Người đăng: Berren
Lê Tân tỉnh dậy, thấy trước mắt mình là khuôn mặt người phụ nữ châu Âu khổng
lồ đang nhìn cậu một cách đầy cảm thông và lo lắng. Đầu óc cậu vẫn còn đang đơ
ra, chưa theo kịp diễn biến tình hình. Đây là đâu? Tại sao cậu lại ở đây? Hàng
loạt các câu hỏi đang nhảy nhót trong đầu cậu. Bắt cóc ư? Nhưng cậu có gì mà
bắt cóc, đứa trẻ mồ côi sống bằng tài sản cha mẹ để lại thì có gì để bắt cóc,
khi mà chỗ tài sản đó cũng sắp hết. Có âm mưu gì ở đây? Chương trình truyền
hình thực tế chăng? Cậu cố gắng dùng giọng tiếng Anh chuẩn nhất của mình để
hỏi người phụ nữ trước mặt nhưng đổi lại chỉ có những tiếng ê a, không ra
tiếng. Kiếp sợ! Nhìn lại cánh tay mình…trời…một cánh tay trẻ sơ sinh trắng mịn
khua loạn xà ngầu..thật đáng buồn. Không phải là như Conan chứ? Thậm chí cậu
còn không có kẻ thù cơ mà, nói gì đến tổ chức áo đen, cậu không nghĩ ra….Quá
mệt mỏi với những suy nghĩ, cậu thiếp đi lúc nào không hay biết.
Thật đáng thương cho Tân, cậu vốn là một sinh viên năm 3 đại học hết sức bình
thường, thích chơi game, đọc truyện, xem anime. Thực ra cậu rất thông minh
nhưng từ năm lên 10 cha mẹ qua đời trong 1 vụ tai nạn xe cộ, cậu trở nên khép
kín và đắm chìm trong thế giới của riêng mình, ước muốn xuyên qua, tung hoành
dị giới, sáng tạo truyền kỳ về bản thân :v Rồi một hôm trời đẹp như bao hôm
khác, cậu đang đi trên đường và đùng tiếng sấm giữa trời quang và khi tỉnh
lại cậu đã ở đây, y như ý nguyện của bản thân nhưng có vẻ mọi chuyện không tốt
đẹp như cậu nghĩ!
Lúc này đây, Tân đã 5 tuổi và đã chấp nhận sự thật. Cậu đã xuyên qua, thực sự
đã xuyên qua như trong những tiểu thuyết trên mạng, nhưng mà không phải dị
giới mà vẫn là ở trái đất. Cụ thể, cậu đang sống tại 1 trại trẻ mồ côi nằm ở
ngoại ô thủ đô Luân Đôn, Anh. Cậu có 1 cái tên nghe rất kêu, Charles Ajou,
trời ạ, họ Ajou cơ đấy, 1 dòng họ rất VIP, họ của công tước xứ Ajou mà Anh và
Pháp tranh giành nhau suốt mấy trăm năm, hặc hặc, khéo cậu là hậu duệ công
tước ấy cũng lên, Charles suốt ngày tự sướng vì cái tên của mình. Charles 5
tuổi là một cậu bé đẹp trai với đôi mắt xanh ánh vàng, mái tóc vàng óng ả,
khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn nựng yêu một cái. Chẹp
Chẹp, thật đáng tiếc, đẹp trai như vậy sao người ta lại nỡ bỏ rơi chứ.
Tuy sống ở trại trẻ mồ côi nhưng cậu cũng không lấy làm buồn lắm, kiếp trước
cậu phải sống một mình từ năm lên 10 cơ mà, có gì đáng lo đâu. Ở đây cậu được
các sơ thực lòng yêu thương chăm sóc, bọn nhỏ hơi nghịch ngợm nhưng nhìn chung
là ngoan, cuộc sống vật chất hơi kham khổ 1 chút nhưng cậu vẫn thấy rất vui vì
ở đây cậu không cô đơn cho lắm :3 thực ra có muốn cô đơn cũng không được vì
bọn nhỏ la hét suốt ngày! Cuộc sống của cậu cứ nhẹ nhàng trôi qua 5 năm như
thế nhưng thực tế phũ phàng, cậu phải đi học chung với lũ trẻ :3 mặc dù chơi
bời với chúng nó thì được (cậu hiện tại đang là trùm của lũ trẻ, chọc làng phá
xóm) nhưng đi học thì thật kinh khủng, ai đời sinh viên năm 3 học cả toán cao
cấp rồi mà bây giờ phải học đếm, một trải nghiệm đau khổ và lâu dài!
