Người đăng:
Bóng tối âm u, có đôi ba tia sáng lọt vào một căn phòng nhỏ.
Phía sau bức rèm có một người đang ngồi, đứng cạnh y là một hắc y nhân đã
ngoại tứ tuần.
Phía trước tấm rèm có ba bốn người đang quỳ, trông điệu bộ họ vô cùng hoảng
hốt dường như đang chờ đợi một cơn thịnh nộ.
Người ngồi sau tấm rèm đột nhiên lên tiếng thanh âm của y có vẻ như đang phẫn
nộ cực độ, thử hỏi như vậy thì sao những kẻ đang quỳ ngoài kia không run cho
được, không sợ cho được.
−Giỏi lắm! Hay lắm! các ngươi đã làm một việc kinh thiên động địa rồi đấy. Vậy
thì xác của Dương Tuyết Vân đâu, sao các ngươi không mang về trình diện.
−Thiếu chủ, thuộc hạ... chưa giết được Dương Tuyết Vân, ả ta đã được người
khác cướp đi mất...
−Ai ra lệnh cho các ngươi truy sát Dương Tuyết Vân? Ai?
−Là... là...
−Là thuộc hạ…
Người vừa lên tiếng thật không ngờ lại chính là Tây Thục Ni, nhìn điệu bộ ả
lúc này không còn giống với một Tây Thục Ni mong manh dễ vỡ mà Tiêu Thiên Hà
phải bảo bọc ngày nào nữa, từ đôi mắt, khóe môi, cho đến lời nói cử chỉ đều
toát ra một thứ sát khí đáng sợ.
−Chiêu Hồn Điệp, ngươi to gan thật, dựa vào đâu mà ngươi năm lần bảy lượt cho
người truy sát Dương Tuyết Vân, ngươi tự cho mình cái quyền ấy từ khi nào?
−Thuộc hạ làm vậy cũng vì đại nghiệp của thiếu chủ, thuộc hạ muốn gạt bỏ tất
cả các chướng ngại trên đường đi của thiếu chủ. Dương Tuyết Vân không phải là
chướng ngại bình thường, cô ta chính là nhược điểm của thiếu chủ, thiếu chủ
không đang tâm giết bỏ cô ta nhưng có chắc là cô ta bỏ qua cho thiếu chủ
không? Không đâu, cô ta rất thông minh, chắc chắn một ngày nào đó thiếu chủ sẽ
phải ân hận vì đã nương tay với cô ta...
“Ba”, một cái tát vang lên khô khốc, khóe miệng Chiêu Hồn Điệp rỉ máu, vẫn
ngồi yên sau bức rèm lại vừa có thể ra tay đánh người chứng tõ thân thủ của
người được xưng là thiếu chủ này không hề tầm thường chút nào, y rít lên:
−Câm mồm... đó không phải là chuyện của ngươi, các ngươi có biết đã làm hỏng
đại sự của ta không hả?
Chiêu Hồn Điệp cười:
-Sao thuộc hạ lại không hiểu đại sự của thiếu chủ chứ? Thiếu chủ dụng tâm sắp đặt mọi thứ cốt yếu để đẩy Dương Tuyết Vân tới bước đường cùng, buộc cô ta phải về với thiếu chủ. Chính vì hiểu điều đó nên thuộc hạ quyết tâm phá đến cùng.
Thiếu chủ tức điên người quát:
-Im đi. Ta nhắc lại một lần nữa từ nay trở đi không ai được phép đụng đến một sợi tóc của Vân Nhi nếu không chớ trách ta không thủ hạ lưu tình... Cút hết đi cho ta. Cút.
Ba bốn người vội vã lùi về sau rồi biến mất sau cánh cửa. Riêng Chiêu Hồn Điệp
vẫn không hể nhúc nhích.
−Sao ngươi còn chưa đi?
