Người đăng:
Du Đạt vừa lui xuống lập tức một người bên phái Hoa Sơn nhảy lên.
-Hoa Sơn Tống Huy Sơn xin lĩnh giáo kiếm pháp của Nhị Đường Chủ.
Thiên Hà đáp:
-Kiếm pháp của tại hạ không ra gì sợ làm Tống huynh chê cười.
Tống Huy Sơn cười nhạt nói:
-Không dám.
Kiếm pháp của phái Hoa Sơn không cần nói ai cũng biết là vô cùng tinh diệu,
Tống Huy Sơn lại là đệ tử của Triệu Chưởng Môn đương nhiên phải có chỗ hơn
người. Tiêu Thiên Hà vốn không quen sử kiếm nên không mang theo vũ khí bên
người, chàng đành mượn tạm một thanh kiếm của một tên đệ tử Cô Lâu Đường.
Thiên Hà biết kiếm pháp của mình không giỏi bằng Tống Huy Sơn nên ra tay trước
để chiếm thượng phong. Tay trái chàng chém xuống vai Tống Huy Sơn, Tống Huy
Sơn vội vung kiếm lên gạt rồi thuận tay chém nhứ về trước một nhát buộc Tiêu
Thiên Hà phải lui về tránh nhát kiếm hung hãn.
Thiên Hà chỉ hơi nghiêng mình né nhát kiếm đồng thời vung kiếm lên, một luồng
ánh sáng nhờ nhợ như máu lóe lên, thì ra Thiên Hà đã trúng một kiếm của Tống
Huy Sơn. Tống Huy Sơn thấy Tiêu Thiên Hà vung kiếm lên thì vội xoay thanh kiếm
nữa vòng rồi đột ngột đổi hướng vận bảy thành công lực chém mạnh xuống.
Hai thanh kiếm chạm nhau nghe choang một tiếng, Tống Huy Sơn vốn chẳng xem
thanh kiếm trong tay Tiêu Thiên Hà vào đâu nên cốt yếu muốn dùng thanh bảo
kiếm chém sắt như chém bùn của mình chém gãy kiếm của Tiêu Thiên Hà, đồng thời
y đã ngầm vận khí chỉ cần thanh kiếm trong tay Thiên Hà gãy là y có thể biến
chúng thành ám khí của y quay lại tấn công chủ nhân của nó.
Nhưng y thật không ngờ thanh kiếm trong tay Thiên Hà tuy bị y chém gãy nhưng
tay cầm kiếm của y cũng bị chấn động, thanh kiếm rời tay văng ra xa một đoạn
cắm ngập vào thân cây, hổ khẩu tê buốt.
Y tức giận đá nửa thanh kiếm gãy dưới đất về phía Thiên Hà đồng thời nhảy vọt
tới tả chưởng đánh ra, Thiên Hà giật mình né chuôi kiếm đồng thời tiện tay đưa
chưởng gạt nhẹ chưởng của đối phương, tuy nói là gạt nhẹ nhưng cũng đẩy Tống
Huy Sơn ra xa một đoạn, lúc này chàng mới có thời gian xem xét vết thương của
mình, may cũng không sâu lắm.
Mạc Nguyên chạy lại định đưa thuốc cho Thiên Hà rịt vết thương nhưng không
kịp. Tống Huy Sơn vừa mới bị Thiên Hà đẩy văng ra, lượn một vòng trên không,
nhẹ nhàng đáp xuống, tuy vừa rồi y đâm Thiên Hà một kiếm nhưng giờ lại để
chàng chiếm tiện nghi nhưng y vẫn không hề nao núng, quả không hổ danh đệ tử
phái Hoa Sơn.
Y vừa đáp xuống tay trái đã rút được thanh kiếm của một tên đồng môn đứng gần.
