Lần Đầu Gặp Nàng


Người đăng:

Trương Thiếu Vũ hồi tưởng lại ba năm về trước.

Lúc đó hắn vì muốn tìm một loại thảo dược quý mà lạc bước đến Hoàng Sơn.

Phong cảnh nơi đây đẹp quá khiến hắn ngơ ngẩn. Thông kì, đá quái, biển mây,
suối nước nóng, rất nhiều rượu hàng trăm năm tuổi bốc mùi thơm ngào ngạt trong
không khí.

Trong lúc mãi ngắm cảnh hắn bước hụt chân lăn xuống vực, may mà cũng không cao
lắm nên chỉ bị xây xát chút đỉnh.

Hắn nằm xoài xuống đất thở thì nghe có tiếng cãi cọ phía sau bụi cây. Hắn lén
tiến lại xem thì thấy có ba ông lão đang đánh cờ. nghe qua thì họ đã cãi nhau
cả chục năm nay chung quy cũng chỉ vì muốn phân tài cao thấp.

Ai cũng cho là võ công của mình cao hơn, đệ tử của mình giỏi hơn nhưng đánh
nhau mãi mà không phân được thấp cao nên quyết định đánh cờ phân định hơn
thua. Nhưng ngay cả trong lúc đánh cờ họ cũng không ngừng ẩu đã.

Cuối cùng một lão nói:

−Chúng ta đã già rồi, đấu qua đấu lại thì cũng đến đó mà thôi. Ta có ý này hai
huynh nghĩ xem có được không. Chúng ta gọi đệ tử tới để nó nói xem võ công của
ai hay nhất...

Một người trông dáng giống hòa thượng xua tay nói:

−Không được, không được, thường ngày ông hay nuông chiều nó nếu như nó cố tình
thiên vị ông thì chẳng phải bọn ta bị thiệt sao?

Người có tướng như một hàn sĩ hưởng ứng:

−Đúng đó Chu lão đệ à, ông không lừa được bọn ta đâu.

Người kêu bằng Chu lão đệ mỉm cười ôn nhu:

−Hai huynh nghi ngờ cả đệ tử của mình thì quả là hết thuốc chữa rồi.

Hàn sĩ nói:

−Không nghi ngờ sao được, tên tiểu tử đó mưu mô, xảo quyệt không ít phen hại
ba chúng ta thê thảm, tin vào nó thà ta tin...- lão định nói một câu thô tục
nhưng trước mặt vị hòa thượng lão có phần úy kỵ nên kịp thời ngừng lại – Thà
ta tin vào lũ bò còn hơn.

−Quách đệ nói đúng, tóm lại không thể tin tưởng đứa đệ tử này được. Ai mà tốt
với y là y ngả về phe người đó liền.

Họ Chu hỏi:

−Nói vậy hai huynh không tốt với y sao?

−Y thù dai lắm, mấy hôm trước y chểnh mảng không chịu đọc sách liền bị ta phạt
không cho ăn cơm chắc bữa nay y vẫn chưa quên đâu...

−Vậy còn Bắc Phong hòa thượng đắc tội gì với y vậy?

−Các ngươi đều biết y không thích cái tên ta đặt cho y, cứ suốt ngày quấy rầy
ta đòi đổi tên sao? Nhưng làm sao mà đổi được cái tên đó ta đã phải suy nghĩ
rất lâu mới nghĩ ra mà. Con rùa nhỏ, nghe thật là dễ thương đúng không nào?
Bọn ta đâu giống ngươi chứ, lúc nào y cũng coi trọng ngươi hơn. – Nói câu này
Bắc Phong hòa thượng có ba phần ghen tỵ.

Người họ Chu cười ngất:

−Y coi trọng ta chẳng qua vì ta lúc nào cũng nghiêm túc khi dạy y khiến y
không dám giỡn mặt mà thôi. Còn hai người sư chẳng ra sư, nho chẳng ra nho
suốt ngày đùa cợt khiến y được thể làm tới.

