Người đăng: VeHuyenHy
Như dự kiến, Khương Hy cùng Hiên Minh làm một giấc thẳng đến chiều hôm sau.
Chuyện này đã khiến cho Điền đại phu lo lắng không thôi, lão cứ ngỡ là hai
người gặp phải chuyện gì đó không ổn cho đến khi lão bắt mạch.
Kết quả cho thấy mạch tượng ổn định, khí huyết điều hòa, nhịp thở đều đặn, lão
mới xác nhận rằng bọn họ đích thực là đang ngủ mà nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lão không rõ vì nguyên nhân gì cả hai lại ngủ lâu đến như vậy, hơn nữa còn
đang ở trong tình trạng rất ngon giấc. Nhưng lão cũng không quản là bao, hai
người bọn hắn không sao là tốt rồi.
Cuối cùng, lão không lựa chọn đánh thức mà để yên cho hai người ngủ tiếp, mọi
việc hôm nay đành phải đổ hết lên đầu Lân vậy. Khi nhận được tin này, Lân như
sét đánh bên tai mà ai oán không thôi.
Ngày đó trôi qua một cách nhạt nhẽo như vậy đấy.
Sau đó vài hôm, mọi chuyện lại trở về với quỹ đạo như cũ, Khương Hy vẫn là y
sư, Hiên Minh vẫn là phụ tá và Lân vẫn là gia nhân.
Mua thu đến, dược liệu trong kho của Điền y quán cũng dần dần hết đi, nhất là
linh dược. Từ ngày Điền đại phu giao cho hắn tấm lệnh bài kia, lão cũng mặc
định luôn hắn là người tiếp quản nhiệm vụ trông coi linh dược luôn rồi. Dược
hết thì Khương Hy tất nhiên phải đi mua.
Mà mua thì đương nhiên phải đến Tây Thành rồi. Đối với hắn, Tây Thành mang một
ý nghĩa khó mà nói rõ được, bởi nơi đó đem lại cho hắn một cảm giác rất thân
thuộc, rất gần gũi, hắn tự nhiên luôn muốn quay lại lần nữa. Mặt khác, theo
thông tin từ Dạ Ma, Hạo Nhiên Thư Viện đã có hành động rồi.
Hạo Nhiên Thư Viện là một trong số Thập đại chính phái hiện nay của Huyền Đô
Đại Lục, nói về lịch sử thì độ trường tồn của nó không hề dưới Cổ Linh Môn,
Cửu Tiêu Tông hai đại quái vật này.
Thậm chí, Khương Hy còn đánh giá Hạo Nhiên Thư Viện cao hơn hai nhà kia bởi
Tam Đại Hoàng Triều được lập nên chính là từ ý kiến của Hạo Nhiên Thư Viện.
Tại Huyền Đô Đại Lục, đa phần phàm nhân sẽ không rõ sự hiện diện của Thập đại
chính phái, không rõ sự hiện diện của Cổ Linh Môn, Cửu Tiêu Tông nhưng Hạo
Nhiên Thư Viện thì ai ai cũng biết, ai ai cũng tường.
Hạo Nhiên Thư Viện lấy nho đạo làm gốc, tu chính là Hạo Nhiên chính khí, là
nơi thánh địa nho học của toàn bộ Đại Lục. Hầu hết các đại quan của Tam Đại
Hoàng Triều đều học tập từ nơi này mà ra.
Hạo Nhiên Thư Viện về thực lực có thể không cường đại nhất nhưng nói về lực
hiệu triệu cùng sức ảnh hưởng thì trong Thập đại chính phái, không ai dám vỗ
ngực tự xưng vượt qua Hạo Nhiên được.
Vậy nên sự kiện Hạo Nhiên chiêu sinh lần này phi thường trọng điểm, so với
việc Nguyệt Hải Thành chủ bế tử quan cũng không kém. Khương Hy đương nhiên
không thể bỏ qua lần này rồi, hắn thiếu khuyết hiện tại chính là thông tin, mà
thông tin này chỉ có Tây Thành mới có được.
. ..
. ..