Đột nhiên thân hình y rung nhẹ một cái đã đứng ngay sau lưng Tiêu Thiên Hà,
giơ kiếm đâm thẳng vào lưng chàng, chỉ nghe kiếm khí rít veo veo trong không
khí. Tiêu Thiên Hà bật ngược ra sau đứng ngay trên lưỡi kiếm của Tống Huy Sơn
đang đà đâm tới, thân hình phiêu phiêu dật dật ủy mị như quỷ thần.
Tống Huy Sơn vội thu kiếm về nhưng không hề lay chuyển được. Tiêu Thiên Hà
cười nhạt rồi đột nhiên gót chân điểm vào thanh kiếm một cái rồi mượn lực đá
ra một cước. Tống Huy Sơn đang lo rút kiếm bỗng nhiên thấy Tiêu Thiên Hà nới
lỏng chân thì bị mất đà, thân hình hơi lảo đảo lại bị chàng đá tới một cước,
lực đạo không hề nhỏ thì bay vụt ra phía sau như một trái dừa rụng.
Tống Huy Sơn lảo đảo đứng dây miệng phun ra một ngụm máu tươi, chứng tỏ nội
thương không nhẹ chút nào. Mấy tên đệ tử Hoa Sơn vội chạy lên đỡ y xuống.
Thiên Hà từ từ thốt:
-Có còn ai muốn đoạt người trong tay Hắc Long hội ta nữa không?
Mọi người đều chứng kiến tận mắt võ công cao siêu cũng như kiếm pháp tuyệt
luân của Tiêu Thiên Hà thì còn ai dám ho he nữa. Nhưng bất chợt có hai bóng
người lướt lên.
-Nhị Đường chủ quả là danh bất hư truyền. Hôm nay phái Côn Lôn cũng muốn được thử tài với Đường Chủ một phen.
Hạ Vũ thấy Tiêu Thiên Hà đã bị thương lại vừa đấu với hai người chưa kịp nghỉ
ngơi lại thấy phái Côn Lôn hai người đánh một thì trong lòng bất nhẫn nhảy lên
thét:
-Hai lão già kia ỷ đông hiếp yếu quả xứng là anh hùng, hào kiệt của thời nay.
Hai người phái Côn Lôn không nói câu nào song kiếm vung lên phối hợp với nhau
thật là nhuần nhuyễn. Đôi song kiếm này kiếm pháp vô song, xưa nay hiếm có kẻ
nào sống sót dưới lưỡi kiếm của họ.
Hai người luyện kiếm với nhau từ nhỏ nên tâm ý tương thông, tiến thoái có quy
củ, không cần phải nói với nhau câu nào cần một người xuất chiêu là người kia
lập tức hiểu ý.
Lưỡi kiếm trong tay Thiên Hà cũng rung lên, phút chốc hai bên đã trao đổi mấy
chục chiêu mà chưa bên nào giành được thế thượng phong. Song kiếm veo véo đâm
tới, người thượng kẻ hạ tấn công liên tiếp không kịp để cho Thiên Hà có thời
gian nghỉ ngơi.
Chiêu kiếm của họ vừa nhanh vừa ảo diệu đánh tới tấp như gió thổi Thiên Hà
nhất thời không chống đỡ nổi đành dựa vào khinh công ảo diệu mà tránh né, tìm
chỗ sơ hở thoát ra khỏi màn lưới kiếm.
Nhưng công thủ của hai người này vô cùng nghiêm ngặt, không hề có chút sơ hở
gì. Thiên Hà lúng túng chống đỡ, liên tiếp trúng hai kiếm của phái Côn Lôn,
máu tươi chảy ròng ròng. Đột nhiên lúc đó tiếng của Tuyết Vân lảnh lót vang
lên:
-Hai vị tiền bối phái Côn Lôn hãy xem ám khí của Vạn Độc tà nhân đây.
Hai người phái Côn Lôn nghe vậy giật mình kêu “Úi chao” đã bị Nguyệt Hoa nhân
phóng trúng cái gì đó trăng trắng có mùi hắc vào miệng, công phu phóng ám khí
quả thật ghê gớm. Tuyết Vân cười hì hì nói:
-Thế nào hai vị độc dược của Vạn Độc Tà Nhân có mùi vị ra sao?
Thiên Hà nhân cơ hội đó thoát được ra khỏi màn lưới kiếm. Một người lập tức
đuổi theo chàng đâm một kiếm, chiêu số độc địa, kình lực mãnh liệt, nhất quyết
đưa Thiên Hà vào đường tử địa.
Thiên Hà lập tức phất ra một luồng kình phong đẩy dạt kiếm của hắn ra. Vừa lúc
đó kiếm của người còn lại cũng vừa đâm tới. Tình thế cực kỳ hung hiểm.
Thiên Hà phóng nhanh thanh kiếm về phía y đồng thời trảo kình chụp lấy huyệt
Uyên dịch ở nách kẻ đâm chàng đầu tiên rồi chỉ một cái lắc mình đã chụp lại
được thanh kiếm đâm một nhát trúng đùi kẻ thứ hai. Tất cả chỉ xảy ra trong
tích tắc, những người ở ngoài còn ngớ ra chưa kịp nhìn thấy gì thì Song kiếm
Côn Lôn đã bị đánh bại.
Trận kịch đấu này khiến cho những người chứng kiến tinh thần rúng động, có lúc
tưởng chừng như Tiêu Thiên Hà tất tán mạng dưới kiếm của phái Côn Lôn nhưng
giờ đây thấy chàng chuyển bại thành thắng thì không ngớt lời khen ngợi.
Người của Cô Lâu Đường hò reo vang dội nhưng họ biết vừa rồi Nhị Đường Chủ của
họ thủ thắng đều là nhờ Dương Tuyết Vân và Võ Bích Phương ra tay tương trợ.
Ngay cả Thiên Hà cũng ngạc nhiên không hiểu sao kẻ mà chàng coi là cừu thù kia
lại ra tay cứu chàng.
Các anh hùng phe Bạch đạo tận mắt chứng kiến ma nữ ra tay cứu Tiếu Thiên Hà,
lại hạ độc thủ với người của phái Côn Lôn thì không ngừng la ó:
-Thì ra Nhị Đường Chủ cùng phe với ma nữ...
-Con ma nữ độc ác kia ngươi dùng thủ đoạn đê tiện, mau giao thuốc giải ra đây...
-Thiện tai, thiện tai thật không ngờ Hắc Long hội lại cấu kết với bọn yêu đạo. Nếu như hôm nay chúng ta không phát hiện ra việc này thì e là đã trúng phải quỷ kế của chúng rồi. Ngoài mặt thì nói là mời các môn phái tới định đoạt chuyện của ma nữ nhưng bên trong lại cấu kết với ma giáo, nếu các phái tin lời tới Hắc Long hội thì e là có đi mà không có về.
Tuyết Vân nghe nói vậy thì tự trách “Không ngờ mình càng giúp càng rối. Bây
giờ Hắc Long hội cũng bị mình hại mất hết thanh danh rồi”. Nhưng thấy Thiên Hà
lâm vào hiểm cảnh nàng không thể nhắm mắt làm ngơ được.
Tiêu Thiên Hà bình tĩnh đáp:
-Hắc Long hội xưa nay làm việc quang minh chính đại sao có thể nói là cấu kết với ma giáo được chứ.
Mạc Nguyên nói:
-Đúng thế, các vị đừng tin, con ma nữ này quỷ kế đa đoan vừa rồi ả cố ý giúp Nhị Đường Chủ là để cho các phái nghi ngờ Hắc Long hội chúng tôi đó. Nếu các vị cho là Hắc Long hội chúng tôi cấu kết ma giáo thì chẳng phải trúng kế ly gián của ả sao?
