Người đăng: VeHuyenHy
Ngay ngày hôm sau vụ ám sát được thực hiện, Quảng lão thông qua con đường bí
mật mà thông tri tới hắn, đương nhiên là lão không biết diện mạo chân thật của
hắn rồi. Nếu lão ngang nhiên xuất hiện tại Điền y quán thì đã phạm vào quy củ
của Dạ Ma, mà đã động đến quy củ thì hậu quả chỉ có nước chết.
Nhận được tín hiệu, Khương Hy liền hóa trang mà ra gặp lão, mục đích đương
nhiên là nhận thù lao từ vụ ám sát Tô Chiến. Nhìn vào trong giới chỉ mà Quảng
lão đưa cho hắn, Khương Hy xém chút nữa mà không kiểm soát nổi cơ mặt của mình
vì tiền thưởng quá nhiều.
Hắn mặc dù thực hiện là đơn nhất một nhiệm vụ nhưng cuối cùng lại hoàn thành
luôn hai mươi ba nhiệm vụ khác nữa. Dẫu thế Khương Hy cũng không ngờ rằng Tô
Chiến lại gây thù với nhiều người đến thế, một mình hắn đã chiếm hơn phân nửa
số tiền thưởng rồi.
Ngồi trong phòng một mình, Khương Hy kỹ càng truy quét những nguyên vật liệu
kèm theo, xem thử có thứ nào dùng được không. Kết quả cũng không được khả quan
lắm, hầu hết những thứ này đều có ích nhưng đối với hắn mà nói thì lại là gân
gà. Hắn chỉ để lại vài thứ mà hắn, Hiên Minh cùng Lân có thể sử dụng được, còn
lại có lẽ nên đi bán lại cho Trầm Thiên Bảo Lâu.
Nói đến Trầm Thiên Bảo Lâu, Khương Hy cũng có chút bất ngờ khi bọn họ lại phái
người đến đưa tin cho hắn. Xem chừng kể cả sau vụ việc của Tưởng Thành Thiên,
vị Lâu chủ kia vẫn quyết định làm ăn với hắn. Ở một góc độ này với hắn mà nói,
vị Lâu chủ xứng đáng là một nhân vật đáng lưu tâm.
Đương nhiên Khương Hy cũng không chỉ thuần suy đoán vì đúng là Trầm Thiên Lâu
chủ vẫn muốn làm ăn với hắn. Bởi đi kèm với thông tin của Tây Thành chính là
một cọc đề nghị làm ăn.
Khương Hy xem qua một lần rồi đồng ý bởi cọc làm ăn này vẫn như cũ, đó là hắn
cung cấp Hồi Mệnh phù, Trầm Thiên Bảo Lâu trả tiền, lợi nhuận ăn chia như cũ.
Ngoài ra thì có thêm một vài loại phù khác nữa, một vài loại thuộc Thổ, Hỏa
hai loại thuộc tính thì hắn từ chối, còn lại hắn vẫn dư sức kham được.
Tu hành hao tổn nhất chính là tài vật, dù là phàm nhân hay tu sĩ, có tiền vẫn
dễ sống hơn rất nhiều. Mà tu hành là một dạng hao tổn còn đáng sợ hơn là hưởng
lạc, mặc dù hiện tại Khương Hy cũng xem như là có tiền nhưng một mình hắn kham
không nổi nhu cầu của ba tu sĩ a. Vậy nên cọc làm ăn này của Tưởng gia đến rất
đúng lúc.
Còn về giới chỉ từ Dạ Ma, truy quét một hồi, bỗng dưng mi tâm Khương Hy có
chút nhíu lại, hắn phát hiện ra trong đó có một cái bình nhỏ màu đen có chút
nhạt nhòa. Nghĩ nghĩ một chút, hắn liền lấy cái bình đó ra xem thử là gì.
