Người đăng:
Thấm thoát đã một năm kể từ mùa hạ năm ấy, mùa hạ xảy ra bao thảm kịch đối với
giang hồ.
Một năm đã qua nhưng giang hồ vẫn chưa bắt được tên ác tặc Phong Di Lăng, cũng
không ít người có cơ duyên chạm trán hắn kết cục thế nào không cần phải nói.
Nhị Đường chủ Thần Kiếm đường đang ung dung trên đường.
Không phải là chàng có ngẫu hứng đi ngao du sơn thủy mà là chàng vẫn đang truy
lùng tung tích Phong Di Lăng, giang hồ đồn rằng hắn đã tới Vân Nam, sở dĩ một
năm qua hắn ít xuất hiện trên giang hồ bởi hắn còn bận hoàn tất một loại võ
công mới.
Than ôi với võ công của hắn hiện nay đã không có đối thủ rồi vậy mà hắn còn
luyện thêm làm gì chứ, có lẽ tham vọng của hắn là làm bá chủ võ lâm, như thế
thật là đại họa cho võ lâm.
Một năm qua Tiêu Thiên Hà không ngày nào quên lời hứa với Vân Minh Thiên ở
Vĩnh Lạc trấn. Còn Vân Minh Thiên hiện đang làm gì, ở đâu tuỵêt không có tin
tức gì.
Chàng nghe giang hồ đồn đại rằng một năm trước Vân Minh Thiên không tự lượng
sức mình đã một mình đối đầu với ma nữ cuối cùng chuốc lấy cái chết. Chàng
phẫn uất cực độ muốn nhanh chóng ăn tươi nuốt sống kẻ thù nhưng kẻ thù giờ tọa
lạc ở nơi đâu chàng còn chưa biết thì làm sao nói đến chuyện báo thù được.
Đành phải ôm hận trong lòng chờ ngày rửa hận thôi.
Cũng đã một năm chàng không một lần quay về Hắc Long hội, tuy không hề nhớ
nhung cũng không có ý định trở lại nhưng dù sao đó cũng là nơi chàng lớn lên.
Kể từ ngày Tiêu Bất Phàm hứa gã Tiêu Ngọc cho chàng cuộc sống của chàng ở Hắc
Long hội không còn vui vẻ như trước nữa bởi có bao kẻ ganh ghét đố kỵ chàng,
làm gì cũng phải để ý đến thái độ của người khác thật là không còn ý vị gì
hết.
Chàng cũng đâu có cần cái chức Đường chủ kia chứ, ngay cả chuyện phải lấy Tiêu
Ngọc chàng cũng cảm thấy không hề mong muốn.
Tuy chàng và Tiêu Ngọc lớn lên dưới cùng một mái nhà nhưng chàng chỉ coi Tiêu
Ngọc như là muội muội tuyệt không hề có ý gì khác, nhưng nam tử hán đại trượng
phu đã hứa thì phải làm, chàng đã không từ chối chuyện hôn nhân do nghĩa phụ
sắp đặt thì xem như chàng đã chấp nhận Tiêu Ngọc rồi sau này dù gì cũng phải
chăm sóc cho nàng ta cả đời thôi. Thiên Hà thấy ngao ngán trong lòng.
Mùa hạ thời tiết thay đổi thất thường.
Trời đang nắng gay gắt bỗng đổ mưa lớn, Tiêu Thiên Hà khẽ than thầm “Nơi đây
hoang vu không một bóng người biết lấy chỗ nào mà trú thân, trời cũng sắp tối
rồi” thì trước mắt xuất hiện một ngôi miếu nhỏ.
Thiên Hà vui mừng rảo chân bước. Chàng tiến đến trước trước cửa miếu đang định
bước vào thì chàng thấy trong miếu đã có một vị cô nương
“Ngoài này lạnh quá, ta vào trong xin sưởi nhờ một lát”. Chàng bước vào bên
trong nói:
−Cô nương tại hạ đi ngang qua đây thì mắc mưa, cô nương có thể cho tại hạ trú
nhờ một lát không?
−Đây không phải nhà ta, ngươi muốn ở bao lâu tùy ngươi đâu liên can gì đến ta.
- nàng đáp nhưng thủy chung không quay lại nhìn Thiên Hà.
