Người đăng: vichbao
Tại văn phòng hiệu trưởng Long Mộc. Ngồi trên ghế là Hiệu Trưởng và Huy Định,
Phương Mạch cũng đứng ở đó, nét mặt thẫn thờ lắm.
" Loại binh khí gì mà có thể đánh gãy được Kinh Cương Côn vậy ?" Hiệu Trưởng
hỏi
" Là một cây côn màu lam ngọc, Long Tiêu gọi nó là Long Côn..." Phương Mạch
đáp
Huy Định cười, anh nói: "Thứ binh khí có thể đánh gãy được Kim Cương Côn chỉ
có thể là Thần Binh thôi, vì Kim Cương Côn là thứ vũ khí cứng còn hơn cả Hắc
Thiết. Được nhiều chiến binh huyền thoại của nước Mộc sử dụng, không ngờ lại
gãy quá dễ dàng như vậy..."
"Thần Binh sao ?" Phương Mạch hoảng hốt
"Đúng !" Huy Định đáp
"Không thể nào tên thất bại đó lại sở hữu Thần Binh chứ !" Phương Mạch thốt
lên
Huy Định lại cười đáp: "Đó là thứ binh khí được rèn ra từ lò rèn của trường
đó. Tôi đã điều tra xong và có đủ chứng cứ rằng cây Long Côn mà Long Tiêu mang
theo là được rèn từ Hắc Thiết trong lò rèn..."
Vẻ mặt hiệu trưởng cau lại: "Nếu vậy thì phải tịch thu lại Long Côn, lấy nó
đền cho Phương Mạch mới được !"
Huy Định cau mày, anh nói: "Cậu đã quá đứng về phía cháu của cậu rồi. Sao cậu
có thể làm vậy được chứ. Cái đó là ngang nhiên chiếm đoạt lấy vũ khí của học
sinh."
"Nó đã ăn cắp từ lò rèn, theo lý phải hoàn trả lại. Lại đánh gãy vũ khí của
Phương Mạch theo lý là phải lấy Long Côn đền cho Kim Cương Côn của Phương Mạch
mới thỏa đáng..."
Huy Định lại đáp: "Cậu đừng quên lò rèn đó giờ thuộc về tôi, không thuộc sở
hữu của cậu nữa rồi, tôi không cho phép cậu chiếm đoạt lấy Long Côn của Long
Tiêu..."
"Vấn đề này là vấn đề của trường tôi, anh không có quyền can dự vào !" Hiệu
trưởng mặt tỏ ra rất kiên quyết.
Huy Định hét lên, vẻ mặt tức giận lắm: "Người nắm giữ bằng chứng là tôi. Cậu
không có bằng chứng thì lấy cớ gì để tịch thu Long Côn của Long Tiêu ! Phương
Mạch cư sử như vậy là hoàn toàn sai, anh còn bảo vệ nó sao !"
Trong phòng hiệu trưởng. Là Long Tiêu, Huy Định và Hiệu trưởng.
"Ta hỏi em, có phải Long Côn của em được rèn từ lò rèn của nhà trường không ?"
Hiệu trưởng nghiêm nghị hỏi
Long Tiêu thấy vậy vẻ mặt luống cuống lắm. Cậu biết là đánh gãy vũ khí của
Phương Mạch, cháu của Hiệu Trưởng sẽ bị trách tội nhưng không ngờ là lại hỏi
về Long Côn của mình.
Huy Định trong đầu nghĩ: "Nhất định không được thừa nhận, Long Tiêu. Cháu mà
thừa nhận là tiêu đó !"
Hít một hơi thật sâu, Long Tiêu nói: "Vâng !"
Hiệu trưởng nghe thấy vậy, nhìn Huy Định cười lớn lên. Vẻ mặt Huy Định thì cau
lại, vẻ thất vọng lắm.
"Như vậy theo lý thì đó là tài sản của nhà trường, em phải hoàn trả lại !"
Long Tiêu nghe vậy liền đáp: "Không ! Đó là tri kỷ của em !"
Hiệu Trường quát lớn lên, khiến Long Tiêu phải giật mình: "Em nói cái gì !"
Long Tiêu giun giun, xong cậu cũng lên tiếng: "Người sử dụng được Long Côn chỉ
có mình em, người khác không thể sử dụng được !"
"Em nói sao ?!" Hiệu trưởng vẫn to tiếng quát tháo
Long Tiêu lại nói lại, giọng hơi run run: "Em nói em là chủ nhân của nó, người
khác sẽ không sử dụng được nó !"
Huy Định nghe vậy, miệng mỉm cười, xong anh nói: "Hiệu trưởng cứng đầu lắm,
cháu hãy đưa Long Côn cho ta, ta hứa sẽ hoàn trả lại cháu !"
Tại sân luyện tập trên núi. Hồ Bích đang luyện tập chạy bộ, Văn Cao và Huy
Định đang giao thủ. Tuyết Vân thì đứng ẩn trên một cái cây xa xa theo dõi Hồ
Bích luyện tập.
Trở lại sân tập, Long Tiêu vẻ mặt thẫn thờ. Thấy vậy Hồ Bích mới hỏi. Long
Tiêu liền kể lại sự việc đã xảy ra cho Hồ Bích, Văn Cao và Bá Huy.
" Trời ơi sao cậu ngây thơ mà lại nhận vậy ! Tớ không ở bên cậu biết ngay là
cậu sẽ không ứng biến được gì..." Hồ Bích than.
Văn Cao và Bá Huy cũng thấy lạ. Bá Huy hỏi : " Thì ra được rèn lò rèn trường
mình sao. Sao nó lại có độ cứng được như vậy. Trường mình làm gì có đủ điều
kiện rèn ra được thứ vũ khí cứng như vậy ? "
Hồ Bích mới nói : " Nó được rèn từ Hắc Thiết có tuổi đời trên 5 tỷ năm
tuổi..."
Bá Huy và Văn Cao tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Họ đều biết Hắc Thiết là khoáng
vật không thể rèn được nên cực kỳ bất ngờ
" Làm sao mà cậu rèn được Hắc Thiết vậy ? " Bá Huy ngạc nhiên hỏi
Hồ Bích liền nói : "Về cái này tớ không thể nói thêm, xin hai cậu thông cảm !
" cậu nói mà ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về một phía. Bất giác mọi người thấy
ánh mắt cậu quay ra thì đó là Tuyết Vân đang ở gần. Văn Cao, Bá Huy biết được
là Hồ Bích cố tình nói như vậy là để trọc tức Tuyết Vân chứ cốt không hề muốn
che giấu nên cũng không hỏi gì nữa, đợi cơ hội khác hỏi.
Long Tiêu thấy Tuyết Vân, mặt mày tự dưng thay đổi hẳn, không còn vẻ mặt thẫn
thờ nữa.
Tuyết Vân mới lên tiếng hỏi : " Long Tiêu, vũ khí của cậu rốt cuộc là thứ gì !
"
Long Tiêu hớn hở, cậu trả lời :" Nó được rèn từ Hắc Thiết ! "
Hồ Bích nghe thấy thở dài : " Đúng là dại gái mà ! "
" Rèn ? Hắc Thiết cậu rèn được sao ? " Tuyết Văn nét mặt vẫn lạnh lùng như
vậy, cô hỏi
Hồ Bích liền lấy tay bịt miệng Long Tiêu lại, cậu nói, giọng kéo dài: " Phải !
Tôi rèn được Hắc Thiết đó... Cô tò mò chứ gì ! "
Mặt mặt Tuyết Vân vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại liếc qua chỗ khác, có vẻ hơi
ngượng ngùng.
" Ừ ! " Tuyết Vân đáp
Hồ Bích nghe thấy cau mày : " Đó là câu hỏi tu từ ! Không phải cần trả lời ! "
Long Tiêu liền kéo tay Hồ Bích khỏi miệng mình, cậu nói : " Có gì mà hai cậu
cứ đối đầu với nhau suốt từ hôm qua đến giờ vậy ? "
Hồ Bích cậu ta quay mặt đi, không thèm nhìn về phía Tuyết Vân nữa, cậu nói với
Long Tiêu : "Tớ cấm cậu nói ra bí quyết để rèn Hắc Thiết đó ! Nếu còn coi tớ
là bạn thì tuyệt đối không được nói ra ! "
Long Tiêu thấy vậy cũng lạ lắm, xong thấy Hồ Bích kiên quyết như vậy cũng trả
lời : " Ư, được thôi." xong cậu lại tò mò : "Rốt cuộc chuyện gì xảy ra giữa
hai người vậy ? "
" Hỏi cô ta đi ! " Hồ Bích nói, xong lại đeo thêm quả tạ vào chân, lại chạy đi
luyện tập không nói gì thêm.
Long Tiêu thắc mắc cũng hỏi Tuyết Vân, nhưng cô không trả lời, lạnh lùng rời
đi.
Thấy vậy Long Tiêu mới hỏi Văn Cao và Bá Huy. Rồi Bá Huy mới kể lại những sự
tình mà mình chứng kiến...
Tại một sân luyện tập của trường. Tại sân là Hiệu Trưởng và Huy Định.
"Tại sao cây côn này không cho tôi sử dụng nó !?" Hiệu trưởng tay cần cây côn,
vẻ mặt ngạc nhiên, thở hổn hiển nói.
Huy Định lên tiếng: "Có vẻ như là cậu nhóc Long Tiêu không nói dối. Việc rèn
ra được vũ khí như thế này quả thật là không tưởng. Chắc đã có rất nhiều
chuyện xảy ra. Tôi cũng đang thắc mắc sao Long Tiêu lại rèn được thứ Hắc Thiết
mà ngàn đời không rèn được đây !"
Hiệu trưởng lại lên tiếng: "Tôi gọi nó tớ bắt nó trả lời là được chứ gì !"
Huy Định lại đáp: "Tôi đã tìm hiểu về hai đứa Hồ Bích và Long Tiêu. Vừa nãy
Long Tiêu không ở cùng Hồ Bích nên mới bị cậu dọa mà sợ nói ra. Lát nữa cậu
gọi chắc chắn Hồ Bích sẽ đi cùng, Hồ Bích là một thằng nhóc đầu óc không tầm
thường đâu. Cậu sẽ không trả hỏi được gì đâu. Bố tôi còn phải khen nó hết
mực..."
Hiệu trưởng lại nói: "Nếu như quả thật biết được cách rèn Hắc Thiết sẽ rất có
lợi cho đất nước ta. Càng tăng thêm sức mạnh cho chúng ta..."
Huy Định nói: "Đúng vậy nhưng chắc chắn có một yếu tố nào đó mà chúng ta không
thể nào có được. Do vậy ngàn đời các thợ rèn nước ta muốn rèn được nó nhưng
bất thành, sở dĩ là vì không hề sở hữu cái quan trọng nhất để rèn lên Hắc
Thiết. Anh dù biết thì cùng không thể rèn được nó đâu. Đừng cố tra hỏi làm gì,
thằng bé đó bị anh dọa cũng thấy tội lắm !"
"Thế phải làm sao đây ?"
"Trước tiên hãy hoàn trả lại Long Côn cho Long Tiêu đã !"
Huy Định bỗng dưng xuất hiện ở sân tập trên núi. Anh gọi Hồ Bích, Văn Cao,
Long Tiêu, Bá Huy lại thành 1 hàng. Khi tập hợp, thấy thiếu Tuyết Vân, anh nói
: "Bạn nào đi gọi Tuyết Vân ra đây đi !"
Long Tiêu vừa định lên tiếng thì Văn Cao, bịt chặt lấy miệng, Bá Huy thì giữ
lấy chân tay. Trừ Hồ Bích ra thì tất cả đều lùi lại một bước.
"Rồi, cháu đứng ra xung phong là tốt. Đi gọi Tuyết Vân tới đây..." Huy Định
nói
Hồ Bích ngơ ngác xong quay lại thấy vậy ba người kia đã lùi lại, Văn Cao và
Huy Định mặt cười cười mới cau mày. Xong cậu cùng rời đi tìm.
Khi đã tập hợp đủ. Huy Định mới nói :
"Long Tiêu, cháu không có dự định vào Bạch Hổ có thể không cần tham gia !"
Long Tiêu gãi đầu đáp: "Cháu sẽ tham gia !"
Huy Định liền cười, anh nói : "Rồi. Coi như cháu cũng là học sinh của Bạch
Hổ..."
Huy Định lại nói tiếp: "Các cháu hiện giờ được xem như là học sinh của Bạch Hổ
rồi, ta đã làm thủ tục tốt nghiệp cho các cháu và gửi đến Bạch Hổ. Tuy chưa
chính thức nhưng các cháu sẽ trở thành học sinh của Bạch Hổ nên ta có một vài
điều lưu ý ! Đầu tiên, gọi ta là thầy, được chứ !"
" Được ! Thưa thầy !" Mọi người trừ Huy Định đồng thanh đáp
" Thứ 2 ta có một nhiệm vụ mới giao cho tân học sinh của Bạch Hổ. Các em đều
là những người đích thân ta đã chọn, đừng làm ta thất vọng..." Huy Định lại
nói
"Nhiệm vụ gì vậy thầy ?" Hồ Bích liền hỏi
Huy Định lại nói: "Thầy sẽ nói sau, thầy đã chọn 6 người nhưng Phương Mạch đã
bị hỏng mất vũ khí nên hiệu trưởng có xin cho cậu ta không tham gia nhiệm vụ
lần này. Trước tiên ta chia các em làm 3 nhóm, đương nhiên vì thiếu Phương
Mạch nên sẽ có một người phải đi một mình, nhưng vẫn phải đảm bảo thực lực
giữa các nhóm. Hiện thì người có khả năng chiến đấu thấp nhất trong nhóm là Hồ
Bích, sau đó là Long Tiêu, nên hai em sẽ không được ghép vào một nhóm. Còn lại
ta để các em tự mình sắp xếp..."
Hồ Bích nghe vậy mặt cau lại, Long Tiêu cũng vậy. Hồ Bích nghĩ một lúc liền
lên tiếng: "Hay như vậy đi. Cứ để em với Long Tiêu một nhóm, tuy có thể bọn em
hơi kém thật nhưng khi hợp sức lại thì sức chiến đấu tăng lên rất nhiều..."
Chưa kịp nói xong Huy Định đã lên tiếng: "Cái này không được. Chiến đấu thực
tế nó không hề giống như cuộc thi em đã vô địch, không có ngăn cấm sử dụng
năng lượng. Hai chỉ là những Tân Binh khả năng chiến đấu còn thấp, phòng bất
chắc không thể để hai em một nhóm được !"
Văn Cao ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch, cậu thì thầm điều gì đó với Bá Huy,
rồi Bá Huy vẻ mặt cũng cười khinh khỉnh. Hai gương mặt bắt đầu tỏ ra nguy
hiểm.
Văn Cao lên tiếng: "Vậy thế này đi. Để cân bằng thực lực thì nên ghép người
yếu nhất đi cùng người mạnh nhất. Em đã quen chiến đấu một mình nên em sẽ đi
một mình. Thế là hợp lý !"
"Không được !" Hồ Bích thét lên.
Long Tiêu nghe vậy cũng không đồng ý, vì cậu ấy cũng muốn được xếp vào chung
nhóm với Tuyết Vân.
Huy Định đáp: "Như vậy khá được, không cần bàn nữa. Ta ra lệnh, Tuyết Vân với
Hồ Bích xếp thành một nhóm, Long Tiêu với Bá Huy xếp làm một nhóm, Văn Cao một
mình mình làm một nhóm. Nhiệm vụ là..."
"Em phản đối !" Hồ Bích bỗng thét lên. Rồi Long Tiêu cũng nói vậy.
Huy Định nghiêm nghị: "Phản đối vô hiệu. Sắp xếp như vậy là khá hợp lý rồi.
Không bàn cãi nữa. Người có khả năng chiến đấu cao nhất là Tuyết Vân, vì em sẽ
làm vướng chân người ta nên xếp em vào để cân bằng thực lực các nhóm là hợp
lý..."
Văn Cao và Bá Huy nghe vậy cũng che miệng cười. Hồ Bích mặt tái nhợt đi. Long
Tiêu cũng thấy tiếc khi không được xếp chung nhóm với Tuyết Vân. Tuyết Vân vẫn
lạnh lùng cũng không biểu hiện gì trên khuôn mặt xinh đẹp.
Huy Dịnh lại nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Nhiệm vụ lần này là thực hiện tại
rừng Làng Tam Mộc. Ở sâu trong rừng, có 3 tòa lâu đài đã cũ. Nó chính là 3
cung điện một thời của nước Mộc đã bị bỏ trống. Nó ở đâu thì ta không biết
nhưng ở mỗi lâu đài có một thứ các em phải tới lấy. Đó chính là một cuốn trục,
trên đó có ghi những Kỳ Thuật được sử dụng để bảo vệ nước Mộc khi gặp tai họa.
Hiện nay đất nước đang có nguy cơ xảy ra chiến tranh với 4 nước lân cận, nên
ta muốn các em lấy nó về..."
Đang nói bỗng ngưng lại, trên mặt nở một nụ cười, Huy Định nói tiếp: "Đương
nhiên ta không ngăn cấm các em mở nó ra để học những Kỳ Thuật này. Nó là Kỳ
Thuật để bảo vệ đất nước khi lâm nguy, nhưng đã mấy nghìn năm rồi chưa có ai
sử dụng được nó. Xong vẫn phải truyền lại cho đời sau, đã mấy trăm năm rồi nó
đi vào quên lãng, xong chiến tranh có nguy cơ nổ ra ta cần phải tìm lại nó.
Đây là nhiệm vụ ta trao cho các em. Đương nhiên là có nguy hiểm là thú dữ nên
phải cẩn thận. Ta sẽ ở trường Long Mộc cho đến khi các em quay lại, nhiệm vụ
bắt đầu vào ngày mai kéo dài trong 2 tháng, sau 2 tháng cho dù tìm được hay
không đều phải quay trở về. Các em theo nhóm hãy tự sắp xếp với nhau để chuẩn
bị tiếng hành. Tìm như thế nào thì còn tùy vào cái đầu của các em..."
Xong, Huy Định lúc này mới phân phát cho 5 người những chai nhỏ để đem theo.
Đó là những viên thực phẩm, chứa dinh dưỡng cần thiết để sử dụng để ăn. Nó là
lương thực khá quan trọng cho chiến binh khi phải làm nhiệm vụ, vì sự tiện lợi
của nó. Chỉ một bình nhỏ cũng chứa đủ lương thực dùng cho 2 tháng.
Tại rừng của Tam Mộc. Ngôi rừng rậm rất rộng nằm cạnh ngôi làng, chưa ai tìm
hiểu hết nó vì nó quá rộng. Hồ Bích và Long Tiêu đã vào khu rừng chán chê để
săn bắt rồi. Có điều hai cậu chỉ loanh quanh gần bìa rừng chứ không đi sâu vào
trong rừng. Lần này đi tìm hiểu thêm hai cậu cũng có phần háo hức.
Năm người từ sáng đã tập trung tại nhà Long Tiêu ở đầu rừng. Đó là Long Tiêu,
Hồ Bích, Tuyết Vân, Văn Cao, Bá Huy. Trên vai thì vác theo một ba lô.
"Cậu không đem bị những viên thực phẩm à ?" Văn Cao hỏi Hồ Bích
Hồ Bích đáp: "Mấy viên chứa dinh dưỡng đó á. Khỏi đi, ăn nó sao mà no được !"
"Thế tính nhịn đói sao ?" Văn Cao thắc mắc
"Không cần đâu. Tớ đi rừng đến cả trăm nghìn lần rồi. Bắt thú rừng chế biến là
được. Ba lô tớ toàn là gia vị với cả dụng cụ nấu ăn đó chứ !" Hồ Bích đáp
Bốn người còn lại đều mang theo bịch chứa những viên thực phần đủ dùng trong 2
tháng. Bắt đầu chia làm 3 đạo tiến vào rừng. Tuyết Vân cùng Hồ Bích làm một
nhóm tiền về hướng Đông, Long Tiêu và Bá Huy làm một nhóm tiến về hướng Bắc,
Văn Cao thì tiến về hướng Nam.
Hồ Bích trên đường im bặt, không dám nói một câu nào nói móc với Tuyết Vân vì
khi cậu ở một mình với Tuyết Vân thì không có Văn Cao và Bá Huy làm lá chắn hộ
thân nên không dám láo với Tuyết Vân một lời nào.
Sau 2 ngày đi vào rừng sâu, nhóm của Hồ Bích và Tuyết Vân.
Buổi tối hôm đó. Hồ Bích nhóm lửa nướng những con thú trên đường bắt được.
Tuyết Vân thì ăn những viên thực phẩm. Ngồi trước ngọn lửa đã xiên những con
thỏ rừng trên để nướng. Mùi thơm bốc lên khiến người ta phải thèm thuồng. Hồ
Bích cố thêm những gia vị tạo những mùi thơm thật để cố tình trêu trọc Tuyết
Vân.
" Cô ăn những viên thực phẩm mà cũng chịu được à ? " Hồ Bích hỏi
Tuyết Vân vẫn lẳng lặng không nói, sắc mặc vẫn lạnh lùng. Rắc thêm chút gia vị
lên mùi hương càng tỏa ra rộng hơn. Khiến ai nấy đều thèm thuồng.
" Cậu nhóm lửa như vậy, còn tạo mùi hương đến như vậy thú rừng sẽ tới..."
Tuyết Vân lên tiếng nói
Hồ Bích cười nói: "Giờ mới chịu mở miệng. Cô yên tâm đi, tôi đã rắc lên đó thứ
bột đặc biệt không gây hại cho người mà lại tạo mùi hương xua đuổi thú rừng
rồi !"
"Cô muốn ăn không vậy ?" Hồ Bích lại hỏi
Tuyết Vân vẫn ăn những viên thực phẩm, mặt lạnh lùng không nói gì.
Hồ Bích lại nói: "Có muốn tôi cũng không cho đâu !" xong cậu lấy một miếng
thịt thỏ ăn, mặt còn cố tình tỏ ra là ngon lắm.
Ăn xong, Tuyết Vân đã dựng xong lều để ngủ. Thấy Hồ Bích không dựng lều, cô
mời hỏi: "Cậu không tính dựng lều ngủ sao ?"
Hồ Bích nghe thấy, giọng vờ ngạc nhiên: "Cô quan tâm tôi đấy cơ à ! Thật là
bất ngờ đó!" nói xong cậu nhảy phắt lên cây nằm trên cái cành to của cây.
"Tôi đã rắc thứ bột đặc biệt vào đống lửa, mùi hương nó tỏa ra sẽ khiến thú
rừng không lại gần đâu, cô cứ yên tâm mà ngủ !" Hồ Bích lên tiếng
Hồ Bích đối với Tuyết Vân mỗi lúc gặp đều tỏ ra khó chịu vô cùng. Cứ như là
chó gặp mèo vậy, không sinh sự không chịu được hay sao ấy. Do vậy Tuyết Vân
cảm thấy có gì đó bất thường từ lời nói của Hồ Bích. Tuyết Vân liền lên tiếng:
"Cậu cố tình lên cây ngủ, để thú dữ đến xử lý tôi phải không. Thứ bột cậu nói
tôi chưa từng nghe đến bao giờ, cũng không tin vào lời cậu nói cậu sở hữu nó
!"
Hồ Bích chả thèm trả lời, cậu cứ nằm trên cây. Miệng lẩm bẩm: "Như cô thì biết
cái khỉ gì chứ..."
Đêm hôm đó, Hồ Bích tỉnh dậy, bất chợt, cậu nói: "Buồn tè quá !"
Tới bờ sông cạnh đó, cậu thản nhiên vạch quần ra làm bãi. Ánh trăng chiếu
xuống dòng sông, thập đẹp. Con sông dài óng ánh như một dài lụa kim tuyến mền
mại dưới ánh trăng vậy.
Bỗng Hồ Bích thấy một bóng người. Một ai đó đang tắm dưới dòng sông, một thân
hình mỏng manh, làn da trắng hòa quyện với ánh trăng.
Trông như một tiên nữ vậy. Hồ Bích mở to mắt. Cậu mới lên tiếng: "Mình mơ ngủ
sao ?"
Cậu dụi mắt. Bỗng thấy bóng người đó đã biến đâu mất tăm.
"Chắc là mơ ngủ rồi !" Hồ Bích lại nói. Xong cậu lại trở lại trên cây nơi lại
làm giấc nữa. Nhưng khi trở về cậu lại thấy ánh sáng từ bếp lửa rọi vào trong
lều của Tuyết Vân, thấy trong lều trống trơn. Hồ Bích mới nói: "Cô ta đi đâu
rồi nhỉ ? Thôi kệ, nằm trên cây cũng không thoải mái lắm, hay mình vào đây nằm
nhỉ, trông giường nằm cũng thoải mái lắm !"
Xong cậu lại thầm nghĩ: "Cơ mà không có Văn Cao với Bá Huy ở đây tốt nhất mình
không nên đắc tội với cô ta."
Nói xong Hồ Bích nhảy lên cây nằm ngủ một giấc tới sáng.
Mở mắt dậy, ánh sáng đã chiếu vào lều, thấy Tuyết Vân không có trong lều.
"Quái lạ cô ta đâu nhỉ ?!" Hồ Bích thắc mắc
Nghe thấy đâu đó tiếng nổ. Hồ Bích mới kỳ lại chạy về hướng phát ra âm thanh.
Tuyết Vân đang ở đó luyện tập. Những tảng đá vỡ lan tràn khắp sân. Đứng giữa
đống hỗn độn đó là Tuyết Vân.
"Mới sáng ra đã luyện tập,chăm chỉ quả,... thảo nào cô lại lợi hại đến vậy !"
Hồ Bích nói
Tuyết Vân sắc mặt lạnh lùng, không trả lời. Bất giác cô cũng nhìn lên tay của
Hồ Bích, rồi liếc xuống chân của cậu ta.
"Hai tay và chân đều mang những quả tạ rất nặng, hắn vẫn luôn đeo nó từ khi
khởi hành. Thì ra đây là cách hắn luyện tập !" Trong đầu Tuyết Vân nghĩ
Hồ Bích lại kêu: "Chúng ta đi thôi. Tôi có một vài phát hiện !"
Tuyết Vân cùng Hồ Bích đến con sông gần đó. Hồ Bích nói: "Cô có thấy dòng chảy
của con sông không ?"
Tuyết Vân im lặng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Xong Hồ Bích lại nói: "Quan sát về
dòng chảy của nó, một con sông mà dòng chảy khá tĩnh lặng, chắc chắn là đã bị
chặn ở đầu nguồn. Có lẽ đã từng có người sinh sống nên đã chặn đầu nguồn của
con sông để thực hiện canh tác trồng lúa. Ta cứ men theo con sông này có thể
tìm được dấu vết tòa lâu đài, cứ đi theo đó rồi tính tiếp..."
Tuyết Vân và Hồ Bích lẳng lẳng đi men theo con sông đến một ngày rưỡi.
Bất giác Hồ Bích dừng lại, vẻ mặt khá lạ, quan sát xung quanh. Rồi cậu lại đi
tiếp. Cậu nói khẽ: "Tuyết Vân, có người đang bám theo chúng ta ! Cứ tỏ ra tự
nhiên đi..."
Tuyết Vân nét mặt như không mấy ngạc nhiên, nói: "Tôi có thể cảm nhận được
năng lượng. Có hai người. Nguồn năng lượng khá lớn, tương đương với Văn Cao.
Nhưng dựa vào tính chất của năng lượng này thì đó không phải là người của nước
Mộc. Cậu có thể nhận ra cũng thật là tinh tường..."
Hồ Bích lại hỏi: "Tại sao cô biết mà không nói cho tôi ?"
"Nói với tên vô dụng như cậu thì có ích gì !" Tuyết Vân lạnh lùng đáp
Hồ Bích nghe vậy cũng bực mình lắm, xong vẫn nén cơn giận lại. Cậu lên tiếng:
"Bọn họ bám theo chúng ta mà chưa xuất hiện, chứng tỏ chúng ta có thứ gì đó mà
họ cần. Họ vẫn chưa xuất hiện chứng tỏ thứ họ cần chưa xuất hiện. Điều đó
chứng tỏ họ cũng hướng đến tòa lâu đài..." xong Hồ Bích lại hỏi: "Cô tự cảm
thấy mình có thể đối đầu với cả hai người không ?"
"Không !" Tuyết Vân lạnh lùng đáp
Hồ Bích quan sát một lúc, sau đó cậu lại nói : " Một người nặng khoảng 60-70
cân, chiều cao khoảng 1 mét 7. Chiều cao này thì có thể đoán độ tuổi rơi vào
tầm từ 26 đến 30. Người cao 1 mét 6 nặng khoảng 45-50 cân,là nữ, nên độ tuổi
ước chừng từ 24-27 tuổi. Như vậy chắc chắn là một chiến binh gián điệp từ nước
khác trà trộn vào rồi ! "
Tuyết Vân nghe cũng tỏ ra tò mò, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng : " Sao cậu biết
? " Cô hỏi
Hồ Bích nói, sắc mặt không đổi: "Dấu chân tuy đã được họ xóa mất dưng dựa vào
độ không bằng phẳng của mặt đất có thể đoán được hình dạng của nó. Dấu chân có
thể cho biết chiều cao, nhưng chưa chính xác, xong khoảng cách giữa hai dấu
chân có thể cho biết độ dài một bước của người đó thế nào, từ đó có thể đoán
được chiều cao của họ chính xác... Tiếng bước chân có thể cho biết được người
đó thể nào..."
Tuyết Vân trong lòng nghĩ: "Cậu ta quan sát thật tinh tường. Thảo nào có thể
đạt số điểm tối đa trong bài thi Kiến Thức Tổng Hợp..."
Tuyết Vân lên tiếng, sắc mặt vẫn lạnh lùng : "Hiện với thực lực của tôi với
cậu chưa chắc đối đầu được với họ..."
Hồ Bích mỉm cười, cậu nói khẽ: "Sau một thời gian đi tôi đã phán đoán được Lâu
đài đó nằm ở đâu. Nhưng chúng ta không để những tên này biết được. Cô có tự
tin chiến đấu không ?"
Tuyết Vân nói, sắc mặt vẫn lạnh lùng: "Khả năng chiến thắng không lớn lắm.
Nhưng lúc cần vẫn buộc phải chiến đấu !"
Hồ Bích vẫn bước đi bình thường, bỗng cậu khác tay lên vai của Tuyết Vân.
"Đừng phản ứng gì !" Hồ Bích khẽ nói, rồi Hồ Bích mới nói tiếp: "Dựa theo
tiếng bước chân của những người này, tôi biết được một vài điều, cô nghe kỹ
nhá. Đối tượng gồm một nam một nữ. Nam cao mét 7, nữ cao mét 6. Nam thì thuận
tay trái, nữ thuận tay phải. Cả hai đều dùng kiếm, nữ thì chân bị thương,
nhưng không đáng ngại lắm có lẽ sơ xuất bị thú rừng cắn, tôi sẽ đối phó người
bị thương, cô lo tên còn lại. Hắn có một đặc điểm sau nhớ lưu ý, hắn có một
điểm yếu đó là thăng bằng khi chiến đấu, cô nhớ lưu ý ! "
Nói xong Hồ Bích rút ra cây đao của mình. Ném thẳng về thân cây đằng sau lưng.
Thanh đao xấu xí, lưỡi cùn xoay cắt đứt thân cây. Thật không thể tin được cây
đao như vậy chém đứt được cả những cây thân to tới hai người ôm. Hồ Bích liền
lao về phía cây đao.
Tuyết Vân nén một năng lượng bắn thẳng về phía người đang đứng trên cây.
Nhảy ra lùm cây là hai người. Một nam một nữ, cả hai đều mặc áo anh giống với
màu của lá cây.
"Xem ra đã bị phát hiện rồi !" Người đàn ông áo xanh lá kêu lên
Hồ Bích cầm lên thanh đao. Cậu chĩa thẳng về phía hai người: "Không nói nhiều
nữa. Một là dơ tay chịu trói, hai là làm một trận, ba là lượn ngay và luôn."
Người đàn ông áo xanh nói: "Ta chọn phương án thứ 4. Đánh chúng mày một
trận..."
Cắm thanh đao lên thân cây bên cạnh. Hồ Bích cúi xuống tháo ra thanh tạ quấn
quanh chân rồi tháo trên tay ra những miếng tạ quấn quanh tay. Cậu ném thẳng
những thanh tạ về phía hai người. Những thanh tạ bay đến, người con trai áo
xanh vận Khí bắn nổ những thanh tạ. Bụi tung bốc lên.
Bụi vừa lắng đã không thấy người con gái áo xanh bên cạnh đâu. Chỉ thấy trước
mặt là Tuyết Vân.
" Hắn nhanh thật. Thoắt một cái đã túm vào dây lưng mình mang mình ra xa đến
vậy ! Cách xa nơi hai người kia..." Người con gái áo xanh thì thầm
Trước mặt đang là Hồ Bích. Cậu cầm thanh đao giơ lên.
"Chịu chết hay là sao đây ?" Cậu nói
Người con gái áo xanh to tiếng: "Đừng hòng !"
Nén một Chưởng Lực trên tay, cô bắn thẳng về phía Hồ Bích. Nhanh như chớp Hồ
Bích đã né được.
"Tên này nhanh quá, so với một chiến binh thông thường thì nhanh hơn nhiều !"
Trong đầu người cô gái áo xanh nghĩ
Hồ Bích mỉm cười, trong đầu cậu nghĩ: "Luyện tập bao ngày, cuối cùng thì tốc
độ mình đã được nâng lên ! Đã có thể đủ tốc độ tránh né các đòn Chưởng Khí và
Chưởng Lực rồi. Xong đối thủ vẫn rất nguy hiểm, chân cô ta bị thương mình phải
lợi dụng điều này."
Hồ Bích nhanh lắm, cô gái áo xanh bắn ra liên tục những đòn Chưởng Lực nhưng
cậu đều nhanh chóng tránh được. Thoắt ẩn thoắt hiện trong những tán lá. Cậu
lợi dụng địa hình là rừng mà di chuyển.
Ngay khi người con gái đó dừng lại vì bụi tung mù mịt đã mất dấu Hồ Bích, thì
đã thấy bóng người xuất hiện cạnh cô gái áo xanh. Đá thẳng vào chân trái của
cô ta, khiến cô ta bay đập vào cây to bên cạnh. Kêu lên đau đớn, máu từ vết
thương ở chân thấm ra quần đỏ cả một mảng.
"Dựa vào độ sâu của vết chân, dấu chân trái bé hơn dấu chân phải thì mình đã
biết được cô ta đang bị thương bên chân trái. Không để cô ta thoát được !" Hồ
Bích nghĩ
Ngay lập tức Hồ Bích lao đến bất ngờ, tấn công liên tục. Những đòn đánh mạnh
như vũ bão đánh thương cô ta đến đập vào đến đổ cả cây cối. Sức mạnh còn hơn
cả một con mãnh thú. Đánh bất tỉnh cô gái áo xanh. Hồ Bích mới róc lấy vỏ cây
gai, làm dây thừng trói lại. Lục soát trên túi nhỏ đeo cạnh thắt lưng người cô
ta thì thấy những viên thực phẩm.
Trong đầu Hồ Bích thì thầm: "Quan sát vào chai đựng những viên thực phẩm, căn
cứ những dấu vết để lại có thể thấy được cô ta đã ở trong rừng này 5-6 tháng
rồi. Còn lại khá ít những viên thực phẩm thảo nào phải săn lấy thú rừng."
Mở ra xem vết thương của cô gái này. Hồ Bích quan sát một lúc, rồi cậu nó với
cô gái áo xanh đang bất tỉnh một cách hài hước: "Vết thương là do một loài báo
lông xám. Loại thú này có tốc độ nhanh vô cùng, không biết cách săn thì đừng
cố mà bắt chứ anh bạn..."
Trói chặt cô gái này quanh gốc cây. Câu mới trở lại nơi Tuyết Vân cùng người
thanh niên áo xanh.
Lặng lẽ trở lại quan sát trên thân cây thì cậu thấy cuộc chiến của Tuyết Vân
và người đàn ông áo xanh đang diễn ra ác liệt, đổ cả một khoảng rừng cây.
" Không ngờ một người trẻ như cô lại có khả năng chiến đấu cao vậy. So với một
chiến binh bình thường thì cao hơn nhiều!" Người con trai áo xanh kêu lên.
Xong lại rút kiếm lao tới đấu kiếm với Tuyết Vân.
"Chết tiệt, cô ta đang trong thế bất lợi. Người đàn ông kia thự sự quá lợi
hại... Phải tìm cách trợ giúp cô ta mới được ..." Hồ Bích càu nhàu
Những đòn Chưởng Khí rồi Kiếm Khí tung ra. Một trận đấu ác liệt, cả một mảng
rừng bị san phẳng.
Đột nhiên đang chiến đấu thì bỗng dưng một cây đao xấu xí lao đến với tốc độ
khá nhanh về phía người đàn ông áo xanh. Cùng với đó là người đàn ông sức mạnh
tràn trề. Người đàn ông áo xanh tung kiếm lên đỡ nhưng lực từ câu đao ngắn quá
mạnh khiến người áo xanh phải lùi lại, nhảy lùi lại một đoạn để phòng thủ.
Xong liền bắn ra một đòn trường khí về phía Hồ Bích, nhanh như chớp cậu đã né
được.
" Tên nhóc này Khí Hộ Thân cực ít ? Chứng tỏ Khí Lực quá ít, sao sức mạnh lại
lớn như vậy nhỉ, thật kỳ lạ. Có vẻ như đã hạ được cô ấy rồi... Rõ ràng không
phải dạng tầm thường..."
Hồ Bích trong đầu nghĩ mừng: "Tốc độ của mình đã tăng lên rất nhiều, giờ đây
việc đối đầu với người sử dụng Khí Lực không còn đáng sợ nữa ! Cũng là thành
quả của luyện tập điên cuồng..."
Tuyết Vân sắc mặt lạnh lùng, cô tiến tới cạnh Hồ Bích. Hồ Bích khẽ: "Tôi đã
nói với cô là người này kém trong việc thăng bằng mà, cô không sử dụng điểm
yếu này sao ?"
Tuyết Vân sắc mặt lạnh lùng, không trả lời. Nhưng trong đầu cô nghĩ: "Quả thật
những điều hắn nói đúng. Nhưng với khả năng của tên kia cũng không hề dễ mà
đánh bại được. Cơ thể mình lại chưa bình phục sau trận chiến đó ..."
Hồ Bích miệng mỉm cười, một nụ cười tự tin. Lao đến tên áo xanh.
"Tốc độ gì thế này ! Tên này tốc độ hơn hẳn chiến binh bình thường." Tên áo
xanh thốt lên trong đầu.
Cây đao của Hồ Bích chém đến. Khí xung quanh tay cậu xuất hiện trên thân đao.
Khi chém đến khối lượng đao tăng lên đột ngột, quán tính cũng vậy khiến nhát
chém quá uy lực. Gãy cả thanh kiếm của đối thủ khiến hắn phải lùi lại một
khoảng cách khá xa. Trên đường lùi phải tung ra Chưởng Lực bắn về Hồ Bích để
rút lui.
Hồ Bích quá nhanh để tên này theo kịp nên hắn phải vội thối lui.
"Chết tiệt ! Mình đã quá xem thường thằng nhóc con này bởi Khí Hộ Thân trên cơ
thể nó quá ít. Ai ngờ tốc độ lại nhanh tới vậy. Thằng nhóc này mới là người
nguy hiểm hơn con bé kia..." tên áo xanh nghĩ trong đầu.
Chưa kịp phản ứng gì thì Chưởng Lực của Tuyết Vân đã đánh tơi bất ngờ khiến
hắn phải vận năng lượng lên kiếm và chém. Tuy kiếm gãy nhưng vấn đủ cho hắn
chém đôi Chưởng Lực của Tuyết Vân. Vừa chém xong thì đã thấy Hồ Bích áp sát
mình, tốc độ Hồ Bích quá nhanh để hắn kịp phản ứng. Cây đao xấu xí của Hồ Bích
chém vào sườn của hắn. Tiếng xương gãy kêu lên, hắn lăn ra đau đởn thảm thiết.
Hồ Bích liển nhảy lên cao. Từ trên rơi xuống, giơ ra cú đá. Một luồng khí trên
tay cậu truyền vào cây đao, tận dụng sức nặng của cây đao mà tăng cường sức
nặng cơ thể.
Giờ đây cây đao đã giúp Hồ Bích có sức nặng đến 5 tấn. Rơi xuống đạp thẳng vào
bụng của tên áo xanh này. Khiến hắn kêu đau đớn rồi bất tỉnh.
Hồ Bích nhanh chóng lấy vỏ gai làm dây gai trói lại.
Tại một gốc cây, hai người đang bị trói, bất tỉnh nhân sự. Ngồi cạnh tảng đá
bên cạnh là Hồ Bích và Tuyết Vân.
"Hai tên này là gián điệp đã ở trong rừng này khá lâu rồi..." Hồ Bích liền nói
với Tuyết Vân
Xong cậu lại hỏi: "Sao sức chiến đấu của cô giảm thế ? Lẽ ra cô phải mạnh hơn
chứ !"
Tuyết Vân sắc mặt vẫn cứ lạnh lùng, cô không trả lời. Hồ Bích không biết được
rằng, Tuyết Vân vẫn chưa bình phục sau trận chiến với cậu tại Chung Kết cuộc
thi Thể Thuật, khả năng chiến đấu của cô hoàn toàn không thể phát huy hết.
Hồ Bích quan sát sắc mặt cô, cậu mới nói, một các chế giễu: "Tôi thấy cô mạnh
lắm, khá tin tưởng rằng cô có thể đánh bại tên kia nhanh chóng. Ai ngờ lại
khiến tôi thất vọng như vậy !"
Tuyết Vân vẫn lặng lẽ không trả lời, sắc mặt vẫn lạnh lùng. Nhưng hai tay cô
đã nắm chặt lại. Cô thật không ngờ trong trận chiến vừa rồi, mình lại vô dụng
tới vậy, lại để một tên kém cỏi như Hồ Bích chiến đấu và chiến thắng. Và cô
cũng không ngờ rằng sức mạnh của Hồ Bích lại mạnh tới vậy, hơn hẳn lúc trước.
Hồ Bích thấy vậy lại nói tiếp: "Giờ cũng gần tối rồi. Tôi đi nhóm lửa. Cô
trông coi hai người này..." xong Hồ Bích rời đi.
Màn đêm cũng trải xuống. Lửa cũng được nhóm lên, Hồ Bịch lại bắc nồi, nấu
những món ăn thơm phức.
Tuyết Vân vẫn lẳng lặng ăn những viêc thực phẩm. Hai người áo xanh vẫn đang
bất tỉnh.
"Cô nói xem hai người kia ta nên xử lý thế nào ?" Hồ Bích hỏi
Tuyết Vân vẫn lạnh lùng không trả lời. Mùi thức ăn khiến hai người kia tỉnh
dậy, nước miếng chảy ra. Hồ Bích thấy vậy liền hỏi hai người kia: "Hai người
từ đâu tới đây, có mưu đồ gì ?"
Người đàn ông áo xanh mới lên tiếng: "Không ngờ lại bị hai đứa nhóc bắt được.
Muốn giết thì cứ việc. Một chiến binh thà chết chứ không chịu khuất phục !"
Hồ Bích cười lên một tiếng, cậu nói : "Tiếc là tôi chưa giết người bao giờ..."
"Vậy thì mày có lần đầu rồi đó !" Người con gái áo xanh đáp
Hồ Bích lại cười và nói một cách thản nhiên: "Tôi chưa giết người, nhưng tra
tấn người khác thì tôi làm rồi đó..." nói xong cậu múc từ nồi thức ăn lên
những miếng thịt thơm phức, cho vao bát, ăn ngon lành.
Hai người áo xanh bụng sôi lên, Hồ Bích nghe vậy lại nói: "Ngon quá ! Thịt thỏ
thật là ngon..."
Đến lúc này người con trai không chịu được mới nói: "Mày làm vậy là có ý gì !
Sao không giết chúng ta ?"
Hồ Bích vẫn thản nhiên ăn không trả lời. Mùi thức ăn vẫn tỏa ra hấp dẫn.
Đột nhiên Hồ Bích liền vung tay đánh ngất hai người áo xanh.
Tuyết Vân lúc này mới ngạc nhiên lên tiếng : "Cậu làm gì vậy ?"
Hồ Bích mới ồ lên: "Giờ mới chịu mở miệng. Tôi cứ nghĩ cô sẽ im lặng cho đến
sáng cơ !" xong cậu lại nói: "Hai người này không chịu trả lời, thẩm vấn vô
ích, tôi lại không dám giết người, nên chỉ biết đánh ngất họ thôi..."
Tuyết Vân mắt mới đảo một chút trông vẻ hơi gượng ép, cô hỏi : "Vũ...ũ... vù
khí của cậu là thứ gì vậy ? Tại sao có thể đánh gãy được thanh kiếm của đối
thủ như vậy ?"
Hồ Bích thấy vẻ mặt lúng túng đó của Tuyết Vân mới cười lớn, cậu cười vì Tuyết
Vân đã không chịu nổi sự tò mò từ cậu và cũng lên tiếng hỏi.
"Lực đánh còn phụ thuộc vào khối lượng nữa, khối lượng càng lớn quán tính càng
lớn, lực đánh càng mạnh !" Hồ Bích mới đáp sau một tiếng cười lớn.
"Khối lượng sao ?" Tuyết Vân thắc mắc
"Phải, thanh đao của tôi nặng 100 cân, nhưng khi truyền năng lượng nào sức
nặng nó tăng lên..." Hồ Bích đáp
Tuyết Vân ánh mắt cũng tỏ ra ngạc nhiên, cô hỏi:
"Vậy sao cậu cầm nó theo tôi thấy nó không khác gì một cây đao tầm thường ?"
Hồ Bích thở dài, xong cậu cũng đáp: "Về vấn đề này tôi không thể nói cho cô
biết được... Mà sao tôi phải nói cho cô biết chứ !" Cậu bỗng dưng tỏ thái độ.
Im lặng một lúc, Tuyết Vân lại hỏi: " Tại sao cậu chỉ có Khí trong cơ thể, lại
rất ít. Nhưng không có một chút Lực nào ?"
Có vẻ như cô không kìm nổi sự tò mò về người đã đánh bại cô trong cuộc thi vừa
rồi. Câu hỏi như động phải nỗi đau của cậu, cậu mới thở dài: "Câu hỏi này
chính tôi còn không biết đáp án nữa !"
Cậu rút cây đao ra. Ngắm nó. Tuy cây đao xấu xí nhưng Hồ Bích lại rất yêu mến
nó. Cậu hôn lên nó. "Hôm nay mày chiến đấu tốt lắm ! Tri kỷ của ta !" Cậu nói
với cây dao của mình
Thấy khác lạ, Tuyết Vân liên lên tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng giọng nói
có chút ấp úng, lúng túng, ánh mắt còn không dám nhìn về phía Hồ Bích: "Tôi có
thể xem cây đao đó của cậu được không ?"
Hồ Bích bỗng đột nhiên khuôn mặt nham hiểm, đầu óc toan tính gì đó. Không biết
là gì nhưng chính xác là trêu ngươi Tuyết Vân rồi. Hồ Bích nói: "Được, nếu cô
có thể cầm được nó !"
Nói xong cậu đưa cho Tuyết Vân cây đao, thản nhiên như thể tỏ ra thân thiện
lắm. Tuyết Vân cầm lấy cây đao, nhưng vừa lúc Hồ Bích rời tay khỏi thanh đao
thì nó nặng vô cùng. Tuyết Vân càng vận Khí nó lại càng nặng. Vận bao nhiêu
sức mạnh cũng không sao cầm nó được trên tay. Tuyết Vân không thể giữ nổi nó
trên tay, đánh rơi cây đao cắm phịch xuống đất.
Hồ Bích thấy vậy cười khoái chí. Cậu nhặt cây đao đó nên nhẹ nhàng, Tuyết Vân
ngạc nhiên vô cùng. Xong Hồ Bích nói: "Nó chỉ nhận tôi làm chủ nhân thôi,
người khác tuyệt đối nó không cho phép cầm nó lên đâu..."
Tuyết Vân hỏi, đôi mắt đã ánh lên sự ngạc nhiên: "Vậy tại sao khi cậu cầm vào
cây đao đó nó lại trở nên nhẹ như vậy ? Tuy sức mạnh cơ bắp cậu lớn nhưng
nó..."
Sự ngạc nhiên đó khiến Hồ Bích khoái chí.
" Tò mò lắm hả ? Không nói cho cô biết ấy ! " Tuyết vân chưa kịp nói xong thì
Hồ Bích đã lên tiếng.