Rời Tô Gia


Người đăng: VeHuyenHy

Tại Thanh Ngư Phòng, thư sinh sau khi kể hết mọi chuyện ra cho ba người Tô
Thanh thì hắn liền im bặt đi không nói một lời. Chuyện này cũng không thể
trách được hắn vì cả ba người đó đều không phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, nào
đến lượt hắn phát ngôn.

Nhưng cũng vì vậy mà trong lòng thư sinh bây giờ như rơi vào hầm băng. Nếu ba
người họ mắng hắn, đánh hắn, thậm chí là trực tiếp hạ sát hắn luôn thì hắn đã
không lo, đằng này cả ba người đều rơi vào trầm mặc rất lâu, đến một cái nhíu
mày cũng không hiện lên nổi. Tình huống thế này với kẻ đa nghi như thư sinh
thì đúng là dọa sợ hắn thật.

Không khí trầm mặc cũng không kéo dài quá lâu, Tô Thanh liền nói:

“Theo lời ngươi, chủ mưu là tên tiểu tử nhà lão Điền?”

Nghe vậy, thư sinh liền đổ mồ hôi lạnh, lắp bắp đáp:

“Bẩm lão tổ, . . . tiểu nhân . . . chỉ suy đoán mà thôi”

Tô lão đại lạnh giọng nói ra:

“Suy đoán? Vậy mà ta nghe như thể ngươi rất chắc chắn đấy”

Thư sinh run rẩy hạ thấp người run giọng đáp:

“Bẩm lão gia . . . Ở tình huống này . . . Tiểu nhân không nghĩ ra ai khác có
động cơ lớn hơn cả”

Nghe xong, Tô Thiến Thiến liền lắc đầu nói ra:

“Ngươi sai rồi”

“Vâng?”, ánh mắt thư sinh hơi đổi, hắn khẽ ngẩng đầu lên mà nhìn về hướng đối
diện tựa như muốn lắng nghe một lời giải thích vậy.

Tô Thiến Thiến nói tiếp:

“Thân là người của thế gia, địch nhân của chúng ta có rất nhiều, thậm chí
ngươi nói cả tòa thành này là địch của Tô gia cũng được. Nhưng hãy nhớ một
điều rằng, Tô gia còn sừng sững đến ngày hôm nay là bởi vì chúng ta cường đại,
chúng ta có đủ thực lực để uy hiếp những kẻ đối địch kia”

Sau đó nàng khẽ liếc qua nhìn đại ca của mình một chút rồi nói tiếp:

“Sự tình của Chiến nhi nhiều khi xuất phát cũng là chủ ý của những kẻ kia,
chúng ta không biết được hung thủ thật sự là ai, vậy thì chỉ còn cách trút
giận lên tiểu tử kia thôi. Nhưng ngươi phải nhớ lấy một điều rằng, Điền đại
phu là một địch nhân phi thường khó chịu. Thù oán này một khi đã kết thì hậu
quả khó lường.

Người, Tô gia có thể mất nhưng Tô gia tuyệt đối không trở thành quân cờ trong
tay người khác, ngươi hiểu rồi chứ?”

Nghe vậy, Tô Thanh liền gật gù đồng ý, nàng nói:

“Thiến Thiến nói không sai, mặt khác, lấy hiểu biết của ta với lão Điền thì
lão tuyệt đối không thể nào biết được sự tồn tại của Dạ Ma chứ đừng nói là tên
tiểu tử đó . . . Tuy vậy, thù này không thể không báo, nếu không về sau Tô gia
làm sao có thể vững chân tại Nguyệt Hải Thành này nữa”.

Những lời cuối nàng nói rất từ từ nhưng lại phi thường chắc nịch, mỗi một chữ
phát ra không gian liền biến đổi. Không gian như muốn bóp chặt lại, áp lực tứ
phía bỗng dưng đè nén đến khó thở, thư sinh mặc dù tu vi không tệ nhưng đối
mặt với lão quái vật như Tô lão tổ thì quả thực không đáng nhắc đến. Toàn thân
hình đang cúi người của hắn dưới áp lực kinh thiên kia liền nằm hẳn xuống dưới
sàn, khóe miệng trào ra một vệt máu dài.

Người có chút hiểu biết chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ hiểu thư sinh đợt này bị
trừng phạt đủ kinh người. Trên đời này, cái chết không phải là hình phạt nặng
nhất, càng không phải hình phạt đáng sợ nhất. Dù là người, hay là tu sĩ, nếu
không thể tiếp tục tiến thêm một bước nữa, chung quy cũng phải hóa vàng cả
thôi.

Đối với tu sĩ, hình phạt kinh khủng nhất . . . chính là tu vi bị hủy đi. Đương
nhiên, thư sinh cũng không phải chịu đến mức đó, nhưng tu vi của hắn quả thực
đã bị ép rơi hai tiểu cảnh.

Tô Thanh dù nổi giận thì trong trường hợp này nàng cũng sẽ không giết hắn. Về
lý, thư sinh phụng sự Tô gia rất lâu, ít nhất cũng phải ba mươi năm, thời gian
thư sinh gắn bó với Tô gia nhiều hơn Tô Chiến nhiều lắm, cống hiến cho Tô gia
cũng nhiều hơn hẳn. Về tình, thế hệ của Tô Chiến cách nàng quá xa, căn bản
không sinh ra nổi một chữ tình, nhiều nhất chỉ có thể là nàng chịu trách nhiệm
với tộc nhân mà thôi.

Chưa kể, nàng cũng không hơi đâu vì một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn mà bồi táng
thêm một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ cả. Đánh đổi như vậy không đáng chút nào.

Cảm thấy thư sinh chịu đủ rồi, Tô Thanh rốt cuộc cũng thu tay rồi hóa thành
tia sáng rời đi. Tô lão đại thấy vậy liền đưa tay lên lay lay thái dương của
mình mà thở dài. Tô Thiến Thiến cũng nhẹ lắc đầu mà phân phó người đưa thư
sinh đi trị thương, phán quyết cho hắn đã đưa ra, nàng cũng không còn cách nào
trừng trị hắn hơn được nữa.

Mà kể cả có thể, nàng cũng không lựa chọn thời điểm này bởi thời gian càng
trôi qua, kẻ thủ ác sẽ càng có cơ hội chạy trốn. Không cần suy nghĩ nhiều,
nàng liền cho người truyền mật lệnh truy quét toàn tộc.

Mật lệnh vừa ra, cao thủ trên dưới Tô gia liền bắt đầu hành động, nhưng là
trong âm thầm. Một đệ tử dòng chính bị ám sát ngay trong hậu viện Tô gia tự
nhiên là một sự kiện chọc thủng trời nhưng Tô Thiến Thiến không phải người
thường, nàng là gia chủ của Tô gia, mối quan tâm của nàng rộng hơn nhiều.
Trong số mối quan tâm đó, không có hung phạm sát hại Tô Chiến.

Mật lệnh của Tô gia truyền ra, Tô lão đại đương nhiên cũng nhận được, hơn nữa
còn nhận được trước khi Tô Thanh rời đi. Mật lệnh mà hắn nhận được chỉ có đúng
bốn từ - Án binh bất động.

Mặc dù đã đoán ra được nhưng nghe thấy bốn từ này từ chính miệng của Tô Thiến
Thiến lại càng làm cho hắn đau đớn hơn bao giờ hết. Hắn vốn nghĩ muội muội sẽ
vì con hắn mà hỗ trợ một phen nhưng không, muội muội hắn quả thực . . . rất
tuân thủ nguyên tắc, rất ra dáng một gia chủ.

Nghĩ đến nguyên tắc, Tô lão đại liền lắc đầu cười thảm. Tô Thiến Thiến cũng
không còn cách nào khác, để tránh khó xử, nàng đành phải rời khỏi đây, trả lại
không gian riêng tư cho hai cha con Tô lão đại.

. ..

. ..

Trở lại với Khương Hy, khác với cơn sóng ngầm đang diễn ra trong Tô gia, hắn
tựa hồ vẫn rất bình thản. Trên người hắn không có lấy một dấu hiệu nào cho
thấy sự lo lắng cả, thậm chí đến bản thân hắn cũng muốn lo một chút nhưng biết
sao được, Tô gia kém hơn khá nhiều so với hắn dự tính.

Từ trong bóng tối, Khương Hy âm thầm quan sát hành động của Tô gia, càng nhìn
hắn càng thấy thất vọng. Tô gia ít nhiều gì cũng là Kim Đan thế lực vậy mà
nhân mạch thật sự . . . yếu ớt không tả nổi.

Tại sao lại yếu? Đáp án chính là vì những kẻ truy đuổi kia toàn là Luyện Khí
cảnh sơ, trung kỳ là chính nhưng không đơn giản chỉ có mỗi như thế. Bản thân
Khương Hy sống hơn ngàn năm, hắn đương nhiên hiểu rõ luật chơi mà Dạ Ma đặt
ra, Tô gia dù có thêm mười cái mạng nữa cũng không dám cử tu sĩ trên Luyện Khí
cảnh hậu kỳ đi bắt hắn.

Luật chơi của Dạ Ma rất đơn giản, đầu tiên, mục tiêu bắt buộc phải là tu sĩ,
Dạ Ma không có hứng thú đi ám sát người bình thường dù cho giá có cao đến mấy.
Thứ hai, sát thủ có tu vi không được quá hai tiểu cảnh so với mục tiêu được
chỉ định.

Điều đó cũng có nghĩa là nếu bên mục tiêu thoát nạn rồi truy sát ngược lại thì
người truy sát cũng không được vượt quá hai tiểu cảnh so với sát thủ. Nếu cả
gan cho tu sĩ mạnh hơn đi truy sát sát thủ của Dạ Ma thì kết cục không cần nói
phải biết. Tên sát thủ kia chắc chắn chết, còn bên truy sát phải đối mặt với
thảm họa máu chảy thành sông.

Ứng vào trường hợp của Khương Hy thì Tô Chiến chỉ là Luyện Khí cảnh tầng bốn,
sát thủ được phái đi cao lắm là Luyện Khí cảnh tầng sáu. Và Tô gia nếu muốn
giết ngược lại nhiều lắm chỉ có thể phái tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng tám mà
thôi.

Nhưng đằng này, những người đi truy sát Khương Hy chỉ có Luyện Khí cảnh tầng
sáu là cùng, đến tu sĩ Luyện Khí cảnh hậu kỳ như thư sinh hắn gặp lúc trước
cũng không thấy xuất hiện. Tình huống như thế này tính ra tương đối kỳ dị
nhưng ngẫm một hồi, Khương Hy thầm nghĩ:

“Xem ra lời đồn có vài phần đúng”

Lời đồn là thứ không nên tin nhất trên đời nhưng không phải lời đồn nào cũng
hoàn toàn là bịa đặt, ít nhất là về lực lượng của Nguyệt Hải Tứ Đại thế gia.

Theo chiều lịch sử của các đại thế gia Nguyệt Hải Thành thì trừ Lý gia ra, cả
ba nhà còn lại đều đã từng đối mặt với thời kỳ giáp hạt.

Đầu tiên phải kể đến Thẩm gia, lực lượng Luyện Khí cảnh của Thẩm gia là mỏng
nhất tại Nguyệt Hải Thành, điều đó cũng giải thích cho việc gia nhân hầu hạ
Hiên Minh ngày trước là phàm nhân mà không phải tu sĩ. Nhưng ngược lại, lực
lượng Trúc Cơ cảnh lại hùng hậu đến mức vượt qua Lý gia.

Thứ hai là Tô gia cùng Tưởng gia, hai nhà này mạnh nhất là mặt kinh thương, tự
nhiên không hẹn mà gặp kỳ giáp hạt cùng lúc. Đó là hai nhà này khuyết thiếu
cao thủ Luyện Khí cảnh hậu kỳ và đỉnh phong.

Khương Hy không rõ lý do gì dẫn đến tình trạng của hai nhà Tô, Tưởng nhưng
Thẩm gia hắn lại rõ ràng bởi Hiên Minh đã chính miệng xác nhận với hắn rồi. Kỳ
giáp hạt của Thẩm gia là do nội loạn mà, hơn nữa mẫu thân của hắn cũng qua đời
trong giai đoạn đó.

Nội loạn qua, đại lượng Luyện Khí cảnh của Thẩm gia chết sạch, những người may
mắn còn sống thì phá cảnh vào Trúc Cơ. Tu sĩ Trúc Cơ giai đoạn đó thì tu vi
mạnh mẽ bước thêm một bước dài.

Nói trắng ra, sau nội loạn, Thẩm gia thâm hụt về lượng nhưng mạnh mẽ tăng
trưởng về chất.

Nhìn nhận lại thì Khương hy cũng xem như gặp may, may mắn nhiệm vụ của hắn là
tại Tô gia chứ nếu nằm tại Thẩm gia thì quả thực rất nhàn hạ. Nhưng là nhàn hạ
trong lo sợ a.

Bản thân hắn hiện tại còn nhỏ yếu, tu sĩ Trúc Cơ đương nhiên không thế xuất
thủ nhưng có thừa lực phát giác ra hắn. Thử tưởng tượng hàng chục con mắt nhìn
chằm chằm vào hắn giết tộc nhân của mình mà không thể làm gì xem, một khi hắn
đột phá đến Luyện Khí đỉnh phong thì chỉ có nước chạy chối chết.

. ..

. ..

Qua một đoạn thời gian, Khương Hy cũng gần tiếp cận đến lối thoát rồi. Đoạn
đường này xem như dễ đi, hắn thầm thở ra một hơi ảo não. Đột nhiên, ánh mắt
hắn lóe lên tinh quang rồi vận lực xuống chân mà bật sang một bên.

“Rầm”

Chỗ ban đầu hắn đứng liền bị cái gì đó mạnh mẽ đập nứt ra. Nhìn kỹ lại thì đó
là một thân ảnh phi thường cường tráng, làn da đỏ ửng lên như thép nung. Dưới
trời mưa bão, mắt thường còn có thể nhìn thấy được khói trắng bốc lên từ đó.

Trông vậy, đằng sau lớp thiết diện, Khương Hy liền nhếch mép, ánh mắt hắn
chuyển về trạng thái an tĩnh như bình thường. Hắn vừa làm ra một việc chọc
thủng trời tại Tô gia mà không ai có thể tìm ra được hắn thì như thế . . . quá
vô vị.

Làm sát thủ mà trông mong mình bị phát hiện thì e rằng tại Huyền Đô Đại Lục
cũng có không mấy người như Khương Hy. Kỳ thực cũng không phải là vì hắn muốn
thế mà nếu cứ thế rời đi thì quá phí phạm.

Trước đó hắn đến Thanh Ngư phòng chậm là vì phải bố trí thủ đoạn đào mạng ngay
tại trong Tô gia. Nếu hắn rời đi mà không dùng thì đâm ra trong tương lai,
‘thứ đó’ cũng vô dụng a.

May mắn thay, có người phát hiện ra được hắn rồi, hơn nữa lại còn là người
quen. Theo trí nhớ một đoạn thời gian trước của hắn thì có lẽ kẻ trước mặt này
là họ Chu trong miệng thư sinh.

Đúng vậy, người đến chính là ngoại luyện trung niên dạo đợt trước gây hấn cùng
Khương Hy tại Bắc Thành. Dáng vẻ bây giờ của hắn so với ngày đó còn khoa
trương hơn, xem chừng là dốc hết bản sự ra rồi.

Khương Hy khẽ cười mở miệng, một giọng nói không biết nam hay nữ từ trong
thiết diện bỗng vang ra:

“Luyện Khí tầng sáu đỉnh phong . . . n, không tệ”

Ngoại luyện trung niên nhân nghe vậy liền phẫn nộ quát:

“Tặc tử, giết thiếu gia xong còn muốn chạy, để ta xem ngươi chạy đi đâu”

Lời vừa ra, ngoại luyện trung niên nhân liền lao thẳng đến Khương Hy mà xuất
một quyền, nhiệt lực kinh thiên tỏa ra. Khương Hy thấy vậy ngay tức khắc điểm
nhẹ một chân nhảy về hướng trung niên nhân rồi xoay một vòng trên không trung,
vừa vặn tránh được một quyền kia. Sau đó hắn liền xuất một chưởng vỗ xuống tấm
lưng trần kia.

Một quyền kinh thiên kia không trúng Khương Hy liền phá hủy luôn hàng cây sau
lưng hắn. Ngoại luyện trung niên nhân cũng phát hiện ra Khương Hy xuất thủ
nhưng lại không hề tránh, ngược lại hắn khẽ nhếch miệng rồi gồng người lại,
linh lực toàn thân bành trướng mà phòng thủ.

Ở tình huống khác, ngoại luyện trung niên nhân làm vậy là đúng nhưng tiếc cho
hắn, một chưởng kia là Dâm Hoan Sinh Ái Sắc . . . là một chưởng toàn lực.

Một chưởng vỗ xuống, xương sống trung niên nhân liền kêu ‘răng rắc’, toàn thân
hắn ngay lập tức đập thẳng xuống sàn, miệng trào máu tươi, ánh mắt khó thể tin
được.

Khương Hy nhếch miệng rồi nhanh chóng xuất thêm một chưởng nữa nhắm thẳng vào
đầu ngoại luyện trung niên nhân. Xương sọ liền vỡ nát, máu bắn tứ tung ra xung
quanh, ngoại luyện trung niên nhân bỏ mình.

Thực lực của ngoại luyện trung niên nhân vốn dĩ không tồi nhưng hắn lại phạm
phải hai sai lầm chết người. Thứ nhất là quá ỷ lại vào phòng ngự của bản thân,
thứ hai là đưa lưng về phía đối thủ mà mình không hiểu.

Nếu một chưởng kia của Khương Hy thuần về pháp lực thì ngoại luyện trung niên
nhân có năm thành chống đỡ nhưng Tam Dục bản chất là tinh thần công pháp, mỗi
một đòn công kích của nó đều là sự kết hợp giữa pháp lực cùng linh thức.

Khi đối đầu với những công kích dạng như thế, đối phương ngoại trừ pháp lực
hùng hậu ra còn phải sở hữu thêm linh thức cực cường nữa thì mới có thể đối
phó được. Trong trường hợp của ngoại luyện trung niên nhân, linh thức của hắn
quá yếu.

Hạ gục ngoại luyện trung niên nhân không được bao lâu, Khương Hy liền ngẩng
đầu lên nhìn về hướng nào đó mà nhếch miệng, hai tay hắn ngay lập tức bắt ấn,
miệng khẽ niệm chú ngữ.

Trận chiến giữa Khương Hy cùng ngoại luyện trung niên nhân diễn ra rất nhanh
nhưng thanh thế cực kỳ khoa trương. Thậm chí, Khương Hy còn không xem đây là
trận chiến nữa nhưng ngoại luyện trung niên nhân trước khi chết còn làm ra
được vài chuyện có ích, đó là thu hút sự chú ý.

Quả nhiên, nhân thủ Tô gia ngay tức khắc liền phát hiện ra Khương Hy, bọn
chúng không cần suy nghĩ nhiều mà đồng loạt ập đến xuất thủ tấn công hắn nhưng
giữa lúc này, dị biến phát sinh.

Không rõ vì điều gì mà đòn tấn công của bọn chúng bị đình chỉ hay nói trắng ra
biến mất. Tiếp theo đó, mặt đất liền phát sáng lên, quang mang cực thịnh, đám
tu sĩ Tô gia ngay tức khắc liền lấy tay che mắt mình lại. Nếu có kẻ mạo hiểm
mà quan sát thì sẽ thấy trung tâm của vùng sáng đó chính là phù văn.

Quang mang càng ngày càng thịnh rồi đột nhiên chỗ đứng của bọn chúng đột nhiên
nổ tung, huyết nhục văng ra tứ phía. Quang mang qua đi, trong không khí chỉ
còn tồn đọng lại vài tia tĩnh điện, còn Khương Hy . . . thì đã biến mất.

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #88