Phi Yến Hạ Vũ


Người đăng:

Nguyệt hoa Nhân và Minh Thiên quay lại thấy một hán tử vừa vào quán. Nguyệt
Hoa Nhân gắt:

-Ngươi nói thế là có ý gì?

-Ta chẳng có ý gì cả. Tại ta sợ ngươi thấy vị công tử đây anh tuấn hơn người nên hạ thuốc mê vào rượu rồi sau đó làm gì thì trồi biết đất biết và ngươi biết ha ha ha.

Nguyệt Hoa Nhân thấy hán tử ăn nói hàm hồ thì giận tím mặt nói:

-Ngươi dựa vào đâu mà vu vạ cho bổn cô nương chứ? Bổn cô nương nếu có muốn hạ độc ai thì ngươi sẽ vinh hạnh là người đầu tiên đấy.

Hán tử cười lớn:

-Ạ, ta sợ quá đi.

Nguyệt Hoa Nhân mắng tiếp:

-Nhìn tướng ngươi đầu voi mắt chuột, tướng tá không đàng hoàng thì biết ngay là phường đạo tặc chuyên cướp của giết người rồi. Nếu ngươi còn chưa đi ngay thì Nguyệt Hoa Nhân ta sẽ thay trời hành đạo diệt bớt một tên ác bá.

Hán tử vẫn bình tĩnh vỗ tay nói:

-Nhãn lực của cô nương thật khiến tại hạ nể phục, cô nương vừa mới nhìn đã biết tại hạ là đạo tặc rồi. Nhưng nói cho cô nương biết, tại hạ là đại hiệp chuyên cướp của nhà giàu chia cho người nghèo chứ không phải hạng cắc ké lén lén lút lút núp trong xó xỉnh này mở hắc điếm hại người đâu.

Minh Thiên giật mình nói:

-Sao? Ngươi vừa nói đây là hắc điếm à? Thật không thể ngờ Nguyệt Hoa Nhân tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ lại đi làm mấy trò đốn mạt này.

Nguyệt Hoa Nhân bình tĩnh đáp:

-Ngươi dựa vào đâu mà nói quán của ta là hắc điếm chứ?
Hán tử đáp:

-Dựa vào đâu à? Ha ha ha, dựa vào mùi thuốc mê từ trong quán của cô nương bay ra. Ha ha, bảy dặm quanh đây còn nghe mùi đấy. nói thật nhé, cô nương đi mở thanh lâu may ra còn kiếm được nhiều tiền chứ mở hắc điếm nơi chốn núi hoang rừng thẳm này chẳng kiếm chác được gì đâu.

Bọn tiểu nhị thấy hán tử nhục mạ bà chủ của chúng thì không nén nổi tức giận
ra mặt. Thoắt cái cả bọn đã vây lấy hán tử. Xem thân pháp của bọn chúng thì đủ
biết không phải là hạng người thường. Hán tử nhìn bộ dạng mấy tên tiểu nhị thì
nhảy dựng lên la oai oái:

-Trời ơi ác quỷ hiện hình. Mau cứu mạng…

Minh Thiên nhìn điệu bộ của gã không khỏi phì cười. Nhưng chàng chưa kịp cười
thì đã phải trố mắt ra nhìn. Bốn tên tiểu nhị đang nằm lăn dưới đất, bất tỉnh
tức lự, trên mặt mỗi tên còn in một dấu giày rõ nét.

Nguyệt Hoa Nhân thoáng cau mày. Bốn thuộc hạ của y tuy bề ngoài xấu xí, dị
dạng nhưng bản lãnh không tầm thường chút nào, vậy mà hán tử kia không biết
bằng cách nào đã nhanh chóng hạ được chúng.

Hán tử ngẹo đầu, lè lưỡi nhìn Nguyệt Hoa Nhân cười hi hí. Nguyệt Hoa Nhân tức
giận tột độ. Y vung tay, một đám ám khí nhỏ xíu bay về phía hán tử. Minh Thiên
la hoảng:

-Ối chao, không xong…

Nhưng mấy chục mũi kim châm của Nguyệt Hoa Nhân không lấy mạng hán tử mà chỉ
găm chặt y vào tường. Nguyệt Hoa Nhân bước tới điểm vào ba đại huỵêt rồi giang
thẳng tay tát vào mặt hán tử, lập tức trên mặt y in vết năm ngón tay đỏ lòm.