Tại Trầm Thiên Bảo Lâu.
“Khương công tử, ngài đến rồi”, thanh âm nhẹ nhàng vui vẻ bỗng nhiên vang lên.
Khương Hy bất giác mà nhìn về hướng phát ra, người nói là một thiếu nữ, không
ai khác chính là Na Lan. Nhìn thấy nàng, Khương Hy cũng khẽ gật đầu xem như
chào hỏi, hắn nói:
“Na Lan cô nương, lại gặp nhau rồi”
Na Lan cười duyên đáp:
“Khương công tử quá lời, ngài đến tiểu nữ còn mừng không kịp”
Sau đó, đột nhiên ánh mắt nàng di chuyển về phía sau Khương Hy mà giật mình.
Bởi đằng sau đó là một người mà nàng không rõ là thiếu niên hay thanh niên
nữa, nhưng người đó thật sự không kém Khương Hy.
Thân cao thẳng tắp, dung mạo anh khí, ánh mắt hữu thần. Đây không phải tuyệt
thế nam nhân thì còn là gì. Nàng liền ngốc trệ ra mà nhìn
Khương Hy tự nhiên nhìn ra biểu hiện của nàng, hắn liền cười nhẹ một tiếng mà
nói:
“Giới thiệu với Na Lan cô nương, vị này là biểu huynh của ta, huynh ấy họ
Hiên”
Nghe vậy, Na Lan liền giật mình nhưng nghĩ kỹ lại mà nói, dung mạo cả hai rất
tương xứng nhau, tự nhiên huyết mạch sẽ không phải quá xa. Sau đó, nàng liền
nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt lại mà đáp:
“Thật có lỗi, thật có lỗi. Tiểu nữ xin ra mắt Hiên công tử”
Hiên Minh nghe vậy, sắc mặt không hề thay đổi mà gật nhẹ đầu một cái. Thấy
vậy, Na Lan cũng không biết nói sao nhưng tác phong của nàng rất chuyên
nghiệp, nàng liền nhìn qua Khương Hy nói ra:
“Không biết hôm nay Khương công tử muốn mua gì đây?”
Khương Hy bật cười đáp:
“Na Lan cô nương nhanh trí, ta đến đây hôm nay đúng là có thứ cần mua”
Nói xong, hắn liền lấy một mảnh giấy từ trong tay áo mà đưa cho nàng. Nàng
liền tiếp nhận mà xem qua một lượt, nhờ có kinh nghiệm từ lần trước mà lần này
nàng cũng không quá ngạc nhiên là bao.
Xem xong, nàng gấp gọn gàng mảnh giấy lại với nhau rồi đáp:
“Tiểu nữ đã rõ, số linh dược này tiểu nữ sẽ cho người chuẩn bị ngay. Không
biết hai vị công tử còn cần gì nữa không?”
Nghe vậy, Khương Hy liền liếc sang nhìn Hiên Minh một chút, rồi hắn nghĩ nghĩ
đến cái gì đó mà nói ra:
“Bọn ta muốn mua một ít pháp khí”
Trong chốc lát, ánh mắt Na Lan liền lóe lên một tia tinh quang, nàng cung kính
gật đầu đáp lại:
“Tiểu nữ đã hiểu, mời hai vị công tử theo tiểu nữ”
Khương Hy xua tay nói ra:
“Ta đã biết chỗ rồi, Na Lan cô nương đi sắp xếp chỗ linh dược đó trước đi, bọn
ta còn tính sẽ đi xem một vòng”
Na Lan hiểu ý gật đầu cười đáp:
“Vậy tiểu nữ không làm phiền hai vị công tử nữa”
Nói xong, nàng liền lui ra. Khương Hy cùng Hiên Minh nhìn nhau một chút rồi
gật đầu mà tiến về chỗ bày pháp khí. Hiện nay, Khương Hy đã gia nhập Dạ Ma,
sớm thôi hắn sẽ nhận được nhiệm vụ đầu tiên, khi đó hắn không có pháp khí
không được.
Còn Hiên Minh, hắn căn bản là một tên nghèo kiết xác. Khương Hy thật không
hiểu nổi là do lòng tự trọng quá cao hay là do hắn quá ngốc mà lúc rời Thẩm
gia, hắn lại không mang theo bất kỳ thứ gì cả. Đâm ra bây giờ cái gì cũng
thiếu, cái gì cũng không có mà dùng.
Hạo Nhiên chiêu sinh sắp tới kiểu gì cũng sẽ có một đợt tranh phong giữa các
tu sĩ trẻ tuổi với nhau, Hiên Minh có pháp khí hỗ trợ thì phần thắng đương
nhiên cao hơn một phần.
. ..
Đứng trước gian hàng pháp khí sừng sững thế này, Hiên Minh không khỏi kiểm
soát được sắc mặt của mình mà há hốc. Cảnh này liền khiến Khương Hy khó hiểu
không thôi, hắn nhỏ tiếng nói:
“Ngươi chưa từng thấy bao giờ?”
Hiên Minh nghiêng đầu sang nhỏ tiếng đáp lại:
“Ngày trước ta có đến Bảo Lâu của gia tộc nhưng chỉ nhìn đan dược là chính.
Pháp khí lúc đó ta không để tâm mấy”
Nghe vậy, Khương Hy liền nhỏ tiếng ‘ồ’ một cái, gật gật đầu xem như đã hiểu.
Bề ngoài là vậy nhưng bên trong thì hắn liền ngạc nhiên không thôi, bởi thật
khó mà để đánh giá một con người qua vẻ bề ngoài.
Lấy kinh nghiệm sống hơn ngàn năm của hắn mà nói, loại thiếu gia như Hiên Minh
quả thực rất hiếm có, thậm chí đến con cái dòng chính của Huyền Đô tứ đại thế
gia cũng chưa chắc đã so được.
Những vị thiếu gia, tiểu thư kia chỉ cần trong nhà có một Bảo Lâu đủ lớn thôi
thì thể nào cũng sẽ kiếm cớ khoe mẽ ra bên ngoài thôi. Trong ký ức của ‘Khương
Hy’ thì Hiên Minh ngày trước mặt dù bại hoại, trụy lạc đến đâu đi nữa thì hắn
cũng chưa từng khoe khoang gia thế của mình bao giờ cả.
Ngặt nỗi thời điểm đó các cô nương của kỹ viện và nữ nhân Nguyệt Hải Thành
nghe danh hắn liền mặc định là ‘bại hoại Thẩm gia đến rồi’, hành động ưu tiên
khi ấy chỉ có tránh đi mà thôi, ai sẽ để ý đến hành vi khoe khoang của hắn ra
sao chứ.
Thậm chí đến Khương Hy cũng phải nhờ tình huống như bây giờ mới có thể ngẫm
lại đoạn thời gian trước như thế nào rồi mới nói được.
Nghĩ đến đó, đột nhiên hắn khẽ nhỏ tiếng mà bật cười. Hiên Minh khó hiểu mà
nhìn hắn, nói ra:
“Đệ cười cái gì vậy?”
Đệ?
Ánh mắt Khương Hy hơi mở mà nghi hoặc nhưng rất nhanh hắn liền hiểu tình huống
thế nào bởi Na Lan đến rồi.
Tại Điền y quán, Hiên Minh và Khương Hy trên danh nghĩa sẽ là họ hàng với
nhau, Hiên Minh là biểu huynh, Khương Hy là biểu đệ. Hiên Minh vì cha mẹ đột
ngột qua đời không nơi nương tựa liền chuyển đến Nguyệt Hải Thành sống cùng họ
hàng, nào ngờ họ hàng từ lâu đã chuyển đi nơi khác. Hắn chỉ còn mỗi biểu đệ
này mà thôi.
Chuyện nghe qua thì phi thường trắc trở, phi thường cảm động và cũng phi
thường hợp lý. Ở một góc độ nào đó mà nói, cả hai người đều rất điển trai,
chưa kể Khương Hy còn cố tình điều chỉnh lớp dịch dung của Hiên Minh sao cho
có nét giống với nữa. Người khác tự nhiên sẽ mắc bẫy câu chuyện gia đình kia
ngay.
Tuy quan hệ mặt ngoài là vậy nhưng khi chỉ còn nội mấy người của Điền y quán
thì hai người liền trắng trợn mà gọi thẳng tên nhau ra. Hiên Minh gọi hắn là
Hy, hắn gọi lại chính là Minh.
Hai người bọn hắn lựa chọn việc gọi nhau như vậy cũng là vì loại hình xưng hô
khác quá mức không tự nhiên. Chỉ cần tưởng tượng cảnh hai người xưng huynh gọi
đệ với nhau thôi là đã đủ sởn hết cả gai ốc lên rồi.
Nhưng đó là chuyện nội bộ, còn bây giờ cả hai đang là đối ngoại, tự nhiên phải
diễn một cảnh huynh đệ với nhau rồi.
Khương Hy bất giác mà cười lên, nhìn Hiên Minh mà nói:
“Huynh dùng vũ khí nào thuận tay nhất?”
Nghe vậy, Hiên Minh liền rơi vào trầm mặc. Hắn thực chưa từng nghĩ qua vấn đề
này là bao, bởi hắn chỉ mới tu luyện được hơn một năm mà thôi. Hắn cũng chưa
từng tham gia vào các cuộc đối chiến bao giờ cả, duy chỉ có dạo gần đây là
hằng ngày đối luyện với Khương Hy mà thôi. Nhưng giữa hai người bọn hắn chỉ là
trần trụi tay đôi mà đối luyện.
Nên khi Khương Hy bảo hắn cùng đi Tây Thành, hắn liền giật mình không muốn đi.
Khó khăn lắm hắn mới có thể trốn ra được nơi đó, cớ gì lại phải quay trở về
chứ. Nhưng rất tiếc, kháng nghị của hắn bị Khương Hy bac bỏ.
Hôm nay hắn đến, mười phần chính là vì bị cưỡng chế.
Ngặt nỗi, khi Khương Hy hỏi đến vấn đề này . . . hắn cảm thấy quay về Tây
Thành cũng không uổng. Vì để đoạt được danh ngạch vào Hạo Nhiên Thư Viện, đến
thân phận Thẩm gia hắn cũng không cần, nên hắn phải chắc chắn được thực lực
của mình liệu có đoạt nổi bốn cái danh ngạch còn lại hay không.
Trên thực tế, Hiên Minh luôn luôn lo lắng về vấn đề này rất nhiều, linh căn
thiên phú của hắn chỉ là tam tạp linh căn, tư chất tầm thường, nếu nói về nổi
bật thì chỉ có dung mạo của hắn mà thôi. Nhưng tại tu chân giới, dung mạo nếu
không phải là nữ nhân thì chỉ là yếu tố được xếp sau cùng.
Với thiên phú đó, hắn khó mà kiếm được lợi thế nào trước những người khác. Hắn
biết Nguyệt Hải Thành cũng không phải là thiên hạ của một mình Phủ Thành chủ
cùng tứ đại thế gia mà còn có hàng chục gia tộc khác nữa.
Những gia tộc này đương nhiên người có tu vi cao nhất chính là Trúc Cơ cảnh
rồi nhưng Hiên Minh sẽ không vì thế mà xem thường. Hạo Nhiên chiêu sinh mười
năm một lần, đừng nói là bọn hắn, thậm chí toàn Đại Lục cũng phải trông chờ
xem kết quả thế nào.
Hắn dám chắc một điều rằng những gia tộc kia sẽ dồn hết tài nguyên vào mà bồi
dưỡng cho các đệ tử tinh anh của gia tộc. Nếu là trước đây, hắn tự nhiên không
ngán vì gia thế của hắn hơn hẳn nhưng bây giờ hắn lại bị hạn chế đi rất nhiều.
Vậy nên, có thêm pháp khí liền nắm chắc hơn rất nhiều, ít nhất cũng có thể
tăng thực lực lên một đoạn trong thời gian ngắn.
Vấn đề này can hệ trọng đại, Hiên Minh liền trầm mặc rất lâu, thời gian dài
đến mức mà bản thân Khương Hy đã chọn được vũ khí cho mình rồi, hắn nhìn sang
Na Lan mà nói:
“Na Lan cô nương, cô cho ta xem qua mấy loại bút họa pháp khí đi”
Nghe vậy, Na Lan cũng không ngoài ý muốn. Chuyện Khương Hy là người cung ứng
Hồi Mệnh phù dạo trước nàng đương nhiên là biết, lúc đó hai người họ còn ở
chung một phòng mà. Không rõ vì lý do gì mà Trầm Thiên Lâu chủ lại để cho nàng
được biết nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng nói lên được Na Lan đáng giá tin tưởng
đến bực nào.
Khương Hy thân là Phù sư, dùng bút họa làm vũ khí đương nhiên là chuyện bình
thường. Nàng liền suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Bẩm Khương công tử, bút họa pháp khí Trầm Thiên Bảo Lâu chúng ta đương nhiên
có, chỉ là số lượng không nhiều, khoảng tầm ba cái, hi vọng công tử không chê”
Khương Hy gật đầu, tựa hồ rất hài lòng với câu trả lời, hắn đáp:
“Không sao, ba là nhiều rồi”
Na Lan liền vui vẻ, vừa rồi nàng còn có hơi lo sẽ làm Khương Hy không hài
lòng. Chuyện hắn đến đây hôm nay nàng cũng đã báo lên cho Phùng Quang Tiêu
rồi, lão liền bảo nàng phải phục vụ hắn thật chu đáo, không được xảy ra bất kỳ
sai sót nào cả.
Không cần Phùng Quang Tiêu nhắc nhở, nàng tự nhiên sẽ tận tâm với Khương Hy vì
nàng vẫn đang mắc nợ hắn, mà có nợ thì phải trả, đó là đạo lý làm người của
nàng.
Sau đó nàng nhanh chóng mà chỉ về ba cây bút họa pháp khí được treo lên một
cái giá bút bằng gỗ thượng hạng rồi nói ra:
“Khương công tử, đây là ba loại bút họa pháp khí của Bảo Lâu. Cái đầu tiên mà
ngài thấy đây gọi là Minh Kim Bút . . ."
Minh Kim Bút là hạ phẩm pháp khí với vẻ ngoài rất chói mắt, thân bút màu vàng
óng ánh, được trang trí bằng họa tiết rất kỹ lưỡng, ngòi bút mềm mại, đi nét
rất nhẹ nhàng. Nhìn qua thì đúng là rất sang trọng, rất quý phái nhưng Khương
Hy không thích.
Minh Kim Bút đẹp thì đẹp thật nhưng khả năng tiếp dẫn linh khí lại không ổn,
thân bút có quá nhiều họa tiết, vô tình làm tản đi hướng lưu chuyển của linh
khí, phù họa ra sẽ không hoàn hảo. Chưa kể Minh Kim Bút dùng thuận lợi nhất
chỉ mỗi mình Kim linh khí mà thôi.
Bút này không hợp với hắn.
Giới thiệu xong Minh Kim Bút, Na Lan liền nhìn hắn cười một chút rồi chuyển
sang cây thứ hai.
Cây thứ hai gọi là Trường Thụ Bút, cũng là hạ phẩm pháp khí. Khác với cây
trước, Trường Thụ Bút nhìn đơn giản hơn, thân bút được làm từ một loại linh
mộc có tên gọi là Trường Thụ. Đầu bút không mềm mại như Minh Kim Bút nhưng có
bản to, chuyên trị được các loại phù văn có nét chấm phá đầy uy lực.
Nhìn chung cũng là một loại không tệ nhưng vẫn không lọt vào mắt Khương Hy.
Bởi Trường Thụ Bút được làm ra phục vụ cho mỗi mình Mộc, Thổ linh khí mà thôi.
Mộc linh khí hắn có nhưng Thổ thì lại không.
Thấy Khương Hy một lần nữa lại lắc đầu, Na Lan liền hít vào một hơi thật sâu,
cẩn trọng suy nghĩ xem cây bút cuối cùng này nên nói như thế nào. Một lát sau,
nàng cười nói ra:
"Khương công tử, cây bút cuối cùng này kỳ thực tài liệu không được như hai
loại trước, nó chỉ là một cây chuẩn pháp khí mà thôi. Nhưng tiểu nữ đảm bảo
hiệu lực của nó không thua gì hai cái trước"
Nghe vậy, Khương Hy có chút hứng thú mà đáp:
“Vậy phiền Na Lan cô nương”
Na Lan đưa tay lên che miệng khẽ cười duyên mà nói:
“Khương công tử khách khí, cây bút cuối cùng này có tên gọi là Hắc Trúc Bút.
Thân bút được làm từ Thiết Trúc trứ danh của phương nam, so về thẩm mỹ thì kém
xa hai loại trước nhưng tiểu nữ đảm bảo, so về độ bền, Hắc Trúc Bút liền hơn.
Còn ngòi bút được luyện chế từ lông của yêu thú Tuyết Hùng của Bắc Nguyên,
Tuyết Hùng nổi danh là vì bộ lông mềm mượt của nó. Vậy nên bút đi nét rất mềm
mại, đặc biệt có thể họa được rất nhiều loại phù văn khác nhau. Chỉ có điều .
. .”
“Chỉ có điều?”, nhận ra nàng đột nhiên ngừng lại, Khương Hy có hơi nhướng mày
mà nói
Na Lan có chút ấp úng đáp lại:
“Chỉ có điều loài Tuyết Hùng được dùng cho Hắc Trúc Bút này lại là loài . . .
lai tạp nên hiệu quả lúc họa phù có hơi chút kém so với dự tính”
Nghe vậy, Khương Hy liền nhỏ tiếng mà bật cười, hắn nói ra:
“Na Lan cô nương, cô nói vậy thì làm sao buôn bán đây”
Bị chỉ đích ra, Na Lan tự nhiên có chút xấu hổ, nàng nhìn hắn một chút rồi
nói:
“Khương đại phu thứ lỗi, vì ngài là khách quý nên tiểu nữ . . . không muốn nói
dối ngài”
Khương Hy khẽ ‘ồ’ lên một tiếng ngạc nhiên, hắn không nghĩ đến Na Lan lại có
một mặt như thế này, hắn liền gật đầu hài lòng, xem như lần trước không nhìn
sai người.
Hắn đưa tay lên chống cằm, trầm mặc một chút rồi cầm lấy Hắc Trúc Bút, giả
tưởng mà họa phù trong không khí. Một lát sau, hắn âm thầm mà gật đầu hài
lòng, bút cầm rất vừa tay, họa cũng rất đơn giản, không cần phải tốn nhiều sức
để cầm.
Sau đó Khương Hy nghĩ nghĩ đến cái gì đó mà thử vận linh lực cùng linh thức
lên mà họa ra một đạo phù văn. Hắn không sử dụng mực vì hắn không phải là họa
phù lục, hắn họa chính là một đạo phù văn sử dụng trực tiếp.
Phù văn họa xong, thủy linh khí từ trong không khí liền bắt đầu tích tụ lại mà
tạo thành nước, nước hình thành liền hóa thành một chữ Thủy trong suốt rất đẹp
mắt.
Na Lan liền ngạc nhiên mà mê mẫn không thôi, nàng chưa từng thấy loại phù nào
như thế này cả. Nhưng chữ Thủy này tồn tại không được bao lâu liền rơi xuống
sàn mà làm ướt một mảng nhỏ.
Ánh mắt Khương Hy có chút hơi mở, hắn liền nghĩ đến cái gì đó mà ngay lập tức
vận linh thức lên và tra xét Hắc Trúc Bút.
Không bao lâu sau, khóe miệng của hắn bất giác cong lên, hắn nhìn Na Lan mà
nói:
“Na Lan cô nương, Hắc Trúc Bút này . . . ta lấy”
. ..
. . .