Mấy tên đệ tử Cô Lâu Đường nhao nhao nói:
-Có khi nào chúng tôi lại đi cấu kết với kẻ hãm hại mình chứ? Các vị không biết chúng tôi từng bị ma nữ hạ độc thủ sao.
-Độc Lan Lăng của ả lợi hại quá đi, nếu như không được một vị quái nhân cứu giúp thì giờ đâu thể đứng đây nói chuyện với các vị được.
Hạ Vũ và Nguyệt Hoa nhân thấy mấy kẻ này lấy oán trả ơn thì tức giận thét:
-Quân vong ân bội nghĩa, sư phụ ta đã cứu mạng Nhị Đường Chủ của các ngươi, không cảm ơn thì chớ còn ở đó khua môi múa mép nói xấu người đủ điều nữa, nếu là ta thì ta chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của tên bạc tình đó đâu. Tên họ Tiêu kia...
Tuyết Vân đưa mắt nhìn Hạ Vũ ý bảo đừng nhiều lời nên tuy gã còn tức trong
lòng nhưng không dám trái ý sư phụ nên thôi không nói nữa chỉ đứng im ngó Tiêu
Thiên Hà trừng trừng.
Một đệ tử Võ Đang hỏi:
-Nếu Hắc Long hội không cấu kết với ma giáo thì việc gì Nhị Đường Chủ bất chấp nguy hiểm bảo vệ cho ma nữ chứ?
-Đúng thế, đúng thế, mau giải thích đi...
-Các vị, Hắc Long hội chúng tôi không chỉ mời các phái ở đây tới đâu mà còn mời rất nhiều anh hùng trong thiên hạ tới nếu như hôm nay giao ma nữ cho các vị chẳng phải là sẽ thất tín với những người khác sao? Mong các vị hiểu cho chỗ khó xử của chúng tôi, nửa tháng nữa nhất định sẽ giao ma nữ ra như đã hẹn. Bây giờ hy vọng các vị có thể nhường đường cho chúng tôi.
-Được, nếu như Nhị Đường Chủ đã nói thế thì chúng tôi tạm tin lời người. nhưng phải bắt ma nữ giao thuốc giải độc cho hai vị phái Côn Lôn đã.
Tiêu Thiên Hà nhìn Tuyết Vân không biết phải nói sao, vừa rồi dù có ý gì khác
thì chàng cũng nợ nàng một mạng sống. Tuyết Vân thấy vậy hiểu ý liền nói:
-Hai lão mũi trâu, đầu bò kia, hai lão có trúng độc hay không cũng không biết sao?
Phái Côn Lôn hét:
-Ma nữ, ngươi nói vậy là có ý gì?
Tuyết Vân nhìn Nguyệt Hoa nhân cười hi hi nói:
-Hai vị được nếm phấn sáp của Nguyệt Hoa nhân quả là vinh hạnh nhất trần đời rồi sao còn không mau tạ tạ một tiếng.
Mọi người giật mình nói:
-Sao? Đó là phấn sáp à?
Tuyết Vân gật gù:
-Phải, bọn ta lừa các ngươi làm gì. Nếu không tin thì có thể xem thử.
Nàng đưa mắt ra hiệu cho Nguyệt Hoa nhân, Nguyệt Hoa nhân liền bắn thêm mấy
viên phấn sáp nữa về phía phái Côn Lôn, phấn sáp vừa nhẹ vừa mềm, tay y lại
còn vướng một sợi xích vừa to vừa nặng mà y bắn không hề sai lệch chút nào.
Tuyết Vân hỏi:
-Thế nào các vị có cần nếm thêm để kiểm chứng không?
Mấy người Côn Lôn chỉ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, rõ ràng dù vô tình
hay cố ý thì Dương Tuyết Vân đã khiến cho họ bẽ mặt trước bao nhiêu môn phái.
Con rùa nhỏ này lại chuốc thêm thù oán rồi.