Người đăng: vichbao
Tiếng trống trường đã vang lên. Cổng trường đã đóng lại nhưng bỗng thấy bốn
thanh niên lảo đảo rồi phắt cái nhảy qua cổng. Bốn người cứ đi lờ đờ, đứng
không vững rồi cuối cùng lăn ngủ đủng giữa sân trường, miệng vẫn còn nói nhảm.
Mấy thầy cô hiếu kỳ lắm kéo nhau ra xem, các học sinh cũng không khỏi hiếu kỳ.
Vừa đến thì từ người bốn thanh niên toát ra toàn mùi rượu. Đó chính là Hồ
Bích, Long Tiêu, Bá Huy và Văn Cao. Cả bốn người ôm nhau mà ngủ giữa sân
trường mà ngủ rất là ngon.
Hiệu trưởng Long Mộc đứng ở đỏ phải lên tiếng : " Đến thế này rồi mà còn vẫn
nhớ phải đi học. Mấy thằng nhóc này thật là không coi ai ra gì rồi !"
Mãi về sau mấy thầy cô phải bê bốn người đến phòng y tế nằm nghỉ.
Đứng trước gường bốn thanh niên đang nằm chồng lên nhau ngủ, người toát ra mùi
rượu là một thiếu nữ áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp. Đó chính là Tuyết Vân. Có
lẽ trong lòng Tuyết Vân cũng hiếu kỳ lắm, nhưng vẻ mặt xinh đẹp cứ băng giá.
Cô lần lượt nhìn Hồ Bích, Long Tiêu, Văn Cao rồi đến Bá Huy.
Bên cạnh là Phương Mạch đang đứng ở đó lẩm bẩm : " Hai người là thiên tài,
gương mặt sáng giá của trường. Một người là người đã vô địch cuộc thi đấu vừa
rồi, một người là con của trưởng họ Long... Thật không thể tin được đám người
này... được nhà trường kỳ vọng...lại đổ đốn như thế này !"
Hồ Bích là người tỉnh dậy đầu tiên, mở mắt ra là hình ảnh Tuyết Vân đập vào
mắt, cậu giật mình hét toáng lên như gặp ma vậy. Nhận ra Tuyết Vân, Hồ Bích
còn kêu to lên : " Ma !..."
Khiến 3 người kia cũng giật mình tỉnh dậy.
Long Tiêu thấy Tuyết Vân, mặt tươi cười nhưng vẫn trong cơn say chưa tỉnh, do
hôm qua người bị trút cho uống rượu nhiều nhất là Long Tiêu, nên cậu vẫn chưa
tỉnh khỏi cơn say rượu.
" Tiên nữ !... tiên nữ...đẹp quá" Miệng Long Tiêu cứ lắp bắp
Hồ Bích và hai người kia đã tỉnh khỏi cơn say. Bất ngờ lắm. Bốn người nằm
chồng lên nhau và Hồ Bích đang nằm dưới cùng bị ba người kia nằm đè lên.
Bất giác bật dậy khỏi gường khiến ba người kia ngã ra.
"Sao cô lại ở đây ?" Hồ Bích lên tiếng
Thấy Long Tiêu vẫn đang trong cơn say, nói nhảm Văn Cao liền mới bịt mồm Long
Tiêu lại.
Bá Huy thì cũng tỉnh nhưng có vẻ vẫn đang lơ dơ trong cơn say. Vớ lấy cái gối
mà ngủ tiếp. Long Tiêu thì cũng vớ lấy chân của Bá Huy mà gối lên ngủ.
Phương Mạch đáp: "Hiệu trường kêu tôi đến đây, cùng với Hồ Bích, Long Tiêu, Bá
Huy, Văn Cao, và Tuyết Vân cùng lên tập trung ở sân tập. Chúng tôi đã đợi ở
đây 30 phút rồi..."
Văn Cao nói với Hồ Bích: "Có vẻ như hôm qua hai tên này uống hơi nhiều rồi Hồ
Bích nhỉ. Hai tên này ngây thơ quá toàn bị hai chúng ta lừa uống ...ha ha..."
Văn Cao nói xong cười khúc khích, kéo theo Hồ Bích cũng cười theo, hai người
cười một cách láu cá.
Tuyết Vân lại nói : "Hiệu trưởng muốn các cậu tập trung ở sân, các cậu còn
không mau đi mau..."
" Chắc là chuyện của cuộc thi vừa rồi rồi ! Văn Cao, cậu cõng Bá Huy đi, tôi
cõng Long Tiêu mau đi thôi." Hồ Bích liền nói
Tập trung ở sân là Hồ Bích, Long Tiêu, Bá Huy, Văn Cao, Phương Mạch và Tuyết
Vân. Hai người vẫn đang ngủ là Long Tiêu và Bá Huy, ngủ lần lượt trên vai của
Hồ Bích, Văn Cao.
Hiệu trưởng cau mày : " Thật không ra thể thống gì ! "
Hồ Bích, Văn Cao chỉ biết gãi đầu cười.
Bước đến sân tập là một bóng người khá quen thuộc.
" A. Là chú con trai của Lão Hổ ! " Hồ Bích thốt lên
Người đó chính là Huy Định. Rồi hiệu trưởng mới nói :
" Đây là giảng viên của trường Bạch Hổ. Đến đây để có một chuyện để thông báo
với mấy anh chị..."
Huy Định bước tới, vội lên tiếng : " Ây Hiệu trưởng không lên trách bọn nó quá
nặng đâu. Con trai mà, hồi trước tôi với cậu cũng hơn gì đâu..."
Hiệu trưởng nghe thấy đỏ mặt không nói được gì.
Huy Định nói : " Ta muốn thông báo với mấy cháu là các cháu chính thức được
nhận vào Bạch Hổ, ta đã thương lượng với hiệu trưởng đã đặc cách tốt nghiệp
cho các cháu rồi ! "
Câu nói khiến mất đứa đang đứng trước vẻ mặt ai cũng vui mừng trừ Tuyết Vân vẻ
mặt vẫn lạnh lùng, Bá Huy và Long Tiêu đang ngủ thì không phản ứng gì.
Vui mừng quá, Hồ Bích liền đánh thức Long Tiêu và Bá Huy thông báo tin mừng.
Bốn người Bá Huy, Văn Cao, Hồ Bích, Long Tiêu vui mừng ôm lấy nhau mà nhảy.
Huy Định thấy vậy cười phấn khích. Huy Định lại nói : " Thực ra còn một tháng
nữa mới đến kỳ thi tốt nghiệp của trường Trung Học Tân Binh và một tháng sau
mới đến kỳ thi tuyển vào Trung Học Chiến Binh, nhưng các cháu được nhận vào
trường Bạch Hổ. Đương nhiên không muốn vào thì có thể từ chối nhưng vẫn được
tốt nghiệp không cần thông qua kỳ thi..."
Bỗng dưng Long Tiêu nhớ ra điều gì đó, bỗng dưng không cười nữa.
Huy Định liền tiến tới, xoa đầu Long Tiêu, nói : " Trận của cháu đánh hay lắm.
Cháu thuộc dòng họ Long, ta được biết là họ Long đều được đặc cách xét vào
trường Hỏa Long Trung Học Chiến Binh, đó mà một trong bôn trường tốp đầu. Cháu
theo dòng họ mình hay là vào Bạch Hổ của ta đây ? Ta rất mong cháu sẽ trở
thành học trò của ta đó !"
Long Tiêu nói : " Cháu đã hứa với mẹ cháu nếu tốt nghiệp sẽ trở lại làng Tứ
Mộc học ở Hỏa Long Trung Học Chiến Binh. Cảm ơn đã coi trọng cháu nhưng cháu
có lẽ không thể trở thành học sinh của trường chú được rồi..."
Huy Định vẫn cười, anh nói : " Đó cũng là một nơi rất tốt để cháu phát triển,
ta cũng có chút nuối tiếc. Nhưng đó là sự lựa chọn của cháu."
Bỗng Hiệu Trưởng cầm một cái hộp hình chữ nhật, dài khoảng 1 mét, có vẻ đựng
thứ gì trong đó. Anh tới gần, đưa cho Phương Mạch, nói: "Phương Mạch, đó là Kỳ
Binh Kim Cương Côn đó. Là cây côn cứng nhất trong các loại Kỳ Binh đó ! Cháu
là cháu của ta nên đây là món quà ta tặng cháu mừng cháu tốt nghiệp..."
Văn Cao, Bá Huy đều tỏ ra khá bất ngờ.
Một Kỳ Binh ! Thật không ngờ Thứ Mạng lại được tặng một Kỳ Binh. Thật không
ngờ được nhìn thấy một Kỳ Binh tại đây. Ánh mắt các học trò khi Hiệu Trưởng mở
ra đều chăm chú nhìn nó, một cây côn màu đen có hoa văn trên đó.
Huy Định không kém cạnh gì. Bèn gọi Hồ Bích và Long Tiêu ra một chỗ, đưa cho
hai cậu những bao đựng vũ khí trông khá kỳ lạ. Anh nói với Hồ Bích:
" Đây là một vỏ bọc để dựng đao có gắn lên chiếc thắt lưng, ta biết cháu có vũ
khí rồi nên ta mới tặng nó cho cháu. Vỏ đựng đao này có kích thước để đựng
được vũ khí của cháu. Đương nhiên chỉ là vỏ bao bình thường thôi, chỉ khác là
nó có thể hấp thụ được năng lượng nếu cháu truyền vào !"
Hiểu ý, Hồ Bích liền tiến tới, lấy nó đeo vào thắt lưng, thật vừa vặn.
Huy Định nhìn Long Tiêu, anh mỉm cười, nói : " Đương nhiên Long tiêu cũng vậy,
vỏ đựng côn phía trước là ta đã chuẩn bị cho cháu. Làm từ tơ của loại nhện
sinh sống trong núi lửa, tơ nó rắn chắc vô cùng..."
Hồ Bích và Long Tiêu không mang theo vũ khí nhưng đã cảm nhận nó rất vừa với
kích thước vũ khí của mình. Khá thích thú.