Thiết Diện Cuồng Long


Người đăng:

Bốn tên khiếu hóa đưa mắt nhìn nhau. Họ không ngờ lại gặp phải đối thủ lợi hại
như vậy.

Mấy tháng trước vốn nhận được phi cáp truyền thư của Tư Mã Thành nói việc làm
ăn của gã bị phản đồ Huyết Phù Môn phá hỏng, muốn Cái Bang tương trợ bắt hai
tên phản đồ để gã ăn nói với Âu Dương Lệnh Chủ Huyết Phù Môn.

Hôm nay tàu của Tư Mã Thành vừa cập bến, bốn người bọn họ nhanh chóng theo
chân chàng thiếu niên và nương tử của hắn. Không ngờ rằng võ công của đối
phương lại vượt xa tưởng tượng của họ.

Một người trong bốn tên khiếu hóa ôm ngực bước lên quát

-Tiểu tử, chưởng pháp khá lắm. Không hổ môn đồ Huyết Phù Môn. Mau để lại tên tuổi?
Thiếu niên cười nhạt nói

-Gọi ta là Thiết Diện Cuồng Long…

“Thiết Diện Cuồng Long”, chàng thiếu niên trên mặt mang mặt nạ bằng bạc, hình
thù cực kì quái dị, trên lưng mang một thanh kiếm dùng vải bọc kỹ, khí thế
hiên ngang lẫm liệt.

Nội lực hồn hậu, chưởng pháp nhất tuyệt, mang danh phản đồ Huyết Phù Môn, nhân
vật này không biết sẽ gây ra sóng gió gì cho giang hồ vốn lâu nay không được
yên tĩnh.

Gã khiếu hóa lẩm nhẩm vài lần cái tên Thiết Diện Cuồng Long rồi ra hiệu cho ba
người còn lại rút lui.

-Tiểu tử, lần sau gặp lại sẽ không dễ dàng buông tha ngươi…

Nhưng Thiết Diện Cuồng Long đâu dễ để cho họ đi, một chưởng xuất ra mang cả
bốn người xoay vòng trên không trung rồi rớt xuống dưới chân chàng.

-Ta nói là để cho các người đi sao?

Từng bước, từng bước đi tới, bước chân chậm rãi nhưng khiến cho trái tim bốn
người treo cao những tưởng vọt ra khỏi họng. Sống trong giang hồ bấy lâu họ
chưa gặp cảnh nào khủng bố tới như vậy.

-Tại sao muốn làm khó bọn ta?

Một gã khiếu hóa lớn mật phun một bãi nước bọt trúng người Thiết Diện Cuồng
Long quát

-Phản đồ Huyết Phù Môn, ngươi nói xem bọn ta có nên mang ngươi đi gặp lão già Âu Dương Đông Phong?

Tên khác tiếp lời

-Đến lúc đó hai ngươi sẽ bị lão bằm thây vạn đoạn.

-A, vị nương tử kia xinh đẹp như thế có khi nào lại là cơ thiếp của lão già họ Ân Dương không? Đã nhiều năm lão không tới Trung Nguyên chắc là bận vui vầy thê thiếp.

-Ha hả, huynh đệ ngươi cũng thật lớn mật, đoạt cơ thiếp của Lệnh chủ không nói, lại lớn gan cùng nàng bỏ trốn. Tưởng có chết cũng được một đoạn phong lưu nha.

Nghe mấy tên khiếu hóa nói, Thiết Diện Cuồng Long vô cùng ngạc nhiên, sao họ
có thể biết hai người bọn họ từ Huyết Phù Môn tới? Không lẽ Âu Dương Đông
Phong đã phát lệnh truy nã hai người họ? Mẫu thân giúp chàng trốn chạy liệu có
bị Âu Dương Đông Phong giận cá chém thớt?

-Huyết Phù Môn cái gì, bọn ta chưa từng nghe tới.

-A, lão già Tư Mã Thành đã có vẽ chân dung hai người các ngươi lẽ nào lại nhận sai?

