Tụ Hội Tại Hắc Long


Người đăng:

Mới tờ mờ sáng mà quang cảnh Hắc Long Hội đã nhộn nhịp hẳn lên.

Từ đằng xa đã lũ lượt từng đoàn người đổ về. Khu đất rộng bên trong đã được
dọn dẹp sạch sẽ. Lũ đệ tử Hắc Long Hội chuẩn bị vô cùng chu đáo để đón tiếp
quần hùng.

Đại sảnh Hắc Long Hội.

Quần hào đã tụ tập đông đủ.

Ai ai cũng hừng hực khí thế trừ gian diệt ác, biểu dương chánh nghĩa.

Nhưng cái đó là họ nói ra miệng còn trong lòng mỗi người mỗi khác. Tất cả đang
ngóng chờ Đường Chủ Thần Kiếm Đường.

Cái hẹn một tháng trước đã tới nhưng không hiểu sao giờ này Tiêu Thiên Hà cùng
ma nữ vẫn chưa xuất hiện. Mọi người sốt ruột đứng ngồi không yên.

Tiêu Bất Phàm đi đi lại lại trong phòng, gương mặt lão hết sức khó coi. Lão
liên tục hối thúc đệ tử đi nghe ngóng tin tức của Thiên Hà. Mỗi lần có người
quay về lão tỏ ra hồ hởi nhưng lập tức bị dội một gáo nước lạnh khi vẫn chẳng
có tin tức gì của Thiên hà và người Cô Lâu Đường.

Bọn người Thần Kiếm Đường thì có vẻ vui vẻ hơn, lần này Đường Chủ của chúng
lập được công lớn nên đương nhiên danh tiếng của Thần Kiếm Đường ngày càng
vang xa hơn, đi đâu gặp người của Thần Kiếm Đường cũng thấy vẻ mặt chúng dương
dương tự đắc. Các Đường khác thì vừa ngưỡng mộ vừa ghen ghét.

Đã quá ngọ mà Thiên Hà chưa xuất hiện càng khiến cho mọi người sốt ruột, đã
bắt đầu có lời ong tiếng ve.

Tống Huy Sơn vì vẫn còn hậm hực chuyện thua Thiên Hà nói:

-Theo tại hạ nghĩ các vị đừng mất công chờ đợi nữa. Có khi nào Hắc Long hội lại dễ dàng giao ma nữ ra như thế chứ.

Một kẻ khác trong phái Không Động nói:

-Phải đó, chắc bọn họ đoạt được bí kíp võ công…

Nhưng y chưa kịp nói hết thì những người khác đã đưa mắt ra hiệu cho y im
lặng. Song kiếm Côn Lôn thì nói mỉa:

-Ta thấy Tiêu Đường Chủ và ma nữ đầu mày cuối mắt, chàng chàng thiếp thiếp coi bộ khá tâm đầu, có thể giờ này y đã cùng ma nữ cao chạy xa bay tới nơi nào đó rồi.

Tiêu Ngọc nghe mọi người nói xấu Thiên Hà thì trong lòng đã bực bội nay nghe
Song kiếm Côn Lôn nói thế thì không nhịn nổi nữa quát lớn:

-Hai lão đạo sĩ mũi trâu kia, sao hai lão lại nói xấu Nhị ca của ta chứ. Có khi nào Nhị ca của ta lại có tình ý với con ma nữ xấu xa ấy. Hai lão còn ăn nói hồ đồ thì chớ trách Tiêu Ngọc ta vô lễ.

Một kẻ trong Cái Bang cười lớn:

-Đúng thế, hai vị đạo trưởng nói sai rồi. Sao Nhị Đường Chủ có thể để mắt tới con ma nữ xấu xí ấy trong khi đã có vị hôn thê là Tiêu Ngọc hiệp nữ đây.

-Ai cũng biết mặt mày con ma nữ ấy xấu không thể tả còn Tiêu Ngọc hiệp nữ lại xinh như hoa như ngọc…

Song Kiếm Côn Lôn hừ một tiếng đáp:

-Bần đạo chưa hề nói sai, chính mắt bần đạo nhìn thấy.

Nhiều người nữa nói theo:

-Đúng thế bọn ta cũng nhìn thấy.

-Tiêu Nhị Đường Chủ ra sức bảo vệ cho ma nữ như thế không có tình ý thì là gì?