−Ta không cam tâm. Thiếu chủ sao người có thể đối xử với ta như thế chứ? Ta có
điểm nào không tốt bằng Dương Tuyết Vân? Ngày trước có thể vì cô ta xinh đẹp,
một vẻ đẹp toàn bích khó ai sánh bằng, đến như ta là nữ nhân mà còn bị vẻ đẹp
đó làm cho rung động thì sao có thể trách thiếu chủ không đem lòng si mê.
Nhưng bây giờ cô ta người không ra người, quỷ không ra quỷ thiếu chủ còn có
thể yêu cô ta ở điểm nào chứ?
Thiếu chủ điềm nhiên nói:
−Dù cho nàng ấy không xinh đẹp thì ta vẫn yêu nàng ấy, mối tình này khắc cốt
ghi tâm mãi mãi không bao giờ quên được...
−Yêu khắc cốt ghi tâm à? Ha ha ha... thế sao thiếu chủ không ngang nhiên dùng
thân phận thật để nói với cô ta những lời này, chắc hẳn là cô ta sẽ phải cảm
động đến phát khóc, bởi với bộ dạng này còn ai có thể yêu cô ta được nữa chứ.
Hay thiếu chủ sợ sau khi cô ta biết thân thế thật của mình cô ta sẽ một đao hạ
sát thiếu chủ? không, không nếu như vậy thiếu chủ sẽ ngậm cười nơi chín suối
vì được chết trong tay người mình yêu, tệ hơn là cô ta sẽ đưa thiếu chủ đến
cho bọn người trong bạch đạo kia xử lý...
−Im đi...
−Thiếu chủ sợ ta nói đúng chứ gì? Chúng ta với cô ta sớm không có chung lý
tưởng thì làm sao hy vọng cô ta sẽ buông tha cho chúng ta chứ, chúng ta đã
từng hãm hại sư phụ của cô ta. thiếu chủ, chẳng phải khuôn mặt cô ta ra nông
nỗi này cũng do thiếu chủ bức bách sao?
−Chiêu Hồn Điệp đừng nói nữa, nếu không niệm tình ngươi trung thành với ta thì
ngươi đã sớm đi làm mồi cho quạ dữ rồi – Vị thiếu chủ thét lớn.
Hắc y nhân đứng cạnh thiếu chủ từ đầu tới giờ chỉ im lặng lắng nghe lúc này
hắn cất giọng trầm trầm nhằm xoa dịu cơn thịnh nộ của thiếu chủ và cũng muốn
nói vài lời phải trái:
−Thiếu chủ, Chiêu Hồn Điệp nói cũng có cái lý của nàng ta. Thiếu chủ còn trẻ
nên nông nổi, người đâu thể hiểu được lòng người hiểm ác ra sao. Năm xưa phụ
mẫu người cũng chỉ vì quá tin người nên mới phải ôm hận, nay thiếu chủ nên lấy
đó làm gương, không nên tin tưởng bất cứ ai, bất cứ cái gì, nhất là chuyện
tình cảm nam nữ. Ta không trách việc thiếu chủ tha chết cho Dương Tuyết Vân,
chung quy cô ta không liên quan gì đến những chuyện ân oán trong quá khứ, chỉ
trách cô ta bái lầm thầy mà thôi, tuy vậy cô ta đã phải trả cái giá quá đủ
rồi, không cần gây khó dễ cho cô ta nữa...
Chiêu Hồn Điệp đột ngột ngắt lời hắc y nhân:
−Chỉ sợ cô ta còn sống ngày nào thì lòng thiếu chủ chưa yên ngày đó. Xác người
thì ở đây mà lòng thì hướng về nơi Dương Tuyết Vân. Dương Tuyết Vân ơi Dương
Tuyết Vân không biết ngươi có bùa mê thuốc lú gì mà khiến cho bọn nam nhân
phải vì ngươi mà sống dở chết dở thế này. Thiếu chủ đã thế nay lại thêm một
tên Đường chủ Thần Kiếm đường nữa…Chiêu Hồn Điệp ta xưa nay luôn tự tin hết
thảy mọi đàn ông trên thế gian này đều sẽ phải quỳ rạp dưới chân ta chờ ta ban
phát tình yêu nay vì ngươi mà ta thất bại rồi, thất bại chua cay, người đàn
ông ta yêu chỉ một lòng một dạ với ngươi... ha ha ha... ta thua rồi...
Ả cười như điên như dại, trong tiếng cười còn có tiếng thở dài nghe đến nao
lòng. Đàn bà dù ác khi yêu đều như thế cả, càng yêu càng ghen mà khi ghen thì
lại càng ác.
Hắc y nhân ôn nhu nói tiếp:
−Không nên để ghen tuông cá nhân làm hỏng việc lớn, Chiêu sứ giả ngươi lui ra
ngoài trước đi.
Chiêu Hồn Điệp dường như chưa cam tâm nói thêm
-A, thiếu chủ chắc người còn không biết ả Dương Tuyết Vân đó cùng tên họ Tiêu đã làm ra loại chuyện gì đâu a?
-Ngươi nói vậy có ý gì?
-Ha ha ha, nam trên nữ dưới, cái gì cũng đã làm…
Thiếu chủ lật bàn thét
-Câm mồm!
-Là chính mắt ta nhìn thấy… Thiếu chủ người không tin có thể tìm Dương Tuyết Vân về kiểm chứng a… Hoa tàn bại liễu, dung nhan xấu xí ả ta có chỗ nào xứng với thiếu chủ chứ ha ha ha.
Thiếu chủ nộ khí công tâm, trực tiếp vung mạnh một chưởng, Chiêu Hồn Điệp bị
đánh văng ra cửa.
Khi còn lại hai người, hắc y nhân nhìn thiếu chủ với vẻ trìu mến nói:
−Điệt nhi, thúc không cấm con yêu, nhưng Dương Tuyết Vân thì không được.
−Tại sao vậy Tam thúc?
Hắc y nhân thở dài:
−Con là người thông minh, nàng ta cũng là người thông minh, hai người quá
thông minh lại không đi chung một con đường thì ở gần nhau chỉ gây ra họa mà
thôi. Nếu không phải là con thì là nàng ta, một trong hai người ắt có người
phải đổ máu.
−Chuyện đó thì đâu có gì đáng lo chứ tam thúc.
−Tuy ta mới gặp nàng ta một lần nhưng ta cảm thấy ở con người này sự bướng
bỉnh và lòng chính nghĩa, con sẽ không thể bảo nàng ta vì con mà phản bội lại
sư phụ hay là từ bỏ con đường chánh đạo nàng ta đang đi đâu, nàng ta sẽ dùng
cả sinh mạng để bảo vệ những gì nàng cho là đúng.
−Điều này thì điệt nhi rõ hơn ai hết, điệt nhi đã chứng kiến tận mắt mà – vị
thiếu chủ cười bi thảm.
−Vì vậy nếu như con thật lòng yêu nàng ta và không muốn cho nàng phải khó xử
thì tốt nhất hãy quên nàng đi, đừng buộc nàng phải tham gia vào chuyện này.
Thiếu chủ cười chua xót:
−Dễ gì mà quên được thúc ơi!
−Con phải quên bằng bất cứ giá nào. Gác chuyện nhi nữ thường tình sang một
bên, bây giờ đi vào chuyện chính. Gần một năm qua sự biến mất của Phong Di
Lăng khiến cho giang hồ một phen lo lắng, hắn xuất hiện thì bọn chúng lo tìm
cách đối phó còn hắn biến mất rồi bọn chúng vẫn ăn không ngon ngủ không yên vì
lo hắn giở thủ đoạn gì, thật là đáng nực cười mà. Thiếu chủ quả thật anh minh
thần vũ, khiến cho bọn chúng lo lắng tinh thần tổn hại thì sợ gì lại không thể
cất mẻ lưới thành công, lúc đó chúng ta sẽ là ngư ông đắc lợi. Bây giờ thiếu
chủ có cao kiến gì chăng?
−Long gia bảo, Khu Âm Thần Ma, Lôi công Chu Thiên Hành, Vân gia trang, Hoa Sơn
đều đã trừ xong bây giờ tới Hắc Long Hội...
−Như vậy liệu có quá sớm không? Bọn chúng không đơn giản chút nào.
−Ha ha ha... danh tiếng Hắc Long hội mấy năm qua có được cũng là do giang hồ
không có bang hội nào đáng nói hơn mà thôi. Tiêu Bất Phàm bây giờ chỉ là nắm
xương khô trong cái mả huy hoàng được gắn bia Hắc Long hội có gì mà đáng ngại
chứ. Ta chỉ e có một người...
−Ý thiếu chủ là Tiêu Thiên Hà?
−Phải, con người này không đơn giản chút nào. Ở hắn dũng, trí đều có cả. Đối
phó với hắn không phải là dễ... Nhưng ta đã sớm có dự liệu. Việc cần làm bây
giờ là nhanh chóng tụ tập người của ma giáo tìm các đối phó với bọn người Bạch
đạo. Tam thúc việc này phiền thúc rồi.
-Thiếu chủ cứ tin ở ta. Thiếu chủ ta có chuyện thắc mắc chưa hiểu?
-Thúc cứ hỏi?
-Dụng ý của thiếu chủ chắc không chỉ muốn ép Dương Tuyết Vân đúng không?
Thiếu chủ cười nhạt:
-Hiểu ý ta chỉ có tam thúc. Đúng vậy, Vân Nhi chỉ là cái cớ thôi, mục đích chính của ta chính là nhắm vào Hắc Long Hội. Ta khiến chúng gây xích mích với các môn phái trên giang hồ, chỉ cần bọn chúng cấu xé lẫn nhau lại thêm người của ma giáo đứng sau đánh lén thì ha ha ha...
-Sao thiếu chủ có thể khiến cho bọn người của Ngũ Đại môn phái rồi cả bọn người của Đông Xưởng chặn Tiêu Thiên Hà đòi người?
-Chẳng phải cũng vì một chữ “lợi” đó sao? Ta cho người tung tin là trên người Vân Nhi có bản đồ kho tàng, Hắc Long Hội muốn độc chiếm kho tàng đó nên bọn chúng tới đòi người là phụ mà muốn độc chiếm bản đồ mới là chính.
Hắc y nhân thở dài:
-Không ngờ hai mươi năm đã trôi qua rồi mà bọn người đó vẫn còn tơ tưởng tới kho báu.
-Kế hoạch của ta đang dang giở thì bị cái lũ ngu đần kia phá hỏng. Nhưng không sao ta đã có sẵn phương án tiếp theo rồi.
-Điệt nhi à, thúc thực lòng khâm phục con, mọi chuyện đều được con trù tính một cách tỉ mỉ, tất cả đều là con cờ trong tay con để con điều khiển. Ha ha ha... phụ mẫu con chắc chắn rất tự hào về con đó. Ha ha ha...
Vị thiếu chủ này rốt cục là ai?
Tam thúc của y là ai?
Tây Thục Ni hay Chiêu Hồn Điệp?
Họ là ai? Sao họ có thể nắm rõ mọi chuỵên trên giang hồ như lòng bàn tay?
Bọn họ đang sắp đặt những gì? Âm mưu của họ là gì đây?
Thật khó lòng mà biết được bởi như hắc y nhân đã nói thiếu chủ của hắn là
người rất thông minh, làm sao có thể đoán biết được hắn đang làm gì, trừ khi
ta cũng là một người thông minh như hắn!