Người đăng: VeHuyenHy
Bốn chữ ‘nữ nhân Cực Tây’ cứ như là lôi minh đánh thẳng vào tâm khảm của Chiêu
Hồng Nan vậy, bờ vai nàng có chút vẻ run, ánh mắt mang một vẻ không thể tin
được. Nhưng chuyện đó chỉ diễn ra trong chốc lát, sắc mặt nàng liền chuyển về
bình thường, nàng cười gượng mà nói ra với hắn:
“Tiểu Hy, ngươi nói gì vậy, ta không hiểu”
Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy có chút hơi vểnh lên, ánh mắt xoáy sâu vào
Chiêu Hồng Nan làm nàng có chút khó thở, hắn nói ra:
“Cực Tây có một khái niệm gọi là Tế Đình, Tế Đình được cai quản bởi Tế tự nhất
mạch. Chuyện kế tiếp là ta kể hay ngươi kể đây . . . thưa Tế Ti?”
Hai con ngươi Chiêu Hồng Nan co rụt lại, đôi tay có chút run rẩy muốn nắm lấy
gì đó, nàng bất giác lui lại phía sau. Ngặt nỗi, sau lưng nàng là thành
giường, nàng muốn lui nữa cũng đành chịu. Nàng có chút run giọng mà nói ra:
“Ngươi . . . Làm sao ngươi biết?”
Khương Hy khẽ nhếch miệng, ánh mắt di chuyển sang hướng khác.
Chuyện này về cơ bản phải nhắc đến một đoạn cố sự. Cố sự này phi thường có
tiếng tại Huyền Đô Đại Lục, thậm chí, trong chiều dài lịch sử, đây còn là đoạn
cố sự sáng chói nhất.
Cực Tây là cụm từ để chỉ vùng phía Tây của Huyền Đô Đại Lục, đồng thời cũng là
cụm từ chỉ địa bàn hoạt động của Ma Đạo nhất mạch.
Kể từ sau trận đại chiến Chính - Ma hai ngàn năm trước, Ma Đạo nhất mạch bị ép
phải lui về cố thủ tại vùng Cực Tây, từ đó liền bặt vô âm tín với người đời.
Khương Hy đời trước là Nguyên Anh lão tổ, hắn đã đi khá nhiều nơi nhưng vùng
Cực Tây là nơi mà hắn chỉ mới nghe qua, xem qua ở trong sách chứ chưa từng
nhận biết một người nào đến từ đó cả.
Mà không chỉ mỗi hắn, thậm chí đến cấp bậc đại lão của tu chân giới như Thương
Nguyên lẫn Vệ Khắc Nguyên cũng chưa từng đặt chân đến Cực Tây bao giờ. Thành
ra trong mắt tu chân giới, Cực Tây là một nơi phi thường bí ẩn, phi thường . .
. gây tò mò.
Theo cổ sử ghi lại, đại chiến năm đó khiến Chính Đạo lẫn Ma Đạo đều tổn thương
đến căn bản, đại lượng thiên tài, tu sĩ đều vẫn lạc trong trận hạo kiếp đó.
Trải qua hai ngàn năm, Chính Đạo đã vực dậy thành công, một lần nữa phát dương
quang đại.
Chính Đạo đã thế, vậy còn Ma Đạo đâu?
Không ai biết cả.
. ..
Khương Hy vốn nghĩ cả đời này e rằng hắn khó mà biết được Cực Tây là một vùng
thế nào nhưng sự kiện ngày hôm nay đã mở ra cho hắn một cơ hội. Một cơ hội để
tìm hiểu sâu về vùng Cực Tây.
Bởi vì Chiêu Hồng Nan đã múa, nếu nàng múa bình thường có lẽ hắn đã không biết
nhưng ai bảo nàng gọi ra ảo cảnh làm gì. Ảo cảnh vừa ra, thân phận của nàng
liền triệt để lộ tẩy.
Đầu tiên, văn hóa của các địa vực Huyền Đô là hoàn toàn khác nhau, mà khác
biệt đặc trưng nhất là Cực Tây cùng Trung ương Đại Lục. Dù sao ba địa vực khác
vẫn có giao thương qua lại, văn hóa giao thoa cũng là chuyện bình thường.
Tại Cực Tây, văn hóa về cơ bản đều xuất phát từ cái gọi là Tế Đình. Tế Đình
không phải là một thế lực hay là một địa điểm cụ thể, Tế Đình là một dạng tín
ngưỡng. Tương tự như Đạo Môn thờ phụng là Tam Thanh Đạo Tổ, Phật Môn thờ phụng
là Như Lai Phật Tổ thì Tế Đình thờ phụng chính là Thiên Đường Chư Thần.
Thiên Đường Chư Thần hình dạng thế nào Khương Hy không rõ, cổ sử không có ghi
lại nhưng hắn biết, khí vận của Tế Đình tuyệt không dưới Đạo Môn cùng Phật
Môn.
Mặt khác, có tín ngưỡng cũng đồng nghĩa với có người truyền đạo. Truyền đạo
của Tế Đình gọi là Tế Tự nhất mạch và những người chuyên đi mị dân gọi là Tế
Ti.
Yêu cầu bắt buộc của một Tế Ti đó chính là phải thuộc điệu múa cổ thần, cũng
chính là điệu mà Chiêu Hồng Nan múa vừa rồi. Điệu múa càng gọi ra được nhiều
ảo cảnh thì cấp bậc càng cao. Chiêu Hồng Nan gọi ra được hai ảo cảnh, chỉ dựa
vào đó thôi thì Khương Hy cũng không rõ ràng lắm cấp bậc hiện tại của nàng
nhưng không sao.
Nàng ở đây, hỏi là được.
. ..
Khương Hy quay lại nhìn nàng, cười nhẹ một chút rồi nói ra:
“Cổ sử đương nhiên có ghi chép nhưng người thật . . . thì đây là lần đầu ta
gặp. Mà điệu múa vừa rồi quả thực không tệ”.
Cảm nhận được giọng của hắn không mang vẻ ác ý, tâm thần Chiêu Hồng Nan có
chút thả lỏng nhưng tình hình vẫn tương đối căng. Che giấu suốt mấy năm nay
đột nhiên bị vạch trần, nàng tự nhiên không kịp chuẩn bị cho tình huống này,
đành đi một bước nhìn một bước vậy.
Chiêu Hồng Nan suy nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Đến các lão tổ của Nguyệt Hải Thành còn không nhận ra điệu múa đó, làm sao ta
tin được loại cổ sử từ miệng ngươi được?”
Nghe vậy, Khương Hy bật cười nhẹ, nét mặt mang vẻ tiếu dung mà đáp lại nàng:
“Đừng đánh đồng ta với những người kia, tri thức của ta . . . bọn họ sánh
không được nhưng theo cá nhân ta nghĩ, ngươi cũng không còn quá nhiều thời
gian ở đây đâu”
Chiêu Hồng Nan giật mình, nàng có chút vội vàng nói ra:
“Ngươi . . . định đem chuyện này nói ra”
Khương Hy lắc đầu:
“Quen biết bao nhiêu năm, ngươi cho rằng ta sẽ nói?”
Mi tâm của Chiêu Hồng Nan có chút giãn ra. Quả thực, ngẫm nghĩ lại thì Khương
Hy không phải là loại người sẽ đem bí mật này cho cả thiên hạ biết, hắn vốn là
một người vô cùng kín miệng. Vậy nên nàng thở ra nhẹ nhõm mà nói tiếp:
“Vậy tại sao?”
Khương Hy nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, trùng hợp thay, hướng đó lại là Phủ
Thành chủ, hắn đáp:
“Mặc Hiên thành chủ nếu thành công đột phá, hắn tự nhiên đủ tư cách để tiếp
cận lấy loại hình tri thức này, đến lúc đó hắn sẽ nhận ra điệu múa của ngươi
thôi . . . Tiện đây ta cũng nói luôn, trên Đại Lục này không mấy người hiểu về
Cực Tây đâu nên một khi bị phát hiện, ngươi cũng biết số phận của bản thân rồi
đấy”
Nghe vậy, Chiêu Hồng Nan liền có chút run rẩy lên, nàng không dám khinh thị
lời Khương Hy nói bởi lý do rất đơn giản. Điệu múa cổ thần mà nàng múa bao năm
qua vẫn không ai phát hiện ra cả, thậm chí người từ Phủ Thành chủ còn cho rằng
đó ảo cảnh là do pháp khí hoặc mùi hương gây nên. Dù sao trong kỹ viện, mị
hương có rất nhiều, cũng không quá khó để dùng đó làm cái cớ cả.
Đề ngừa phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, nàng liền tin lời hắn nói là sự
thật. Nàng thở dài ra một hơi rồi yếu ớt nói:
“Vậy ngươi cho rằng ta . . . rơi vào tay ngươi . . . sẽ dễ chịu hơn?”
Khương Hy cười cười đáp:
“Vẫn dễ chịu hơn rất nhiều”.
Nghe vậy, Chiêu Hồng Nan chợt nhớ đến chuyện vừa nãy, hai tay bất giác đưa lên
che trước người lại, bộ dáng có chút đề phòng. Thấy thế, Khương Hy có chút
phiền muộn mà nói ra:
“Ta không có ý đối với ngươi, vừa rồi chỉ là một bài kiểm tra thôi”
Chiêu Hồng Nan có chút mộng, tựa như không thể tin được mà nói:
“Bài kiểm tra? Ngươi không đùa với ta chứ?”
Khương Hy chậm rãi đáp:
“Đương nhiên không đùa, ta nghe nói nữ nhân Cực Tây tính tình phi thường quyết
liệt, quả nhiên không làm ta thất vọng. Nhưng chuyện đó bỏ qua đi, bây giờ ta
cần ngươi trả lời vài câu hỏi”
Chiêu Hồng Nan thật không hiểu, vì cái gì mà sự tình lại ra đến nông nỗi này
nhưng sự thật luôn luôn tàn khốc, trong cuộc nói chuyện này, nàng hoàn toàn bị
ép vào thế bị động. Vậy nên đành trầm mặc một hồi lâu rồi mới đáp lại:
“Chỉ cần không phải chuyện tuyệt mật, còn lại chuyện gì ta cũng có thể nói cho
ngươi. Nhưng đổi lại, ta muốn ngươi giữ bí mật chuyện thân phận của ta”
“Được”, Khương Hy gật đầu, tiếp đó hắn nói: “Ngươi tại sao lại đến địa vực
này?”
Chiêu Hồng Nan suy nghĩ một hồi, tựa như nàng đang sắp xếp lại nên nói như thế
nào bởi lúc này tình huống của Cực Tây quả thực xấu đến cực điểm. Một đoạn
thời gian sau, nàng mới nói với hắn.
. ..
Sau cuộc đại chiến kinh thiên kia, Ma Đạo nhất mạch một đường bị ép về Cực Tây
đối với Chính Đạo là một chuyện tốt nhưng đối với những người dân nơi đây thì
thật không xong.
Ma Đạo nhất mạch hiện nay đã hồi phục lại thực lực trước kia, thậm chí còn ẩn
ẩn mạnh hơn trước rất nhiều. Chiêu Hồng Nan không rõ cụ thể thế nào nhưng hiện
tại thế lực của Tế Đình đã bị diệt sạch gần hết, chỉ còn chủ mạch đau khổ mà
cố thủ tại chính điện mà thôi.
Phần chính điện Chiêu Hồng Nan nói qua rất sơ bộ, dường như không muốn để lộ
sự tồn tại của nó cho người ngoài. Khương Hy cũng không hỏi thêm ở chỗ đó, dù
sao hiện tại hắn còn quá nhỏ yếu, tâm cảnh không còn mạnh mẽ như xưa, biết quá
nhiều liền không tốt.
Tuy nhiên, tình huống của Tế Đình cũng không làm Khương Hy quá ngạc nhiên. Từ
trước đến nay, Tế Đình mặc dù không cùng đường với Đạo Môn cùng Phật Môn nhưng
bản thân nó tuyệt đối không bao giờ bị xếp vào hàng Ma Đạo cả. Vậy nên trong
mắt Ma Đạo, Tế Đình là ‘tả đạo’, tất phải bị diệt đi.
Dẫu vậy, Tế Đình cũng xem như may mắn, khí vận còn chưa có cạn, tự nhiên vẫn
còn cơ hội có thể phát dương quang đại trở lại.
Để bảo vệ hơi tàn của Tế Đình, Tế Tự nhất mạch liền bí mật phát tán toàn bộ Tế
Ti về các địa vực còn lại của Huyền Đô Đại Lục. Mục đích chính đó là đi truyền
đạo nhưng thực tế đâu có dễ dàng gì.
Tại Cực Tây, Tế Đình là độc tôn tín ngưỡng, dĩ nhiên hiện tại đã trở thành quá
khứ rồi. Nhưng tại các địa vực còn lại, Đạo Môn cùng Phật Môn thâm căn cố đế
hàng vạn năm nay, tự nhiên sẽ không chấp nhận sự xuất hiện của Tế Đình.
Sự xuất hiện của Tế Đình tại các địa vực còn lại có thể đẩy mạnh khí vận của
Tế Đình lên, tăng thêm một phần sức mạnh chống chọi với Ma Đạo ở Cực Tây. Điều
đó đồng nghĩa với việc phải rút đi khí vận từ Đạo Môn cùng Phật Môn, đây tuyệt
đối là tử lộ, một tử lộ đẫm máu..
Chính Ma đại chiến đã khiến cho thiên hạ khiếp đảm thì khí vận chi tranh, tín
ngưỡng chi chiến sẽ đẩy Huyền Đô vào kết cục huỷ diệt. Bởi hệ quả của nó sẽ
dẫn đến hàng loạt môn phái bị diệt vong, bị xoá sổ ra khổ dòng trường hà lịch
sử.
Bản thân Chiêu Hồng Nan sau khi rời khỏi Cực Tây xong liền tiến về phía bắc
của Đông vực, tức vị trí của Nguyệt Hải Thành. Tại đây, nàng làm một cuộc giao
dịch với Tô Thiến Thiến, trở thành trấn bảo của kỹ viện.
Dù sao, sau khi phô triển loại vũ kỹ huyễn hoặc kia, Tô Thiến Thiến liền không
do dự mà bỏ một cái giá đủ lớn để lưu Chiêu Hồng Nan lại. Nam nhân xưa nay say
đắm mỹ nhân, đó là chuyện thật. Tô Thiến Thiến có thể mê hoặc toàn bộ nam nhân
Tây Thành thì Chiêu Hồng Nan cũng có thể mê hoặc nam nhân tại Nam Thành a.
Thế là thuận lý thành chương, Chiêu Hồng Nan cứ thế mà chính ngôn danh thuận ở
lại Nguyệt Hải Thành. Dù nàng chưa thể công khai truyền giáo nhưng nàng còn
trẻ tuổi, còn có thời gian, nàng liền chọn con đường chậm mà chắc để đi.
Nàng chọn đầu năm mới để phô diễn vũ kỹ của mình mà không chọn thời điểm khác
vì đây là thời điểm dân chúng lựa chọn để cầu nguyện, ở bất kỳ loại tín ngưỡng
nào, chỉ cần có cầu nguyện thì khí vận tự nhiên liền xuất hiện.
Kết quả nàng thành công, nàng khiến cho mọi người phải trông chờ vào hằng năm,
khiến người ta phải tin vào dự đoán từ bức họa của nàng, khiến cho mọi người
phải cảm thấy . . . nàng thật thần kỳ.
. ..
. ..
Nghe xong, Khương Hy liền có chút khiếp đảm bởi Chiêu Hồng Nan quả thực đã
bước đầu tạo ra lòng tin từ hành động của nàng rồi. Ánh mắt hắn bất giác liền
lạnh đi, hành động này của Tế Đình chính là muốn bố cục các địa vực còn lại.
Đây không còn là chuyện đơn giản nữa.
Khương Hy không thật sự là ‘Khương Hy’, hắn một đời là Nguyên Anh lão tổ, một
đời là Đạo Môn môn nhân. Mặc dù hiện tại hắn không chủ tu Đạo Môn nhưng triết
lý Đạo Môn vẫn luôn là nền tảng tu luyện của hắn, Đạo Môn sụp đổ, hắn cũng
xong.
Chưa kể, với nhân quả đời trước của hắn, chuyện này hắn bắt buộc phải nhúng
tay vào. Tế Đình này . . . không nên xuất hiện tại Đông vực.
Thế rồi, hắn bí mật một tay đưa ra sau lưng, âm thầm vận linh lực mà họa một
đạo phù. Sắc mặt của hắn không thay đổi mà hướng Chiêu Hồng Nan nói tiếp:
“Ngoài ngươi ra, Nguyệt Hải Thành còn có ai?”
Nàng đáp:
“Không ai cả”
Hắn hỏi tiếp:
“Còn những người khác thì sao, ngươi biết bao nhiêu về họ?”
Nàng lắc đầu:
“Chuyện này ta không biết, mỗi một Tế Ti đều không biết sự tồn tại của nhau.
Mà kể cả có biết, ta cũng sẽ không nói với ngươi”
Khương Hy híp mắt lại, áp lực như có như không liền ép về phía Chiêu Hồng Nan
làm nàng có chút hơi khó thở. Mặc dù là Tế Ti nhưng chung quy lại nàng vẫn là
phàm nhân, dù thủ đoạn của Tế Tự nhất mạch có kỳ dị đến mấy chăng nữa thì thực
lực vẫn không bằng người.
Không khí nặng nề này cũng không kéo dài bao lâu, Khương Hy liền thở hắt ra
một hơi rồi nói:
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi”
Nghe vậy, Chiêu Hồng Nan như muốn giải thoát nhưng lúc này, Khương Hy bất ngờ
một tay giữ người nàng lại, một tay đưa lên trán nàng mà truyền một làn ‘nước
ấm’ vào bên trong.
Ánh mắt nàng liền có chút có rụt lại, nàng là phàm nhân, không thể nào kiểm
tra nội thể của mình nhưng hành động này quả hắn nàng sao lại đoán không ra
được.
Thu tay lại, Khương Hy nhàn nhạt nói:
“Phòng trừ ngươi cải biên sự việc hôm nay, ta đành phải đặt cấm chế để ngươi
không tiết lộ chuyện này”
“Quả nhiên”, Chiêu Hồng Nan thầm nghĩ.
Sau đó, như có điều suy nghĩ, nàng cắn răng mà nói ra:
“Ngươi là ai?”
Nghe vậy, khóe miệng hắn có hơi vểnh lên, hắn đáp lại:
“Ta là Khương Hy”
Nàng tức giận đáp lại, khóe miệng có chút run run:
“Không thể nào, tiểu Hy . . . không thể nào độc thủ như ngươi được”.
Khương Hy không đáp, chỉ nhìn nàng một lát rồi quay lưng mà tiến ra khỏi
phòng.
Chiêu Hồng Nan liền ôm mặt ngồi xuống đất mà khóc, khóc không thành tiếng.
. ..
. . .