Nỗi Lòng Tuyết Vân


Người đăng:

Giờ phút này Tiêu Thiên Hà cảm thấy ngũ vị tạp trần. Chàng yêu thích nàng như
vậy lại không nguyện ý tin tưởng nàng. Vì những lời khích bác của kẻ xa lạ lại
đi nghi kị nàng.

Còn nàng vẫn trước sau như một hết lòng bảo hộ cho chàng, không màng nguy hiểm
bản thân.

Chàng thật hận bản thân quá bất lực, không thể bảo hộ cho nàng.

Tuyết Vân vươn tay xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của Thiên Hà. Cười yếu ớt

-Huynh không cần tự trách…Cũng không cần quá thương tâm… Kiếp sau nếu có duyên xin được gặp lại…

Thiên Hà che miệng nàng bá đạo tuyên bố

-Không cho nàng nói bậy. Diêm Vương muốn mang nàng đi trừ khi được sự cho phép của ta.

-Huynh muốn nghe nốt câu chuyện chứ?

-Nàng kể tiếp đi.

-Vân Kim Ngân bị bọn sát thủ của Phong Di Lăng truy sát, trong lúc ta bất cẩn muội ấy đã bị chúng đả thương. Vết thương quá nặng khó lòng cứu chữa. Ta liền đưa Vân muội tới Mông Cổ gặp một vị thần y…

-Thế có cứu được Vân tiểu thư không?

−Ban đầu vị thần y từ chối nhất quyết không chịu chữa trị nhưng vì cảm động
trước tấm chân tình của bọn ta nên ông ta đồng ý chữa với một điều kiện…

Thiên Hà sốt sắng


  • Điều kiện gì?

-Ông ta đang điều chế một loại thuốc nhưng chưa có người để thử nghiệm công dụng của thuốc…

-Có phải nàng nhận lời thử thuốc của lão ta?

Tuyết Vân gật đầu:

−Nhưng không ngờ loại thuốc đó chưa hoàn thiện nên khiến ta mất hết nội công.
Cũng nhờ thế mà Vân Kim Ngân được thần y chữa trị. Chỉ một thời gian ngắn muội
ấy đã hoàn toàn bình phục. Sau đó, chúng tôi... chúng tôi trở về Trung Nguyên
nhưng không may giữa đường gặp bão cát nên thất lạc nhau. Ta đoán rằng muội ấy
đã quay về Vân gia trang ở Giang Nam…

−Vì thế nàng muốn đến Giang Nam tìm Vân Kim Ngân?

−Đúng vậy. Nhưng nội công của ta không còn mà trên đường lại vấp phải bọn
người của Phong Di Lăng. Lúc đó ta nghe mọi người trên giang hồ nói có một vị
Tiêu thiếu hiệp trẻ tuổi tài cao, hành hiệp trượng nghĩa nên…

−Cuộc gặp gỡ giữa chúng ta không phải là sự tình cờ? Nàng đã nói dối ta chuyện
đi tìm vị hôn phu?

−Phải. Ta còn chưa có hôn phu. Ta nói dối huynh vì an toàn của Vân Kim Ngân.
Huynh không giận ta chứ?

Thiên Hà nghe thấy nàng nói chưa có hôn phu mà trong lòng lâng lâng vui sướng.
Tốt rồi nàng chưa có hôn ước. “Rồi sẽ có một ngày ta sẽ làm cho nàng nhớ mãi
tên ta thôi”, chàng âm thầm tự hứa. Tuy thế cũng không quên càu nhàu:

-Vậy là nàng có ý lợi dụng ta thật, ta không nghi oan cho nàng chút nào.

-Lợi dụng huynh là ta vốn không đúng. Huynh đã hiểu vì sao chúng muốn ép ta chưa?

Thiên Hà gật đầu:

-Chúng muốn nàng bị Bạch Đạo oán hận, không còn chốn dung thân trên giang hồ cuối cùng phải đi theo chúng. Nhưng kế hoạch sắp thành sao lại còn cho người giết nàng?

-Huynh nói sai rồi. Cho dù chúng có ép chết ta thì Dương Tuyết Vân ta cũng không bao giờ sợ chết mà quy hàng. Chỉ có điều tại sao lần này chúng quyết tâm hạ sát ta thì ta cũng chưa hiểu nổi. Tiêu Thiên Hà, tuy ta tiếp cận huynh là có mục đích nhưng mà ta chưa bao giờ có ý xấu… Huynh... chúng ta vẫn là hảo bằng hữu chứ?

