Kinh Huyệt


Người đăng: VoDichDaoTac

Mới sáng sớm trên Phong Thanh Trấn đã cực kỳ nào nhiệt, đặc biệt dưới Âm Dương khách điếm phạm vi, bên trong lưu truyền một cái tin tức kinh khủng, vì một đạo tin tức này đã không biết náo loạn bao lâu, cuối cùng mỗi ngày dưới đường người người đều biết tới.



Trên tầng lầu Âm Dương khách điếm một gian phòng bên trong, Huyền Táng uể oải mở ra hai mắt, hoàn toàn không một tia hào mệt mỏi thần thái bên trong, tinh khí thần dồi dào đến cực điểm.



" Chuyển gì xảy ra " Huyền Táng uể oải mở mắt, lập tức đập vào tai hắn ồn ào xôn xao nghị luận dưới phố, còn có không ít những gian phòng bên cạnh truyền ra tiếng thấp giọng nghị luận.



Huyền Táng thò cái đầu nhỏ ra ngoài cửa sổ xem xét, hắn lập tức sắc mặt biến hóa.



" Các ngươi có nghe đến a, bên trong Âm Dương điếm này lưu giữ một Thần Rượu ..."



" Đúng vậy, ta có thể chắc chắn hắn uống tới ba nghìn vò Nữ Nhi Hồng mới say mềm "



" Cái này... sao có thể "



......



Mọi người đi dưới đường, đặc biệt là những khách hàng tụ tập bên trong khách điếm, từng cái khuôn mặt chấn động cùng khó tin!.



Nhìn đến tràng cảnh về sau, Huyền Táng sắc mặt cuối cùng biến tái nhợt, hắn nguyên bản không muốn lộ ra thân phận bây giờ, dù sao nếu để cho Huyền gia biết chính mình không chết, chắc chắn vạn kiếp bất phục.



Cho đến hắn có thần bí thánh quang kia, nhưng Huyền Táng tuyệt đối sẽ không tin tưởng tới lần thứ hai mình có thể nghịch thiên cải mệnh, hắn có một cảm giác vô cùng bất an nếu chuyện này bị phát hiện.



" Không tốt, ta phải mau tróng rời khỏi đây " Huyền Táng trong lòng lo lắng, cũng không kịp kiểm tra thể nội tình hình, trực tiếp tiến hành rời đi.



Mặc dù nơi đây là phàm nhân địa phương, thế nhưng tin tức bay vô cùng nhanh, cái tên Huyền Táng hắn nếu rơi vào người lạ thì không có gì, nhưng nếu rơi vào Huyền gia mà nói, chắc chắn sẽ gây nên vô cùng nghi hoặc cùng nhạy cảm.



Huyền Táng tác phong cực nhanh, kêu gọi nhảy nhót một bên Tiểu Ma bắt tới, hắn thuận theo thể nội có chân khí, đạp bước như bay trên mái nhà, xuyên qua trên đầu từng đám tụ tập phàm nhân nghị luận ầm ĩ.



Một đường đạp bước nhanh chóng, hắn cuối cùng đi ra bên ngoài Phong Thanh Trấn, giờ khắc này xuất hiện trước Huyền Táng là một khoảng đường hoang vu sa mạc, nơi đây mặc dù là hoang vu đầy cát vàng, nhưng cũng có không ít người dân đi lại, tựa như đã trở thành một con đường thông lệ.



Huyền Táng nhìn hoang vu sa mạc, thấy phía xa xa có một cái đoàn người di chuyển, đoàn người này rất lớn, bên ngoài có mấy chục con ngựa đang kéo một cái kiệu cỡ vừa xa hoa tiến lên phía Thiên Phong Thành.



" Ta cũng cần phải tiến tới Thiên Phong Thành, bất quá đường xá có chút xa xôi... " Nhìn tới đoàn ngoài đang di chuyển kia, Huyền Táng trong mắt tinh mang lóe lên, không nhanh không chậm chạy tới.



Hắn lúc trước cũng có tới Thiên Phong Thành một lần, nơi đó là trung tâm xung quanh đây, phàm nhân có, tiên nhân cũng có, có thể nói lúc trước hắn đi Huyền gia một chuyến, cũng cần phải tiến tới Thiên Phong Thành.



Mà Thiên Phong Thành là một trong ba thành trì lớn nhất Đông Mạch ngoại giới, thuộc dưới Thiên Cực Tông phụ thuộc bên trong, tỉ như mỗi lần tông môn thu để tử, toàn bộ đều là các đại gia tộc tu tiên cùng Thiên Phong Thành bên trong tụ tập.



. . . . .



" Tiền bối, có thể cho ta đi nhờ một đoạn được không " Huyền Táng tiến tới trước một nam tử trung niên cưỡi ngửa đi đầu, chắp tay ôm quyền nói.



Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quần áo bạch bào, khuôn mặt hơi chút âm trầm, trong đôi mắt của hắn như có như không một cây kiếm không xuất khỏi vỏ, hết thảy để người ta nhìn vào có một cảm giác tim đập chân run.



Trung niên nam tử sửng sờ một chút, ngoảnh đầu lại quét mắt thiếu niên trước mặt, trong mắt chỗ sâu khó thấy quang mang lóe lên nói " Ngươi là ai, từ đâu tới, tại sao lại muốn đi nhờ chúng ta "



" Vãn bối tên là Táng Huyền, đến từ Phong Thanh Trấn nhỏ bé, muốn đi tới Thiên Phong Thành lập nghiệp, nhưng đường xá quá mức xa xôi, cho nên muốn nương nhờ các ngài một đoạn đường " Huyền Táng trong lòng khẽ động, có thể hắn cũng không muốn tiết lộ thận phận của mình, chậm rãi nói.



Nam tử trung niên phía trước này để hắn nhìn không thấu, rất có khả năng là một tu sĩ, hơn nữa tu vi còn cao cao siêu việt Huyền Táng, để nội tâm hắn thập phần bất định, chỉ cần đối phương không đồng ý, hắn liền trực tiếp rời đi, nếu không tại hoang vu sơn mạch này, chết bất đắc kỳ tử.



" Có thể, nhưng người cũng nên biết điều một chút, có một số chuyện không nên xen vào " Nam tử trung niên nhẹ gật đầu đồng ý, thêm vào đó hắn còn muốn nhắc nhở một chút.



Huyền Táng sắc mặt trịnh trọng gật đầu, không chậm lùi lại phía sau đoàn ngoài, hắn còn thỉnh thoảng để ý tới phía chính giữa một cái kiệu xa hoa, bên trong tản mát đi ra hương thơm thanh ngát, lan tỏa tứ phía, như ẩn như hiện một bóng hình kiều mị uyển chuyển vô cùng bên trong.



Quan sát đến cái kiệu, truyền tới từng đạo hương thơm, Huyền Táng khuôn mặt thưởng thức chậm hít mấy hơi, đáy lòng tản thưởng không thôi, " Mùi thơm này, đơn giản để lòng người vì đó mà say mê "



Có thể Huyền Táng hắn là ai, cho dù chân chính thần ảnh trong kiệu đi ra cũng không thể để lòng hắn nổi lên một chút tâm tư, phải biết hắn đã từng ... chết qua một lần, từ một góc độ nào đó, tâm cảnh của hắn viễn siêu nhiều người bên trong, từ mọi trường hợp chớp mắt phát sinh nhanh trong ổn định.



Nếu cẩn thận đi xem xét ánh mắt của hắn, tại chỗ sâu kia có tang thương cùng cô độc hiện lên, lại nhìn tới một số người cùng tuổi bên trong, đây là hoàn toàn không có khả năng xuất hiện, chỉ có ở những lão giả gần đất xa trời mới có.



Thời gian cứ như vậy trôi qua, chớp mắt lại đi tới ban đêm, nguyên một ngày đi, Huyền Táng bên trong đám người xuyên qua không biết những nơi nào, hết hoang mạc lại tới sơn mạch, nhiều lúc lại tới một thị trấn nhỏ, tất cả còn cách Thiên Phong Thành một ngày đường tả hữu.



Dọc đường đi này, Huyền Táng rốt cuộc cũng biết đoàn người này lai lịch, những người này là Nguyên gia, đang trên đường tới Thiên Phong Thành hội tụ, mục tiêu duy nhất của bọn hắn là tham gia Thiên Cực Tông.



Về phần trong kiệu xa hoa thân hình kiều mị uyển chuyển kia, đó là đại tiểu thư của Nguyên gia, thiên phú cực kỳ kinh người, không đến 17 tuổi đã là Ngưng Khí tầng chín.



Tuy vô pháp cùng Huyền gia Huyền Long một số người, nhưng cũng được xưng là thiên chi kiêu tử hàng đầu bên trong, thêm vào đó người này tướng mạo tuyệt trần, dáng người thì lại vô cùng uyển chuyển thướt ta, toàn thân khí chất kiều mị đặc biệt, vì thể để nàng danh tiếng bên trong thậm chí siêu việt Huyền Long.



" Thiên Cực Tông mở khảo hạch ? " Huyền Táng biết đến tin tức này, đáy lòng trầm ngâm, hiển nhiên hắn đang cân nhắc có nên tham gia hay không.



Nếu chính bản thân có thể thành công khảo hạch bên trong, từ đó hắn liền là nội môn đệ tử, địa vị cao lớn vô cùng, cho dù là Huyền gia cường hãn cũng không thể tự tiện chính diện ra tay, còn từ trong bóng tối, Huyền Táng con mắt cũng lập lòe thôi diễn.



Thế nhưng thất bại một khắc, chuyện có thể hay không lộ ra thân phận thì hắn không chắc chắn, Thiên Cực Tông bên trong khảo hạch số lượng lớn, trừ khi có người nhận ra hắn mà nói, nếu không chỉ có thể thành công khảo hạch mới bị công khai đi ra.



" Muốn trở nên cường đại, phải liều mạng " Huyền Táng hung hăng cắn răng, hắn cảm thấy đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu bỏ lỡ mà nói, chắc chắn hắn phải đợi đến một thời gian sau, có thể là một trăm năm.



Ban đêm tại một thị trấn nhỏ, trấn này có tên là Phương Linh Trấn, người dân nơi đây chất phát, bọn họ đa số có cuộc sống giàu sang, không phải vì bọn hắn là thương nhân buôn bán nhiều tiền, mà nơi đây gần với Thiên Phong Thành, hết thảy ảnh hưởng tới gần, từ đó công sức bỏ ra cũng được nhận nhiều hơn.



Dưới màn đêm yên tĩnh ánh trăng, một thân hình hắc bào cũ kỹ mà đơn sơ thiếu niên, ngồi trên mái nhà cao nhắm mắt tĩnh tọa, ngũ quan có chút tuấn tú, thân hình hơi gầy yếu, một mái tóc đen kịt buộc thành đuôi ngựa theo gió tung bay, còn có một chút trùm tóc bị hắn xỏa phía trước thành mái, nhìn đến vô cùng tiêu sái.



" Nguyên lai trong cơ thể ta nóng lạnh âm dương nhị khí " Huyền Táng bỗng nhiên chậm rãi mở mắt, lộ ra hai con ngươi đen thẳm như mực, toát ra từng đạo từng đạo thiên uy lập lòe, thì thào nói.



Tại dưới Thiên lôi tẩy lễ, không những toàn thân kinh mạch của hắn bị đã thông, thậm chí ngay cả các huyệt đạo cũng theo đó ầm vang sụp đổ, trực tiếp tạo thành một hệ kinh huyệt mạch.



Tất cả các huyệt đạo đả thông về sau sinh ra thái cực, giống như kinh mạch cũng thế, lục phủ ngũ tạng có âm có dương, âm dương ở đây gọi là lưỡng nghi.



" Thái cực sinh lưỡng nghi ... " Huyền Táng thì thào nói nhỏ, trong trí nhớ của hắn thủa nhỏ có đọc qua một số điển tịch, ghi chép bên trong cơ thể khí chất lưu chuyển, muốn kinh mạch bị đã thông, trước tiên phải đã thông huyệt đạo, cơ thể từ đó mới sinh ra thái cực, tiếp theo tiến tới kinh mạch, chu kỳ này gọi là " Thái cực sinh lưỡng nghi "



" Nếu bình thường muốn tìm tới các huyệt đạo cùng kinh mạch đã thông, không biết cần tới bao nhiêu thời gian... " Huyền Táng khuôn mặt cảm thán nhìn bầu trời vô ngần vô tận bóng đêm, không biết lúc trước hắn làm thế nào mà thông suốt toàn bộ kinh huyệt.



Tại trên mái nhà cao Huyền Táng cảm thán nhìn trời, phía xa cũng có một đạo thân ảnh nữ tử tuyệt trần đứng trên mái nhà, giờ khắc này nữ tử nhìn về phía Huyền Táng, nhìn đến bóng lưng đơn sơ cô độc kia, nàng trong mắt sinh ra một tia mờ ảo dị dạng, ung dung trầm ngâm một chút, chậm rãi tiến tới.


Huyền Thần - Chương #11