Người đăng:
Giọng Tuyết Vân đều đều kể:
-Ta đích thực là đệ tử của Lôi Công Chu Thiên Hành, ông ấy là nhị sư phụ của ta. Ta còn hai vị sư phụ nữa, một người là Bắc Phong lão quái, còn một người là Túy lão Quách Gia. Bốn thầy trò ta vốn sống yên ổn trên đỉnh Ngọc Nữ núi Hoàng Sơn, không màng đến chuyện tranh chấp trên giang hồ. Một ngày trong khi ta đang chọc phá ba vị sư phụ khiến họ tức điên lên:
“Con rùa kia mau đứng lại, hôm nay ta mà bắt được ngươi thì ta sẽ lột mai của
ngươi.”
“Đa tạ nhị sư phụ, đồ nhi mang cái mai này trên lưng nên mới chạy chậm, nhị sư
phụ giúp đồ nhi lột bỏ nó thì từ nay đồ nhi sẽ càng chạy nhanh hơn lúc đó ba
vị sư phụ đừng hòng bắt được đồ nhi.”
“Tiểu tử ngươi còn chạy sao, không mau đứng lại ta sẽ phạt ngươi không được ăn
cơm tối nay đấy.”
“Đồ nhi cũng muốn đứng lại lắm nhưng mà các sư phụ phải hứa không được trách
phạt đồ nhi.”
“Được bọn ta hứa.”
“Đồ nhi không tin đâu. Nhưng mà dù cho đồ nhi có đứng lại thì các vị cũng
không làm gì được đồ nhi đâu, bản lãnh của đồ nhi hơn hẳn sư phụ mà.”
“Cái gì? Bọn ta là sư phụ của ngươi lý nào ngươi lại hơn được bọn ta chứ?”
“Tất nhiên là như thế. Nhưng mà võ công của ba vị sư phụ xưa nay ngang nhau
chưa phân được thắng bại, đồ nhi lại là đệ tử của cả ba người, học hết võ công
của ba người nên bản lĩnh của đồ nhi đương nhiên là hơn hẳn sư phụ rồi. Mà sao
sư phụ phải nóng giận chứ đệ tử hơn sư phụ là có phúc mà, thầy dạy giỏi mới có
đồ đệ hay phải không?”
“Tên đệ tử này càng ngày càng ngông cuồng, dám dùng võ công bọn ta truyền thụ
chống lại bọn ta sao? Xem ra hôm nay phải cho ngươi một bài học mới được.”
“Muốn cho đồ nhi một bài học thì trước hết các sư phụ phải bắt được đồ nhi đã
chứ. Nhưng mà đồ nhi không dễ bắt như thế đâu.”
Bốn thầy trò ta thường hay đùa cợt như thế không cần phân biệt tôn ty trật tự
chi hết. Đuổi bắt mệt rồi lại vui vẻ ngồi uống rượu, các sư phụ không vì ta ăn
nói hàm hồ mà phiền trách bao giờ.
“Ly này đồ nhi xin kính ba vị sư phụ mong các vị lão nhân gia không phiền
trách.”
“Làm sao mà phiền trách ngươi được, tại bọn ta quá nuông chiều không dạy dỗ
ngươi nghiêm túc nên được thể ngươi làm tới, phải tự trách mình thôi.”
“Lão đại nói đúng bọn ta phải tự phạt mình ba ly.”
“Ha ha ha nếu phạt như thế thì ta cũng muốn tự phạt lắm.”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, chúng ta nhìn quanh không thấy ai cả, tiếng
nói ấy phát ra cách xa cả mười dặm nhưng thanh âm vang rền như sấm, nội công
của kẻ này không tầm thường chút nào.
Chỉ một thoáng sau đã thấy một cái bóng đang chạy lên núi thân pháp nhẹ như
gió phút chốc hắn đã lên tới đỉnh núi, hắn đứng đối diện với bọn ta áo choàng
tung bay phần phật trong gió. Hắn cất giọng trầm trầm:
“Nhị sư huynh không còn nhận ra người tiểu sư đệ này nữa sao? Gần hai mươi năm
trước các ngươi dứt tình huynh đệ truy sát ta đến cùng ngay cả một con đường
sống cũng không chừa cho ta, lẽ nào huynh lại quên nhanh đến như thế.”
Chu sư phụ giật mình kinh hãi:
“Ngươi... là tam đệ sao? Ngươi vẫn còn sống à?”
“Huynh còn gọi ta hai tiếng tam đệ khiến Phong Di Lăng ta cảm kích vô cùng...”
“Phong Di Lăng ngày đó đại ca phế võ công của ngươi làm sao ngươi lại có
thể...”
“Nhị ca nói làm sao ta có thể luyện được võ công thượng thừa chứ gì? Ha ha ha,
ông trời còn thương họ Phong ta nên cho ta luyện được Vạn độc thần công, ngày
nay võ công của ta không chỉ phục hồi mà còn hơn hẳn lúc trước, ta không còn
là tam sư đệ ngày xưa để cho các ngươi bắt nạt nữa đâu. Bây giờ ta đã là Vạn
độc tà nhân, nỗi kinh hoàng của giang hồ rồi. Chuyện ta làm bá chủ võ lâm
không xa nữa đâu, nhị sư huynh tuy huynh đối với ta không còn chút tình nghĩa
gì nhưng ta không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa, hôm nay ta tới đây là muốn cho
huynh một con đường sống, còn có muốn nhận hay không là tùy huynh.”
“Ngươi mà lại có lòng tốt như thế sao?”
“Tất nhiên là không rồi. Ta có một điều kiện...”
“Điều kiện gì?”
“Ta được biết huynh đang giữ nửa cuốn vạn độc bí kíp... Huynh hãy giao nó cho
ta, ta sẽ cho huynh và hai lão già cùng đệ tử của huynh một con đường sống.”
“Tên ác ma kia bọn ta muốn sống hay chết là quyền của bọn ta đâu cần ngươi
phải cho chứ? Người không muốn sống ở đây chính là ngươi đó, còn không lo tìm
đường xuống núi để bảo toàn mạng cùi mà còn đứng đây khua môi múa mép.”
Ta còn định mắng cho hắn một trận nhưng nhị sư phụ đã ngăn lại. Sư phụ bảo
Phong Di Lăng:
“Giang hồ sợ Vạn độc tà nhân ngươi nhưng ba lão già này quanh năm sống trên
Hoàng Sơn chưa từng nghe nói đến Vạn độc tà nhân gì cả, ngươi có dọa nạt cũng
vô ích thôi. Muốn lấy nữa cuốn vãn độc bí kíp thì còn phải xem bản lãnh ngươi
tới đâu.”
Nhị sư phụ nói rồi phóng kiếm đâm tới, tốc độ xuất chiêu của sư phụ nhanh như
gió, người chưa tới nhưng kiếm chiêu đã đã xuất tới.
Phong Di Lăng khẽ phất áo choàng quét một đường đánh bật kiếm của nhị sư phụ.
Không ngờ rằng võ công của Phong Di Lăng lại kì quái đến vậy ngay cả y phục
hắn cũng có thể dùng làm vũ khí.
Nhị sư phụ nhíu mày kinh ngạc nhưng không kịp để Phong Di Lăng kịp nghỉ ngơi,
sư phụ lại chém tới một kiếm, nhát kiếm nhanh đến kinh hồn nhưng thủy chung
vẫn không thể chạm được vạt áo của Phong Di Lăng.
Đại sư phụ và Tam sư phụ thấy nhị sư phụ yếu thế liền nhảy vào tiếp ứng. Đại
sư phụ múa tít quyền trượng đánh thẳng xuống đầu Phong Di Lăng, quyền trượng
rít veo veo trong không khí người đứng ngoài cũng bị uy lực phát ra từ quyền
trượng làm cho ngạt thở như vậy đủ biết lực đạo ghê gớm cỡ nào.
Phong Di Lăng không dám ngang nhiên đón đỡ, hắn dùng khinh công vọt ra ngoài
ba trượng. Thấy lợi thế nhị sư phụ liền vọt theo thanh kiếm trong tay người
rung động như một con mãng xa đang sắp bắt mồi, Phong Di Lăng giật mình muốn
thoái lui nhưng hắn đã bị màn kiếm khí vây ở giữa, hắn tránh đông tránh tây
nhưng không thể thoát được sự truy sát của lưỡi kiếm, hắn hét lớn một tiếng
đem toàn bộ nội lực phát tiết ra ngoài.
Nội lực mạnh, kiếm khí cũng mạnh vừa gặp nhau nổ bùng một tiếng, một vùng cây
lớn bị đánh rạp, ba vị sư phụ phải vận toàn bộ khí lực mới có thể đứng vững
nhưng không tránh khỏi nội thương.