Chàng cũng không nói gì thêm bước tới gần đống lửa ngồi xuống đối diện thiếu
nữ. Thiếu nữ mặt một bộ đồ màu lam, đeo một cái mạng che mặt cùng màu. Tuy
chàng không nhìn thấy mặt nàng nhưng nhìn cái dáng thon thả, mảnh mai, kiều mỹ
của nàng cùng với đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp của nàng thì thầm đoán chắc
rằng nàng rất xinh đẹp.
Thiếu nữ lặng im không nói gì. Chàng cũng không biết nên nói gì đành ngồi im
lặng ngắm trời mưa, trong lòng bỗng nổi lên bao suy nghĩ.
Thiếu nữ nhấc một bầu rượu đang hâm trên lửa nóng, rót cho Thiên Hà một chén.
Mùi rượu hâm đủ độ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. Thiên Hà khẳng khái nhận lấy
một hơi uống cạn.
Thiếu nữ cũng tự rót cho mình một chén, nhấm nháp hương nồng của rượu, ngâm
nga một thi khúc
“Nhật nhật thâm bôi tửu mãn
Triêu triêu tiểu phố hoa khai
Tự ca tự vũ tự khai hoài
Thả hỉ vô câu vô ngại
Thanh sử kỷ phiên xuân mộng
Hoàng tuyền đa thiểu kỳ tài
Bất tu, kế giảo dữ an bài
Lãnh thủ nhi kim hiện tại.”(*)
Không nên lo âu vì những chuyện trước mắt, tốt nhất cứ nên tận hưởng cho hết
những thú vui ở đời mọi chuyện đã được sắp đặt, an bài có muốn lo cũng không
thể lo nổi.
-Hay lắm! Lời của cô nương rất hợp ý ta.
Thiếu nữ nghe chàng khen chỉ cười nhạt, rồi nàng lên tiếng:
−Tận nhân tận lực mới tri thiên mệnh, số phận của chúng ta do chính chúng ta
nắm giữ và chỉ có chính chúng ta mới có thể thay đổi được. Ta không tin vào ý
trời, nếu quả thật có ý trời và ý trời đã định ta kiếp này lang thang phiêu
bạt không chốn dung thân thì ta sẽ thay đổi nó, ta không tin thiên hạ bao la
thực sự không có chỗ cho ta dung thân. Giang hồ hiểm ác lòng người khó lường
ta không biết phải tin vào ai, tin vào cái gì đây? Ngươi nói xem trên đời này
có còn người tốt không hả?
−Có. Chắc chắn trên đời này còn rất nhiều người tốt. Cô nương nên tin vào điều
đó.
−Vậy chắc ngươi là người tốt? thiếu nữ cười hỏi
−Tại hạ không dám tự nhận mình là người tốt nhưng xưa nay tại hạ làm bất cứ
việc gì đều không thẹn với lương tâm.
−Một tên cướp hung ác, một tên ma đầu cũng có thể nói là mình làm việc gì cũng
không thẹn với lương tâm bởi chúng làm gì có lương tâm để mà thẹn chứ? Ai cũng
có thể nói như vậy ngươi bảo làm sao mà ta tin cho được.
−Dường như cô nương quá bi quan về cuộc sống đấy. Trên đời có kẻ tốt người
xấu, kẻ gian người ngay, nhân vô thập toàn mà, đâu thể vơ đũa cả nắm được.
Thiếu nữ thở dài nói:
-Có thể ngươi nói đúng. Chỉ vì ta gặp vài chuyện không vui mà phán đoán hàm hồ chăng. Mà cũng lạ ta với ngươi không quen không biết sao lại đi nói với ngươi những chuyện không đâu thế này.
−Vì cô nương tin tưởng ta nên mới nói cho ta biết.
Thiếu nữ cười nhạt:
− Ngươi tự tin thái quá rồi đấy. Tin tưởng con người thà ta tin vào mấy con
vật còn hơn, chúng không biết nói dối, không lừa lọc cũng không hề phản bội
lại ta.
Rồi thiếu nữ im lặng không nói gì nữa, nàng lặng lẽ ngồi đếm từng hạt mưa rơi.
Nàng rút từ trong bọc ra một cây ngọc tiêu rồi thổi khúc Bạch Lạc Mai.
“Thời gian như nước, phẳng lặng là tươi đẹp. Ngày tháng như sen, bình dị là
tao nhã.
Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý. Người đến là duyên khởi, người đi là
duyên tàn.