Ngay khi nút bình được mở ra, một mùi hương mạnh mẽ bất chợt ập vào xoang mũi
Khương Hy làm hắn biến sắc mà đóng bình lại ngay tức khắc. Sau đó hắn ngẩng
đầu lên nhìn xung quanh rồi không do dự mà hạ chú lên cửa phòng, phong bế
không cho bất kỳ người nào từ bên ngoài vào.
Chuẩn bị xong, hai mắt Khương Hy liền tỏa ra tinh quang mà kinh hỉ, hắn thầm
nói:
“Không ngờ ta lại gặp được Sinh Mệnh thủy ở đây”.
Sinh Mệnh thủy hay nói đúng hơn là Sinh Mệnh chi tuyền là một trong số ít tiên
thiên linh vật còn sót lại có thể hồi phục sinh cơ. Nói về độ quý hiếm, Sinh
Mệnh thủy còn vượt qua cả Bát Trân vì trữ lượng của nó quá ít. Hiện nay trên
Huyền Đô Đại Lục, nơi có nhiều Sinh Mệnh thủy nhất chính là Hạo Nhiên Thư
Viện. Ngoài nơi đó ra, những nơi còn lại không phải đầm rồng hang hổ thì cũng
là chốn cấm địa.
Thậm chí ngay cả hắn ở đời trước cũng chưa có cơ hội dùng qua bao giờ, vậy mà
đời này đi làm một cái nhiệm vụ liền gặp được rồi. Cái này không phải có chút
quá hợp hoàn cảnh chứ?
Tuy nhiên, hắn không có nhiều thời gian để thắc mắc bởi có một giọng nói đã
vang trong đầu hắn rồi:
“Tiểu tử, Sinh Mệnh thủy này bản tọa cho ngươi”
Nghe lấy giọng này, Khương Hy còn không nhận ra mới lạ, hắn bình tâm một chút
rồi đáp:
“Tham kiến Đà chủ, . . . Ngài đang là lưu âm hay . . . trực tiếp?”
“Ha ha ha, tiểu tử ngươi thật cẩn thận, bản tọa đây là đang trực tiếp nói với
ngươi. Nhưng không cần lo lắng, bản tọa vẫn tuân theo quy củ của Dạ Ma, bản
tọa sẽ không truy ngươi”, Đà chủ nói.
Nghe vậy, Khương Hy liền cầm bình nhỏ lên xem một vòng rồi gật gù hiểu rõ mà
nói ra:
“Ra vậy, là Thiên m Vọng phù”
Đà chủ đang tại Phân đà nghe vậy liền ngạc nhiên mà ngồi thẳng dậy, ánh mắt
mang một vẻ hiếu kỳ nói tiếp:
“Ồ, không tệ. Ngươi vậy mà lại biết cả Thiên m Vọng phù, xem ra Tô gia bị hủy
trong tay ngươi cũng không oan”
Khương Hy đáp lại:
“Đà chủ quá khen, ta chuyên tu Phù đạo, nhận ra cũng không phải chuyện lạ gì”
Thiên m Vọng phù là một loại thủ đoạn cách không truyền âm tương đối cao cấp.
Phù sư chỉ cần hạ phù lên bất cứ vật gì rồi chuyển đến tay người nhận là có
thể trao đổi qua lại được rồi.
Điểm mạnh của loại phù này đó chính là nó có thể hoạt động trong khoảng cách
một ngàn dặm, bất chấp bị ngăn cản bởi ngoại lực, đương nhiên là trừ không
gian bí cảnh ra. Nhưng ngược lại, người hạ phù không thể xác định được phù do
mình tạo ra đang ở chính xác vị trí nào.
Đà chủ nghe được liền đưa tay lên xoa xoa cằm của mình, ánh mắt tựa hồ suy
nghĩ cái gì đó rồi nói tiếp:
“Ngươi nhận biết Sinh Mệnh thủy?”
Ánh mắt Khương Hy có chút ngưng lại nhưng một lúc sau, hắn liền nở một nụ cười
mà đáp lại:
“Bẩm Đà chủ, ta hiểu rõ”
“. . .”
Ở đầu bên kia, Nguyệt Hải Đà chủ ánh mắt liền ngạc nhiên bởi hắn không ngờ
rằng đến tiên thiên linh vật bực này mà Khương Hy cũng biết được. Nhưng hắn
cũng sẽ không quá can dự sâu vào, liền trực tiếp nói ra yêu cầu:
“Vậy thì mọi sự liền dễ nói, hôm qua, bản tọa vô tình phát hiện ra sinh cơ của
người gần như chạm đáy nhưng số ngươi cũng xem như may mắn, thọ nguyên chưa
tận”.
“Vậy nên Đà chủ đây là đưa than sưởi ấm ngày đông?”, Khương Hy nói
Đà chủ hài lòng gật đầu nói tiếp:
“Đúng vậy, tiểu tử ngươi thông minh, hẳn hiểu được ý của bản tọa chứ?”
Khương Hy suy nghĩ một hồi rồi nói ra:
“Hai việc, ta sẽ giúp ngài hai việc trong khả năng”
Đà chủ nghĩ nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Không còn điều kiện khác?”
Khương Hy lắc đầu chắc nịch nói:
“Không”
Nghe vậy, Đà chủ liền hài lòng gật đầu, cao hứng nói:
“Thành giao”
Lời vừa xong, Thiên m Vọng phù cũng tan biến vào trong không trung luôn.
Khương Hy liền thở nhẹ ra một hơi, giao dịch lần này với Đà chủ thành thật mà
nói với hắn thì có chút hơi thiệt nhưng với tình thế hiện tại của Nguyệt Hải
Thành, hắn là đang vô cùng cấp bách.
Tô gia hiện nay tuyệt đối sẽ không từ mọi thủ đoạn để truy ra hắn, vậy nên hắn
cần phải biến Dạ Ma Nguyệt Hải Đà chủ thành chống lưng cho mình thì mới khiến
cho bản thân an toàn được. Trong mắt Đà chủ, hắn có thể là một quân cờ nhưng
trong bàn cờ của Khương Hy, Đà chủ lại là một nước đi. Đôi bên hiện tại đang
cần nhau . . . Vậy thì cứ triệt để lợi dụng nhau đi.
. ..
. ..
Sinh Mệnh thủy đã tới tay, vậy thì Khương Hy cũng phải nhanh chóng giải quyết
cái tai họa này đã. Hắn liền bắt chân lên mà bắt đầu đả tọa, điều chỉnh khí
tức của mình sao cho bình ổn nhất rồi tháo nút bình ra, cho hết tất cả số Sinh
Mệnh thủy ấy vào trong miệng.
Gọi là cho hết vào miệng nhưng thực chất trong cái bình nhỏ ấy cũng chỉ chứa
tầm mười giọt Sinh Mệnh thủy là cùng. Dù sao cũng là vật quý hiếm, Đà chủ có
thể xuất ra ngần ấy cũng xem như có lòng rồi, hơn nữa ngần này cũng xem như
vừa đủ để Khương Hy lấy lại số thọ nguyên bị đánh đổi kia.
Sinh Mệnh thủy vừa nhập thể, cơ thể Khương Hy liền có chút bành trướng, hắn
nhíu mày lại rồi bắt đầu vận linh thức cùng linh lực trong cơ thể mà điều
chuyển dược lực đi khắp ngóc ngách cơ thể. Quá trình này phi thường đau đớn
nhưng ít nhất vẫn trong khả năng chịu đựng của hắn.
Ngặt nỗi phải đến một canh giờ sau, Khương Hy mới có thể tiêu hóa hết toàn bộ
Sinh Mệnh thủy kia. Hắn thở nhẹ ra một hơi dài rồi đưa tay lên kiểm tra tóc
mình, sau khi xác nhận mái tóc hoa râm kia đã chuyển hết về lại một màu đen
tuyền, hắn mới gật đầu hài lòng mà ngửa người nằm ngả ra trên giường.
Chuyến này của hắn cũng xem như có được đại thu hoạch. Nằm nghỉ ngơi không
được bao lâu, hắn bất chợt đưa thẳng hai chân của mình lên trên trời, ống quần
theo đó mà có chút trượt xuống. Hắn hài lòng nhìn vào cặp chân dài kia, cụ thể
thì hắn đang nhìn vào Bách Dặm Thuấn phù.
Trong đợt ám sát này, Bách Dặm Thuấn phù chính là công thần, không có nó thì
trong khoảng thời ngắn, Khương Hy khó lòng nào vừa chạy khỏi Tô gia, vừa né
khỏi cột lôi điện khổng lồ do hắn tạo ra được.
Lôi điện kia chính là lá bài tẩy lúc đó của hắn, món quà mà hắn đã chuẩn bị
dành tặng cho Tô gia. Khương Hy vào lúc đó may mắn gặp được thiên thời, hắn
mới có cơ hội bày ra phù trận cường đại như thế.
Phù trận đó có tên gọi là Ngũ Lôi Xử Tử phù trận, được tạo thành bởi năm cái
Thu Lôi phù. Thu Lôi phù là trung phẩm phù lục, tác dụng chính của Thu Lôi phù
chính là sử dụng lực lượng lôi điện ở trên trời, nhất là ngày mưa bão, để tấn
công. Dễ hiểu hơn thì có thể xem Thu Lôi phù như một điểm định vị và lôi điện
trên trời chỉ việc đánh vào đó là xong.
Còn Ngũ Lôi Xử Tử phù trận chính là thủ đoạn nâng cấp mang phần bá đạo hơn của
Thu Lôi phù, phù trận này giúp lực sát thương của Thu Lôi phù lên gấp năm lần.
Kết hợp cả năm cái lại thì tổng thể uy lực được nâng lên . . . gấp hai mươi
lăm lần.
Nghe qua thì cực kỳ khoa trương nhưng để họa ra được cái phù trận này, Khương
Hy gần như phải liên tục cắn đan dược mới đủ sức gia trì cho cái phù trận này.
Chưa kể, lực lượng lôi điện kia khi xuyên qua Hộ thành đại trận đã giảm đi uy
lực rất nhiều rồi. May mắn là hộ môn đại trận của Tô gia đã sụp đổ, nếu không
uy lực cũng không thanh thế đến mức đó.
Dù hao lực thật nhưng Ngũ Lôi Xử Tử phù trận rất đáng để hắn phải vận dụng bởi
loại thủ đoạn này dưới sự gia trì vô hình của thiên thời hôm đó thì hoàn toàn
đủ sức đánh chết tu sĩ Trúc Cơ cảnh chứ đừng nói là Luyện Khí cảnh sơ, trung
kỳ.
Tu sĩ tu luyện đến thời điểm nhất định bắt buộc sẽ gặp phải Lôi kiếp, độ kiếp
thành công liền thành Kim Đan, độ kiếp thất bại liền bước vào luân hồi. Lực
lượng lôi điện tự nhiên tuy không đáng sợ như Lôi kiếp nhưng cũng không phải
là thứ mà tu sĩ Trúc Cơ có thể tùy tiện ngạnh kháng được.
Kết quả, ngoại trừ diệt sát ba mươi bảy Luyện Khí cảnh tu sĩ cùng một tòa nhà
phía đông Tô phủ ra, Khương Hy còn để lại cho Tô phủ một cái hố to khổng lồ.
Tô gia đời này e rằng phải ‘thương nhớ’ hắn lắm đây.
Nằm được một lúc, ánh mắt Khương Hy bất chợt nhìn về phía cửa rồi đưa tay lên
hóa giải đi lớp phong bế kia. Cánh cửa ngay lập tức liền mở ra, Hiên Minh có
chút lo lắng mà đi vào, lúc nhìn thấy Khương Hy, hắn liền giật mình mà lui lại
ba bước.
Ánh mắt Hiên Minh mang một vẻ kinh dị nhìn từ đầu đến chân Khương Hy mà nói:
“Tóc ngươi . . . trở về như cũ rồi?”
Khương Hy cười cười gật đầu đáp:
“Ừ, trở về như cũ rồi”
Nghe vậy, Hiên Minh liền vui mừng, chạy đến ngồi cạnh hắn, săm soi thật kỹ xem
có còn sợi tóc trắng thừa nào không, đồng thời không quên hỏi:
“Bằng cách nào?”
Khương Hy đưa tay lên miệng rồi cười đáp lại:
“Bí mật”
“Ài . . .”
Hiên Minh thở dài, hắn cũng không hi vọng Khương Hy có thể nói thật ra, nhưng
có thể lấy lại mái tóc đen kia cũng xem như tốt lắm rồi, hắn cũng không đòi
hỏi gì thêm. Tảng đá nằm đè trong lòng hắn mấy hôm nay cũng triệt để bị dỡ đi
rồi.
Ngồi cạnh Hiên Minh, Khương Hy có chút híp mắt lại mà suy nghĩ:
“Tên này vậy mà lại mạnh hơn rồi?”
Những ngày này, Hiên Minh vì một mực cho rằng hắn yếu kém nên mới dẫn đến sự
tình nghiêm trọng như thế, thế là hắn lại càng liều mạng mà tu hành hơn. Đến
nỗi trong vô hình, hắn đã vô tình gia tăng tốc độ thức tỉnh loại thể chất
cường hãn kia.
Theo Khương Hy ước tính, lấy loại hình tu hành liều mạng này kèm với tài
nguyên cùng sự chỉ bảo của hắn, mùa xuân tới Hiên Minh tuyệt đối sẽ một tiếng
hót vang trời.
Nghĩ đến chuyện đó, Khương Hy liền cao hứng mà đưa tay lên xoa đầu Hiên Minh,
làm cho Hiên Minh vì thế mà sởn hết tóc gáy cả lên, trong lòng hắn liền không
ngừng tự hỏi bản thân đã làm sai chuyện gì rồi nữa kia.
Cũng khó mà trách được Hiên Minh, bởi trong mắt hắn cùng Lân, một mặt dịu dàng
bác ái như thế này là chuyện không đời nào có thể xuất hiện được ở Khương Hy,
cái tên này một khi đã hiện ra một mặt như thế, tiếp theo đó tuyệt đối không
phải chuyện tốt lành a.
. ..
Ngay trong tối hôm ấy, Điền đại phu cũng biết tin Khương Hy đã lấy lại được
mái tóc đen ngày trước, lão liền toàn lực mà truy hỏi hắn hết cả buổi tối.
Dù sao Sinh Mệnh thủy cũng là thủ đoạn quá mức huyễn hoặc với tầm nhận thức
của Điền đại phu, Khương Hy tất nhiên không thể nào nói thật rồi, thế là trong
chớp mắt, hắn liền biên ra một cái cớ tương đối . . . miễn cưỡng chấp nhận
được.
Đó là hắn luyện công phá được bình cảnh cùng với kết hợp dược lý của Hồng
Nghĩa Giác Tư Y Thư mà lấy lại được sinh cơ.
Dĩ nhiên cái cớ này qua mặt Hiên Minh cùng Lân thì được chứ Điền đại phu là ai
chứ. Một đời lão nghiền ngẫm đến nát quyển Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư rồi mà lão
còn chưa tìm ra cách. Nhưng sự thật đúng là có bài thuốc có được hiệu quả đó
nhưng dược lực nào có ngày một ngày hai là giải quyết được. Chưa kể tình huống
của Khương Hy không phải là bệnh, nào có dễ dàng.
Lão cũng xem như hiểu tính hắn, loại hành động này chính là đang che giấu, hơn
nữa còn là tận lực che giấu. Nhưng thôi, Khương Hy chỉ cần khỏe mạnh là được
rồi, lão không đòi hỏi gì hơn.
. ..
. ..
Điền y quán gặp chuyện vui nhưng ở Tây Thành, có nhà không thể nào vui nổi,
thậm chí là nộ hỏa oanh trời. Đó chính là Tô gia.
Lúc này ở trong đại sảnh, Tô Thanh đang cực kỳ nổi giận, mặc dù mặt ngoài nàng
không nói nhưng cái áp lực kinh khủng kia đang ép thẳng xuống toàn bộ gia tộc.
Lấy thực lực của Tô Thiến Thiến, nàng cũng chịu không nổi, huống hồ là những
trưởng lão khác. Thế là nàng liền cắn răng nói:
“Lão tổ . . . Xin người bớt giận”
Những trưởng lão khác nghe vậy liền hiểu ý gia chủ, liền nhao nhao khẩn thiết
nói ra:
“Lão tổ, người bớt giận a”
“Bọn ta biết lỗi rồi . . . Mong ngài bớt giận”
“Xin lão tổ bớt giận”
“ . . .”
Vô số lời cầu khẩn của hậu bối vang lên, Tô Thanh cuối cùng cũng coi như lui
bước, nàng liền thu khí thế lại rồi hừ lạnh mà nói:
“Ba mươi bảy Luyện Khí cảnh bị một đòn miểu sát, các ngươi giải thích như thế
nào đây?”
“Chuyện này . . .”, các trưởng lão chần chừ nói ra. Thành thật bọn họ cũng
không biết phải giải thích như thế nào nữa bởi loại thủ đoạn này . . . vượt
qua năng lực lý giải của bọn họ a.
Nghe vậy, Tô Thiến Thiến liền đáp:
“Bẩm lão tổ, ta đã cùng với Chính Nhân đại sư kiểm tra hiện trường, đại trận
bị hủy nguyên nhân cũng đến từ gần đó, mặt khác, Chính Nhân đại sư phát hiện
ra dấu vết của . . . phù văn?”
Tô Thanh nhíu mày nói tiếp:
“Phù văn? . . . Có xác định ra được là loại nào không?”
Tô Thiến Thiến trầm mặc một hồi rồi nói:
“Bẩm lão tổ, Chính Nhân đại sư . . . không thể xác định”
“Phế vật”, Tô Thanh mắng, đồng thời ném vỡ luôn chén trà ở trong tay, các
trưởng lão khác liền run cầm cập cả lên.
Nóng tính thì nóng tính nhưng đột nhiên giữa lúc này Tô Thanh tựa hồ có điều
suy nghĩ. Trước đó khi tên sát thủ kia đột nhập vào Tô gia, nàng đã phần nào
cảm thấy có chút không đúng rồi. Nay cái cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng
hơn.
Cuối cùng, ánh mắt nàng có chút hơi mở ra, nàng đã biết không đúng ở chỗ nào
rồi, nàng liền quét ánh mắt qua toàn bộ đại sảnh một lượt rồi bình tĩnh nói
ra:
“Hôm qua có ai khoá được khí tức của kẻ đó không?”
Nghe vậy, một trưởng lão liền đứng ra, không ngờ lại là vị Lục bà bà kia, lão
nói:
“Bẩm lão tổ, hôm qua ta có khoá được”
“Tu vi của hắn là gì?”, Tô Thanh hỏi tiếp
“Luyện Khí cảnh tầng bốn nhưng . . .”, Lão có chút ngập ngùng nói ra
“Nhưng sao?”, Tô Thanh híp mắt nói
Dưới ánh nhìn này, hai bên thái dương Lục bà bà liền thấm đẫm mồ hôi, lão
không dám đưa tay lên lau mà nói tiếp:
“Nhưng linh thức của kẻ đó cực kỳ kinh khủng, tuyệt đối không dưới Luyện Khí
cảnh tầng chín. Mặt khác, chiến kỹ của hắn rất kỳ lạ, rất quỷ dị”
Nghe đến linh thức cường đại kia, đến Tô Thanh cũng phải giật mình. Nàng một
đời này có thể tu đến Kim Đan tuyệt đối không thể nào là kẻ ngốc, không một
Kim Đan tu sĩ nào là thiểu năng cả, nàng liền có thể xác định được lời của Lục
bà bà là thật.
Hơn nữa, lấy tri thức của nàng, nàng liền trực tiếp đi đến kết luận, đó là kẻ
kia có tinh thần công pháp. Có thể lấy tu vi Luyện Khí cảnh tầng bốn mà tu
luyện ra linh thức cường đại ngang ngửa Luyện Khí cảnh tầng chín thì môn công
pháp đó tuyệt đối cao thâm, đáng để Tô Thành nàng để tâm tới.
Mặt khác, trong số hậu nhân của nàng không phải có một thiên tài thiên sinh
linh thức là Tô Uyên sao, nếu Tô Uyên có thể tu luyện môn công pháp đó thì
tương lai của Tô gia tuyệt đối không cần lo.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh liền cho Lục bà bà lui rồi trực tiếp ban bố mệnh lệnh:
“Truyền lệnh của ta, toàn bộ trên dưới Tô gia bằng mọi giá phải tìm ra được kẻ
đó, bắt hắn về cho ta . . . Và hắn phải còn sống”
Nghe vậy, toàn trường liền có chút giật mình, không hiểu sao lão tổ lại muốn
kẻ thủ ác kia phải còn sống nhưng lệnh đã ra, bọn họ không dám không theo, mặc
cho bao thắc mắc trong lòng, trên dưới Tô gia liền đồng thanh đáp lại:
“Vâng, lão tổ”
Nhận được câu trả lời, Tô Thanh liền hài lòng rồi lắc người biến mất. Tô Thiến
Thiến cũng thở nhẹ ra một hơi rồi bắt đầu chủ trì nghị sự chính cùng các vị
trưởng lão của gia tộc.
Tô Chiến chết đương nhiên ảnh hưởng đến danh dự Tô gia nhưng quan trọng hơn cả
điều đó, chính là Tô gia cần phải làm gì để đối phó với ba nhà còn lại của Tứ
đại thế gia đây.
Ba mươi bảy sinh mạng Luyện Khí cảnh kia trong mắt Tô Thanh có lẽ không quá
quan trọng nhưng đối với tổng thể Tô gia mà nói là một đòn đả kích. Ít nhất là
về thực lực tổng hợp, bọn họ đã có xu hướng rơi về vị trí cuối trong hàng ngũ
Tứ đại thế gia rồi. Trong thời gian ngắn tới nếu không kịp phản ứng thì ba thế
gia kia tuyệt đối sẽ có đại động tác, bọn họ không lo không được.
. ..
. ..
Vài ngày sau đó, cuộc sống của Khương Hy tại Bắc Thành cũng đã trở về như cũ,
Điền y quán cũng đã mở cửa kinh doanh trở lại, không còn bế môn như những ngày
trước nữa.
Tâm tình của Điền đại phu lúc này phi thường tốt, nét mặt hồng thuận, gương
mặt tươi cười, tính khí còn dịu đi rất nhiều. Thậm chí đến cả lão thái bà hay
cãi nhau với lão Điền cũng phải giật mình không thôi.
Thấy cảnh này, Khương Hy cũng đành cười cười không nói, tâm tình của hắn cũng
rất cao hứng. Hắn liền hít vào một ngụm thanh khí mà thở ra sảng khoái.
Cơn bão qua đi, bình yên lại về.
. ..
. . .