Thiên Hà xấu hổ nói:

-Ta không xứng làm bằng hữu với nàng, ta không tin tưởng bằng hữu, hại cho bằng hữu ra nông nỗi này, ta... sao lúc đó nàng lại cứu ta làm gì, nàng có thể chạy mà.

Tuyết Vân cười:

-Ta không đành lòng nhìn huynh chết… Nếu huynh còn là bằng hữu của ta thì hãy giúp ta hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng, đó là huynh hãy tới Giang Nam tìm Vân Kim Ngân giúp ta, đưa muội ấy tới nơi an toàn…

−Dương Tuyết Vân, nàng nghe đây, ta sẽ không để cho nàng chết đâu. Bây giờ ta
lập tức đem nàng đi tìm đại phu.

−Kiếp này được quen biết huynh ta chết không có gì ân hận…

Thiên Hà thấy tim mình như nghẹt thở, nàng vì chàng mà làm nhiều chuyện như
vậy. Còn chàng lại không làm gì được cho nàng ngoài nghi ngờ, thương tổn.
Chàng ngăn không cho nàng nói tiếp:

−Nàng đừng nói nữa. Nàng là bằng hữu của ta vì vậy ta sẽ không giương mắt nhìn
bằng hữu chết đâu.

-Chết thì có gì đáng sợ. Quá lắm thì 18 năm sau ta lại làm một hảo hán!

Thiên Hà đen mặt, lại còn muốn làm hảo hán. “Dương Tuyết Vân, kiếp này, kiếp
sau, rồi kiếp sau nữa nàng cũng không thực hiện được mộng hảo hán của nàng đâu
a. Vì ta đã quyết theo nàng, dây dưa tới ba kiếp mới thôi!”

-Nàng đừng mong được làm hảo hán. Vì nợ kiếp này nàng gây ra còn chưa có trả xong đừng hòng trốn tránh.

-A, ta nợ nần gì huynh?

-Đợi ta mang nàng đi tìm đại phu chữa trị vết thương rồi sẽ tính nợ với nàng.

Tuyết Vân khẽ thở dài. Một kiếm kia đã muốn lấy đi nữa cái mạng của nàng rồi,
giờ trong thiên hạ chỉ có duy nhất thần y tại Mông Cổ có thể cứu chữa. Nhưng
thương thế này không thể bôn tẩu đường xá xa xôi quay lại Mông Cổ được. Không
cần thiết phải làm chuyện vô ích đó. Nơi đây có núi, có thác, lại có rừng lê
thơm mát, lại có người nàng thích, được chết ở nơi này cũng không còn gì hối
tiếc.

Nhưng mà…

Không còn cơ hội tới được A Lư động nơi phụ mẫu ta chôn xác để một lần bái tế
nữa rồi.

Tuyết Vân vốn dĩ lần này xuống núi mục đích là tìm hiểu thân thế của mình. Sư
phụ chỉ nói cho nàng biết nhặt được nàng từ giữa tàn tích của Phi Ưng Giáo,
không biết rốt cục phụ mẫu nàng là ai, nắm vai trò gì trong ma giáo. Nhưng lại
bị cuốn vào vòng thị phi hết lần này tới lần khác, chưa thể thoát thân thực
hiện mục đích ban đầu. Rốt cục là trước khi nhắm mắt cũng chưa thể biết được
thân thế của mình.

Âu cũng là thiên ý! Không cần cưỡng cầu nữa.

Tuyết Vân nằm trong ngực Thiên Hà, sắc mặt tái nhợt, môi khẽ khẽ hát

“Sáp sáp thu phong sinh,
Sầu nhân oán ly biệt.
Hàm tình lưỡng tương hướng,
Dục ngữ khí tiên yết.
Bi lai khước nan thuyết.
Biệt hậu duy sở tư,
Thiên nhai cộng minh nguyệt.”*

“Nếu có thể ta chỉ muốn dừng lại ngay thời khắc này. Lần đầu tiên trong đời ta
biết thích một người là thế nào. Tiêu Thiên Hà, ta thật thích, thật lòng rất
thích huynh. Nhưng mà thân phận cùng dung mạo của ta không xứng với huynh, dù
cho hôm nay ta không chết ở đây thì cũng không mong có thể được ở bên cạnh
huynh. Nên chỉ cầu có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thôi.”

“Giang hồ đồn đãi huynh đã có một vị hôn thê dung mạo như hoa lại là con gái
của Hội chủ Hắc Long Hội. Ta thật ghen tị với nàng ta a. Nàng ta sinh ra đã có
mọi thứ. Còn ta, cuối cùng cũng không thể thắng được thiên ý, cô độc cho tới
lúc chết. Ta không biết huynh đối với ta thời gian qua là loại tình cảm gì.
Nhưng mà ít nhất trong mắt huynh từng có ta như vậy là đủ rồi.”

Trong lòng Tuyết Vân lúc này quả là ngũ vị tạp trần.

-Tiêu Thiên Hà, huynh có thể đáp ứng ta một chuyện cuối cùng không?

-Không có chuyện cuối cùng. Sau này bất cứ chuyện gì nàng nói ta đều đáp ứng.

Tuyết Vân mỉm cười

-Ta tự biết bản thân không thể cầm cự được lâu hơn nữa. huynh muốn nghịch thiên e là không được. Chỉ mong sau khi ta chết huynh có thể mang hài cốt ta tới A Lư động ở Vân Nam. Ta muốn được chôn cất tại nơi đó.

Thiên Hà trừng mắt nhìn nàng

-Nàng muốn đi Vân Nam ta sẽ mang nàng đi, nhưng phải là người sống hoàn hoàn hảo hảo. Muốn ta mang hài cốt nàng đi là chuyện không thể. Gắng gượng một chút, ta lập tức mang nàng đi tìm đại phu.

Thiên Hà bế Tuyết Vân chạy như bay ra khỏi sơn cốc, chàng cứ mãi miết chạy
không biết chạy đi đâu, trong đầu chỉ tâm niệm phải cứu cho được nàng.

*Dịch :

Gió thu nổi thê thiết,
Người buồn xót ly biệt.
Nhìn nhau tình chứa chan,
Muốn nói lời nghẹn nấc.
Lòng muôn mối tơ vò,
Làm sao nên lời được.
Xa nhau lòng nhớ nhung.
Chỉ chung vầng trăng khuyết.

Hồi 39 Nỗi Lòng Tuyết Vân

Giờ phút này Tiêu Thiên Hà cảm thấy ngũ vị tạp trần. Chàng yêu thích nàng như
vậy lại không nguyện ý tin tưởng nàng. Vì những lời khích bác của kẻ xa lạ lại
đi nghi kị nàng.

Còn nàng vẫn trước sau như một hết lòng bảo hộ cho chàng, không màng nguy hiểm
bản thân.

Chàng thật hận bản thân quá bất lực, không thể bảo hộ cho nàng.

Tuyết Vân vươn tay xoa nhẹ mi tâm đang nhíu chặt của Thiên Hà. Cười yếu ớt

-Huynh không cần tự trách…Cũng không cần quá thương tâm… Kiếp sau nếu có duyên xin được gặp lại…

Thiên Hà che miệng nàng bá đạo tuyên bố

-Không cho nàng nói bậy. Diêm Vương muốn mang nàng đi trừ khi được sự cho phép của ta.

-Huynh muốn nghe nốt câu chuyện chứ?

-Nàng kể tiếp đi.

-Vân Kim Ngân bị bọn sát thủ của Phong Di Lăng truy sát, trong lúc ta bất cẩn muội ấy đã bị chúng đả thương. Vết thương quá nặng khó lòng cứu chữa. Ta liền đưa Vân muội tới Mông Cổ gặp một vị thần y…

-Thế có cứu được Vân tiểu thư không?

−Ban đầu vị thần y từ chối nhất quyết không chịu chữa trị nhưng vì cảm động
trước tấm chân tình của bọn ta nên ông ta đồng ý chữa với một điều kiện…

Thiên Hà sốt sắng


  • Điều kiện gì?

-Ông ta đang điều chế một loại thuốc nhưng chưa có người để thử nghiệm công dụng của thuốc…

-Có phải nàng nhận lời thử thuốc của lão ta?

Tuyết Vân gật đầu:

−Nhưng không ngờ loại thuốc đó chưa hoàn thiện nên khiến ta mất hết nội công.
Cũng nhờ thế mà Vân Kim Ngân được thần y chữa trị. Chỉ một thời gian ngắn muội
ấy đã hoàn toàn bình phục. Sau đó, chúng tôi... chúng tôi trở về Trung Nguyên
nhưng không may giữa đường gặp bão cát nên thất lạc nhau. Ta đoán rằng muội ấy
đã quay về Vân gia trang ở Giang Nam…

−Vì thế nàng muốn đến Giang Nam tìm Vân Kim Ngân?

