6.


Người đăng: Berren

Từ khi trở về từ Hẻm Xéo, Charles liền đắm chìm luôn vào thế giới của bản
thân. Suốt ngày trừ lúc ăn cơm, tắm giặt và đi ngủ ra nó luôn đắm chìm vào thế
giới của những ma thuật. Trên tay nó luôn luôn cầm một quyển sách mọi lúc mọi
nơi, sự chăm học đột suốt này của nó khiến cho mọi người rất ngạc nhiên, sơ
Maria thậm chí còn lấy đó làm tấm gương cho những đứa trẻ khác.

Khi biết truyện này nó cảm thấy rất ngại ngùng! Thôi được rồi, nó rất phổng
mũi, lần đầu trải nghiệm cảm giác con nhà người ta, hắc hắc, mặc kệ những ánh
mắt muốn giết người của lũ nhóc, nó cứ vô tư tận hưởng cảm giác ưu việt này.

Càng đọc nhiều sách và tìm hiểu sâu về thế giới phù thủy, nó càng cảm thấy thế
giới này đầy huyền bí và lôi cuốn, thôi thúc nó tìm hiểu sâu thêm…sâu nữa. Nó
chìm đắm trong những câu thần chú, những phép màu hoa lệ. Hết lần này đến lần
khác ngoác miệng ngạc nhiên về tác dụng của những món thuốc phù thủy . Say mê
về sự đông đúc và đặc sắc của những loài phép thuật: tinh linh, tiên nữ, kỳ
lân, phượng hoàng, nhân mã…những loài tưởng trừng như chỉ có trong thần thoại
giờ đây hiện ra trước mắt Charles một cách đầy đủ và chi tiết, nó muốn ngay
lập tức chạy đến những địa điểm thần bí, những thánh địa để nhìn ngắm cho
thỏa. Nó cũng rất thích những câu chuyện về cuộc chiến giữa phù thủy với các
loài phép thuật, với yêu tinh và cả với những người không phép thuật. Thế giới
phép thuật dù huyền bí và lôi cuốn nhưng cũng đủ điên khùng, điên cuồng :3
cách hỏa thiêu của người phi phép thuật không đủ làm cho phù thủy chết, thậm
chí còn khiến cho họ cảm thấy đã ngứa, có những bà phù thủy đã tự thay đổi
dung mạo mình và yểm bùa bản thân để được liên tục thiêu 15 lần :3 hay việc
học thích ăn mắt lươn và lá nách của rơi,…. Quá điên đối với bất kỳ người bình
thường nào. Nó đọc hết những quyển sách, thậm chí đọc đi đọc lại mà không hề
cảm thấy nhàm chán chút nào, càng đọc nó càng cảm thấy thiếu, nó muốn mua cả
tiệm sách về nhà, muốn lấy toàn bộ sách ở các thư viện phép thuật, muốn đi
khắp nơi trên thế giới để tìm hiểu các giống loài, tìm hiểu các di tích phép
thuật cổ đại.

Bên cạnh việc đọc sách nó cũng tiến hành thực hành các phép thuật được hướng
dẫn trong sách, khá là thành công nhưng đôi khi cũng thất bại và để lại những
hậu quả nặng nề, nó đã một lần làm vỡ tan kính cửa sổ, gây ra những tiếng nổ
như sấm. Điều này khiến các sơ rất không hài lòng và nó biện bạch là mình tìm
hiểu các thí nghiệm hóa học nên mới tạm thời có thể che giấu và được các sơ bỏ
qua. Nó cũng tích cực tiến hành điêu khắc hơn vì nó phát hiện trình độ điêu
khắc mình càng tăng lên cao thì việc điều khiển phép thuật sẽ dễ dàng và nhuần
nhuyễn hơn. Sức khỏe tốt thì việc liên tục thi triển phép sẽ bớt mệt nhọc. Do
đó, Charles vẫn rất chăm chỉ tập thể dục và theo học võ của ông Philip nhà ở
cạnh cô nhi viện (Nó theo học ông từ năm 6 tuổi vì nghe nói ông là một cựu
biệt kích, từng tham chiến ở nhiều nơi. Nó mê tít và kì kèo, thề thốt cả tuần
lễ liền mới được ông đồng ý dạy cho vì ông nghi ngờ nó học để đi đánh nhau :3
sự thật thì đây đúng là mục đích mà, nói một cách lịch sự là để tự vệ :3).

Suốt 1 tháng học tập, Charles đã nắm vững được một số kiến thức cơ bản về thế
giới phép thuật, bây giờ, nó đang rất mong ngóng ngày nhập học để tìm hiểu sâu
hơn về thế giới này. Cuối cùng thì ngày nhập học cũng tới, tạm biệt mọi người
ở cô nhi viện, nó kéo theo chiếc vali lớn khởi hành đi Luân Đôn. Vì sao không
phải là những chiếc rương gỗ truyền thống nặng nề mà lại là vali ư, vì nó thấy
dùng vali tiện lợi và hiện đại hơn. Thế giới phù thủy đã quá tách biệt với thế
giới phi phép thuật rồi, những thành tựu khoa học kỹ thuật tuyệt vời của người
không phép thuật đã khiến họ có thể sống một cuộc sống thoải mái và dễ dàng
hơn, một số khía cạnh khác, họ còn mạnh hơn phù thủy nhiều. Ít nhất về mặt vũ
khí, với bom nguyên tử thì không nghĩ sẽ có phù thủy nào đủ mạnh mẽ để chống
lại được.

Đứng trước bức tường nằm giữa nhà ga số 9 và số 10, Charles hít sâu một hơi để
lấy tinh thần, nhắm tịt mặt vào lao đầu mạnh vào bức tường. Có một lực hút vô
tình nào đó kéo thân thể nó đi. Người bảo vệ nhà ga cùng một vài hành khách
nhìn bức tường một cách nghi ngờ, họ không biết mình có hoa mắt không nhưng
lúc nãy rõ ràng có một cậu bé đứng ở đó những giờ đã biến mất, lắc lắc đầu xóa
đi suy nghĩ đó, họ lại tiếp tục công việc của mình.

Mở mắt ra, trước mắt Charles là một nhà ga rộng lớn, quang cảnh chung quanh ồn
ào náo nhiệt. Xa xa, nổi bật lên là một chiếc đầu máy hơi nước khổng lồ đang
nhả từng đợt khói trắng lớn như những đám mây, tiếng còi tàu tu tu như đang
thúc dục những hành khách nhanh chân lên. Từng nhóm lớn nhỏ phù thủy với áo
trùng màu sắc sặc sỡ đi lại, kéo theo những chiếc rương nặng nề. Chốc chốc lại
có mấy nhóm học sinh năm trên của trường Hogwarts ôm chầm lấy nhau sau một mùa
hè dài, ôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đám tân sinh mít ướt chia tay cha
mẹ hay những đứa khác đang rượt theo thú cưng của mình chạy khắp nhà ga. Không
kể đến trên bầu trời bay đầy những cú và chim khác, thi thoảng lại xà xuống,
rượt theo những con chuột lang thú cưng của ai đó. Không khí náo nhiệt và đầy
màu sắc, rất kích thích thị giác. Không nhìn nữa, ôm con Sir vào lòng và mang
theo chiếc vali lơ lửng đằng sau, Charles lên tàu và tự chọn cho mình một toa
còn trống. Ngồi xuống lấy xúc gỗ đang khắc giở hình con mèo ra và tiếp tục
khắc, bỏ mặc con Sir đang lười biếng nằm bên cạnh phơi nắng. Ngoài cửa sổ
những tia nắng ban mai chiếu vào làm không khí yên ả và hòa hợp một cách lạ
thường.

Tạm biệt cha mẹ, Cho Chang bước lên tàu. Thật mệt mỏi, đâu đâu cũng là người
châu Âu lạ hoắc, không có một ai quen thuộc cả. Bước qua các toa tàu đầy nhóc
những học sinh Hogwarts đang chém gió hăng say, cô tiến đến toa tàu ở cuối
hành lang. Mở cửa ra “thật đẹp” trong ánh nắng ban mai, một cậu bé chạc tuổi
cô, khuôn mặt hết sức tuấn tú những vẫn chưa bỏ đi hết nét non nớt đang ngồi
hí hoáy khắc gỗ, một con mèo mun tuyệt đẹp lười biếng nằm bên cạnh phơi nắng,
không khí trong phòng hài hòa dễ chịu. Cô cất tiếng hỏi.

- Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không? Các toa khác đầy người hết rồi.

Charles ngẩng đầu lên, trước mắt nó là một cô bé người Á Đông chạc tuổi nó với
mái tóc dài đen tuyền, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, làn da trắng nõn, mới tí
tuổi đầu thôi mà đã hại nước hại dân rồi. Đây hẳn là Cho Chang đi, khó trách
Harry Potter lại say cô nàng như điếu đổ. Mỉm cười, một nụ cười mà nó tự cho
là đẹp nhất.

- Dĩ nhiên rồi, mình tên là Charles Ajou, học sinh năm nhất, cậu có thể gọi
mình là Charles. Nó mỉm cười giơ tay ra với cô.

- Chào Charles, mình là Cho Chang, cũng là học sinh năm nhất, cậu cũng có thể
gọi mình là Cho. Cô bé đỏ mặt lí nhí, ngại ngùng nắm lấy bàn tay đang giơ ra
của Charles.

Nắm lấy tay Cho, thật mềm, thật mịn à, nó nhân tiện xoa một chút, đổi lại là
khuôn mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra được của Cho. Cười hắc hắc một tiếng, nó mới
luyến tiếc buông bàn tay cô bé ra.

Suốt cả tiếng đồng hồ Charles vừ nói chuyện với Cho vừa khắc gỗ, hỏi ra mới
biết, Cho là con gái của một gia đình phù thủy di cư từ Trung Quốc sang và ở
Trung Quốc người ta không hay dùng đũa phép mà sử dụng phù trú cùng với kiếm,
nghe có vẻ giống tu tiên trong truyện vậy. Nó mê say nghe cô bé kể về thế giới
phép thuật ở Trung Quốc cũng như những điều cô mới thấy ở thế giới phù thủy
châu Âu, cô bé sống tại một ngôi làng phù thủy của Anh quốc cơ mà.

Mải mê nói chuyện, đến khi bác bán kẹo đi qua, Charles hào phòng bỏ ra 5
galleon (25$ đổi 1 galleon) để mua một đống kẹo các loại, cùng Cho thưởng
thức. Đầu tiên nó ăn sô cô la nhái, cảm giác ăn con nhái ngọt ngọt nhưng cứ bò
lổm nhổm trong miệng thật là…khó diễn tả. Nó phải dụ dỗ, đe dọa một lúc mới ép
được Cho ăn sô cô la nhái, cô nàng cực không thích ăn “con vật” còn sống này.
Charles hào phóng cho Cho tất cả số thẻ của sô cô la, đùa à, to đầu rồi ai lại
đi sưu tập cái thẻ này, nó giống như trẻ con Việt Nam sưu tập và chơi thẻ siêu
nhân vậy. Tiếp theo là đến món kẹo nhái giọng, khắp toa tàu lúc thì tiếng gà,
tiếng chó rồi tiếng rồng làm con Sir hết lần này đến lần khác nhảy dựng người
lên. Trong đống kẹo đủ vị nó ăn phải một cái kẹo vị nôn, làm nó tởm hết cả
người và kiên quyết không ăn thêm cái nào nữa. Cho ăn phải một cái kẹo hôi
nách khiến nó cười sằng sặc mãi đến khi cô bé gần khóc nó mới thôi và hứa
không cười nữa.

Chuyến tàu đầu tiên đến Hogwarts của nó tràn ngập tiếng cười, nó tặng luôn Cho
con mèo nó vừa khắc xong coi như tín vật định tình, nó chấm Cho rồi. Còn 5
phút nữa đến bến Hogwarts, tất cả học sinh đều thay áo trùng chuẩn bị xuống
tàu. Hogwarts! Ta đã đến rồi đây, thật mong chờ!


Huyền Thoại Mới - Chương #6