Phong Di Lăng thoát khỏi màn lưới kiếm bủa vây, ai cũng nghĩ rằng nội lực của
hắn thể nào cũng tiêu tan bảy, tám phần sau khi dốc toàn lực ra chiêu vừa rồi
nhưng thật không ngờ rằng hắn vẫn chẳng hề hấn gì. Hắn cười ha hả:
“Ha ha ha không ngờ là ba lão già này ỷ đông hiếp yếu cuối cùng lại chuốc lấy
họa vào thân. Các ngươi có nhìn thấy màn sương mờ hồng hồng kia không?”
“Phong Di Lăng, ngươi thật bỉ ổi, thừa lúc bọn ta không để ý mà hạ độc đó đâu
phải là hành vi của người quân tử chứ.”
“Vậy các người ba đánh một là hành vi quân tử sao? Thôi chớ có nhiều lời hãy
dưỡng chút sức tàn đi. Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta đã có ý
tốt cho các ngươi một con đường sống vậy mà các ngươi không biết trân
trọng...”
“Phong Di Lăng ngươi quên là còn có ta sao?”
“Dựa vào ngươi à? Các sư phụ ngươi còn không phải đối thủ của ta thì liệu
ngươi làm được gì? Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, bây giờ chỉ cần ngươi quỳ
xuống dập đầu gọi ta hai tiếng sư phụ thì ta lập tức tha chết cho ba lão phế
nhân này...”
“Tuyết Vân, mau chạy đi ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu.”
“Đúng đấy mau chạy đi, phải giữ lấy mạng sống sau này có cơ hội báo thù cho
bọn ta.”
“Sư phụ, tuy đồ nhi không phải là kẻ tuấn kiệt nhưng mà bỏ sư phụ để chạy
thoát thân thì đồ nhi quyết không làm đâu. Cùng lắm hôm nay cả bốn chúng ta
cùng chết, xuống suối vàng lại tiếp tục làm sư đồ vui chơi cùng nhau có phải
vui hơn không. Này lão ác tặc kia với chút bản lãnh hạ độc hèn hạ đó của ngươi
mà đòi làm sư phụ ta hả, chớ có mơ. Hay là ta có ý này ngươi gọi ta là sư phụ,
gọi các sư phụ ta là sư tổ thì không chừng bổn cô nương sẽ vui mà tha mạng cho
ngươi còn tiễn ngươi xuống núi nữa.”
“Ranh con, thiên đàng rộng mở ngươi không bước, địa ngục vô lối lại cố đâm đầu
vào, ta nể tình ngươi trẻ người non dạ không hiểu biết thế sự nên cho ngươi
một cơ hội cuối, ngươi có chịu cúi lạy không?”
“Ta cũng hỏi ngươi một lần cuối ngươi có chịu gọi ta là sư phụ không?”
“Được, xem ra ngươi không muốn sống nữa rồi.”
Ta tự biết mình chưa phải là đối thủ của Phong Di Lăng nên cố ý trêu tức hắn
khiến hắn vì nóng giận mà xuất chiêu có sơ hở nhưng ta đã lầm tuy hắn tức giận
nhưng chiêu thức không hề loạn ngược lại còn tỏ ra vô cùng kín kẽ.
Võ công của ta do ba vị sư phụ truyền dạy nên vô cùng hỗn tạp, thêm nữa đại sư
phụ am hiểu võ công của nhiều môn phái trên giang hồ nên ta đánh dăm ba chiêu
của phái này rồi lại đổi sang vài ba chiêu của phái khác khiến cho Phong Di
Lăng khá lúng túng hắn nhất thời không thể nhận ra võ công của ta thuộc phái
nào mà đối phó vì vậy hắn chỉ thủ chứ không công.
Hắn chỉ mới thủ thôi đã khiến cho ta mệt nhoài rồi nếu phải kéo dài trận đấu
thì nội lực sẽ tiêu hao không ít lúc đó hắn thừa thế tấn công thì cầm chắc cái
chết. Trong lúc cấp bách ta nghĩ tới khúc nhạc kỳ ảo mà tam sư phụ vừa truyền
dạy, tuy thổi chưa thành thạo nhưng lúc này phải dùng mới đối phó được với
Phong Di Lăng.
Đó chính là khúc Tiêu Hồn Tán ban nãy, nhưng lúc đó ta sử dụng chưa được thành
thạo như bây giờ. Ban đầu quả có khiến cho tên ác nhân chao đảo nhưng nội công
của hắn thâm hậu hơn ta nên hắn có thể khống chế bản thân.
Hắn vung thiết trảo bổ xuống bóp chặt vai ta, ta nghe xương cốt trong người
như bị bóp nát, vai rồi tay trái dần mất cảm giác, ngọc tiêu rơi xuống...