−Đúng vậy. Nhưng nội công của ta không còn mà trên đường lại vấp phải bọn
người của Phong Di Lăng. Lúc đó ta nghe mọi người trên giang hồ nói có một vị
Tiêu thiếu hiệp trẻ tuổi tài cao, hành hiệp trượng nghĩa nên…

−Cuộc gặp gỡ giữa chúng ta không phải là sự tình cờ? Nàng đã nói dối ta chuyện
đi tìm vị hôn phu?

−Phải. Ta còn chưa có hôn phu. Ta nói dối huynh vì an toàn của Vân Kim Ngân.
Huynh không giận ta chứ?

Thiên Hà nghe thấy nàng nói chưa có hôn phu mà trong lòng lâng lâng vui sướng.
Tốt rồi nàng chưa có hôn ước. “Rồi sẽ có một ngày ta sẽ làm cho nàng nhớ mãi
tên ta thôi”, chàng âm thầm tự hứa. Tuy thế cũng không quên càu nhàu:

-Vậy là nàng có ý lợi dụng ta thật, ta không nghi oan cho nàng chút nào.

-Lợi dụng huynh là ta vốn không đúng. Huynh đã hiểu vì sao chúng muốn ép ta chưa?

Thiên Hà gật đầu:

-Chúng muốn nàng bị Bạch Đạo oán hận, không còn chốn dung thân trên giang hồ cuối cùng phải đi theo chúng. Nhưng kế hoạch sắp thành sao lại còn cho người giết nàng?

-Huynh nói sai rồi. Cho dù chúng có ép chết ta thì Dương Tuyết Vân ta cũng không bao giờ sợ chết mà quy hàng. Chỉ có điều tại sao lần này chúng quyết tâm hạ sát ta thì ta cũng chưa hiểu nổi. Tiêu Thiên Hà, tuy ta tiếp cận huynh là có mục đích nhưng mà ta chưa bao giờ có ý xấu… Huynh... chúng ta vẫn là hảo bằng hữu chứ?

Thiên Hà xấu hổ nói:

-Ta không xứng làm bằng hữu với nàng, ta không tin tưởng bằng hữu, hại cho bằng hữu ra nông nỗi này, ta... sao lúc đó nàng lại cứu ta làm gì, nàng có thể chạy mà.

Tuyết Vân cười:

-Ta không đành lòng nhìn huynh chết… Nếu huynh còn là bằng hữu của ta thì hãy giúp ta hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng, đó là huynh hãy tới Giang Nam tìm Vân Kim Ngân giúp ta, đưa muội ấy tới nơi an toàn…

−Dương Tuyết Vân, nàng nghe đây, ta sẽ không để cho nàng chết đâu. Bây giờ ta
lập tức đem nàng đi tìm đại phu.

−Kiếp này được quen biết huynh ta chết không có gì ân hận…

Thiên Hà thấy tim mình như nghẹt thở, nàng vì chàng mà làm nhiều chuyện như
vậy. Còn chàng lại không làm gì được cho nàng ngoài nghi ngờ, thương tổn.
Chàng ngăn không cho nàng nói tiếp:

−Nàng đừng nói nữa. Nàng là bằng hữu của ta vì vậy ta sẽ không giương mắt nhìn
bằng hữu chết đâu.

-Chết thì có gì đáng sợ. Quá lắm thì 18 năm sau ta lại làm một hảo hán!

Thiên Hà đen mặt, lại còn muốn làm hảo hán. “Dương Tuyết Vân, kiếp này, kiếp
sau, rồi kiếp sau nữa nàng cũng không thực hiện được mộng hảo hán của nàng đâu
a. Vì ta đã quyết theo nàng, dây dưa tới ba kiếp mới thôi!”

-Nàng đừng mong được làm hảo hán. Vì nợ kiếp này nàng gây ra còn chưa có trả xong đừng hòng trốn tránh.

-A, ta nợ nần gì huynh?

-Đợi ta mang nàng đi tìm đại phu chữa trị vết thương rồi sẽ tính nợ với nàng.

