trung kỳ nhưng khi nhìn linh khí ba động
quanh người có thể đoán rằng không lâu nữa sẽ đột phá dung linh trung kỳ ,
Tuyết Linh là dung linh sơ kỳ, còn lại tất cả đều là trúc cơ trong đó có 8
trúc cơ tâng 9, 12 trúc cơ tầng 8 và còn lại là 6 trúc cơ tầng 7.
Khi Vân Phàm vào áp tiêu đoàn thì biết là cả đoàn người vừa đi qua Huyền Phong
thành đang tiếp tục đi đến Tư Không Thành để giao hàng, quy tắc trong đội áp
tiêu là “ Không cần biết hàng là gì chỉ cần biết hàng nặng bao nhiêu, vận
chuyển bao xa và địa điểm giao hàng”.
Vừa đi vừa tìm hiểu các quy tắc, Vân Phàm không quên cố gắng quan sát bên
đường xem có các loại thuốc trị ngoại thương rồi nhanh chóng hái, đi đến nửa
đêm cả trại quyết định hạ lều trại nghỉ ngơi va kêu người thay phiên nhau canh
gác.
“Vân Phàm ngươi là người mới nên tạm thời canh gác cùng ca với Tuyết Linh, có
chuyên gì thì hỏi, cô ấy có thể giải thích cho ngươi giờ đi bắt đầu đi nghỉ
ngơi “ Đông Thành nói
Thấy mọi người ai cũng kiếm một chỗ rồi nghỉ ngơi, Vân Phàm cũng kiếm một gốc
cây khá to ,có góc khuất nhặt xung quanh ít củi khô nhóm lửa lên cho ấm, từ
từ lôi thuốc trị thương ra nhai nhuyễn rồi đắp lên vết thương cho Tiểu Sừng.
Vừa đắp thuốc và quấn băng lại cho tiểu sừng thì bỗng nhiên Vân Phàm bị vỗ
vai.
“ Đang làm gì vậy, ngươi không dịnh ngủ sao “
“ A! Tuyết Linh cô nương, ta tạm thời chưa buồn ngủ vì có chút không quen
thôi, thế Tuyết Linh cô nương sao vẫn chưa ngủ” – Vân phàm hơi ngân người
nhưng nahnh lấy lại bình tĩnh đáp lại
“ Ngươi cứ gọi ta là Linh nhi được rồi, ta so ra cũng bằng tuổi ngưởi thôi
gọi ta là cô nương nghe xa lạ quá, mà hết ca trực này đến ca của chúng ta rồi
nên ta cũng không muốn ngủ để khi trực ca xong rồi đi ngủ một thể” – Tuyết
Linh láu lỉnh đáp
“ À hóa ra là vậy, thế cô nương gia nhập áp tiêu đoàn này lâu chưa”
“ Ta gia nhập cũng đươc hơn 3 năm rồi, mà ta bảo ngươi đừng có gọi ta là cô
nương nữa rồi mà nghe thế xa lạ lắm “
“ à xin lỗi Linh Nhi!” – Vân phàm ngượng ngùng đáp
“ Ta thấy ngươi nói ngươi là tán tu, nhưng ta chưa thấy tán tu nào như ngươi
mạo hiểm đi vào rừng núi để kiếm sống cả” – Linh Nhi hỏi
“ Sau khi cha ta mất không được bao lâu gia tộc thấy ta không thể tu luyện
được nên đã đuổi ta ra khỏi gia tộc chuyện đó mới chỉ gần đây thôi, nhưng
thôi chuyện đã qua rồi thì cho nó qua đi”
“cái gì, ngươi nói mới chỉ gần đây bị đuổi vì không thể tu luyện thế tu vi
hiện tại của ngươi” – Linh Nhi trừng mắt lên hỏi Vân Phàm
“ À …. Đúng vậy ta cũng mới có thể tu luyện lại gần đây thôi cũng chẳng biết
vì sao sau 1 lần gặp qua nguy hiểm suýt chút nữa mất mạng thì tự nhiên ta lại
có thể tu luyện mà trong mấy tháng ngắn ngủi đã đột phá dung linh “ – Vân Phàm
biết mình nói lỡ lời nên cố tình bịa ra chuyện nửa thật nửa giả để lừa Linh
nhi
“ Ngươi đúng là quái vật, nhưng kể ra ngươi còn may mắn hơn ta lúc ta 5 tuổi
cả ta va mẹ ta bị đuổi ra khỏi gia tộc vì mẹ ta không nói ra được cha ta là ai
, rồi sau đó ta với mẹ đi kiếm sống khắp nơi rồi không đến 1 năm sau mẹ ta qua
đời vì 1 cơn bệnh dịch, lúc đó không biết ta đã đi đến đâu để ăn xin rồi mãi
sau này khi được cha của Đông Thành huynh cưu mang va dạy cách tu luyện, năm
ta 13 tuổi cha huynh ấy để lại áp tiêu đoàn lại cho huynh ấy,nên ta từ đó cũng
quyết định ra ngoài đi lịch lãm cũng huynh ấy một chuyến, nhưng không hiểu vì
sau ta lại thích cái nghề này nên xin nghĩa phụ cho ta lại.... À mà thôi đến
ca trực rồi chúng ta ra kia trong chừng mọi thứ thôi”