Người đăng: cobonlanho
Người phụ nữ nhìn chồng mình rồi ôm Yuki vào lòng, hai hàng nước mắt chảy dài,
đôi môi mềm mại hôn lên trán Yuki. Cố nén chặt nội tâm đang dằn xé, người phụ
nữ gạt nước mặt mỉm cười nhìn Yuki nhẹ nhàng bảo:
- Con yêu, xem ra ta không thể hoàn thành lời hứa với cha mẹ con trên trời
dạy dỗ con thật tốt nên người rồi...vợ chồng ta có lỗi với con..chăm sóc tốt
cho Sandra...
- Mẹ ơi, mẹ không có lỗi gì hết...mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời mà.
Yuki gào lên, nước mắt không khống chế được trào ra, từ sâu trong lòng dâng
lên một nỗi đau mất mát.
- Con ở lại mạnh khỏe, mẹ đi...đ
Nói đến chỗ này thì con dao trên tay người phụ nữ đã đâm vào bụng ngập cán,
máu chảy ra đỏ thẫm vạt lam nhạt, cả người mềm oặt ngã xuống, máu từ trong
khóe miệng tràn ra.
- MẸ ƠI
Yuki kêu lên, đôi mặt trở nên đờ đẫn vô hồn, hai tay lay lay thi thể của người
phụ nữ.
- Mẹ đừng dọa con mà mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi mà...mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi...con
hứa sẽ ngoan ngoãn hơn mà...hu..hu...mẹ ơi
Người đàn ông lau đi nước mắt, ôm chầm Yuki vào lòng, một bàn tay chai sần vì
làm việc nhiều theo năm tháng giơ lên khẽ vuốt mái tóc lam của Yuki thều thào,
giọng đầy tiếc nuối, thanh âm chỉ đủ cho Yuki nghe :
- Ai...ta muốn gặp Sandra lần cuối nhưng xem ra không được rồi...mà gặp cũng
chỉ khiến cho nó thêm thương tâm. Yuki, sắp rời đi rồi thì ta cũng có chuyện
muốn nói với con, sợi dây chuyền và con dao con nhớ giữ kĩ...sau này khi đủ
cường đại rồi hãy đến gia tộc Nore. Về phần cha mẹ ruột của con, hãy nhỏ máu
lên mặt dây chuyền thì con sẽ biết mọi chuyện...nhưng không phải bây giờ, con
còn quá yếu, nếu biết sẽ mang họa sát thân...còn nữa, quan tâm tới Sandra.
- Cha à..dừng mà..cha
Yuki hét lên muốn ngăn lại nhưng đã quá trễ, con dao bên hông đã bị rút ra
trực tiếp đâm vào cơ thể xuyên qua tim, máu bắn ra tung tóe ướt hết cả vạt áo
trước ngực Yuki
- Con ngoan..ta đi
Nói rồi thân thể nam tử mềm oặt ngã xuống
- CHA.
Yuki gào to lên, đôi mắt trở nên đỏ ngầu đáng sợ, hai tay nắm chặt lại oán độc
nhìn những người xung quanh quảng trường như muốn ghi nhớ từng khuôn mặt xuất
hiện, khắc sâu vào trong lòng. Phàm là ai bị ánh mắt đó nhìn tới đều cảm thấy
lạnh lẽo đến thấu xương đầy oán độc. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì họ
có thể biến thành tro bụi hồn thi cốt tán rồi.
Đây là ánh mắt của một đứa trẻ sao ?
- Là đám cầm thú các ngươi đã bức cha mẹ ta chết, cướp đi hai người mà ta
thân yêu nhất. Từ lúc sinh ra ta đã là một cô nhi, không ai nương tựa. Vậy mà
bây giờ các ngươi phá hoại đi gia đình mà ta khó khăn lắm mới có được một cách
không thương tiết. Tốt....tốt lắm.... dù sao thì ta cũng chả phải người của
gia tộc này, không cần phải nể nang gì hết...ta xin thề, kiếp này, chắc chắn
sẽ huyết tẩy cả gia tộc chó các ngươi, chó gà không tha.
Lúc này trong lòng Yuki tràn ngập hận ý, đầu óc ong ong khó chịu, ánh mắt đặc
biệt chăm chú nhìn vào lão giả áo xám trước mặt đầy căm phẫn khiến lão dù tu
vi cao hơn nhưng trong lòng một hồi rét lạnh.
- Cuối cùng hai tên phản đồ đó cũng đã chết
- Hừ, tự tử, tiện nghi cho bọn chúng quá
- Đúng vậy..đúng vậy.
- Chết cũng đáng đời
Mặc dù hai vợ chồng đã chết nhưng những người xung quanh quảng trường vẫn lăng
nhục một phen.
Một nam tử trung gầy gò mặc bạch y, sắc mặt trắng bệch giống như người bệnh
nhẹ nhàng đáp xuống quảng, ánh mắt chán ghét liếc qua hai thi thể giữa quảng
trường, nhàn nhạc nói:
- Đã giải quyết xong hết rồi sao
- Người từ quý viện tới rồi
- Eris đại nhân tới rồi
Khắp cả quảng trường im bặt cúi xuống chào.
- Vâng thưa quý điện
Lão giả áo xám bước lên vẻ cung kính.
- Chúng tôi đã xử lí theo những gì mà quý viện yêu cầu.
- Được rồi, nếu như xong rồi thì viện ta cũng không muốn truy cứu nữa, coi
như là sự việc chưa xảy ra, còn về phần lễ vật thì năm nay quý viện ta cũng
không cần nữa.
- Thật cảm ơn quý viện đã nương tình. Thỉnh quý viện vào trong tệ xá nghỉ
ngơi
Lão giả áo xám vui mừng trả lời, tựa như được ban ân gì lớn lắm, nào đâu còn
cảnh uy phong quát tôi hai phu thê lúc nãy.
..a..ha...ha..ha...
Một tiếng cười trẻ con vang lên lanh lảnh khắp sân, ngay lập tức ánh mắt mọi
người tập trung nhìn về thân ảnh nhỏ bé ở giữa sân
- Ai, lão già áo xám kia, cười chết ta đi. Chả phải lúc trước ngươi trách tội
cha mẹ ta ngươi hùng hổ lớn lối lắm mà, còn làm như mình cao cao tại thượng
lắm. Giờ trước mặt bọn người học viện Vier thì lão chả khác nào một con chó.
Hì...ta khinh...cái gì mà rủ lòng nương tình, ép người quá đáng thì có. Bớt
cái vẻ mặt giả tạo đó đi, làm cho ta cảm thấy buồn nôn.
..phì...
Yuki nhổ ngay một ngụm nước bọt khinh thường nhìn lão giả áo xám cùng Erist,
vẻ mặt cho dù trời có sập xuống cũng chả quang tâm làm cho mọi người khắp
quảng trường không ai không hít một ngụm lãnh khí, trong lòng nhủ thầm "thằng
nhóc này phát điên rồi, cha mẹ nó chết nên nó hóa cuồng rồi chăng, hay đầu vô
nước rồi"
Bọn họ nghĩ đúng, giờ phút nay Yuki đã phát điên rồi.
Lão giả áo xám thì mặt lúc xanh lúc đỏ còn Erist thì giận tới mức cơ mặc co
quắp giật giật liên hồi. Từ lúc làm chánh sự học viện tới giờ đây là lần đầu
tiên hắn chịu phải sự nhục nhã lớn đến như vậy
Cố nén tức giận trong lòng, lão tới trước mặt Yuki nở một nụ cười vô cùng hòa
nhã.
- Tiểu cô nương, gan cũng lớn lắm đó, không sợ ta giết ngươi à
- Hà, đại nhân - Yuki nhoẻn miệng cười - thứ lỗi cho ta nói một câu nhá
- Nói đi
- Ngài có đúng là chánh sự của học viện Vier không vậy...aiii...ta thấy thật
sỉ nhục cho học viện a. Ngài nên về khám mắt đi, ngay cả nam lẫn nữ mà ngài
còn không nhận ra thì đúng thật là chậc chậc...Thưa ngài chánh sự có lòng
thương vô bờ bến ơi, người đứng trước mặt ngài đây là con trai chứ không phải
tiểu cô nương gì hết. Thôi thì ta cũng là một người kính già yêu trẻ, thỉnh
ngài mau nghỉ hưu về nhà dưỡng già đi, bằng không một con chó cũng nhìn lầm ra
là học sinh quý viện thì chí nguy đó ạ
…..Phụt….
Mấy người xung quanh quãng trường nhịn không được bật cười thành tiếng, ngay
cả lão giả áo xám ở phía sau Erist cũng ôm bụng cười đến chảy cả nước mặt. Bị
mất mặt trước bao nhiêu người chỉ vì một thằng nhóc 10 tuổi, khuôn mặt của
Erist lúc này biến thành màu gan heo, khóe môi co quắp kịch liệt hơn.
Nhưng không thẹn với chức danh chánh sự của học viện Vier, dù trong lòng lão
giận tới mức chỉ muốn lao lên ăn tươi nuốt sống Yuki nhưng bên ngoài vẫn cố
giữ lấy vẻ điềm tỉnh hòa nhã, cố nặn ra nụ cười trên miệng :
- Được rồi, tiểu cô…à không thằng nhóc kia, ngươi không sợ ta sẽ tru di cửu
tộc nhà ngươi à
- Ôi, thật là đáng sợ quá đi
Yuki giả bộ run lên làm ra vẻ sợ sệt
- Ta nói cho lão biết nha, bổn gia đây yêu thương đồng bọn có trái tim nồng
hậu làm sao có thể chung huyết thống với mấy kẻ máu lạnh đứng quanh sân đây.
Cho dù ngươi có giết sạch họ thì ta cũng chả nhỏ lấy một giọt nước mắt thương
tiếc, trái lại ta còn cảm ơn ngươi nữa à…..giết đi có giỏi thì giết đi. Hôm
sau thể nào cũng sẽ lan truyền khắp thành Fansis một tin tức : Học viện Vier
chỉ vì một gia tộc sơ ý làm hỏng cống vật mà tru di cửu tộc cả nhà đó. Ai,
không biết cảm giác thế nào a..thât dễ chịu, cho dù có làm ma dưới 18 tầng địa
ngục thì ta cũng cười ngoác mồm ra…ha..ha..ha… Học viện Vier quả là thương
người.
- Ngươi ?
Erist tay run run chỉ về phía Yuki, máu trong người muốn học hết ra. Sống tới
từng này tuổi rồi đây là lần đầu tiên lão cảm thấy nhục nhã mất mặt đến như
vậy, ngay cả mấy đứa học sinh ngổ ngáo nhất trong học viện cũng không dám ăn
nói với lão như vậy, bây giờ lão thật chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống mà
thôi.
Cả quảng trường lạnh ngắt như tờ, không ai dám ho he tiếng nào, nhưng kì thực
trong lòng thì đang tưng bừng mở hội. Từ trước tới giờ thái độ coi thường
người khác của học viện Vier luôn làm cho mọi người trong gia tộc bất bình khó
chịu nhưng không ai dám nói ra. Hôm nay có một thằng nhóc nói ra hết tâm tình
ruột gan của mình thì ai ai cũng cảm thấy dễ chịu chả chút buồn bực nào.
Ngay cả hay lão giả áo xám và trắng địa vị cao nhất trong gia tộc cũng lóe lên
một nụ cười rồi biến mất, dường như rất là thống khoái.
Erist mà biết được trong lòng mấy người gia tộc này đang nghĩ gì thì chắc chắn
lão lăn ra bất tỉnh đương sự.
- Ngươi giỏi lắm ? Ta về báo cáo lại xem học viện sử lí ngươi như thế nào.
- Khà, về nhà mét mẹ à.
Yuki cong môi lên chế giễu
- Lão già…ngươi có ngon thì về mét đi. Sẵn tiện thêm mắm thêm muối vào kiêm
cho ta hai ba cái tội danh to to vào ví như bất kính với chấp sự học viện, sỉ
nhục học viện..vv…để cho viện trưởng phái người tới san bằng cả nhà ta. Cơ mà,
ta cũng thấy khâm phục tài lực hùng hậu của học viện cơ đấy. Chỉ để đối phó
với một đứa trẻ mà cần tới đích thân viện trưởng ra mặt phái binh kéo
tướng..thật là ăn no rửng mở không có việc gì làm.
- Hừ, coi như ta hôm nay không bằng ngươi. Hi vọng sau này ngươi sẽ khống hối
hận vì những gì xảy ra ngày hôm nay
Nói rồi Erist quay qua hai lão giả ở phía sau mình
- Ta hi vọng các ngươi sẽ hảo hảo giáo huấn thằng nhóc này lại cho ta
- Tất nhiên thưa quý viện. Chúng tôi sẽ giáo huấn lại thằng nhóc này
Hai lão giả khom người vẻ cung kính, nhưng kì thực trong lòng thì đang cười
mỉa “..ha..ha..cười chết ta, không phải ngươi nói không lại thằng nhóc này nên
mới đẩy qua cho bọn ta sao…đồ tiểu nhân”
- Ta mong là như vậy.
Erist “hừ” một tiếng rồi dậm chân, một thanh kiếm lóe lên xuất hiện dưới chân
rồi bay lên. Yuki nhìn Erist bay lên rời khỏi quảng trường hét to:
- Lão kia, về nhà có mét mẹ thêm mắm thêm muối thì nhớ thêm mấy yếu tố hoang
đường kì ảo vào. Bằng không tội ta không đủ to mà cũng thật mất mặt mũi của ta
đó…sau này ta hỏi lại mấy tên học sinh trong quý viện mà biết lão không thêm
thì sẽ đích thân hỏi tội đó.
Nghe thấy lời này thì Erist đang đứng trên thanh kiếm bay đi xém chút nữa té
xuống hỏi thăm đất mẹ thân yêu, trong lòng mắng thầm “thằng nhóc vô sỉ”. Hai
lão giả ở phía sau mém đâm đầu hun cây một cách thắm thiết.
..khụ..khụ…khục…
Khắp quảng trường vang lên những tiếng cười rúc rích. Còn lão Erist không ngờ
thằng nhóc non nớt ngây thơ vô (số) tội trước mặt mình thâm tới mức trước khi
đi còn không chịu buông tha bồi cho mình một vố đau đớn.
Lần này về học viện thì lão thề sau này có chết cũng không bao giờ tới gia tộc
này lấy cống vật thêm lần nào nữa và vẽ một bức họa về thằng nhóc này, dặn con
cháu trong tộc nếu có thấy thằng nhóc này tránh càng xa càng tốt.
Sau khi Erist đi rồi, Yuki nhìn theo thât sâu, hai bàn tay nắm chặt lại nhủ
thầm trong lòng “Học viện Vier, sẽ có ngày các ngươi nối gót theo gia tộc này,
huyết tẩy tất cả, chó gà không tha” hai lão giả ở phía sau khó khăn lắm mới
khôi phục được nghiêm túc, tới trước mặt Yuki vỗ vỗ vai mỉm cười :
- Cháu cừ thật đấy, chửi rất là thống khoái..ha..ha…
- Cháu không dám đâu ạ. Đâu bằng hai vị trưởng lão uy phong quát tháo nêu tội
đâu ạ.
Yuki lạnh lùng nhìn hai vị trưởng lão, trong lòng thầm nôn mửa lộn nhào, rủa
thầm “ta kháo, các ngươi diễn tuồng mèo khóc chuột hay lắm. Lúc cha mẹ nuôi ta
bị xử các ngươi có ai dám đứn ra nói một câu, một lũ nịnh bợ vuốt mông ngựa,
còn ném đá xuống giếng. Bây giờ thì làm như thương xót lắm á. Ta rất tiếc phải
nói với các ngươi, hai lão già ạ, các ngươi diễn còn kém lắm. Nếu đã diễn phải
diễn cho đạt chứ, làm mất mặt ta chết được”
Hai lão giả mà biết trong lòng Yuki nghĩ như vậy thì thể nào cũng tức thổ
huyết gào to :
- Thằng nhóc kia, thế ngươi còn muốn thế nào. Chả nhẽ muốn bọn ta quỳ dưới
chân ngươi khóc lóc kể lể xì nước mũi mới chịu.
- Được rồi…được rồi…ta biết cháu oán hận
Lão giả áo trắng thở dài não nề
- Nhưng bọn ta đâu còn cách nào khác. Vì sự an nguy của gia tộc nên đành
phải…
- Cháu nào giám trách hai vị trưởng lão đâu ạ, chung quy cũng chỉ vì gia tộc.
Hi sinh hai người thì có là gì
Yuki làm ra vẻ mỉa mai.
- Mà cháu cũng cảm thấy đau lòng thay. Đường đường là một ma pháp sư nhưng
tính mạng há lại không bằng một gốc linh thảo. Thật đúng là đáng
thương…chậc…chắc sau này khi đi hái linh thảo phải xem xuất thân nhà nó, kẻo
không giữ được cái mạng nhỏ này.
Lời nói của Yuki vừa cay nghiệt vừa trào phúng làm cho bất cứ ai ở quảng
trường này giống như mèo giẫm phải đuôi, xù lông lá hết lên.
- Đằng nào vợ chồng bọn chúng cũng chết rồi – Lão giả áo xám cười nhạt – cháu
cùng Sandra chuyển vào gia tộc ở đi. Từ giờ bọn ta sẽ chăm sóc cho các cháu
- Cháu không cần đâu ạ
Yuki lắc đầu nguầy nguậy
- Cháu chỉ là một cô nhi được ba mẹ nhận nuôi, không phải là người của gia
tộc này. Giờ ba mẹ chết rồi thì cháu cũng không mặt dày ở lại đây, kẻo người
ta lại bảo ăn bám. Chỉ mong hai vị quan tâm chăm sóc tới Sandra, đừng để cho
nó bị ăn hiếp là được rồi.
- Nếu cháu muốn vậy thì cứ vậy đi.
Hai lão giả cười gượng, trong lòng rủa thầm “thằng nhóc miệng lưỡi bén nhọn,
ngươi mà không mặt dày thì bọn ta không có da mặt a. Đúng ngươi là một cô nhi
nhưng nhìn màu tóc và màu mắt thì biết chắc chắn ngươi xuất thân không bình
thường rồi, gần như giống với hoàng gia. Mấy con em quý tộc còn không có màu
mắt cao quý bằng ngươi nữa là”
- Vậy thì cám ơn hai vị tiền bối. Nếu sau này cháu quay lại mà biết ai ăn
hiếp Sandra thì cho dù chết cũng sẽ khiến cho bọn chúng có kết cục thật bi
thảm.
- Bọn ta biết rồi
Lão giả áo trắng nói với vẻ mặt chắc như đinh đóng cột.
- Hi vọng là vậy. Thứ lỗi cháu phải về trước thu xếp mọi chuyện cho ổn thỏa
để ngày mai Sandra chuyển vào trong tộc ở.
- Nếu muốn thì ta sẽ nhờ vài người trong tộc tới giúp – Lão giả áo xám đề
nghị - mọi thứ nhiều như vậy..
- Thôi khỏi – Yuki cắt ngang – mọi người trong tộc bề bộn việc cháu nào giám
làm phiền. Thôi, cháu đi