Thiếu Vũ nằm trong bụi cây thấy ba ông lão không cãi nhau nữa mà chuyển sang
bàn luận về đệ tử của mình có phần sôi nổi, dường như trước họ chưa hề xảy ra
xung đột chàng lấy làm lạ.

Hắn tò mò không hiểu đệ tử của mấy người này là ai, mới nghe họ kể thôi đã
thấy không có cảm tình với y rồi. Làm phận đệ tử mà dám khinh lờn sư phụ thì
chắc chắn nhân cách chẳng ra gì. Còn mấy ông lão này làm sư phụ lại để đệ tử
khinh lờn thì cũng chẳng phải là thầy tốt. Thầy tồi đào tạo ra đệ tử tệ hại là
chuyện bình thường.

Hơn nữa nhìn bộ dạng ba người này vô cùng cổ quái nên hắn không muốn dây vào,
hắn lẳng lặng rút lui. Hắn vừa lùi được vài bước thì có một cái bóng màu đỏ từ
trên cao bổ xuống đầu hắn, hắn giật mình la hoảng, bật ngữa ra đất khi định
thần lại thì hóa ra đó chỉ là một con Hồng điêu, nhưng tiếng la của hắn đã
khiến hành tung của hắn bị bại lộ.

Con chim đậu trên người hắn dương mắt nhìn hắn ngạo nghễ. Có tiếng huýt sáo
vang lên, Hồng điêu bay vụt đi, hắn giương mắt ngó theo thì thì nó bay về đậu
ngoan ngoãn trên tay một cô gái. Cô gái bật cười khanh khách:

−Ba vị sư phụ ngồi đây lo cãi nhau mà không biết có kẻ theo dõi thật không
bằng hồng điêu của đệ tử.

Vừa nói cô ta vừa tiến về phía hắn. Hắn nghĩ thầm “Cuối cùng thì tên đệ tử tệ
hại của mấy lão kia cũng đến. Không ngờ y lại là tiểu cô nương”.

Tiểu cô nương cúi xuống ngó hắn, hắn liền nhắm mắt giả vờ chết. Với khả năng y
thuật của hắn giả chết mà khiến cho người khác tin thì đâu có khó gì. Tiểu cô
nương lay lay hắn thấy không còn hơi thở, kinh mạch không đập nữa liền hoảng
hốt lay gọi:

−Này vị đại ca ơi, hồng điêu của ta chỉ dọa huynh thôi, huynh không đến nỗi sợ
vỡ mật chứ, nếu huynh sợ chết tiểu muội không đền nổi đâu. Lúc đó họ hàng
huynh Trương Tam, Lý Tứ gì gì đó kéo đến bắt tiểu muội đền mạng cho huynh thì
muội có mười mạng cũng không đền nổi, nhưng huynh phải nghĩ đến mấy vị sư phụ
muội đã già rồi không có người chăm sóc nên nếu huynh có chết thì báo trước
với muội một tiếng để ta còn biết mà đưa mấy vị sư phụ ta trốn đi nơi khác.
Huynh đừng oán trách ta chỉ vì huynh lén lén lút lút nên ta mới nghĩ huynh là
người xấu mới bảo Hồng điêu đến dọa huynh ai dè huynh lại chết chứ.

Tiểu cô nương này cũng thật lạ, miệng thì nói vậy nhưng lại cười chứ không
khóc khiến Thiếu Vũ nghĩ cô ta đang trêu đùa hắn, trong lòng hắn tỏ ra tức tối
“Mới gặp ngươi lần đầu mà ta đã có ấn tượng xấu rồi, không hiểu sao ba ông lão
kia có thể sống nổi với ngươi chứ?” Trước đã ác cảm giờ càng cảm thấy ác cảm
hơn, hắn vẫn nằm yên không hề nhúc nhích để xem cô ta còn giở trò gì.

Ba vị quai nhân tiến đến gần, một trong ba ngươi cúi xuống xem xét rồi bật
cười ha hả. Tiểu cô nương nhìn sư phụ hỏi:

−Nhị sư phụ, đồ nhi lỡ dại, đùa ác gây chết người, lão nhân gia không nghĩ
cách giúp đồ nhi mà còn cười nữa sao.

Giọng nói xem ra rất thành thực, vậy là cô ta tin đã làm Thiếu Vũ chết, vậy
sao ban đầu lại cười chứ?

-Hắn ta chỉ hoảng sợ mà ngất xỉu thôi chứ chưa chết đâu. Vân Nhi à, phen này con được một bài học rồi. Tên tiểu tử này còn thanh niên trai tráng mà còn bị con dọa cho ngất xỉu, thì thử hỏi ba lão già này làm sao chịu nổi. Con có nghĩ ngày nào đó con đùa khiến cho bọn ta sợ chết không?

Vân Nhi cười:

−Trước giờ con đùa đâu thấy các vị sư phụ nói gì chứ sao hôm nay nhân lúc này
lại đưa chuyện cũ ra mắng con. Cùng lắm là sau này con không đùa nữa thôi.

Ngừng một giây cô nói tiếp:

– Nhưng mà như thế thì con sẽ chết vì buồn mất, lúc đó lấy ai chăm sóc cho sư
phụ chứ?

-Xem ra ngươi còn có hiếu đấy.

-Đương nhiên đệ tử phải có hiếu rồi. Sư phụ xem này đồ nhi còn định may áo cho các sư phụ mặc vào mùa đông nữa đây này...

-Ta nhớ không lầm thì năm ngoái ngươi cũng nói là may áo cho bọn ta mặc mà qua mùa đông rồi cũng chẳng thấy áo đâu. Lần này chắc ngươi lại phạm lỗi gì rồi phải không?

Vân Nhi gãi đầu cười hì hì:

-Dù sao thì đồ nhi cũng có ý tốt chỉ là chưa thực hiện được thôi, sư phụ cũng biết đồ nhi đâu có biết thuê thùa, may vá chứ, sư phụ nhận tấm lòng của đồ nhi thay cho áo ấm vậy. Khi mùa đông đến chỉ cần sư phụ nghĩ đến Tiểu Vân có ý may áo cho các sư phụ thì sư phụ sẽ cảm động mà thấy ấm áp ngay.

-Ừ, bọn ta không chỉ thấy ấm đâu mà bắt đầu thấy nóng rồi đây. Nói xem ngươi mắc lỗi gì?

-Nhưng mà sư phụ không được trách phạt đồ nhi đấy.

-Bọn ta tuy ngoài miệng nói phạt ngươi nhưng đã có lần nào nỡ phạt ngươi chưa? Mau nói đi.

-Sư phụ, hôm nay đồ nhi tình cờ đi vào bếp rồi tình cờ thấy bốc mùi thơm, đồ nhi mới lục lọi thì tình cờ phát hiện có một món rất ngon, chỉ có màu hơi xấu một chút. Tình cờ lúc đó đồ nhi thấy đói bụng lại sẵn thấy có đồ ăn nên đồ nhi mới mạn phép ăn hết, ăn xong đồ nhi thấy toàn thân bốc khói hơi nóng bừng bừng khí lực dâng trào, lúc đó đồ nhi mới biết là mình đã tình cờ ăn hết chỗ thuốc mà các vị sư phụ đã tốn bao nhiêu công sức, tâm huyết mới luyện ra được...

Ba lão quái hét lớn:

-Cái gì? Ngươi ăn hết dược hoàn của bọn ta mà còn nói là tình cờ à. Tên đồ đệ đáng ghét này ta phải đánh cho ngươi một trận mới được.

-Sư phụ nói là không trách phạt rồi mà sao giờ lại nuốt lời.

-Bọn ta nói là những lần trước không trách phạt nhưng lần này ngươi phạm tội tày trời như thế không phạt ngươi bọn ta không cam lòng.

-Đúng vậy, bọn ta phải vô cùng vất vả nghiên cứu Vạn độc bí kíp rồi vất vả tìm dược liệu, thức suốt mấy đêm liền mới luyện được có năm viên thuốc, trước sau gì chẳng cho ngươi chứ nhưng mà ngươi thật vô lương tâm uống hết không chừa cho sư phụ viên nào thử hỏi người làm đệ tử như ngươi có xứng không hả.

-Sư phụ đừng khóc mà đồ nhi đâu có vô lương tâm như thế chứ. Đệ tử trong lúc ăn lòng vẫn nghĩ đến các sư phụ nên còn chừa lại hai viên nè.

Tiểu Vân xèo tay ra, một mùi thơm ngào ngạt bốc ra, Thiếu Vũ ngửi mùi biết
ngay là thuốc quý. Ba lão quái nhìn nhau cất giọng hậm hực:

-Bọn ta có ba người mà ngươi chỉ chừa lại có hai viên thì ai uống ai nhịn đây chứ?

-Đồ nhi đã tính cả rồi. Hai viên thuốc này nhị sư phụ và tam sư phụ nên uống, đại sư phụ người lớn tuổi hơn bọn họ, có gia tăng công lực thì cũng có ích gì chứ. À mà không được, đại sư phụ lớn nhất mọi người cần phải nhường cho đại sư phụ, vậy thì tam sư phụ phải chịu thiệt rồi. Không được, không được, xưa nay con rất quý tam sư phụ lẽ nào lại để cho người chịu thiệt được...

-Ngươi tính toán cái gì hả, ngươi đang gây sự chia rẽ tình đoàn kết của chúng ta đúng không? Nói cho ngươi biết còn lâu ngươi mới đạt được mục đích.

-Vậy là mọi người không muốn uống dược hoàn rồi, vậy đồ nhi xin mạn phép uống hết để mọi người khỏi cãi cọ mất đoàn kết.

Nói rồi bỏ tọt hai viên thuốc vào miệng nuốt mất. Ba lão quái tức muốn lòi mắt
ra ngoài:

-Ngươi... ngươi... ngươi... Thật tức chết đi mà. Tiểu Vân ơi Tiểu Vân, con rùa chết toi nhà ngươi, ngươi không nghĩ kế hại bọn ta thì ngươi không yên sao?

Tiểu Vân bò ra cười rồi trao một cái bọc nhỏ cho các vị sư phụ:

-Thuốc còn ở nguyên đây, đồ nhi chưa dám đụng đến đâu. Chẳng qua muốn chọc phá các vị sư phụ thôi.

-Trời ơi lại mắc lừa tiểu quỷ nhà ngươi rồi.

-Cũng tại sư phụ cả, chúng ta chỉ có bốn người mà luyện tới năm viên thuốc vậy biết phải phân xử sao đây? Đồ nhi có ý này chúng ta mang một viên thuốc cho vị đại ca kia uống đi.

-Cốc mò cò xơi! Hắn từ trên trời rơi xuống, ngồi không cũng được hưởng lợi sao, có lý nào như thế chứ?

-Tại đồ nhi không tốt dọa hắn sợ đến bất tỉnh, mà đồ nhi không tốt đều là do các sư phụ dạy dỗ không nghiêm như vậy các sư phụ cũng gián tiếp có lỗi với y cho y uống thuốc cũng coi như tạ tội rồi, hơn nữa chúng ta sẽ không phải tranh giành nhau...

-Thôi được rồi, bọn ta nói không lại ngươi.

Thiếu Vũ nằm nghe bốn thầy trò Tiểu Vân đối đáp nhiều lần suýt bật cười thành
tiếng nhưng có gắng nhịn.

Hắn thấy con người Tiểu Vân chỉ có cái miệng là xấu thôi còn con người lại rất
tốt, bao nhiêu ác cảm ban đầu tiêu tan hết, giờ lại nghe nàng nói cho hắn uống
thuốc quý gì đó khiến hắn thấy cảm kích trong lòng bất giác thấy quý con người
này.
Hắn nghĩ “Ta không phải là người luyện võ nên đâu cần uống thuốc gia tăng công
lực gì đó. Hơn nữa người ta phải vất vả lắm mới luyện được có năm viên thuốc,
ta không có công gì mà lại nhận thành quả của họ thì thật không đành lòng”.
Nghĩ thế hắn làm bộ nhúc nhích rồi mở mắt ra từ từ ngồi dậy.