Charles đã 8 tuổi nhưng nhìn cậu như 1 đứa trẻ 10 tuổi, nhìn như vậy là do cậu
rất chăm tập thể dục và đi giao báo, cậu đã nghĩ nếu có 1 cơ hội làm lại thì
sẽ sống sao cho không có gì phải hối tiếc cả, đời trước của cậu dù còn trẻ
nhưng có nhiều thứ cậu muốn nhưng không thực hiện được. Những năm gần đây
Charles nhận ra một số điểm bất thường của mình, đó là cậu có thể khiến 1 vài
đồ vật bay lên khi muốn. Một lần cậu chạy trốn 1 con chó dữ thì bất trợn xuất
hiện trên mái nhà, cậu khiến màu tóc của 1 số người thay đổi, một lần khác một
chiếc xe mất lái đâm vào cậu, tưởng chừng là sẽ chết nhưng kì lạ thay cậu lại
nguyên vẹn và ngồi ở trên mui xe và lần kinh khủng nhất, cậu làm cháy 1 cái
cây trong khuôn viên trại mồ côi, lần đó cậu bị sơ Maria đánh mông rất đau,
đúng là 1 trải nghiệm kinh khủng với 1 chàng thanh niên đã 29 tuổi (tính tuổi
2 đời).
Sự kì lạ của cậu khiến mọi người lo sợ nhưng nhiều hơn là sự thông cảm, mọi
người cho rằng cậu đen đủi, đáng thương khi gặp phải những điều không may và
an ủi cậu, điều đó khiến cậu hạnh phúc và ấm áp. Nhưng Charles biết, cậu đây
là có siêu năng lực, như trong X-men vậy. Từ đó, cậu luôn cố gắng kiểm soát
năng lực của mình, 1 điều không dễ dàng gì. Vận dụng tất cả lí thuyết trên
tiểu thuyết mà cậu đã đọc, sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng cậu cũng tiếp xúc
được với sức mạnh của mình và học cách điều khiển nó. Cậu cảm nhận được 1 dòng
khí hay thứ gì đó di chuyển trong cơ thể giúp cậu làm những điều kì diệu và
cậu điều khiển được nó qua tinh thần. Có lẽ đây là tinh thần lực trong truyện
chăng? Cậu không biết, cậu cố phát triển nó bằng cách điêu khắc, khắc những
hình động vật lên khúc gỗ và kết quả khá là khả quan, cậu cảm giác mình có thể
điều khiển được lực lượng kia tốt hơn nhưng mà qua thực tế thì cũng không mạnh
cho lắm, chắc là do cậu còn nhỏ đi! Cậu tự an ủi mình như vậy. Về những tác
phẩm điêu khắc của cậu, ban đầu rất kinh khủng nhưng sau đó thì đỡ hơn và
chúng trở thành những món đồ chơi cho các nhóc trong trại, điều này khiến cậu
khá vui, vừa luyện tập vừa làm cho bọn nhóc vui vẻ.
Năm nay cậu đã lên 10 tuổi, thực ra là gần 11 tuổi rồi, cậu có thể điều khiển
một số vật đi bay lên và di chuyển, có thể đốt một vài thứ và cũng phun nước
được và tạo một màn chắn hình tròn giống cái mâm để bảo vệ mình, nhưng khả
năng bảo vệ hơi kém. Dẫu chưa thực sự mạnh mẽ nhưng Charles cảm thấy rất vui
vẻ. Hôm nay, các sơ và lũ trẻ tổ chức bữa tiệc sinh nhật nhỏ cho cậu, như mọi
năm, điều này khiến cậu rất hạnh phúc vì cậu không còn phải đón sinh nhật một
mình nữa, trại trẻ như trở thành ngôi nhà của cậu vậy, cậu thầm hứa sau này
lớn lên sẽ kiếm nhiều tiền để giúp cho trại trẻ lớn hơn và đời sống mọi người
tốt hơn.
Vui mừng trước sinh nhật nhưng Charles không biết sẽ có bất ngờ lớn lao hơn
nữa dành cho cậu, nó sẽ thay đổi cuộc sống của cậu, đưa cậu vào những chuyến
phưu lưu mạo hiểm, tình bạn và tình yêu, một cuộc sống đầy màu sắc mà cậu hằng
mơ ước.