Tiêu Ngọc tức giận dậm chân nói:

-Các người đặt điều, Nhị ca ta không thể đối xử với ta như thế. Ta… ta…

Nàng hằm hằm nhìn Song Kiếm Côn Lôn, ý chừng muốn xuất thủ thì một cánh tay
cầm lấy tay nàng kéo lùi lại.

-Muội muội, đừng vì tức giận nhất thời mà làm mất khí thế của Tiêu gia…

Tiêu Ngọc nước mắt lưng tròng thét:

-Đại ca, mấy người đó nói xấu Nhị ca, bọn họ thật xấu xa, độc ác…

-Ơ kìa, muội tin vào những lời nói của họ sao? Khẩu thiệt vô bằng, muội đừng cho là thật. Ta tin nhị đệ không phải là hạng người đó.

Người vừa ngăn cản Tiêu Ngọc là Tiêu Ân Tuấn, đại thiếu chủ của Hắc Long Hội.
Tiêu Ân Tuấn trạc hai lăm hai sáu tuổi, thân hình cao lớn, thần thái bất phàm,
khí độ nhàn nhã, cô cao ngạo thế, khuôn mặt tựa như tạc bằng ngọc, đôi mắt
sáng quắc. Hắn nghiêng mình thi lễ, rồi nhìn khắp lượt quần hùng cất tiếng
sang sảng:

-Để các vị anh hùng chờ lâu, Hắc Long Hội thật đắc tội, nhưng xin các vị hãy bình tĩnh chờ đợi, chớ đem lời đàm tiếu làm tổn hại uy danh của bổn hội.

Vân Minh Thiên cùng Tuyết Nghi theo người của Cái Bang tới Hắc Long Hội, vốn
muốn tận mắt gặp cừu nhân, cũng muốn nhìn qua Tiêu Thiên Hà, nay lại nghe bọn
người này nói Thiên Hà cùng ma nữ có liên quan thì vô cùng tức giận.

Mệt cho bọn người tự xưng danh môn chánh phái này, loại chuyện nực cười như
thế mà cũng nghĩ ra để thêu dệt được. Tiêu Thiên Hà là loại người gì lại có
thể để ý một kẻ xấu xí, ác độc như ma nữ chứ.

Chàng không thể nhẫn nhịn mà ra mặt vì Thiên Hà, nói

-Lời nói từ một phía sao có thể cho là thật. Chờ Tiêu Đường Chủ ra mặt mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Du Đạt cười khẩy:

-Các vị tiền bối đây đều là người thành danh trên giang hồ lý đâu lại đem lời bịa đặt để hủy hoại thanh danh của một kẻ hậu bối chứ?

Gã vừa dứt lời thì có tiếng thét be be:

-Quân khốn kiếp thối tha, sao còn dám ở đây khua môi múa mép làm nhục Nhị Đường Chủ chứ hả? Các ngươi ngoài mặt thì lớn tiếng vì công đạo nhưng thực chất đều là một lũ tham lam, đục nước béo cò. Các ngươi không cướp được người trong tay bọn ta nên muốn dùng ba tất lưỡi Tô Tần hòng khiến bọn ta mất mặt chứ gì?

Mọi người hết thảy đều quay lại nhìn. Người vừa nói là Mạc Nguyên. Lão cùng
mấy đệ tử Cô Lâu Đường còn sống sót lếch thếch bước vào. Mặt mũi ai cũng phờ
phạc, đầu tóc rối bù, quần áo tơi tả, có mấy người bị thương còn chưa lành.

Tiêu Ân Tuấn nhìn thấy đám người Mạc Nguyên thì không khỏi kinh hãi, trong đầu
gã lờ mờ đoán ra đã có chuyện không hay với Nhị đệ. Gã khoát tay, mấy người
chạy tới đỡ đám người Mạc Nguyên vào. Chưa kịp để Mạc Nguyên yên vị gã đã hỏi
dồn:

-Tam thúc, Hà đệ đâu? Sao mọi người lại ra nông nỗi này?

Mạc Nguyên tức giận thét lớn:

-Thiếu gia, cậu cứ hỏi đám người kia thì biết. Nhị thiếu gia đã bị bọn chúng hại chết rồi.