Tiểu Vân thấy hắn tỉnh thì vô cùng vui mừng, chạy lại cạnh hắn:

-Huynh chưa chết thật sao?

Hắn trừng mắt nhìn cô:

-Thế ngươi mong cho ta chết sao? Ngươi quả là kẻ vô lương tâm.

Tiểu Vân khúc khích cười:

-Đại ca đừng tức giận nữa, ta đền cho huynh này.

Nàng đưa cho hắn một viên thuốc. Hắn đổi giận thành vui, cười nói:

-Ta không giận ngươi nữa đâu, viên thuốc này rất quý ta không dám nhận, ngươi cứ giữ lại đi.

Tiểu Vân nhìn hắn rồi lại nhìn viên thuốc hỏi:

-Sao huynh biết đây là viên thuốc quý chứ?

-Ta... ta là đại phu nên vừa ngửi mùi đã biết là thuốc quý.

-Ra là thế, huynh đã biết là thuốc quý mà không nhận hay là huynh xem thường chúng ta? - Tiểu Vân nhìn hắn bằng ánh mắt ma mãnh, rồi nàng quay sang sư phụ nói lớn - Sư phụ vị huynh đài này là đại phu nên y nói là thuốc của các vị luyện chưa tới nơi tới chốn y không muốn nhận đó.

Thiếu Vũ vội bịt miệng nàng lại:

-Cô nương à ta không hề có ý đó, chỉ là ta...

-Vậy thì huynh mau nhận đi.

Hắn đành gượng cười cầm lấy viên thuốc. Tiểu Vân vui vẻ nói:
-Vậy là xong rồi, ta không còn nợ huynh nữa.

Bất ngờ nàng đổi thái độ kề dao vào cổ hắn:

-Bây giờ thì nói mau, ngươi đến đây làm gì? Định theo dõi bọn ta phải không? Nói.

-Không... ta... ta... ta bị lạc đường.

Nàng vẫn có ý hồ nghi hỏi lại:

-Ngươi bị lạc đường?

-Phải, phải, phải, tiểu cô nương à đúng là ta bị lạc đường mà.

-Cô nương là cô nương cớ sao còn tiểu cô nương với đại cô nương chứ?

-Đúng vậy, là cô nương, ta nói sai.

-Xem ra ngươi cũng khá thật thà. Sư phụ à, người bảo phải xử lý hắn ra sao?

-Ném hắn xuống núi đi, bọn ta không muốn thấy tên tiểu tử này thêm một khắc nào nữa.

Ba lão quái chắc còn tức vì hắn không dưng được lợi nên tỏ ra khá hậm hực.

Hắn đành cười trừ nói:

-Ba vị tiền bối, vãn bối làm phiền các vị rồi. Vãn bối xin đi ngay.

Nói rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống núi, hắn sợ còn ở lại mấy kẻ này đổi ý thì
nguy to. Tiểu Vân gọi với theo:

-Này huynh tên gì vậy?

Hắn không quay lại đáp:

-Ta là Trương Thiếu Vũ.

-Còn ta là Tuyết Vân. Khi nào rảnh huynh lên đây chơi với ta nha.
Trong lòng hắn lúc đó chỉ nghĩ có thể rời khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt chứ
nói gì đến chuyện quay lại. Nhưng rồi không hiểu sao ma xui quỷ khiến gì mà
mấy ngày sau hắn lại trở lại. Dần dần hắn trở nên thân thiết với Tiểu Vân và
các sư phụ của nàng lúc nào không biết.

Chuyện xảy ra đã ba năm rồi vậy mà mỗi khi nhớ lại hắn ngỡ mới diễn ra hôm qua
thôi.


Huyết Hận Phi Ưng - Chương #43