Người đăng: phamtienloc1996
Huyền Phong thành, Vân gia.
Ở trong phòng, Vân Phàm đang ngồi tu luyện, 10 năm nay không lúc nào quên tu
luyện nhưng dù có tu luyện thế nào thì chân khí cũng không thể ngưng tụ.
Nhớ lại hồi trẻ 3 tuổi bắt đầu tu luyện, 5 tuổi ích mạch tầng 9, chưa đến 6
tuổi đột phá dung linh trung kỳ, làm thay đổi hết lịch sử của Vân gia thế mà
chỉ trong một đêm mọi thứ đều thay đổi. Vân Phàm bị một người nhìn không rõ
mặt dùng một chưởng khiến cậu không có cách nào tu luyện được không những thế
càng tu luyện thì cảnh giới càng giảm rồi trở thành một tên phế vật của Vân
gia, mặc dù Vân Chính cha cậu cầu cạnh luyện dược sư khắp nơi nhưng tất cả đều
lắc đầu dưới căn bệnh quái lạ của Vân phàm. Khi Vân Phàm 15 tuổi, Vân Chính
chết bì một lần đi làm nhiệm vụ của gia tộc, từ một thiên tài ngìn năm có một
của Vân gia ,cha là một trong nhưng trưởng lão và đang có hi vọng kế thừa chức
vị gia chủ bông dưng Vân Phàm không thể tu luyện nên cũng mất đi chức gia chủ,
nhưng vì con trai Vân Chính quyết tâm phấn đấu vì Vân Phàm, dù không được làm
gia chủ của Vân gia thì đã sao, Vân Phàm không thể tu luyện được nữa thì đã
sao miễn là Vân phàm có thể sống bình yên ở Vân gia đến cuối đời là được. Vì
thế Vân Chính có gắng hết sức mình vì gia tộc để con trai có cuộc sống no đủ
và trong tương lai có thể cưới vợ sinh con ông chết cũng nhắm mắt nhưng nào
ngờ chưa thưc hiện được nguyện vọng thì Vân Phàm đã phải chịu nỗi đau mất cha,
bị cả gia tộc khinh thường đến nỗi không có một người bạn cho đúng nghĩa mỗi
ngày bị các biểu ca biểu đệ trong gia tộc bắt nạt và thường xuyên bị bọn họ
biến thành trò cười.
Năm nay Vân Phàm 16 tuổi vẫn như mọi khi sáng dậy sớm tu luyện, tu luyện đến
bình minh thì dứng dậy đi dạo quanh hồ … nhưng hôm nay không giống mọi hôm cậu
gặp phải Vân Hoàng một người thường xuyên bắt nạt cậu, Vân Hoàng bằng tuổi
Vân phàm nhưng vì sinh ra sau Vân phàm nên phải gọi Vân Phàm là biểu ca điều
đó làm hắn không thích chut nào … vì nào có ai muốn gọi một tên phế vật là
biểu ca nên lúc nào gặp Vân Phàm là đánh.
- Ôi tôi không nhìn nhầm đấy chứ phế vật lại dám suất hiện trước mặt của đại
gia chắc quả đấm mấy hôm trước chưa đủ phải không ?
Nghe thấy tiếng của Vân Hoàng, Vân Phàm mặt đỏ bừng nhưng vì biết mình không
làm gì được hắn nên đành quay mặt bước đi chỗ khác một phần vì sợ, một phần
không muốn dước lấy nhục nhã khi tuyên chiến với Vân Hoàng
Trong lòng Vân Phàm thầm rủa rồi sẽ có ngày trả mối hận này.
Vân Phàm đành bước về phía khu rừng sau núi Vân gia đây là nơi cậu hay lui đến
nhất và cũng là nơi người Vân gia có công được chôn cất.
Đến trước mộ Vân Chính, Vân Phàm dưng dưng nước mắt, rồi nằm bên cạnh người
cha kể lại tất cả các kỷ niệm vui mà Vân Phàm cùng Vân Chính đã có trong suốt
thời thơ ấu. Vân phàm nhớ lại từng kỷ niệm khi cha dẫn đi mua kẹo hồ lô, rồi
khi cha cậu khóc hàng đêm khi nhìn cậu tu luyền mỗi buổi sáng mà không có hiệu
quả và cả những ánh mắt chờ mong khi mời được các luyện dược sư về xem bệnh
cho cậu rồi lại lần nữa tuyệt vọng khi họ đều lắc đầu.
Còn 2 ngày nữa là đến ngày tế tổ của Vân gia va đó cũng chính là ngày Vân Phàm
phải rời khỏi gia tộc vì khi cha cậu mất không được bao lâu Vân gia đã quyết
định nếu Vân Phàm năm 16 tuổi không thể tu luyện được thì quyết định cậu sẽ bị
đuổi ra khỏi gia tộc. Lúc đó Vân Phàm mặc dù biết ngày này sẽ đến nhưng không
nghĩ nó đến nhanh đến vậy, nhưng cũng đúng thôi ai lại đi nuôi một tên phế
vật không biết tu luyện mà cũng chưa bao giờ đi kinh doanh như cậu.
Thế là Vân Phàm quyết định đào lấy hài cốt của cho đem đi rồi cũng trở về
Trong lúc đang thu dọn hành lý Vân Phàm bỗng nhớ đến một câu nói của Vân Chính
là đã giấu một kho báu dưới giường cậu nhưng nhứ phải đến khi Vân Chính qua
đời mới dược mở ra, vì lần này Vân phàm quyết xóa sạch quan hệ thu dọn hành
lý của mình lên đường ví đằng nào cũng phải đi sao không đi sớm.với Vân gia
nên cậu quyết định đi đến dưới giường lôi chiếc giương phủ đầy bụi lên và mở
ra xem bên trong cha cậu để lại gì cho cậu.
Khi mở trong giương ra xem Vân Phàm phát hiện trong chiếc giương bé kia chỉ
cho một phong thư và một cái giới chỉ khắc họa các hoa văn tinh sảo mà Vân
Phàm cũng chỉ biết chủ nhân chiếc giới chỉ này hẳn là một người có địa vị rất
cao.
Vân Phàm từ từ mở phong thư mà Vân Chính viết cho cậu ra trong đó viết
“ Cha biết khi con mở chiếc giương này ra thì cha cũng đã qua đời, tâm nguyện
cuối cùng của cha là kể cho con biết thân thế của mình. Vân Phàm con là con
trai của ta và Thượng Quan Thanh Mẫn, mẹ con là công chúa của Thượng Quan gia
hoàng tộc của Thanh Long hoàng chiều lần đó trốn ra ngoài chạy đến Chu Tước
hoàng chiều chơi không cẩn thận gặp sát thủ chuy sát may mắn gặp được cha, khi
đó cha đang ra ngoài tập luyện đột phá kim đan sơ kỳ, rồi ta và Thanh mẫn yêu
nhau rồi sinh ra con, sau khi sinh ra con, mẫu thân con đã kể cho ta biết thân
thế của nàng chúng ta đã bàn bạc kỹ lưỡng và quyết định chia tay nhau để đảm
bảo an toàn cho con vì khi đó mật thám của Thanh long Hoàng chiều đang tìm
tung tich của mẫu thân con khắp nơi, rồi sau đó ta nghe tin mẫu than con vì bị
ông ngoại con ép phải lấy hoàng tử của Huyền Vũ hoàng chiều vì muốn cự tuyệt
nên đã dùng một trưởng tự đánh huyệt bách hội trên đầu để tự sát nhưng vẫn còn
sống chỉ là nàng thần chí không được ổn định thường làm các hành động điên
điên khùng khùng và nàng cũng chẳng nhận ra ai nên đã bị giam vào lãnh cung
hàng ngày có các cung nữ chăm sóc gặp trẻ còn nào cũng đòi bế và gọi chúng là
con của mình… chiếc giới chỉ kia là chiếc nhẫn mẹ con hay đeo trước khi chia
tay với con bảo ta để lại cho con và cũng là vật sau này hai mẹ con có thể
nhận ra nhau. Hứa với cha rằng sẽ không bao giờ di tìm mẹ con trừ khi con có
đủ thực lực đứng trước cả một vương triều mà không sợ gì cả.”
Đọc xong phong thư Vân Phàm đeo chiếc nhẫn của mẹ mình vào sợi dây chuyền ở cổ
rồi đem hành lý ra khỏi Vân gia. Khi ra đến cổng Vân gia Vân Phàm bị một nhóm
hộ về của Vân gia chặn lại
–Đứng lại!
Vân Phàm hơi nhướng mày
– Sao, Vân gia đã đuổi ta ra khỏi ra tộc, các ngươi lại còn muốn giữ ta lại
nữa sao.
Không biết từ lúc nào Vân Hoàng cùng Vân Chiến,Vân Linh bước ra, Vân Hoàng
nói :
- Phế vật sáng nay cha ta vào khu rùng trúc phía sau núi thấy mộ Vân Chính bị
đào bới có phải là người không.
– không sai, ta muốn đem hài cốt của phụ thân đi cùng chẳng lẽ ngươi muốn ngăn
cản ta sao. – Vân phàm vì đã thoát muốn thoát ly Vân gia nên không sợ Vân
Hoàng cắn răng nói
– Ta thì không có ý định ngăn cản nhưng tự ý ra sau núi đào lấy hài cốt trưởng
lão quá cố của Vân gia, rồi đem đi ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy, người đâu
bắt lấy hắn đánh 50 gậy rồi ném hắn ra ngoài.
Nghe thấy lệnh mấy tên linh gác không dám nói lời nào giằng lấy hành lý của
Vân Phàm rồi đè Vân Phàm xuống đánh 50 gậy.
Bạch
Bạch
Bạch….
Đánh dược 20 gậy thì Vân Phàm vì cơ thể quá suy yếu do từ khi cha mất không
dược ăn uống đầy đủ lại cũng không được đặc quyền như những người khác mỗi
tháng chỉ dược 5 đồng còn những người khác thì được 5 ngân tệ, nên sức khỏe
kêm chẳng mấy chốc đã bị đánh cho gần chết . Thấy Vân Phàm bị ngất Vân Linh
vội ngăn hậu vệ lại :
- Dừng tay – nói rồi Vân Linh quay lại nói với Vân Hoàng – Tha cho hắn đi cha
ta nói chỉ cần lấy lại hài cốt của Chính thúc là được không cần quá mạnh tay
chỉ cần răn đe hắn là đủ!
Vân hoàng dù không thích nhưng vì Vân Linh là con gái của tộc trưởng nên cũng
thôi đành nói :– Ném tên phế vật này ra ngoài rồi đem hài cốt Vân Chính đến từ
đường…
Vân Phàm nửa sống nửa chết bò dậy nhìn cánh cổng Vân gia ấm ức nói:
- có ngày ta sẽ quay lại bắt các ngươi phải trả giá gấp 10 gâp 100 lần.
Nói rồi Vân phàm đứng đạy nhặt một cành cây ven đường đi ra Huyền phong thành
vì Vân Phàm biết ở đây chảng ai sẽ giúp hắn nên chỉ còn cách đi ra khỏi thành
tiến vào khu rùng kia kiếm sống rồi cố gắng tu luyện lại từ đầu. Trên đường đi
không biết bao nhiêu tiếng bàn tán xung quay Vân Phàm
- nhìn kìa đó là Vân Phàm phế vật của Vân gia bị đuổi ra khỏi ra tôc đấy.
- nhìn kìa đó là thiên tài phế vật của Vân gia, à không bay giờ không còn là
người của vân gia nữa rồi.
…………
Nhưng lời nói đo Vân phàm vẫn để ngoài tai cố gắng chông gậy bước ra khỏi
thành.