Người đăng:
“Thiên ca, đệ còn nhớ lúc chia tay nhau ở Vĩnh Lạc trấn huynh còn hẹn ngày trở
về huynh đệ ta sẽ uống một trận ra trò vậy mà sao huynh không giữ lời hứa.
Huynh đi tìm ma nữ báo thù sao không báo cho đệ một tiếng chứ, chúng ta chẳng
phải là huynh đệ sao? Thù của hynh lẽ nào không phải là thù của đệ? Huynh chết
rồi đệ còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa chứ? Nhưng huynh yên tâm đệ
nhất định sẽ lấy máu kẻ gây tai họa cho huynh để tế lễ trời đất, nếu không làm
được như vậy thì Tiêu Thiên Hà này sống không có chỗ ở, chết không có nơi
chôn, trời chu đất diệt”
Thiên Hà ngồi trầm tư trong lòng dâng lên bao suy nghĩ, thù oán, chàng vốn dĩ
đã không màng tới chuyện oán thù nhưng trước cái chết oan ức của Vân Minh
Thiên chàng không tránh khỏi bị kích động mạnh. Ngọn lửa báo thù hừng hực cháy
trong mắt chàng.
Tuyết Vân đến đứng sau lưng chàng hồi lâu nhưng chàng cũng không hề hay biết.
Từ lúc xảy ra sự kiện bên dòng suối, Tuyết Vân luôn trốn tránh không muốn ở
riêng một chỗ cùng chàng. Nhưng lúc này thấy chàng thương tâm như vậy nàng
không đành lòng mà tới an ủi.
Tuyết Vân thấu hiểu tâm trạng của Tiêu Thiên Hà lúc này nên lặng lẽ đến ngồi
bên cạnh. Nàng hỏi nhỏ:
−Có phải lúc này trong lòng huynh đang nghĩ đến chuyện báo thù không?
Thiên Hà gằn từng tiếng:
−Có thù không báo không phải là người quân tử. Mối thù giết nghĩa huynh ta sâu
tựa biển, Tiêu Thiên Hà ta đã thề nhất định lấy máu kẻ thù để an ủi vong hồn
Vân huynh trên cao thì nhất định sẽ làm được. Ngày nào con ma nữ đó và tên ác
tặc Phong Di Lăng còn chưa chết thì ta còn truy đuổi chúng đến hơi thở cuối
cùng.
Tuyết Vân cười chua xót:
−Vân sư ca chỉ là huynh đệ kết nghĩa với huynh thôi mà huynh ấy chết huynh lại
nóng lòng báo thù đến như vậy sao? Cái gì mà thù sâu tựa biển chứ? Ta thật
không hiểu nổi, tại sao nam nhi các huynh lại thích nghĩ đến chuyện báo thù
như thế, oan oan tương báo đến bao giờ mới dứt chứ?
Thiên Hà buồn bã nói:
−Trước đây ta cũng nghĩ như cô nương nhưng có rơi vào hoàn cảnh này thì mới
thấu hiểu rõ chuyện hận thù. Cô nương sẽ không hiểu nổi đâu.
Tuyết Vân cười nhạt:
−Có chuyện gì mà ta không hiểu chứ. Ta hỏi huynh nếu có một ngày nào đó khi
huynh tỉnh dậy huynh phát hiện ra một bí mật khủng khiếp: sư phụ huynh người
có ơn nuôi dưỡng, dạy dỗ huynh lại chính là kẻ thù giết cha mẹ huynh thì lúc
đó huynh sẽ làm gì? Sẽ báo thù chăng? Như thế thì sẽ bất trung bất nghĩa. Còn
không báo thù thì lại bất hiếu. Huynh nói xem phải làm gì đây? Thù này có sâu
tựa biển chăng?
Thiên Hà nhìn Tiểu Vân hồi lâu mới đáp:
−Chuyện này... nếu như có chuyện này xảy ra thì... ta thật cũng không biết
phải làm sao cả. Cô nương nói xem nếu là cô nương thì cô nương sẽ làm gì?
−Là ta à? Ta sẽ bình tĩnh tìm hiểu xem tại sao sư phụ lại giết phụ mẫu ta, nếu
như phụ mẫu ta làm điều xấu trái với đạo nghĩa giang hồ thì không phải sư phụ
ta ắt cũng sẽ có người khác đứng lên trừ hại cho võ lâm, lúc đó ta sẽ không
nghĩ đến chuyện báo thù nữa, ta không thể đi theo vết xe đổ của phụ mẫu ta
được. Còn nếu như phụ mẫu ta là người tốt mà bị sư phụ giết oan thì ta sẽ tìm
cách minh oan cho phụ mẫu, để họ được ngậm cười nơi chín suối...
Thiên Hà sửng sốt:
−Vậy là cô nương sẽ không báo thù ư?