-Cái đó để báo thù cho người của ta bị ngươi sỉ nhục.

Y nói rồi lại thẳng tay tát thêm cái nữa:

-Còn cái này ta đánh cho cái mồm thúi của nhà ngươi lần sau không dám sủa bậy, cắn càn nữa.

Hán tử mặc dù bị Nguyệt Hoa Nhân đánh nhưng chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi mà vẫn cười
cợt liên hồi.

-Úi chao, được bàn tay của mỹ nhân vuốt lên má ta, ta thề sẽ không rửa mặt một tháng ha ha ha.

-Câm mồm, ngươi còn nói nữa ta cắt lưỡi ngươi đó.

-Ạ, ta sợ quá đấy. Mỹ nhân xinh đẹp như tiên mà tâm địa thì hẹp hòi, ác độc không thua gì rắn rết. Mỹ nhân cắt lưỡi ta rồi sau này sẽ phải ân hận đó.

-Hừ, ta không chỉ cắt lưỡi ngươi mà còn lấy mạng chó của ngươi nữa. Bổn nhân nói cho ngươi biết, bổn nhân mở hắc điếm này mấy năm nay giết không ít người rồi, hôm nay thêm cái mạng ngươi nữa cũng không phải là nhiều.

-Hí hí mạng ta đáng giá lắm, nàng không lấy nổi đâu. Hơn nữa vị thiếu hiệp kia chắc không khoanh tay đứng nhìn nàng giết ta đâu.

-Hứ, ngươi nói Vân thiếu hiệp sao? Hắn sẽ không cứu mạng ngươi đâu, phải vậy không Vân thiếu hiệp.

Minh Thiên hờ hững đáp:

-Cái đó tại hạ không chắc.

Nguyệt Hoa Nhân cười khẩy:

-Nhưng ta chắc, bởi ta còn có thứ mà thiếu hiệp cần. Nếu thiếu hiệp cản ta giết tên này thì ta sẽ cảm thấy bực bội trong người, lúc đó e là ta sẽ quên mất những gì cần nói cho thiếu hiệp nghe…

Minh Thiên nghe thấy thế đâm ra lúng túng không biết phải xử sự ra sao. Hán tử
thấy thế cười ngất:

-Ạ, miệng lưỡi mỹ nhân thật ghê gớm. Xem ra hôm này cái mạng của ta đành phải giao cho mỹ nhân rồi.

-Đúng là cái mạng của ngươi đã nằm trong tay ta. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu mà sẽ từ từ hành hạ ngươi, cho ngươi chết không được mà sống cũng chẳng xong.
-Ha ha ha, ta biết ngay mà, mỹ nhân đâu nỡ giết ta. Ngoài miệng nàng nói muốn lấy mạng ta nhưng trong lòng thì đã yêu thích ta rồi phải không?

Nguyệt Hoa Nhân tức nghẹn họng thét:

-Nói thúi không ngửi được, cái thứ như ngươi có chỗ nào cho ta thích đây chứ. Ngươi tự nhìn lại mình đi.

Hán tử làm như không nghe thấy Nguyệt Hoa Nhân nói gì cứ thao thao bất tuyệt:

-Hầy, thật là rắc rối. Sư phụ ta nói mỗi khi ra đường ta nên lấy khăn che mặt lại mà ta không chịu nghe nên bây giờ mới rắc rối vậy đó. Hễ mà ta đi đâu các cô nương cứ bu theo đến đó như một đám ruồi nhặng vậy. Mỹ nhân thích ta cũng đâu có gì là lạ. Nhưng đáng tiếc là trên đời này ngoài mẫu thân ta ra không có người đàn bà nào vừa ý ta cả, mỹ nhân đừng buồn nhé.

-Ngươi… ngậm cái miện thúi của ngươi lại cho ta, nếu không ta… ta…

-Nếu không nàng làm sao? Giết ta thì nàng không nỡ, ta còn đứng đây nói nhăng nói cuội lại làm phật ý nàng, hay là nàng để ta đi vậy. Khi nào ta có hứng sẽ trở lại thăm nàng.

Cả đời Nguyệt Hoa Nhân chưa khi nào phải tức như lúc này. Y toàn đi châm chọc,
khích bác kẻ khác làm trò vui cho mình hôm nay thì gặp phải một đối thủ không
dễ chơi chút nào. Mồm mép của hán tử còn lợi hại hơn cả y nữa. Y trừng mắt
nhìn hán tử nói:

-Ngươi đừng có mơ. Giết ngươi thì dễ cho ngươi quá. Còn tha cho ngươi hả? Đừng có hòng. Ta sẽ giải ngươi lên nộp cho quan phủ lấy mười ngàn lạng bạc…

-Sao? Mười ngàn lạng bạc? Tại hạ có giá đến thế sao? Tên quan nào mà ngu ngốc quá vậy, trả mười ngàn lạng bạc cho cô nương để bắt ta chứ?

Nguyệt Hoa Nhân xoa xoa tay cười:

-Mười ngàn lạng bạc đổi lấy đầu của Phi Yến không đắt chút nào, không hề đắt.

Hán tử làm bộ ngơ ngác hỏi:

-Phi Yến gì chứ? Đâu có liên quan gì tới tại hạ.
-Hừ, ngươi đừng giả mù sau mưa nữa. Bổn nhân chuyên mua bán tin tức trên giang hồ có gì mà ta không biết chứ. Tên của ngươi là Hạ Vũ, biệt hiệu Phi Yến, chuyên cướp của nhà giàu chia cho dân nghèo, danh tiếng lẫy lừng khắp nơi. Mỗi khi đi cướp ngươi đều in một dấu giày tại hiện trường trên dấu giầy đó có hình chim yến. Hơn nữa khinh công của ngươi thuộc hàng nhất lưu trong giang hồ nên mọi người mới tặng cho ngươi mỹ hiệu Phi Yến. Mồng mười tháng bảy ngươi tới cướp nhà Binh bộ thị lang được một ngàn lạng, sau đó tới viếng phủ Đô đốc đại nhân được thêm một ngàn lạng nữa, tất cả được phân phát cho nạn dân Triết Giang, Tô Châu. Người dân ở đó đang ca ngợi ngươi là bồ tát, là phật sống đấy. Còn nữa cách đây hai ngày, ngươi tới kỹ viện ở Lâm An, cho các cô nương ở đó rất nhiều ngân lượng, còn chuộc một kỹ nữ tên là Tiểu Thanh. Chưa hết, mới đây thôi ngươi gây án ở Hào Châu, tên trọc phú ở đó không những bị ngươi cướp mà còn bị ngươi chọc cho tức chết. Đó chỉ là những chuyện gần đây nhất về ngươi, nếu ngươi muốn bổn nhân kẻ thêm những vụ trước đó nữa thì phải trả tiền đấy. Hiện nay quan phủ đang ráo riết tróc nã ngươi, ai biết tin tức về Phi Yến năm trăm lượng, bắt sống mười ngàn lượng, lấy đầu thì được ít hơn một chút năm ngàn lượng. Những kẻ được lợi từ ngươi không phải là ít, chỉ cần tiết lộ một chút hành tung của ngươi cũng kiếm được tiền rồi.

Hạ Vũ bật cười ha hả:

-Ha ha ha, làm người nổi tiếng cũng khổ thật, nhất cử nhất động đều bị theo dõi. Thậm chí ta trung tiện, đại tiện giờ nào người ta cũng biết mà kể ra vanh vách, chỉ cần ta đánh rắm một cái thôi cũng có khối chuyện để kể rồi đây. Còn có điều gì về ta mà cô nương không biết không?

-Điều mà mọi người thắc mắc về ngươi, chính là thân thế của ngươi? Và làm sao mà từ trước tới nay không ai bắt được ngươi?

Minh Thiên nãy giờ vẫn bàng quan ngồi tại bàn, khi nghe Nguyệt Hoa Nhân nói
hán tử là Phi Yến chàng liền nhổm dậy chạy lại gần hán tử nhìn một lượt từ đầu
tới chân.

-Phi Yến đây sao? Thật khác xa với tưởng tượng của ta.


Huyết Hận Phi Ưng - Chương #20