Thiết Diện Cuồng Long âm thầm nghiến răng ken két, Tư Mã Thành hay cho Tư Mã
Thành, lão cả gan nhờ người Cái Bang tới đối phó với chàng. Lão đây là tìm
đường chết?
Nghĩ đoạn Thiết Diện Cuồng Long vội tới nâng bốn người Cái Bang lên, để họ an
tọa trên ghế, chắp tay cung kính nói

-Các vị tiền bối Cái Bang, sự việc này có chút hiểu lầm. Tại hạ và nương tử vốn không phải môn đồ Huyết Phù Môn gì đó. Là lão già Tư Mã Thành vốn tham lam sắc đẹp của nương tử tại hạ, muốn độc chết tại hạ để chiếm đoạt nàng nhưng sự việc không thành nên mới vu oan cho tại hạ. Chẳng hay các vị có thể tìm hắn tới đối chất với tại hạ?
Mấy người Cái Bang đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, Tư Mã Thành là thương nhân có
tiếng tại Tuyền Châu, lại tương trợ Cái Bang không ít, không lý nào lại vì
chuyện này mà gây rắc rối cho Cái Bang? Chỉ cần đối chất trắng đen sẽ rõ ràng.

Một người liền nhanh chóng huýt sáo ra hiệu, một tên đệ tử liền nhanh chóng
chạy đi mời Tư Mã Thành. Nhưng Tư Mã Thành sau khi về đến nhà, đã nhanh chóng
cho người dọn dẹp toàn bộ gia quyến cùng cơ ngơi tài sản đi mất hút không để
lại chút tung tích gì.

Tư Mã Thành là sợ Âu Dương Lệnh Chủ trách tội, nhưng lại khiến cho Cái Bang
tin tưởng lời nói của Thiết Diện Cuồng Long là đúng sự thật.

Bốn người Cái Bang vội vã đứng lên chắp tay nói

-Cái Bang ta tin lời nói xằng bậy của gã họ Tư Mã mà gây tổn thương hòa khí với thiếu hiệp, mong thiếu hiệp và phu nhân không trách.

Thiết Diện Cuồng Long cười khiêm tốn nói

-Không dám, không dám, chỉ là hiểu lầm các vị tiền bối không cần để tâm. Nào, mời bốn vị tiền bối cùng ngồi xuống đây, chúng ta cùng uống vài chén. Không đánh không quen biết, sau này trên giang hồ còn cần tới Cái Bang hỗ trợ nhiều.

-Thiếu hiệp khiêm tốn rồi, bằng vào võ công hiện tại của Thiếu hiệp giang hồ có mấy đối thủ.

Sau ít lời khách sáo, Thiết Diện Cuồng Long giúp bốn người Cái Bang vận công
trị thương, rồi cùng họ hàn huyên ít chuyện giang hồ.

Một người họ Hoa, gọi là Lãng Khách Tửu Tiên nói

-Long Thiếu hiệp, ít ngày tới tại Hắc Long Hội các lộ anh hùng sẽ cùng tới định đoạt chuyện võ lâm, chẳng hay thiếu hiệp có nhã hứng cùng đi với chúng ta?

Thiết Diện Cuồng Long ồ lên một tiếng đầy hứng thú hỏi

-Hắc Long Hội tụ tập hào kiệt quả là chuyện hiếm gặp, không ngờ tại hạ lại có cơ hội được diện kiến quần hùng võ lâm Trung Nguyên.

-Là Hắc Long Hội bắt được ma nữ, kẻ thù của võ lâm, chúng ta cùng tới định đoạt tội trạng của ả.

Nghe nhắc tới ma nữ, tay cầm rượu của Thiết Diện Cuồng Long run lên, chàng cố
trấn định hỏi

-Ma nữ à? Hắc long Hội đã bắt được ma nữ?

-Phải, Tiêu Nhị Đường Chủ đang trên đường áp giải ma nữ về Hắc Long Hội. Nếu thiếu hiệp có hứng thú thì ngày mai lên đường cùng Cái Bang.

-Đa ta các vị tiền bối, hôm nay tại hạ cùng nương tử nghỉ ngơi tại quán trọ này, ngày mai sẽ theo chân các vị tới Hắc Long hội.

Tiễn chân bốn người Cái Bang, Thiết Diện Cuồng Long cùng nương tử mướn một
gian phòng trọ nghỉ ngơi. Suốt mấy tháng lênh đênh trên biển họ đã không được
nghỉ ngơi tốt.

Thấy phu quân tâm sự trùng trùng, thiếu nữ rót cho chàng một chén trà nói khẽ

-Phong ca, chàng có tâm sự?

Thiết Diện Cuồng Long nắm tay thiếu nữ, để cho nàng ngồi vào lòng cười nói

-Tuyết Nghi, nàng đừng lo lắng. Là ta nghe được tin tức cừu nhân nên có chút kích động.

Thiếu nữ tên gọi Tuyết Nghi nhẹ nhành đưa tay tháo tấm mặt nạ trên mặt chàng
trai, vuốt ve mi tâm nhíu chặt của chàng

-Phong ca chàng đã vất vả rồi, nghỉ ngơi cho tốt rồi ta cùng chàng đi tìm cừu nhân của chàng.

Tấm mặt nạ bằng bạc được gỡ bỏ, bên dưới hiện lên một khuôn mặt cực kì quen
thuộc. Vân Minh Thiên, thiếu chủ Vân gia trang, người được cho là đã bị ma nữ
giết chết trên bờ vực Thiên Sơn Cốc.

Hóa ra là chàng chưa chết, nhưng một năm qua chàng mất tích lại luyện được
tuyệt học võ lâm là Phi Ưng chưởng pháp, nay lại cùng một giai nhân xuất hiện,
lần này chàng có thể báo được thù diệt môn chăng?

Vân Minh Thiên ôm Tuyết Nghi trong lòng, ánh mắt tinh quái nhìn nàng nói

-Phải, đã mấy tháng nay không thể nghỉ ngơi rồi. Tuyết Nghi, nàng nhanh bồi phu quân của nàng ngủ hả?

-A…

Vân Minh Thiên bế Tuyết Nghi tới đặt lên giường, thâm tình nhìn nàng nói

-Tuyết Nghi, khổ cho nàng rồi.

Tuyết Nghi lắn đầu cười khẽ

-Theo chàng, muội không sợ khổ. Chỉ cần chàng đối tốt với muội. không phụ bạc muội. Muội bây giờ đã không còn nhà để về…

Nhắc tới nhà khóe mắt Tuyết Nghi có chút ẩm ướt. Vân Minh Thiên đau lòng thay
nàng lau lệ nói

-Đợi một thời gian nữa phụ thân của nàng nguôi giận ta sẽ mang nàng về tạ tội. Lúc đó chúng ta mang theo hai, ba đứa nhỏ gọi người là ngoại công ắt hẳn người sẽ bỏ qua cho chúng ta a.

Tuyết Nghi xấu hổ cắn cắn môi nói

-Phong ca, chàng không biết cấu hổ, cái gì mà ngoại công chứ?

Nhìn điệu bộ xấu hổ đáng yêu của nàng, Vân Minh Thiên cười ha hả chọc ghẹo

-Bây giờ chúng ta nhanh chóng động phòng nếu không sẽ không kịp nga.

-A, chàng tự mình động phòng đi. Muội bây giờ là phải ngủ…

Tuyết Nghi quẫn bách chui vào trong chăn trùm kín toàn thân, Minh Thiên cười
lớn hơn, chui vào ôm chặt lấy nàng, hít thở hương thơm của nàng. Chẳng bao lâu
bên tai Tuyết Nghi vang lên tiếng thở đều đều của Minh Thiên, chàng đã say
ngủ.

Tuyết Nghi điều chỉnh lại tư thế nằm trong ngực Minh Thiên, ngắm nhìn khuôn
mặt anh tuấn của chàng. Chàng luôn trêu chọc nàng nhưng chưa bao giờ đi quá
giới hạn, đối với nàng vẫn luôn thủ lễ. Chàng nói đợi khi nào chàng báo thù
rửa hận xong, chính thức cưới nàng làm thê tử lúc đó mới cùng nàng viên phòng.
Tuyết Nghi sẽ chờ chàng tới ngày đó.

Một đêm này hai người ôm nhau ngủ thật ngon, không mộng mị!


Huyết Hận Phi Ưng - Chương #47