Hạo Nhiên Chiêu Sinh Bắt Đầu


Người đăng: VeHuyenHy

Hạo Nhiên chiêu sinh đối với toàn thể tu chân giới không phải là chuyện quá
đặc thù cần phải chú mục. Dù sao, mỗi một phái muốn trường tồn tự nhiên không
thể không tiếp nguồn máu mới rồi.

Sự tồn tại của Hạo Nhiên Thư Viện đối với Tam Đại Hoàng Triều lại là một vấn
đề hoàn toàn khác. Một quốc gia muốn tồn tại thì bắt buộc phải có dân chúng,
có dân liền giáo dân, giáo dân tất cần Nho học.

Bản thân Huyền Đô Nho học thánh địa lại chính là Hạo Nhiên Thư Viện.

Hạo Nhiên Thư Viện trong mắt tu chân giới là siêu cấp đại phái, trong mắt
người thường lại là một dạng tín ngưỡng. Một ngày Hạo Nhiên Thư Viện còn tồn
tại, Tam Đại Hoàng Triều khó mà ngã được.

Vậy nên, bất kỳ động thái nào dù là nhỏ nhất đến từ Hạo Thiên đều sẽ được Tam
Đại Hoàng Triều quan tâm, huống hồ chi là một tòa Nguyệt Hải Thành.

Một ngày này, Tây Thành rầm rộ như muốn mở hội, số lượng người hướng về ngày
một càng đông, đông đến khó tin. Bởi ngày hôm nay, ngoài tu sĩ ra thì phàm
nhân cũng đến Tây Thành.

Bình thường, phàm nhân nếu không phải là có địa vị đặc thù thì hiếm khi họ đặt
chân đến Tây Thành nhưng ngày hôm nay lại khác. Ngày hôm nay là lúc Hạo Nhiên
chính thức chiêu sinh, cũng là lúc thiết luật của Nguyệt Hải Thành được đặt
lên trạng thái tuyệt đối.

Có tuyệt đối thiết luật bảo hộ, phàm nhân liền có gan đến Tây Thành.

. ..

Giữa dòng người như lũ quét thế này, một bóng người khó khăn lắm mới thoát ra
được mà hồng hộc thở dốc. Hai thái dương kẻ đó thấm đẫm mồ hôi hột, hắn đưa
bàn tay đen lên thấm chút mồ hôi, miệng nhỏ tiếng mắng:

“Đông thế này chả trách công tử không đi”

Người này không ai khác chính là Lân. Lân ngày hôm nay vốn dĩ đến Tây Thành
chủ yếu là muốn xem Hạo Nhiên chiêu sinh là như thế nào nhưng không nghĩ đến
một điều, người quá đông.

Bắc Thành đông dân nhất Nguyệt Hải Thành còn không có thời điểm nào đông đến
chật nghẹt như bây giờ. Đương nhiên, Lân không đến đây một mình, tu chân giới
rất loạn, một tên chân ướt chân ráo như Lân đột nhiên xuất hiện tự nhiên liền
trở thành con mồi ‘ngon’ trong mắt một vài kẻ bất thiện.

Hắn đến là cùng Hiên Minh nhưng Hiên Minh là thí sinh a, tự nhiên có người từ
Hạo Nhiên Thư Viện đến tiếp dẫn hắn, bỏ lại Lân chật vật lăn lộn trong đám
đông này.

Bản thân đơn độc, Lân đương nhiên khó tránh khỏi cảm giác căng thẳng, hắn nắm
chặt thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt cẩn thận mà quan sát xung quanh. Nếu
là ngày bình thường, tu sĩ khác liền sẽ thấy bốn chữ ‘ta là người mới’ trên
mặt hắn, vì biểu hiện của hắn quá lộ liễu rồi.

May cho hắn, hôm nay vàng thau lẫn lộn, không ai hơi đâu mà để ý đến tiểu nhân
vật như hắn.

. ..

Lại nói, tại sao hôm nay Khương Hy không đi?

Đơn giản là vì quá phiền a. Hạo Nhiên chiêu sinh đối với hắn mà nói thì không
có gì quá đặc biệt, dù sao nếu không phải Thiên linh căn xuất thế, bất kể loại
hình chiêu sinh nào cũng không dậy nên hứng thú của hắn được.

Hắn không cần lo cho Hiên Minh, tên kia vào tứ cường đã là chuyện chắc chắn.
Mặt khác, hắn không muốn lộ diện trước thế nhân, nhất là trước mặt mấy vị đại
lão kia.

Linh thức của hắn quá cường đại, sau khi đột phá thành công Luyện Khí cảnh
tầng năm vào ngày Vũ Thủy thì linh thức của hắn đã trở nên có chút phi thực tế
rồi. Xuất hiện tại đó mười phần đều là chuyện xấu.

Nhưng cũng không sao, còn có Lân ở đấy, Khương Hy chỉ việc quan sát thông qua
hắn là được.

. ..

. ..

Tây Thành.

Chật vật gần một canh giờ, Lân mới có thể mò đến được chỗ võ đài thi đấu.
Không biết vận khí của hắn bình thường ra sao nhưng vào thời điểm này lại phi
thường tốt. Chạy đông, chạy tây đến đâu không đến, kết quả lại chen lên được
hàng đầu để xem.

Lân cao hứng mà quan sát xung quanh, thầm nghĩ quả nhiên đông người, công tử
bảo đại sự không sai. Tiếp đến hắn liền nhìn thấy rất nhiều lôi đài ở khu vực
thi đấu, đưa tay lên đếm thì con số phải lên đến tận mười sáu.

Mười sáu lôi đài tập hợp về một chỗ tự nhiên sẽ chiếm một khoảng diện tích đủ
lớn, may mắn, nơi tổ chức chiêu sinh năm nay lại tọa lạc ngay tại quảng trường
lớn nhất ở Tây Thành.

Kế bên những lôi đài đó là một tòa đại lâu cao sừng sững, được chia làm nhiều
tầng. Mỗi tầng đều có một hàng ghế hướng về phía lôi đài. Tầng càng cao, ghế
càng ít, càng đại biểu cho địa vị càng cao.

Lúc này, trừ các tầng dưới thì tại những tầng trên hiện tại không có lấy một
bóng người. Dĩ nhiên, đạo lý này Lân biết, người càng quan trọng càng xuất
hiện sau cùng a.

Tiếp theo, hắn liền khoanh tay lại, kẹp chặt thanh trường kiếm ở trước ngực,
nét mặt nghiêm túc đứng đó mà quan sát. Tư thế này tựa hồ có chút không thuận
đối với hắn nhưng đây là lệnh của Khương Hy, hắn không chối bỏ được.

Nhưng bản thân Lân cũng phải thừa nhận, tư thế này có chút oai, trông rất ra
dáng. Về sau có lẽ nên dùng nhiều một chút.

. ..

Đám đông trong lúc chờ đợi liền xôn xao, bát quái một hồi. Người thì chào hỏi
người quen, người thì nói chuyện phiếm với đồng bạn, người thì tranh thủ đi
kéo quan hệ, cảnh tượng phải nói là phi thường đặc sắc a.

Giữa lúc này, một đạo uy áp từ trên trời bỗng nhiên ập xuống, đám đông trong
chốc lát liền triệt để im lặng, tim của họ liền đập mạnh một phát. Bất giác,
toàn trường liền tập trung chú mục nhìn về phía các tầng lầu kia.

Bởi một khi tình huống này xuất hiện thì đồng nghĩa với việc các vị đại lão
kia cũng hiện thân. Tại trên mỗi cái ghế trong chốc lát liền xuất hiện một
đoàn quang đủ màu sắc rồi nhanh chóng tán ra, để lộ diện mục của họ.

Đối với phàm nhân, đây là một hành động mang đầy chất ‘tiên’ a, liền thầm mừng
trong lòng vì quyết định đến đây hôm nay là đúng. Còn đối với tu sĩ, những vị
đại lão Trúc Cơ cảnh của Nguyệt Hải Thành thì bọn họ chỉ xem qua thôi. Dù sao
Trúc Cơ cảnh tại đây cũng không phải đến mức quá hiếm thấy.

Chân chính thần long kiến thủ bất kiến vĩ là các vị Kim Đan lão tổ, toàn bộ
ánh nhìn của Tây Thành liền tập trung vào tầng cao nhất kia, tập trung vào . .
. bảy vị trí nơi đó.

Lân không quá hiểu rõ nội tình của Nguyệt Hải Thành nhưng người khác hiểu.
Tầng cao nhất chính là vị trí chỉ dành cho Kim Đan lão tổ, bảy vị trí đại biểu
cho bảy người.

Một cho đương nhiệm Thành chủ tạm thời, bốn cho Tứ Đại thế gia lão tổ, một cho
Kim Đan tu sĩ đến từ Hạo Nhiên Thư Viện. Như thế là được sáu ghế.

Vậy thì vị trí còn lại dành cho ai?

Câu hỏi này liên tục xuất hiện trong đầu các tu sĩ Tây Thành. Hiện nay, thành
chủ Mặc Hiên đang bế tử quan không còn là tin tức tuyệt mật gì nữa, đương
nhiên sẽ không lộ mặt ra ngoài thế gian.

Không lẽ Mặc gia cho người đi đại biểu? Nếu lấy mặt mũi của Mặc Hiên ra đảm
bảo, có lẽ như thế cũng chấp nhận được đi.

Người khác suy nghĩ là vậy nhưng đối với các vị đại lão Trúc Cơ của Nguyệt Hải
Thành thì lúc này sau lưng họ đã đẫm mồ hôi lạnh rồi. Ai chứ bọn họ sao có thể
nhầm được, loại khí tràng quen thuộc này đến từ Mặc gia, hơn nữa còn là khí
tràng vượt qua Trúc Cơ cảnh.

Bọn họ mang một ánh nhìn kinh dị mà hướng về phía vị tu sĩ họ Mặc kia. Người
kia là một trung niên nhân tầm độ hơn ba mươi một chút, thân thể không quá
cường tráng, ngược lại lại cho người khác một cảm giác thư sinh, bình bình ổn
ổn.

Vị này gọi Mặc Hưu, con trai út của đương nhiệm Thành chủ Mặc Hiên. Đồng thời
cũng là vị lão tổ Kim Đan thứ sáu tại Nguyệt Hải Thành.

Tọa lạc chủ vị lúc này là một lão niên thân sĩ, dáng vẻ có chút gầy gò, thân
mang Nguyệt bào, đầu đội mũ quan, ánh mắt sáng tỏ như trăng. Lão là người nhận
lệnh từ Hoàng Thành mà tiến về đây tọa trấn, tên lão là Chương Hồng Lôi.

Chương Hồng Lôi dáng vẻ mặc dù nhìn không ra sâu cạn, bình bình đạm đạm mà trò
chuyện với sứ giả đến từ Hạo Nhiên Thư Viện. Vị sứ giả kia là một phụ nhân
thân mang Nho bào màu trắng, họa tiết chim Lạc đỏ, đai lưng được điểm xuyết
bằng một màu đen tuyền chắc chắn, toàn thân phát ra Hạo Nhiên Chính khí, trông
rất thần thánh. Nhưng vị phụ nhân này từ đầu đến cuối đều rất cẩn thận mà tiếp
chuyện với vị đại quan này.

Chương lão cười nói:

“Mai đạo sư dạo gần đây Chính khí ngày càng thịnh, tu hành hẳn đã có thành
tựu”.

Vị phụ nhân họ Mai nghe vậy liền đưa tay chắp tạ, cười nhẹ đáp lại:

“Chương tiền bối quá khen, vãn bối đúng là tu hành có chút tiến cảnh nhưng so
với ngài vẫn còn kém xa”

Chương lão nghe vậy liền xua tay cười nói:

“Vẫn là sóng sau va sóng trước đi, ha ha ha . . .”

Hai người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, tựa hồ không có chút điều kỳ lạ nào
diễn ra cả. Nhưng đối với bốn vị lão tổ của thế gia thì lại khác. Tâm tình bọn
họ lúc này liền bất khả tư nghị.

Đầu tiên, Mặc Hưu đột phá Kim Đan cảnh hoàn toàn nằm ngoài dự kiến. Chuyện này
cũng nói rõ, dù không có Mặc Hiên, Mặc gia hoàn toàn vẫn có thể đứng vững tại
Nguyệt Hải Thành này.

Sau này nếu Mặc Hưu không đi theo con đường làm quan thì Mặc gia sẽ rời Phủ
Thành chủ mà di chuyển về phía Tây Thành. Cách cục Tây Thành vốn bình yên vì
sự kiện này sẽ lại nổi lên sóng gió cho mà xem.

Thứ hai, vị đại quan đến từ Hoàng Thành này mới là người khiến bọn họ căng
thẳng hơn cả. Bọn họ mặc dù không làm quan nhưng thân là Kim Đan tu sĩ, Đại
Nguyệt Hoàng Triều cũng sẽ cấp cho bọn họ một cái danh phận thích hợp. Đó
chính là làm khách khanh cung phụng.

Khách khanh cung phụng kỳ thật cũng là một loại chức vị thoải mái, hữu danh vô
thực, không cần làm việc gì cả, chỉ cần treo cái tên lên, mỗi năm đến kỳ liền
nhận lấy bổng lộc. Nhưng sự thoải mái này chỉ tạm dừng khi Đại Nguyệt phát
lệnh triệu tập bọn họ. Đại Nguyệt triệu tập cũng có nghĩa là . . . Hoàng Triều
gặp nguy.

Vì vậy nên, đối với cấp bậc quan lại trong Hoàng Triều, bốn vị lão tổ này vẫn
là có đôi chút hiểu rõ. Nhất là ở bộ Nguyệt bào kia, Nguyệt bào này đến bản
thân Mặc Hiên hiện tại còn chưa đủ tư cách để mặc, chỉ đơn giản như thế thôi
cũng đủ hiểu.

Chương Hồng Lôi là đại lão trong triều, đồng thời cũng là tu sĩ . . . Nguyên
Anh cảnh.

Cấp bậc đại năng này đến Nguyệt Hải Thành thì Mặc Hiên dù tu vi cao tuyệt cũng
phải nhường cái ghế thành chủ lại cho lão ngồi a.

Đây cũng là lý do mà Tứ đại thế gia lúc này không hé một lời, chỉ có thể ngoan
ngoãn ngồi im mà quan sát tình hình. Những người khác thấy họ ngồi im liền cho
là đang đả tọa tu hành nhưng chỉ có bọn họ mới hiểu, Chương Hồng Lôi bề ngoài
không lộ uy áp nhưng chỉ cần đặt chân lên tầng lầu này mới biết được, cái áp
lực vô hình đó đáng sợ đến mức nào.

. ..

. ..

Hàn huyên vài câu xong liền đến lúc kỳ chiêu sinh bắt đầu. Ở bên dưới quảng
trường, một lão giả thân mang Nho bào có bảy phần tương tự với Mai đạo sư đột
ngột xuất hiện, giọng lão uy nghiêm hùng hậu nói ra:

“Thời điểm đã đến, Hạo Nhiên chiêu sinh chính thức bắt đầu”.

Dưới sự gia trì của linh lực, giọng của lão vang rất xa, cơ hồ những người
đứng xa nhất cũng có thể nghe thấy được, bọn họ liền đồng loạt hét lên một
tiếng đầy phấn khích. Thời điểm này cuối cùng cũng đã đến.

Lão giả thấy vậy liền hài lòng, hiệu ứng như dự đoán, lão nói tiếp:

“Tu sĩ ghi danh tham dự lần này tổng cộng hai trăm mười bảy người. Thông qua
kiểm tra, toàn bộ đều sở hữu tam tạp linh căn trở lên . . .”

Hơn hai trăm người sở hữu tam tạp linh căn trở lên đối với Nguyệt Hải Thành là
một con số không nhỏ. Trong thời đại mà người sở hữu linh căn hiếm hoi như
hiện nay mà đạt được con số đó phải nói là phúc phần cho Nguyệt Hải Thành rồi.

Bởi hơn hai trăm người này chính là tương lai a.

Giọng của lão giả vẫn vang vọng bên tai mỗi người:

“ . . . Ngày hôm nay tại Tây Thành, Hạo Nhiên Thư Viện chúng ta dựng nên mười
sáu lôi đài. Sau hai canh giờ, mười sáu người còn trụ lại sẽ được đi vào vòng
tranh bát cường. Sau bát cường liền là tứ cường. Phần thưởng của tứ cường
chính là danh ngạch để tiến về Hạo Nhiên tu hành. Ngoài ra, người đứng đầu
trong lần chiêu sinh này sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt”

Bốn chữ ‘phần thưởng đặc biệt’ kia lão giả phi thường nhấn mạnh, tựa hồ phần
thưởng đó rất rất đáng giá để liều mạng. Lão không nói nó là gì lại càng khiến
người thêm tò mò hơn.

Nhìn vào vẻ hứng thú của những người này, lão giả gật gật đầu nói tiếp:

“Để khỏi chậm trễ, ta tuyên bố . . . bắt đầu”

Nói xong, toàn thân hình lão liền lóe lên một vệt quang nhẹ rồi biến mất. Toàn
trường liền hét lên phấn khích, bọn họ rất trông chờ vào biểu hiện của các tu
sĩ ngày hôm nay.

Nhưng trái với kỳ vọng của họ là đã mười phút trôi qua, vẫn không có người nào
thượng đài cả, từ đó liền dẫn đến bất mãn. Vô số kích ngôn cũng từ đó mà vang
lên không ít:

“Sao không ai lên hết? Chết nhát hết rồi hay sao?”

“Đúng đấy, mau lên nhanh đi chứ”

“Lên đi chứ, lão nương nóng hết cả người rồi đây”

“. . .”

Ở sâu bên trong khu vực chờ của các tu sĩ ghi danh, dưới áp lực đến từ dân
chúng này, một vài người đã bắt đầu có dấu hiệu rục rịch rồi.

Không đến mấy giây tiếp theo, một bóng người liền phi thân lên một lôi đài mà
nói:

“Ta tới”.

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #97