Người đăng: VeHuyenHy
Cách Tô gia đâu đó không xa, Khương Hy theo phiêu miễu dần dần hiện ra, trên
chân hắn thoắt ẩn thoắt hiện có chút ánh sáng nhưng chỉ trong chốc lát rồi mất
hẳn. Khương Hy đưa chân lên nhìn qua nhìn lại một chút rồi khẽ gật đầu hài
lòng.
Sau đó hắn cũng không chậm trễ nán lại một chỗ lâu, động tĩnh vừa rồi hắn gây
ra ngay ngày hôm sau tuyệt đối sẽ lan ra khắp Tây Thành. Thành ra hiện tại,
phạm vi truy đuổi của Tô gia chắc chắn sẽ bành trướng ra ngoài phủ, hắn cũng
nên chạy nhanh.
Khương Hy một đường bỏ chạy nhưng không quên tận lực thu liễm khí tức của mình
lại mà ẩn thân trong bóng tối. Không được bao lâu sau, hắn xuất hiện tại trước
một cửa tiệm luyện khí, hắn liền không do dự mà tiến thẳng vào trong.
Bên trong là một mảng tối đen như mực nhưng với một tu sĩ như Khương Hy mà
nói, bóng tối cùng ban ngày không khác biệt gì nhau cả, chỉ là bên nào thuận
tiện hơn thôi. Đột nhiên, hắn liền đình chỉ lại mà nhìn về khoảng không phía
trước rồi hành lễ nói:
“Báo cáo, Thiết diện Nhị thập bát hoàn thành nhiệm vụ”
Từ trong khoảng không, một thân ảnh già nua bỗng dưng hiện ra, dáng vẻ có chút
chật vật nhưng Khương Hy không dám khinh thường bởi kẻ này chính là người có
quyền lực chỉ đứng sau Dạ Ma phân đà Đà chủ tại Nguyệt Hải Thành. Người này
không ai khác chính là kẻ đã khảo quan Khương Hy lúc gia nhập Dạ Ma - Quảng
lão.
Quảng lão nghe hắn đáp liền gật đầu hài lòng nói:
“Ừ, ta đã biết, nhị thập bát ngươi làm rất tốt . . . Phải nói là quá tốt”
Khương Hy không nhanh không chậm đáp lại:
“Quảng lão quá khen”
Quảng lão cười cười không đáp, tựa hồ không quan tâm đến câu đáp của hắn là
bao. Tiếp đó lão liền phất tay một cái nhẹ, linh lực liền phát ra mà hong khô
quần áo giúp Khương Hy. Thấy vậy, hắn khẽ cười nói ra:
“Đa tạ Quảng lão”
Lão đáp:
“Được rồi, được rồi. Chỗ này không tiện ở lâu, theo ta”
Khương Hy gật đầu rồi theo lão, kỳ thực đúng như lão nói, chỗ này không thể ở
lâu bởi Tô gia có thể sẽ phát hiện ra nhưng không phải là phát hiện ra hắn mà
là cửa tiệm luyện khí này.
Phân đà của Dạ Ma tại Nguyệt Hải Thành đích xác là nằm ở Dạ Cổ điếm nơi Nam
Thành nhưng điều đó không có nghĩa là ở những nơi khác không có tụ điểm. Mà
cửa tiệm luyện khí này là một trong số chúng.
Tụ điểm nói trắng ra là một nơi lập ra để các sát thủ của Dạ Ma ẩn thân, thậm
chí là nơi dùng để tẩu thoát, đằng sau mỗi tụ điểm chính là một tiểu truyền
tống trận vô hình kết nối về phân đà ở Nam Thành. Mà Khương Hy hiếu kỳ nhất
chính là cách mà Dạ Ma ẩn giấu đi cái truyền tống trận này.
Theo hắn ước tính thì bản thân truyền thống trận này chỉ có thể phát hiện bởi
tu sĩ có tu vi thấp nhất là Kim Đan, mà phải là loại có linh thức cực cường
mới được. Đương nhiên nếu thông qua thủ đoạn ‘độc quyền’ của Dạ Ma thì lại là
câu chuyện khác. Mà ở điểm này, Khương Hy lấy tri thức hai đời cộng lại cũng
khó mà lý giải ra phương thức này, xem chừng khá phức tạp nhưng không sao,
ngày tháng còn dài, hắn rồi cũng sẽ tìm ra thôi.
Đứng tại trong truyền tống trận không được bao lâu, trước mặt hắn liền hóa
thành một màu trắng rồi không mấy hơi thở liền tán đi. Hắn trở về Nam Thành
rồi.
Bỗng nhiên, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên, Khương Hy có chút bất ngờ mà nhìn
xung quanh. Không ngờ điểm đến của truyền tống trận này là căn phòng lớn hôm
nọ, mà lúc này đã tràn ngập không ít người rồi.
Hắn mặc dù có thể nhận ra một vài khí tức quen thuộc nhưng đại đa số là xa lạ,
thậm chí trong số đang vỗ tay còn có cả Ngân diện sát thủ. Ngần này số lượng
xem chừng là toàn bộ nhân lực của Phân đà Nguyệt Hải Thành.
Khương Hy có chút không hiểu mà nhìn về phía Quảng lão. Lão thấy vậy liền nở
một nụ cười hiếm hoi mà nói:
“Ngạc nhiên chứ?”
Khương Hy có chút chần chừ nói ra:
“Quảng lão, chuyện này là . . .”
Lão đáp:
“Người cứ xem như đây là lễ chúc mừng sự gia nhập của ngươi đi”
Nói xong, Quảng lão liền lắc người mà biến mất, để lại Khương Hy trong một đám
. . . ngỡ ngàng.
Chúc mừng?
Dạ Ma từ khi nào lại có hành động nhiệt liệt thế này?
. ..
Vô số nghi vấn không ngừng xuất hiện trong đầu Khương Hy nhưng dường như có
Thiết diện sát thủ nhận ra nên tiến lại cười cười vỗ vai nói với hắn:
“Huynh đệ, hủy một tòa kiến trúc của Tô gia cùng tàn sát hết Luyện Khí cảnh
của Tô gia, ngươi thật . . . ngưu bức”
“Đúng đấy, thật trâu bò. Ta còn chưa thấy kẻ nào như ngươi đâu, ha ha ha”, một
kẻ khác chen vào.
Một người bắt đầu liền liên tiếp có người tiến lên chúc mừng rồi bất giác
không hẹn mà cùng nhìn về cùng một hướng, nơi đó cũng có một người tiến đến,
không ngờ lại là Ngân diện sát thủ, người đó cười nói:
“Tiểu tử, ngươi đúng là để cho ta mở rộng tầm mắt. Xem chừng ngày sau bọn ta
xâm nhập Tô gia cũng phải cẩn thận vạn phần rồi”
Lời vừa ra, toàn trường liền cười lên rất khoái trá, tựa chừng câu chuyện ‘cẩn
thận vạn phần’ kia cũng không quan trọng là bao, chỉ là một cách nói mà thôi.
Khương Hy cũng không biết nói gì hơn, hậu quả kia . . . hắn cũng xem như có
thể tính ra trước khi hành động rồi. Dù sao đây cũng chính là chủ ý của hắn.
Tiếp đó, hắn liền khách sáo một vài câu với họ.
Đương nhiên đám sát thủ này sẽ không buông tha cho Khương Hy, bọn họ liền tới
tấp mà hỏi sự tình lúc đó như thế nào, rồi bằng cách nào mà hắn lại có thể hủy
được một tòa kiến trúc của Tô gia được, . ..
Bị vây lấy đông như vậy Khương Hy cũng có chút không quen nhưng hắn phải trả
lời a, nếu không bọn họ không đời nào thả hắn ra. Chật vật không được bao lâu,
Khương Hy cuối cùng cũng được buông tha, mọi người liền nhanh chóng tản ra,
theo nhiệm vụ của riêng mình mà thi hành.
Dù mặt ngoài không nói nhưng bên trong, bọn họ đã dậy lên một ngọn lửa cuồng
nhiệt rồi. Dạ Ma bị băng phong trong một thời gian quá dài, dẫn đến hành động
của mỗi sát thủ cứ lén la lén lút, không được ‘quang minh’ như ngày trước. Tu
chân giới phần đông có lẽ quên mất sự đáng sợ của Dạ Ma nhưng sau hôm nay sẽ
khác.
Tô gia lần này không biết sẽ bị lột đi mấy lớp da nữa đây.
. ..
Người đi hết, Khương Hy liền đánh ánh mắt về góc phòng nói:
“Ngươi còn chuyện gì chăng?”
Ở góc phòng đương nhiên là còn có người, người đó cũng là Thiết diện sát thủ,
thân mang một bộ võ phục. Khương Hy đương nhiên là nhận ra nàng vì lần trước
xem chừng ấn tượng của hắn với nàng cũng không tốt là bao.
Nàng nghe hắn nói xong cũng không đáp lại, liền động thân tiến lại về phía
hắn, vươn cánh tay ra vỗ vào vai hắn mà nói:
“Ngươi làm rất tốt, nhị thập bát . . . Vị trí của ta từ nay thuộc về ngươi”
Nói xong nàng liền một hơi đi mất hút, để lại một mình Khương Hy ở đó mà cười
khổ. ‘Vị trí’ trong miệng nàng hắn đương nhiên biết là gì, đó là Siêu tân tinh
của Dạ Ma.
Siêu tân tinh là danh hiệu dành cho sát thủ mạnh nhất ở Luyện Khí cảnh của Dạ
Ma, đương nhiên là chỉ cho những người mới vào trong một năm trở lại thôi. Sát
thủ mạnh nhất không đồng nghĩa với võ lực mạnh nhất, nó đại diện cho hiệu quả
kinh dị nhất.
Tàn dư hiện tại ở Tô gia chính là cái được gọi là ‘hiệu quả kinh dị nhất’.
Đương nhiên cái danh hiệu này cũng không phải để cho không, ít nhất Khương Hy
rất sẵn lòng nhận lấy cái danh hiệu Siêu tân tinh này.
Bởi từ nay về sau, hắn có quyền tự chọn nhiệm vụ để thực hiện, từ đó sẽ nhận
được nhiều thù lao hơn. Hiện nay hắn cần nhất chính là nguyên liệu để luyện
chế đan dược kéo dài sinh mệnh, mà chắc chắn một điều rằng Dạ Ma sẽ có. Nếu
không thì làm sao có nhiều kẻ bán mạng cho Dạ Ma được.
Ngoài ra, tại Dạ Ma, các Thiết diện sát thủ xưng hô với nhau đều sẽ dùng số
hiệu được in dập trên mặt nạ. Mặt nạ của Khương Hy là nhị thập bát, con số này
không đại biểu cho vị thứ của hắn trong hàng ngũ Thiết diện mà là vị trí của
hắn. Hắn là Thiết diện sát thủ thứ hai mươi tám tại Nguyệt Hải Thành . . .
Thực lực chân thực xếp hạng ba trong hàng ngũ Thiết diện, ít nhất sau hôm nay
là vậy.
Ngẫm nghĩ một hồi hắn liền tính toán một chút về thù lao lần này như thế nào.
Tô Chiến mặc dù chỉ là Luyện Khí cảnh tầng bốn nhưng độ khó giết hắn lại cực
kỳ cao vì kè kè bên hắn luôn có thư sinh - Một vị cường giả Luyện Khí cảnh
tầng chín hàng thật giá thật. Mặt khác, số người nguyện trả tiền để giết Tô
Chiến nghe đồn là không ít, ở điểm này đã có thể nói lên thù lao lần này của
hắn phải nói là . . . khổng lồ.
Chưa kể, kẻ phải chết cũng không chỉ mỗi mình Tô Chiến. Nghĩ đến đây, hắn liền
cao hứng, sau đó hắn quay sang bên trái, nhìn về hướng nào đó rồi nghĩ nghĩ
một chút. Cuối cùng liền hành lễ rồi đi ra khỏi phòng.
. ..
. ..
“Tiểu tử này . . . bất phàm”
Cách đó không xa theo hướng mà Khương Hy hành lễ lúc nãy, một giọng nói mang
chút thưởng thức phát ra. Sau lưng người nói không ngờ lại là Quảng lão, như
vậy cũng đủ nói lên người nói chính là Dạ Ma Nguyệt Hải Đà chủ.
Quảng lão nghe vậy liền cung kính đáp:
“Mắt nhìn người của Đà chủ quả thực đáng kinh ngạc, thuộc hạ cam bái hạ phong”
“Ha ha ha, ngươi cũng sớm nhìn ra thực lực của hắn rồi, không cần phải khen
ta”, Đà chủ cười nói.
Quảng lão nghe vậy, trầm mặc một chút rồi nói tiếp:
“Đà chủ định nhận hắn lắm đệ tử sao?”
Đà chủ lắc đầu nói ra:
“Ta không thu đệ tử . . . nhưng hắn đáng giá bồi dưỡng. Luyện Khí cảnh tầng
bốn có thể gây ra náo động như vậy không đời nào là vật trong ao. Nếu có thể
cài hắn vào trong các đại tông môn kia . . . thì thật đáng xem”
Nói đến đây, miệng hắn bỗng dưng nở ra một nụ cười quỷ dị nhưng bằng vào cách
nào đó, người ngoài lại không cách nào có thể nhìn ra dung mạo chân thực của
hắn.
Sau đó hắn liền di chuyển thân hình thấp bé ấy về phía bảo tọa rồi ngồi xuống
nghe Quảng lão báo cáo kết quả của đợt ám sát vừa rồi. Mặc dù đã cảm nhận được
nhưng hắn vẫn có chút tò mò về cái ‘hiệu quả kinh dị nhất’ kia cụ thể như thế
nào.
Quảng lão nhìn về đống ngọc giản trên tay xem qua một lượt rồi đáp:
“Nhiệm vụ Thiết bảng, ám sát Tô đại thiếu gia Tô Chiến. Thiết diện Nhị thập
bát chịu trách nhiệm toàn diện thành công. Kết quả phá hủy một tòa kiến trúc
nằm tại phía đông Tô phủ, đánh vỡ đại trận hộ môn của Tô gia, giết chết ba
mươi bảy tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ, trung kỳ của Tô gia. Trong đó có hai mươi ba
người được treo thưởng trên Thiết bảng.
Tổng số thù lao là . . . một vạn hai ngàn tám trăm hạ phẩm linh thạch, hai bản
chiến kỹ hệ tấn công, một bản chiến kỹ hệ phòng ngự, hơn năm mươi viên Bồi
Linh đan, bảy trăm điểm cống hiến cùng hàng loạt nguyên vật liệu khác”.
Nghe xong, Đà chủ liền giật mình nói ra:
“Nhiều như vậy?”
Quảng lão gật đầu đáp lại:
“Bẩm Đà chủ, tiền thưởng cho cái đầu của Tô Chiến cao hơn tu sĩ khác không ít
lần, mặt khác những kẻ còn lại tiền thưởng cũng không thấp. Chưa kể . . .
thuộc hạ còn chưa tính thưởng phần phá hủy hộ môn đại trận của Tô gia”
Đà chủ gật đầu, thưởng cho mấy cái đầu của Luyện Khí cảnh nhiều hơn dự tính
chỉ làm hắn có chút giật mình thôi, suy xét kỹ thì cũng tính là hợp lý. Chân
tâm để hắn suy nghĩ là phần phải thưởng cho việc phá hủy hộ môn đại trận của
Tô gia kia.
Việc hộ môn đại trận của Tô gia sụp đổ nhìn qua thì hậu quả đem lại rất lớn
nhưng đó là với Tô gia, trong mắt Nguyệt Hải Đà chủ, đó chính là một cơ hội để
các Ngân diện sát thủ của hắn đi miểu sát đám mục tiêu Trúc Cơ kia mà không
gặp nhiều trở ngại.
Tiền thưởng cho những cái đầu Trúc Cơ cảnh kia cao lắm, Khương Hy đợt này dù
giết nhiều nhưng số tiền thưởng cũng xem như miễn cưỡng tiếp cận cho một cái
đầu của tu sĩ Trúc Cơ mà thôi.
Như vậy cũng đã có thể nói lên, công lần này của Khương Hy tuyệt đối lớn,
tuyệt đối là đại công.
Ngẫm nghĩ một hồi, Đà chủ liền khẽ nhếch miệng lên một cái, tựa hồ đã biết nên
thưởng cái gì rồi. Sau đó hắn liền truyền âm cho Quảng lão, lão nghe xong cũng
giật mình, không ngờ Đà chủ lại đem ‘thứ đó’ ra làm phần thưởng nhưng lão cũng
không dám ý kiến. Quyết định là ở Đà chủ, không phải ở hắn.
Sau đó lão liền lui ra mà chuẩn bị số thù lao để đưa cho Khương Hy. Nguyệt Hải
Đà chủ sau khi truyền âm xong cũng không tiếp tục ở đó nữa mà lắc mình biến
mất tại chỗ. Phân đà Dạ Ma liền trở về vẻ yên tĩnh đáng sợ kia.
. ..
. . .