Bạch Y Lộng Vũ, Thiên Đăng Treo Nguyệt Quang (1)


Người đăng: VeHuyenHy

“Hư hỏng”

Một giọng nói vang lên. Nghe được âm thanh này, Khương Hy liền có chút ngượng
ngùng, giả bộ khụ khụ vài tiếng rồi nhìn về người kia nói:

“Nan tỷ, đệ nhớ mình cũng không có làm gì sai nha”.

Chiêu Hồng Nan nghe vậy liền lắc đầu, tiến lại ngồi cạnh hắn. Cảnh này hiện ra
trong mắt người khác liền oanh động mà có chút xôn xao.

“Uy, Chiêu cô nương đích thân ra tiếp khách sao?”

“Mỹ nhân hiện thân . . . Hay là ta sang đó một chút”

“Ngươi ư? . . . Ta khinh, ngươi nghĩ mình là ai?”

“Khoan, mà vị công tử kia là ai? Sao ta chưa thấy bao giờ?”

“Ta lại khác . . . Ta cứ có cảm giác đã gặp vị công tử kia rồi thì phải”

“ . . .”

Vô số tiếng xôn xao theo đó mà thành, người này nói một câu, người khác chêm
thêm một ít, rồi lại người khác, rồi lại người khác nữa. Đến mức như hiện tại
chắc cũng không cản được nữa rồi.

Khương Hy cùng Chiêu Hồng Nan mặc dù nghe nhưng cũng để ngoài tai, quan tâm
làm gì. Mà cũng phải công nhận một điều rằng, hai người bọn họ ở cùng một chỗ
thật sự rất hợp, bằng mỗi nhan trị của đôi bên, đây tuyệt đối là nhân gian
tiên cảnh.

Ngồi cạnh Khương Hy, Chiêu Hồng Nan liền có chút bất lực. Hôm nay nàng muốn
ngồi tĩnh tâm một chút để chuẩn bị cho sự kiện quan trọng trong tối nay, nào
ngờ nghe được tin Khương Hy đến chơi. Là đến chơi chứ không phải đến thăm.

Chiêu Hồng Nan liền một mặt đầy ngờ vực. Nàng không thể nào liên hệ được hắn
với việc đến chơi kỹ viện, dù sao thân cũng là người lớn lên trong kỹ viện,
các cô nương tại đây ít nhiều cũng xem như quen thuộc với hắn, vậy ở đây có
cái gì chơi được? Không lẽ tính chơi luôn cả người quen?

Điểm này quá vô lý, thế là Chiêu Hồng Nan liền đích thân đến gặp hắn. Nhưng
vừa đặt chân vào tầng lầu này, chứng kiến được hết biểu hiện của khách nhân
cùng các tỷ muội, nàng liền có chút mệt tâm.

Thú thật, nàng nhìn Khương Hy lớn lên, cũng xem như người nhà, tưởng chừng đã
miễn dịch với dung mạo của hắn rồi nhưng không. Một năm qua, hắn phát dục phi
thường tốt, tốt đến mức hoàn mỹ. Hắn bây giờ và hắn một năm trước khác xa quá
nhiều.

Ở cấp độ nhan trị của Chiêu Hồng Nan, nàng cũng xem như miễn cưỡng quen thuộc
với dung mạo của Khương Hy. Nhưng còn khí chất thì sao?

Đòn ‘đánh úp’ này . . . nàng chịu không nổi. Chiêu Hồng Nan cuối cùng cũng
hiểu vì sao khách nhân cùng các tỷ muội thành cái bộ dạng kia rồi. Bởi bản
thân nàng cũng đã có chút động tâm.

Bản thân Chiêu Hồng Nan là một người như thế nào?

Câu hỏi này kỳ thật nói dễ thì dễ nhưng khó thì cũng khó vì phải xem là đang
hỏi ai. Nếu là người bình thường, câu trả lời tự nhiên sẽ là một cô nương tốt,
vừa đẹp người lại đẹp nết.

Còn nếu hỏi tu sĩ thì nói thật bản thân họ cũng không biết phải mô tả ra sao.
Bọn họ đồng ý rằng Chiêu Hồng Nan rất đẹp, đẹp đến phi lý nhưng bọn họ không
thể lại gần được nàng.

Gần ở đây không ám chỉ khoảng cách thực tế mà là lòng dạ. Chiêu Hồng Nan thân
là một phàm nhân nhưng lại là người có thể cùng Tô Thiến Thiến đối ẩm, tâm tư
làm sao có thể so với người bình thường nổi.

Dẫu thế, bây giờ chỉ mỗi việc ngồi cạnh Khương Hy mà nàng đã cảm thấy có chút
khó khăn rồi, trong lòng liền không tránh được một cõi thầm than.

. ..

Hai người dù ngồi với nhau nhưng không nói với nhau một lời làm không khí có
chút quỷ dị, cuối cùng, Khương Hy đành phải đánh vỡ vùng tĩnh lặng này vậy,
hắn nói:

“Nan tỷ, dạo này Tô Chiến có đến làm phiền tỷ không?”

Nghe đến cái tên này, ánh mắt Chiêu Hồng Nan liền có chút ngạc nhiên nhưng
nghĩ một lát cũng cảm thấy không sai, nàng cười đáp:

“Ài, tiểu Hy, chuyện đó . . . đệ không cần phải lo nữa đâu”

Khương Hy đương nhiên không có lo vấn đề liên quan đến Tô Chiến, dù gì kẻ đó
hiện tại cũng chỉ còn là một đống bụi than mà thôi. Nhưng hắn đã diễn vai phàm
nhân thì phải diễn cho triệt để, dù quanh đó chả có ai xem. Ở điểm này, hắn
học được cũng là từ lão Hoàng.

Vậy nên hắn bày ra một bộ dáng ngờ vực khó hiểu nói tiếp:

“Tỷ nói vậy là sao?”

Chiêu Hồng Nan cười cười, nàng đưa mắt của mình nhìn qua một lượt rồi tiến lại
gần Khương Hy mà nói nhỏ:

“Trên đời này không còn người tên Tô Chiến nữa, vậy nên từ giờ ta không cần
phải lo lắng nữa”

Khương Hy giật mình, hắn ngẩng đầu lên nhìn quanh một lượt, giả bộ xem thử có
ai đang nhìn không. Kết quả làm hắn có chút thất vọng . . . vì ai cũng nhìn
cả, nhưng cũng đành làm như chốn không người mà nói nhỏ lại:

“Ý của tỷ là . . . hắn chết rồi?”

Chiêu Hồng Nan nghiêm túc gật đầu, rồi lại nói nhỏ tiếp:

“Đúng vậy, tỷ nghe nói là bị ám sát nhưng không rõ nội tình thế nào”.

Nghe vậy, Khương Hy liền gật gật một cái rồi vòng một tay ra sau lưng nàng,
kéo nàng lại gần về ngực mình rồi nhẹ giọng nói ra:

“Nan tỷ, như vậy thật tốt”

Bị kéo lại, Chiêu Hồng Nan dĩ nhiên bị bất ngờ nhưng nghe lấy giọng hắn, sắc
mặt nàng liền có chút đỏ ửng lên. Giọng Khương Hy nghe rất nhẹ rất êm, vào tai
người khác lại khiến cho thần trí mê mệt, tựa như là ma âm vậy.

Định lực tốt như Chiêu Hồng Nan bây giờ cũng thật sự chịu không xong, lại nói
bây giờ giữa bọn hắn có phải sát quá hay không. Trái tim nàng bây giờ đã có
chút dao động rồi, nhịp đập ngày một nhanh hơn, nàng liền nhanh chóng mà đẩy
hắn ra rồi chỉnh trang ngồi lại đường hoàng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc bình
thường trở lại.

Khương Hy mặc dù bị đẩy ra nhưng hắn cũng cảm thấy không có chuyện gì quá to
tác cả, nữ nhi thường tình, nam nữ thụ thụ bất thân mà. Mặc dù câu này nói ra
ở kỹ viện lại có chút sát phong cảnh nhưng cũng không sao, một cách nói mà
thôi.

Lấy lại dáng vẻ bình thường xong, Chiêu Hồng Nan liền nhìn Khương Hy mà nói:

“Nói đi, hôm nay đệ đến đây có việc gì?”

Giọng nàng pha một vẻ nghiêm túc, đồng thời cũng có chút mùi vị răn dạy,
Khương Hy nghe vậy xem chút nữa cười ra thành tiếng nhưng đành phải nhịn thôi.
Hắn ít nhiều gì cũng nên cho nàng chút mặt mũi, đành giả bộ nghĩ nghĩ một chút
rồi đáp:

“Đệ đến đây bàn chút chuyện làm ăn”

Chiêu Hồng Nan ngờ vực nói tiếp:

“Với cô nương lúc nãy?”

Khương Hy gật đầu đáp:

“Đúng vậy, là với nàng”

Chiêu Hồng Nan khẽ ồ lên, sau đó khóe miệng nàng có chút cong lên nói ra:

“Xong rồi?”

Khương Hy cười đáp:

“Đã xong”

“Vậy đệ về đi”, Chiều Hồng Nan cười đáp lại.

“. . .”

Khương Hy có chút nghẹn lời, Nan tỷ quả thực quyết tâm đuổi hắn về cho bằng
được. Người ta thường nói ‘Ngươi cho nàng chút mặt mũi, nàng chưa chắc đã đếm
xỉa tới ngươi’, câu này quả không sai a. Thế rồi hắn giả bộ đáng thương mà nói
ra:

“Nan tỷ a . . . Ta dù sao cũng là khách nhân, tỷ không nỡ đuổi khách chứ?”

Chiêu Hồng Nan hừ một tiếng đáp lại:

“Đệ mới bao lớn, đừng dùng tiền của Điền đại phu vào những chỗ thế này”.

Lần này thì Khương Hy thật không biết nói sao nữa rồi. Hắn mới bao lớn nhỉ?
Tính ra năm này cũng mười sáu tuổi đi, cũng không lớn lắm. Mà hình như tên
tiểu tử nào đó ở gần Điền y quán cũng bằng tuổi với hắn thì phải, không rõ năm
này con gái hắn được ngần nào rồi đây.

Chưa kể Chiêu Hồng Nan có phải vấp ngã ở đâu không nữa, hắn cũng không phải là
chưa ngủ với người khác bao giờ a.

Nhưng lấy tâm tính của Khương Hy, hắn đương nhiên hiểu nàng là đang bối rối,
vừa rồi chỉ là một dạng chống chế tinh thần mà thôi. Hắn cũng sẽ không đi vạch
trần nhưng sẽ không để một chuyện thú vị như vậy trôi qua. Nghĩ nghĩ một lát,
hắn liền nở ra một nụ cười có chút ranh mãnh rồi thì thầm nhỏ vào tai nàng:

“Đều là tiền của đệ cả, hơn nữa . . . lâu rồi đệ không ngủ với ai nên có chút
thiếu hơi người rồi”

Ma âm như vang vọng vào não hải của Chiêu Hồng Nan, hai mang tai nàng bất giác
đỏ hết cả lên, nàng liền trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói không nên lời.

Thấy vậy, Khương Hy liền đưa tay lên che miệng lại mà nhỏ tiếng cười, hai vai
hắn có chút run nhẹ lên. Sắc mặt Chiêu Hồng Nan càng ngày càng đỏ lên, lớp
trang điểm kia dù có muốn che giấu cũng phải bất lực.

Không khí giữa hai người có chút buồn cười, một người thì nén giận, một người
thì nén cười, quả thực rất kỳ lạ. Cuối cùng, Khương Hy cũng khụ khụ vài tiếng,
lấy lại vẻ bình thường của mình rồi nói:

“Đệ đùa thôi, tỷ quên hôm nay là ngày nào rồi à?”

Mặc dù trong lòng vẫn còn chút giận nhưng nghe câu hỏi của hắn, nàng liền hiểu
ý hắn là gì. Cơn giận trong chốc lát cũng nguôi, nàng cũng không quên buông ra
cho hắn một câu ‘Hư hỏng’ rồi đứng dậy trở về phòng.

Khương Hy thấy vậy cũng cười cười cho qua, đưa tay nâng chén rượu lên, hướng
ra ngoài trời chúc một tiếng rồi uống. Bình thường hắn không uống rượu nhưng
ai bảo đây là kỹ viện, kỹ viện ngoài nước trắng ra thì nhiều nhất cũng chính
là rượu.

Khương Hy lớn lên tại kỹ viện, nhìn thấy nhiều nhất cũng là sự vụ ở kỹ viện.
Kỹ viện bề ngoài thì trông hoa lệ hào nhoáng nhưng bên trong lại mục nát không
thôi. Bao nhiêu cuộc làm ăn bất chính, âm mưu hại người, bí mật kinh doanh các
loại một khi đến đây kiểu gì cũng sẽ tuôn ra một hai.

Thế sự có câu ‘rượu vào lời ra’ cũng không phải vô lý, nhất là ở chốn kỹ viện
này, ngoài rượu thì vẫn còn nhiều thứ khác khiến người người buông lỏng cảnh
giác a. Ở kỹ viện, một cọng cây, một đóa hoa đều là ‘độc’ nhưng ‘độc’ nhất vẫn
là nữ nhân.

Khương Hy một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt hắn khẽ liếc sang
nhìn những khách nhân khác, có người thì khoác tay sờ soạng kỹ nữ, có người
thì cố gắng chuốc rượu cho kỹ nữ càng nhiều càng tốt. Dưới cái nhìn của Khương
Hy, những kẻ này căn bản không kiểm soát nổi thú tính của bản thân, chỉ muốn
tìm cách đẩy ngã những nữ nhân kia thôi.

Nhưng đáng tiếc a, nữ nhân ở đâu hắn không biết nhưng tại kỹ viện này, bất kỳ
một người làm nào, từ kỹ nữ cho đến tiểu nhị đều phải biết uống rượu. Đáng sợ
hơn là tửu lượng phải cực kỳ cao, cao đến mức phải moi hết tiền của đám khách
nhân đó đã rồi mới được say.

. ..

Khương Hy lắc lắc đầu, nhìn sang chỗ khác mà trầm ngâm.

Như hắn đã nói ban nãy, mục đích hôm nay đến đây của hắn ngoại trừ bàn chuyện
làm ăn với Trầm Thiên Bảo Lâu ra thì vẫn còn chuyện của Chiêu Hồng Nan.

Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, nếu không muốn nói là ngày độc nhất duy
nhất trong năm tại Nguyệt Hải Thành. Bởi hôm nay chính là ngày duy nhất trong
năm mà Chiêu Hồng Nan sẽ phô bày kỹ năng của một vũ sư a. Nếu bỏ lỡ thì e rằng
chỉ có thể đợi đến năm sau mà thôi.

Dĩ nhiên, không phải ai cũng có tư cách được xem bởi vũ hội này chỉ được diễn
ra ở tầng cao nhất của kỹ viện, nơi này được gọi là thượng tầng lầu. Và khách
nhân muốn xem phải bỏ ra một khoảng linh thạch khá lớn.

Đúng vậy, là linh thạch mà không tiền tài bình thường. Tô gia dù gì cũng là tu
chân thế gia, nhu cầu nhiều nhất chính là linh thạch mà không phải tiền bạc
giấy lẻ. Nếu phàm nhân muốn phải xem thì phải quy đổi ra linh thạch mà còn số
thì thật đáng sợ, gần như có thể khiến một phú hào phải táng gia bại sản.

Một ngàn linh thạch, đó chính là cái giá phải trả. Với người khác, đó là con
số lớn, đối với Khương Hy, ngần ấy không đáng kể.

Tuy nhiên, chuyện đó cũng không khiến Khương Hy đi quan tâm, bởi lúc này tại
thượng tầng lầu, trừ hắn ra thì còn lại đều là phàm nhân cả. Quả nhiên, đến kỹ
viện đều không phải là kẻ có tiền bình thường.

. ..

. ..

Thời gian trôi qua, mặt trời liền lặn mất tăm. Bóng tối dần kéo đến, trăng
treo tận trời cao.

Thời điểm cũng đã tới, tiếng kẽo kẹt từ thượng tầng lầu bắt đầu phát ra. Theo
đó, mái nhà theo hiệu ứng của cơ quan kiến trúc mà bắt đầu mở ra, để lộ bầu
trời cao kia. Từ giữa thượng tầng lầu, một phần sàn nhà liền được nâng lên.
Nơi đó chính là vũ đài, nơi Chiêu Hồng Nan sẽ thực hiện vũ kỹ.

Sàn nhà vừa nâng lên, gia nhân liền nhanh chóng chuẩn bị sắp xếp đạo cụ theo
như những gì đã được bàn trước. Tác phong của kỹ viện qua bao năm quả thực
không đổi, nhanh chóng mà hiệu quả, làm Khương Hy cảm khái không thôi.

Chuẩn bị xong, mọi ánh đèn nến đều được tắt hết, khách nhân cũng dần yên tĩnh
đi. Thứ duy nhất sáng tỏ mà nổi bật nhất chính là ánh trăng trên bầu trời kia.

Giữa lúc này, từ trên trời đột nhiên không biết từ đâu theo gió mà xuất hiện
những cánh hoa tung bay. Ẩn sau những cánh hoa kia, một bóng người dần dần
hiện ra như tiên hạ phàm.

Khương Hy liền nhẹ giọng lẩm bẩm:

“Bắt đầu rồi”.

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #93