4.


Người đăng: Berren

Bước xuống xe buýt, giáo sư Sprout vẫn suýt xoa vì sự sự kì lạ của người
Muggle, tại sao họ có thể di chuyển trong cái hộp như vầy mà không phải bay
bằng chổi hay độn thổ chứ (có lẽ giáo sư quên mất rằng họ không có phép thuật
chăng). Đứng trước quán Cái Vạc Lủng, a, cái quán huyền thoại nơi kết nối giữa
hai thế giới, nơi khởi đầu hành trình cho mọi phù thủy gốc Muggle đây rồi. Có
vẽ rất lâu rồi người ta chưa quét dọn nó, một biển hiệu bằng đồng cũ mèm và
như kiểu sắp rơi xuống. Thật sự sẽ không có bất kì người bình thường nào tự
nguyện đi vào cái quán cũ nát và tối tăm này, dĩ nhiên là trừ phù thủy. Bước
vào quán, đập vào mắt Charles là một không gian u tối với những ngọn đèn dầu
leo lét, a, công nghệ đâu rồi, cuối thế kỉ XX mà phù thủy vẫn không biết đến
điện ư, thật đáng thương. Trong quán có một mùi khá kì dị, khó mà có thể diễn
tả nổi, ngai ngái và có mùi ẩm mộc, một vài người đàn ông trong trang phục áo
trùng đang ngồi trong góc thì thầm gì đó, một bà già khọm khẹm đây quấy cái
cốc đồ uống của mình, và trong đó là những con mắt nho nhỏ,…Ấn tượng đầu tiên
của Charles về thế giới này là thực kinh dị. Một ông già đầu hói, răng móm
đang đứng ở sau quầy ba, hướng về phía 2 người cất giọng:

- Giáo sư Sprout, làm 1 ly đế lửa chứ?

- Không Tomm à, tôi còn đang bận công chuyện. Để lần sau nhé

- Tất nhiên rôi, hướng dẫn cho tân sinh gốc Muggle hả. Chà, một cậu bé thật
đáng yêu.

- Haha, tạm biệt Tom. Hẹn gặp lại sau.

Nói rồi giáo sư dắt tay Charles đi, Charles đối với lão Tom gật đầu 1 cái như
chào hỏi rồi theo giáo sư đi. Đến trước bức tường đằng sau quán, giáo sư rút
đữa ra và gõ gõ lên tường

- Ba dọc…hai ngang…nào nào.

Bức tường bỗng vặng vẹo, những viên gạch bắt đầu di chuyển rồi để lộ ra một lỗ
hổng, lỗ hổng to ra thành 1 cánh cổng tròn. Chao ôi, thật kì diệu, như trong
phim vậy.

- Đi thôi nào Charles.

Giáo sư kéo tay nó đi qua cánh cổng. Vừa sang đến bên kia, cánh cổng đã khép
lại và trở về thành bức tường như ban đầu. Charles vẫn chưa hết ngạc nhiên và
vẫn ngoái đầu nhìn lại.

- Kì diệu hén! Sẽ còn nhiều điều kì diệu hơn đang đợi con khám phá đó
Charles.

Giáo sư Sprout nói. Khi bà đang nói, bỗng một con cũ màu nâu bay đến đậu vào
vai bà và giương lên cái mỏ đang cắp bức thư của mình, giáo sư mở ra đọc và
thở dài gấp lại.

- Chao ôi Charles, ta không thể đưa con đi mua đồ rồi, con có thể thông cảm
và tự đi được không con trai?

- Dĩ nhiên rồi thưa giáo sư, con có thể tự lo được mà. Giáo sư đigiải quyết
việc của mình đi.

- Thật là 1 đứa trẻ ngoan. Đây là học bổng để con mua đồ dùng, trong danh
sách có nêu ra đó. 100 galleon. Hãy mua cận thật nhé, 1 galleon=
17sickles=493knuts. Mua sắm vui vẻ nha con trai.

- Vâng cảm ơn giáo sư.

- Tạm biệt!

- Tạm biệt!

Giáo sư Sprout sau khi bàn giao cho Charles thì đến cái bệ lò sưởi gần đỏ,
vung lên một lắm bột, 1 ngọn lửa xanh bốc lên và giáo sư biến mất. Có lẽ đó là
bột Floo đi. Thật kì diệu. Nào, bắt đầu khám phá Hẻm Xéo thôi.

Charles nhìn ngắm Hẻm Xéo, chà, đây là một con phố giống như thời Victoria,
cuối thế kỉ XIX, mang một phong cách khá là cổ kính nếu có thể bỏ đi những
ngôi nhà nghiêng ngả, siêu vẹo như sắp đổ kia. Đường phố đầy những cửa hàng
buôn bán đủ thứ trên đời và những sạp hàng ven đường, người mua bán tấp lập,
như một khu chợ vậy. Mà sự thật đây là một khu chợ, khu mậu dịch lớn nhất nước
Anh của giới phù thủy, buôn bán đầy đủ những thứ đồ ma pháp và những sinh vật
huyền bí. Không thể chờ đợi lâu hơn nữa, Charles sải bước tiến vào dạo chơi
trong Hẻm Xéo. Khắp nơi đều là những tiếng giao bán hàng, không khí thật là…ừ,
sôi động và tràn đầy sức sống, người bán người mua tấp nập như chẩy hội.
Charles đi lại, ngó nghiêng hết bên này đến bên khác, như một chú chim sẻ, đâu
đâu cũng là những thứ mới lạ đối với cậu. Đi qua một sạp hàng chưa những cái
lọ đựng đầy con mắt và tai con gì đó nho nhỏ, chắc là con rơi đi, một người
phụ nữ béo bán hàng gọi Charles:

- Mua một lọ mắt cừu nào cậu bé, để đôi mắt sáng và khỏe đẹp

- Không thưa cô, mắt cháu đẹp rồi

Charles chạy vội, cậu không nghĩ mình dám ăn con mắt to lo lố đo. ĐI thêm một
quãng nữa, một lão pháp sư đứng bán hàng kêu Charles:

- Một quả cầu báo thức nhé chàng trai, cậu sẽ không bao giờ trễ hẹn các cô
nàng xinh đẹp. Đúng giờ như ta vậy.

Nói xong lão nở một nụ cười toe toét mà có lẽ lão nghĩ là rất tỏa nắng.
Charles cười lắc đầu. Lão pháp sư không bỏ cuộc liền dụ Charles mua những cây
bút nhắc bài, lão thì thầm ra vẻ huyền bí bảo đây là bí kíp để học giỏi đó,
học giỏi thì sẽ nhiều bạn nữ để ý. Charles từ chối và chạy đi trước khi bị lão
gạ gẫm thêm nữa. Không phải cậu không thích mà thực sự cậu đng rất nghèo,
không thể phung phí được, có lẽ khi nào giàu cậu sẽ mua sau :v

Đi thêm đoạn nữa, vừa đi vừa thưởng thức que kem to đùng mới mua chỉ với giá 1
sickles, cậu ngó nghiêng hết hàng này đến quán khác. Từ tiệm thú cưng âm u đến
tiệm đồ dùng học tập với sách vở, cân, vạc lăn lốc khắp nơi, rồi đến những nơi
bán đồ ăn như gan rồng, cóc tía,..trời gan rồng đó, lúc nào điều kiện khá cậu
nhất định phải mua để ăn một lần mới được :v Dạo bước trên con đường nát đá
của Hẻm Xéo, bất giác cậu đã đi đến trước một ngoi nhà màu trắng khổng lồ với
những chiếc cốt to lớn dựng lên để chống mái hiên. Quả là một ngôi nhà đẹp đẽ,
trông như một…cung điện vậy, đứng trước cửa của ngôi nhà to lớn đó là một sinh
vật khá lùn, không cao bằng cậu thôi, đôi tai, cái mũi và mắt đều to, lớp da
thì có vẻ hơi nhăn nheo, mặc một bộ quần áo màu tím, đôi bàn tay và chân hơi
to, bàn tay thì có một lớp lông đen mọc ở trên mu. Chắc đây là yêu tinh đi.
Nhìn lên cái biển được mạ vàng của ngôi nhà Gringotts. Đây chính là ngân hàng
của phù thủy rồi. Bước đến cửa, tên yêu tinh cúi chào cậu và cậu cúi chào lại.
ĐI vào, trước mắt cậu là một chiếc bảng to bằng bạc, phía trên khắc

Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.

Những ai hưởng mà không hiến,

Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.

Vậy cho nên nếu khám phá được.

Dưới sàn, kho tàn không phải của mình.

Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.

Cái mi lãnh đủ không phải kho tàn đâu.

Nhún vai, có lẽ sau này cậu sẽ đột nhập thử nhưng không phải bây giờ, cậu còn
quá yếu. Tiến đến một quầy lễ tân, cậu hỏi:

- Xin chào, tôi có thể đổi tiền ở đây không, từ Bảng sang Galleon?

- Dĩ nhiên rồi thưa ngài, ngài muốn đổi bao nhiêu? Yêu tinh ngồi ở quầy lịch
sự hỏi Charles.

- 1000 bảng thưa ngài. Của ngài đây. Charles cắn răng đưa đống tài sản mà cậu
phải tích cóp rất lâu cho yêu tinh.

- Đây là 50 galleon của ngài. Xin cảm ơn.

- Cảm ơn thưa ngài và tạm biệt. Charles cười và cất tiền vào túi.

- Tạm biệt, hẹ gặp lại lần sau. Tên yêu tinh cười với Charles, nó rất vui vẻ,
trước giờ chưa có phù thủy nào lại nói chuyện với nó một cách lịch thiệp như
vậy. Đa phần mọi phù thủy đều xem nó như một công cụ, một loài động vật không
hơn không kém và thích ra lệnh. Nó rất khó chịu nhưng vẫn phải bỏ qua vì lí do
công việc, dĩ nhiên,nó phục vụ sẽ không nhiệt tình và hằn học. Nó rất thích
cậu bé trước mặt này, đáng yêu và lịch sự, khiến nó cảm thấy mình được tôn
trọng.

- Hẹn gặp lại.

Charles mỉm cười và bước ra khỏi ngân hàng, trong lòng nó đang gào thét. Trời
ơi, vật giá leo thang, 1000 bảng mới được 50 galleon, mình thật nghèo khó.
Phải nghĩ việc kiếm thêm thu nhập thôi. An ủi mình xong, Charles lại hí hửng
tiếp tục dạo Hẻm Xéo và bắt đầu mua đồ dùng học tập cho mình.


Huyền Thoại Mới - Chương #4