Hết thảy hữu tình đều sẽ trôi qua. Trên ngả đường mây khói nghìn trùng, lời
nào cũng không cần nói. Khi cáo biệt, cũng không cần ngoái nhìn. Sát na quay
người, xin hãy khắc ghi, quãng thời gian chúng ta đã từng đi qua đó
Hoa mai năm đó, không biết đã rụng dưới sân tường nhà ai, gạch xanh ngả màu,
ngói đen đẫm ướt. Thời gian vẫn trôi như cũ, chỉ là người đi trong thời gian
ấy, chần chừ không chịu sải bước. Những thế sự biến động chẳng yên đó, đã hóa
thành nước trôi khói nhạt. Ngày hôm qua của trăng gió tình hoài, cũng chỉ là
hào sảng trong giây lát.
Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, ta sẽ uống cạn một chén trà cuối cùng của hồng
trần, rời bỏ ba ngàn thế giới, đổi lấy một đời bình an. Sau đó, núi lạnh đường
mòn, cưỡi ngựa trắng mà đi, uống hết nước ngàn sông, thưởng Thiền trà ngắm mây
gió nhẹ bay.”
Tiếng tiêu khoan thai trầm bổng, không giống với khúc Bạch Lạc Mai mà chàng
thường nghe, trong tiếng tiêu Thiên Hà như nhìn thấy cảnh hoa mai rụng tơi bời
trong gió mưa gào thét, giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở mà như có tuyết rơi
khiến người nghe cảm thấy cái lạnh khôn tả, điệu nhạc như mang thêm tâm trạng
của người thổi: Bi ai thống thiết.
Giây phút này Thiên Hà biết mình đã lạc trong khúc nhạc này, lạc trong tiếng
tiêu da diết của của thiếu nữ. Một lần lạc bước, cả đời trầm luân!
Bên ngoài trời cũng dần sáng mưa cũng đã tạnh.
Buổi sáng khí trời lạnh lẽo, sương núi mờ mờ giăng mắc, ánh nắng chiếu xuyên
qua màn sương tạo nên một bức tranh thủy mặc đẹp lộng lẫy.
Tiêu Thiên Hà bước ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành chàng mong có một
ngày nào đó có thể rút khỏi giang hồ mai danh ẩn tích sống nơi thôn dã để lúc
nào cũng được hưởng trọn sự tươi mát này, không còn mùi tanh của máu, của đao
thương, không có âm mưu hãm hại lẫn nhau. Chàng sẽ cày ruộng còn vợ chàng dệt
vải cuộc sống thi vị biết bao.
Thiếu nữ thu dọn hành trang rồi bước ra ngoài đứng cạnh chàng. Thiếu nữ bắc
tay lên miệng hét lớn:
−A….a…..a…a….
Thiên Hà cũng hét theo:
−A….a…..a…..a…a…
Một thanh thoát, một trầm ổn hòa quyện vào nhau vang vọng trong sơn cốc.
Hai người cùng nhìn nhau cười lớn.
−Cô nương hay hét như thế lắm à? – Thiên Hà hỏi
−Chỉ khi nào ta thấy buồn trong lòng thôi, hét xong sẽ thấy dễ chịu vô cùng.
Còn huynh sao huynh cũng hét theo ta chứ?
−Ta thì đang cảm thấy rất vui.
−Vậy sao?
−Ta vui vì lại được quen biết thêm một người bằng hữu thú vị như cô nương. Ta
là Tiêu Thiên Hà…
−Huynh cứ gọi ta là Tiểu Vân. Không còn sớm, ta phải lên đường…Hữu duyên thiên
lý năng tương ngộ, Hà huynh chúng ta chia tay tại đây, nếu có duyên ắt sẽ gặp
lại.
Tiểu Vân nói rồi vội vã dời chân. Thiên Hà còn định nói câu gì thì bóng nàng
đã khuất xa cuối đường. Chàng khẽ thở dài rồi cũng lập tức lên đường bởi kẻ
thù không ngồi yên một chỗ đợi chàng.
(*)Hàng ngày ly rượu tràn đầy
Sớm sớm vườn nhỏ nở hoa
Tự hát tự múa tự giải sầu
Cứ vui không hạn chế không vướng víu
Sử sanh chỉ là vài giấc mộng xuân
Suối vàng có bao nhiêu anh tài
Không cần tính toán thu xếp
Nhận lấy hôm nay trước mắt