−Liệu huynh giết chết kẻ thù rồi thì người thân của huynh có sống lại được
chăng? Lúc đó chỉ càng khiến cho tội nghiệt chất chồng, vong hồn của người
thân nơi chín suối nếu biết được chắc cũng sẽ không vui...
−Cô nương nói với ta những chuyện này để làm gì? Có phải muốn khuyên ta đừng
báo thù cho Vân huynh?
TuyếtVân lắc đầu:
−Ta chỉ muốn cho huynh thấy trên đời này còn có nhiều mối thù còn sâu đậm hơn
của huynh nhưng người ta đâu nhất thiết phải báo thù chứ. Vân Minh Thiên là
nghĩa huynh của huynh nhưng cũng là đại sư ca của ta, chúng ta là đồng môn sư
huynh muội mà, huynh muốn báo thù cho huynh ấy lẽ nào ta lại không muốn chứ.
Nhưng ta không muốn thấy huynh bị hận thù làm lu mờ lý trí, lúc đó e là thù
chưa báo được lại thiệt mạng oan uổng, Vân sư ca của ta cũng chỉ vì nôn nóng
báo thù nên mới...
−Ta hiểu lòng tốt của cô nương, ta sẽ cẩn trọng trong hành động nên cô đừng
lo.
−Ừ.
−Cô không muốn nói gì nữa sao?
−Không.
−Vậy nếu như ta... ta bị bọn người Phong Di Lăng giết chết cô có báo thù cho
ta không?
Tuyết Vân trả lời cộc lốc:
−Không.
Thiên Hà bàng hoàng ngó nàng. Nàng tuyệt tình như vậy sao? Ngày đó chàng thấy
trong mắt nàng có chút rung động a. hay tất cả chỉ là ảo giác của chàng?
−Tại sao? Ta không phải là bằng hữu của cô nương sao? Bằng hữu bị người ta sát
hại mà cô không báo thù sao?
−Huynh là bằng hữu của ta nên nếu huynh đi tìm Phong Di Lăng báo thù ta sẽ đi
theo huynh, nếu như bọn chúng muốn sát hại huynh ta sẵn sàng hy sinh mạng sống
của ta cho huynh.
Thiên Hà nghe Tiểu Vân nói sẵn sàng hy sinh mạng sống cho chàng thì trong lòng
vui mừng khôn tả, những lời nàng nói không phải không có lý, khiến cho ngọn
lửa hận trong chàng vơi đi ít nhiều chàng thấy đầu óc tỉnh táo ra nhiều. Định
nói mấy lời cảm kích nhưng không biết phải mở lời ra sao đành nói lảng sang
chuyện khác:
−Ngày mai tới Tuyền Châu có một đường của Hắc Long hội ở đó, ta định ghé lại
xem tình hình thế nào, đã một năm nay ta chưa quay về Hắc Long hội rồi, ý cô
nương thế nào?
−Ta chẳng có ý gì hết. Nghe nói Hắc Long hội các huynh là một bang hội vô cùng
lớn mạnh, nhân tài hào kiệt không ít ta cũng muốn được mở mang tầm mắt nhưng
ta chỉ e chậm hành trình, người bằng hữu của ta không biết đã tới đó hay chưa?
Ta chỉ sợ y rơi vào tay Phong Di Lăng thì... Hay ta và bọn Hạ Vũ, Bích Phương
lên đường trước huynh cứ tới chỗ người của huynh rồi đi sau.
−Ta không đi cùng cô nương liệu có ổn không, lỡ như cô gặp phải bọn sơn tặc
hay...
Không để Thiên Hà nói hết câu Tuyết Vân đã bật cười khanh khách:
−Huynh quên đồ đệ ta cũng là đạo tặc sao? Có hắn đi cùng ta còn sợ gì.
−Vậy sao từ trước tới giờ cô nương không dụng tới võ công? Trên đường một mình
ta phải vất vả đối phó với cường địch còn cô chỉ biết đứng nhìn thôi.
−Ta đâu dám múa rìu qua mắt thợ chứ, hơn nữa không cần thiết thì đâu cần phải
dùng đến võ công. Huynh không cần phải lo đâu.
−Ta tính thế này, chúng ta cùng tới Cô Lâu đường ở đó qua đêm rồi hôm sau lên
đường chắc cũng không muộn.
Thực chất thì Thiên Hà cũng không muốn chia tay với Tiểu Vân vội nên còn có ý
nấn ná. Không biết Tiểu Vân có hiểu ý của chàng không, chỉ thấy nàng suy nghĩ
giây lát rồi khẽ gật đầu.
−Cứ vậy đi. Ta còn có việc đi trước đây.
Thiên Hà còn muốn nói mấy câu nữa nhưng bóng Tuyết Vân đã khuất, đành thở dài
ngồi tưởng nhớ tới Vân Minh Thiên.
Sau khi ăn tối xong Hạ Vũ vội vàng lẻn ra ngoài, trông bộ dạng gã lén lút,
chắc lại đi “ăn khuya” rồi. Gã nhìn ngó xung quanh không thấy ai theo dõi liền
lẩn vào phòng Tuyết Vân.
Y gọi khẽ:
−Sư phụ.
Giọng Tuyết Vân lảnh lót:
−Vào đi.
Sao hai sư đồ nhà này đêm hôm khuya khoắt lại lén lút gặp nhau thế này? Có
chuyện gì không thể nói cho người khác nghe chăng?
Hạ Vũ bước vào phòng, thấy sư phụ y đã bày sẵn mấy vò rượu và hai cái chén
trên bàn liền cười hì hì:
−Lâu rồi mới có dịp uống rượu cùng sư phụ.
−Đúng vậy. Nhưng phải xem ngươi làm việc đến đâu có đáng được uống rượu không.
Nói xem việc ta giao làm đến đâu rồi?
Hạ Vũ đang cười nhăn nhở nghe sư phụ nhắc tới công việc lập tức trở nên nghiêm
túc.
−Đệ tử đã điều tra... – Y nói nhỏ vào tai Tiểu Vân mấy câu, nghe xong sắc mặt
nàng vẫn không có gì thay đổi nếu có thì chỉ là một nụ cười kín đáo.
−Sư phụ người tính sao?
−Chỉ bốn chữ: Thuận thủy thôi chu.
Hạ Vũ gãi đầu ngơ ngác hỏi:
−Sư phụ, thuận cái gì cơ?
−Thuận thủy thôi chu.
−À ra là thuận thủy thôi chu... Sư phụ, thế nghĩa là sao?
−Là thuận theo dòng nước mà đẩy thuyền đó. Nói cách khác bàn tiệc người ta đã
bày sẵn rồi chúng ta chỉ cần góp thêm chút rượu là có thể ăn được, ngươi hiểu
rồi chứ?
− Đệ tử hiểu rồi. Nhưng đệ tử chỉ lo...
−Ngươi không cần phải nói gì hết. Chuyện này hết sức hệ trọng ngươi không được
nói cho bất cứ ai khác kể cả sư tổ của ngươi nhớ chưa? À còn nữa Võ cô nương
có biết gì không đấy?
−Sư phụ yên tâm cô nương ấy không hay biết chút gì.
−Đó là ta đề phòng thôi, nam nhi các ngươi hễ nghe mỹ nhân to nhỏ mấy câu là
có bao nhiêu bí mật nôn ra hết
.
Hạ Vũ đỏ mặt cười:
−Đó là những người khác còn đệ tử đâu dám thế.
−Giang hồ đồn đãi nguyệt Hoa Nhân chỉ thích nữ nhân, xem ra là không đúng.
Giữa ngươi và Võ cô nương ta thấy có chút gì đó mờ ám…
Hạ Vũ vội chối ngay:
−Đâu có, đâu có, sư phụ đừng nói bậy kẻo cô nương ấy nghe thấy thì không
hay...
−Ta thấy rõ ràng mà, chắc chắn giữa hai người có chuyện không bình thường. Ta
nghe đồn Nguyệt Hoa nhân Võ Bích Phương vốn điêu ngoa cổ quái, coi trọng tiền
hơn mạng sống lại ưa đơm đặt hại người vậy mà trở nên đoan trang hiền thục từ
lúc nào vậy, cái này quả là không bình thường...
Hạ Vũ vội rót chén rượu đưa cho sư phụ rồi nói:
−Sư phụ người uống rượu đi, rượu này ngon lắm đấy...
−Nhưng mà ta vẫn thấy không bình thường...
Hạ Vũ không đợi Tuyết Vân nói hết ba chân bốn cẳng chạy mất, lúc đến đã nhanh
đi còn nhanh hơn, gã biết sư phụ thông minh lại quan sát tinh tế hơn người nếu
còn ở lại nói thêm dăm ba câu nữa thể nào cũng lộ hết. Chuyện nam nữ nói ra gã
cảm thấy ngại vô cùng vì vậy tốt nhất là chuồn trước.
Còn lại một mình Tuyết Vân kín đáo uống một ly rượu, nàng muốn mượn rượu để
che đậy những suy tính trong đầu. Nàng khẽ nhếch mép cười “Xem ra các ngươi
muốn hại người hóa ra lại giúp người rồi. Mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của
ta chỉ còn thiếu gió đông thôi, nay gió đông cũng đã có sợ gì không thành
chứ”.
Những câu nói kì bí của Tuyết Vân như muốn ám chỉ ai đó, ám chỉ điều gì không
ai có thể hiểu được!