Thực chất đám người này không dính dáng gì tới việc Thiên Hà mất tích nhưng vì
lão không tìm ra ai là kẻ chủ mưu nên đành đem tất cả tội lỗi trút hết lên đầu
họ.

Đám người kia thẹn thò đưa mắt nhìn nhau. Có mấy kẻ nói mát:

-Nhị đường chủ của các người không hại chết bọn ta thì thôi chứ bọn ta có bản lãnh gì mà đòi hại chết được y.

Mạc Nguyên tức khí vỗ bàn quát:

-Nếu không vì các ngươi chặn đường đòi giao ma nữ lại còn sinh sự đánh nhau khiến Nhị thiếu gia bị thương thì đâu dễ bị bọn áo đen kia bắt đi chứ.

Tiêu Ân Tuấn nghe thấy Thiên Hà bị bọn áo đen bắt đi thì hốt hoảng hỏi dồn:

-Tam thúc nói rõ hơn đi, nhị đệ bị bọn người nào bắt đi chứ?

Mạc Nguyên đành thuật lại mọi chuyện. Tiêu Ân Tuấn nghe xong mặt đằng đằng sát
khí:

-Rõ ràng các người không xem Hắc Long Hội vào đâu cả mà…

Du Đạt cười khẩy:

-Rõ ràng là chúng tôi có ý tốt nhưng lại bị hiểu lầm rồi. Nếu như Tiêu công tử chịu giao ma nữ cho chúng tôi ngay từ đầu thì đâu đến nỗi. Bây giờ ả đã được đồng bọn giải thoát, còn nhị thiếu gia lại bị chúng bắt đi, rõ ràng là tự chuốc khổ, đâu liên quan gì tới chúng tôi chứ…

Tiêu Ân Tuấn tức giận quát:

-Ngươi nói thế mà cũng nghe được sao?

Vân Minh Thiên lúc này bị mấy kẻ ở đây làm cho hồ đồ rồi, lúc thì nói Thiên Hà
đã chết, lúc lại nói bị bắt đi, rốt cục thì giờ này Thiên Hà ra sao? Còn ma nữ
nữa, phải chăng ả được đồng bọn cứu đi.

Nếu xác thực Thiên Hà bị bọn người ở đây hại chết thì ngay tại đây chắc chắn
sẽ là nấm mồ chôn tất cả. Bây giờ ra tay tuy có sớm chút so với trù tính của
chàng nhưng sớm muộn gì cũng phải báo thù thôi.

Tiêu Bất Phàm được bọn đệ tử báo tin đã vội vã ra sảnh đường, lão có mặt vừa
kịp lúc để ngăn cản cuộc ẩu đả không thể tránh khỏi giữa người của Hắc Long
Hội và các phái.

-Thật là hồ đồ. Chuyện này còn chưa rõ ràng sao các ngươi đã vội gây hiềm khích với nhau. Các vị, hài nhi trẻ người non dạ, hành sự lỗ mãng mong các vị chớ chấp nhất.

-Tiêu hội chủ quá lời rồi...

-Tiêu mỗ đã nghe qua câu chuyện, hiện nay Hà nhi đang chưa rõ tin tức, sống chết ra sao còn phải do ý trời. Mặc dù Tiêu mỗ cũng xót con nhưng không vì thế mà làm hỏng đại sự trước mắt.

Xung Hư chân nhân nghe lão nói thế thì mỉm cười nói:

-Tiêu Hội Chủ công tư phân minh thật khiến cho bần đạo khâm phục.

Tiêu Bất Phàm cười nhạt:

-Nhưng nếu như quả thật có chuyện bất trắc xảy ra với Hà nhi và Tiêu mỗ biết được chuyện này có liên hệ tới các vị ở đây thì Tiêu mỗ nhất định sẽ không bỏ qua. Hắc Long Hội xưa nay không dễ bị bắt nạt.

Không khí lúc này đang thập phần căng thẳng. Tiêu Bất Phàm sắc mặt âm trầm
ngồi ở chủ vị.

Tiêu Ân Tuấn mi tâm nhíu chặt, y thật lòng lo lắng cho Tiêu Thiên Hà

Tiêu Ngọc lui tới không ngừng.

Các anh hùng hào kiệt có mặt trong sảnh đường, mỗi người ôm một tâm tư riêng.


Huyết Hận Phi Ưng - Chương #48