Tuyết Vân khẽ thở dài. Một kiếm kia đã muốn lấy đi nữa cái mạng của nàng rồi,
giờ trong thiên hạ chỉ có duy nhất thần y tại Mông Cổ có thể cứu chữa. Nhưng
thương thế này không thể bôn tẩu đường xá xa xôi quay lại Mông Cổ được. Không
cần thiết phải làm chuyện vô ích đó. Nơi đây có núi, có thác, lại có rừng lê
thơm mát, lại có người nàng thích, được chết ở nơi này cũng không còn gì hối
tiếc.

Nhưng mà…

Không còn cơ hội tới được A Lư động nơi phụ mẫu ta chôn xác để một lần bái tế
nữa rồi.

Tuyết Vân vốn dĩ lần này xuống núi mục đích là tìm hiểu thân thế của mình. Sư
phụ chỉ nói cho nàng biết nhặt được nàng từ giữa tàn tích của Phi Ưng Giáo,
không biết rốt cục phụ mẫu nàng là ai, nắm vai trò gì trong ma giáo. Nhưng lại
bị cuốn vào vòng thị phi hết lần này tới lần khác, chưa thể thoát thân thực
hiện mục đích ban đầu. Rốt cục là trước khi nhắm mắt cũng chưa thể biết được
thân thế của mình.

Âu cũng là thiên ý! Không cần cưỡng cầu nữa.

Tuyết Vân nằm trong ngực Thiên Hà, sắc mặt tái nhợt, môi khẽ khẽ hát

“Sáp sáp thu phong sinh,
Sầu nhân oán ly biệt.
Hàm tình lưỡng tương hướng,
Dục ngữ khí tiên yết.
Bi lai khước nan thuyết.
Biệt hậu duy sở tư,
Thiên nhai cộng minh nguyệt.”*

“Nếu có thể ta chỉ muốn dừng lại ngay thời khắc này. Lần đầu tiên trong đời ta
biết thích một người là thế nào. Tiêu Thiên Hà, ta thật thích, thật lòng rất
thích huynh. Nhưng mà thân phận cùng dung mạo của ta không xứng với huynh, dù
cho hôm nay ta không chết ở đây thì cũng không mong có thể được ở bên cạnh
huynh. Nên chỉ cầu có thể vĩnh viễn dừng lại ở thời khắc này thôi.”

“Giang hồ đồn đãi huynh đã có một vị hôn thê dung mạo như hoa lại là con gái
của Hội chủ Hắc Long Hội. Ta thật ghen tị với nàng ta a. Nàng ta sinh ra đã có
mọi thứ. Còn ta, cuối cùng cũng không thể thắng được thiên ý, cô độc cho tới
lúc chết. Ta không biết huynh đối với ta thời gian qua là loại tình cảm gì.
Nhưng mà ít nhất trong mắt huynh từng có ta như vậy là đủ rồi.”

Trong lòng Tuyết Vân lúc này quả là ngũ vị tạp trần.

-Tiêu Thiên Hà, huynh có thể đáp ứng ta một chuyện cuối cùng không?

-Không có chuyện cuối cùng. Sau này bất cứ chuyện gì nàng nói ta đều đáp ứng.

Tuyết Vân mỉm cười

-Ta tự biết bản thân không thể cầm cự được lâu hơn nữa. huynh muốn nghịch thiên e là không được. Chỉ mong sau khi ta chết huynh có thể mang hài cốt ta tới A Lư động ở Vân Nam. Ta muốn được chôn cất tại nơi đó.

Thiên Hà trừng mắt nhìn nàng

-Nàng muốn đi Vân Nam ta sẽ mang nàng đi, nhưng phải là người sống hoàn hoàn hảo hảo. Muốn ta mang hài cốt nàng đi là chuyện không thể. Gắng gượng một chút, ta lập tức mang nàng đi tìm đại phu.

Thiên Hà bế Tuyết Vân chạy như bay ra khỏi sơn cốc, chàng cứ mãi miết chạy
không biết chạy đi đâu, trong đầu chỉ tâm niệm phải cứu cho được nàng.

*Dịch :

Gió thu nổi thê thiết,
Người buồn xót ly biệt.
Nhìn nhau tình chứa chan,
Muốn nói lời nghẹn nấc.
Lòng muôn mối tơ vò,
Làm sao nên lời được.
Xa nhau lòng nhớ nhung.
Chỉ chung vầng trăng khuyết.


Huyết Hận Phi Ưng - Chương #39