Người đăng: VeHuyenHy
Tâm cảnh là một thứ mơ hồ, người ta có thể gọi thẳng tên ra nhưng lại không
cách nào có thể giải thích rõ ràng được.
Đối với phàm nhân, tâm cảnh không đóng quá nhiều quan trọng bởi phàm nhân căn
bản là bị cuốn hút bởi hồng trần, bởi ngoại vật mà không thể nào đạt đến bốn
chữ ‘siêu thoát thế tục’ được.
Nhưng tu sĩ thì khác, khác nhiều lắm, hồng trần không có mấy thứ có thể dao
động được họ. Từ đó liền sinh ra cái được gọi là tâm cảnh.
Tâm cảnh chính là chỉ góc nhìn của tu sĩ đối với thế giới này. Tâm cảnh càng
cao, tầm nhìn cũng càng cao, liên hệ với hồng trần ngoại vật cũng càng ít đi,
thất tình lục dục cũng dần nhạt đi.
Vậy nên phàm nhân thường sùng bái tu sĩ mà tụng xưng ‘tiên nhân tại thượng,
siêu thoát thế tục’. Vong tình tại thượng cũng vì thế mà ra.
Khương Hy nghĩ kỹ lại thì nhận ra một điều rằng hắn nán lại trần thế rất lâu,
ngoại vật cuốn thân ngày càng nhiều, nhân quả đeo đuổi lại không dứt. Tâm cảnh
Nguyên Anh của hắn . . . sụp đổ cũng là lẽ đương nhiên.
Trên thực tế, tâm cảnh mất đi cũng không phải là thứ khiến hắn phiền muộn
nhất, mà là nguyên nhân dẫn ra nó. Tâm cảnh mất cũng có nghĩa là tâm không
tịnh. Tâm không tịnh cũng đồng nghĩa với đạo tâm không kiên.
Khương Hy chưa từng nghĩ đến chuyện hắn có kiên định với việc tu đạo hay không
nữa, hắn tu không phải vì cầu trường sinh, hắn tu là bởi vì sợ chết.
Nghe thì hơi vô lý, hai ý đó nhìn chung thì đúng là rất giống nhau nhưng với
Khương Hy thì không phải. Trường sinh không có nghĩa là sẽ sống mãi mãi,
trường sinh rồi cũng sẽ có một ngày mà chết đi.
Khương Hy sợ chính là ở đó, bởi vậy hắn mới tu tiên.
Nhưng tình huống hiện tại của hắn lại cho thấy rằng hắn không kiên định với
việc ‘sợ chết’ là bao. Nếu hắn đã kiên định với cái ý ‘sợ chết’ đó thì tâm
cảnh của hắn đã không rơi rồi.
Càng nghĩ, hắn lại càng thấy mịt mù, hắn không hiểu bản thân mình không kiên ở
chỗ nào. Đầu óc hắn cứ vậy mà rối tung rối mù hết cả lên.
Hắn đưa hai tay lên ôm đầu, nằm lăn qua lăn lại tựa chừng rất thống khổ vậy.
Không thống khổ về thể xác nhưng lại thống khổ về mặt tinh thần.
Khương Hy không biết rằng, lúc hắn đang tự ‘giằng xé’ chính mình thì ngoài kia
cũng đang có người đứng nhìn hắn.
Người đó là Hiên Minh.
Sau khi dọn dẹp và đưa tiễn Chiêu Hồng Nan xong, hắn tự nhiên không còn việc
khác để làm nữa. Khách nhân vào thời điểm này hẳn là sẽ không đến nữa, hôm nay
sự việc diễn ra quá nhiều, dân chúng ngoài kia có khi đã bị dọa sợ một phen
rồi. Vậy nên Điền y quán tạm thời sẽ khá yên tĩnh.
Điền đại phu cùng Lân đến giờ vẫn chưa về, Điền y quán tự nhiên còn lại hai
người, mà còn là hai người thấu hiểu nhau nhất.
Hiên Minh ở góc độ khác thì không thể gọi là hiểu Khương Hy nhưng nếu tính ở
góc độ tu tiên thì lại khác. Hằng ngày, hắn tu luyện bằng cách đối luyện với
Khương Hy, tự nhiên hiểu Khương Hy mạnh đến cỡ nào, tâm tư lãnh đạm ra sao.
Thậm chí, hắn còn biết được linh thức của Khương Hy . . . bao phủ được từng
nào nữa kia.
Theo hiểu biết của hắn, Khương Hy dù có khúc mắc đến đâu đi nữa thì cũng tuyệt
đối sẽ không bỏ phòng ngự linh thức xuống. Đây cũng chính là lý do mà người
tiếp xúc với hắn hằng ngày là Hiên Minh có thể tìm ra được sơ hở trong vùng
‘lãnh địa’ đó.
Hiên Minh có thể dám chắc một điều rằng, tu vi của Khương Hy không bằng hắn
nhưng thực lực lại kinh khủng đến mức không thể hình dung được, đặc biệt là
linh thức.
Linh thức của Khương Hy có thể bao phủ trong bán kính . . . mười mét.
Chuyện này nói ra ngoài tuyệt đối sẽ gây chấn động toàn Đại Lục bởi thiên sinh
linh thức không thể nào kinh khủng đến như vậy được. Nếu dùng tu vi Luyện Khí
tầng ba của một người sở hữu thiên sinh linh thức làm gốc thì nhiều lắm là phủ
đến bán kính năm mét là cùng.
Điểm đó không sai, Khương Hy nếu thật sự tu luyện bình thường, linh thức của
hắn chính là như vậy. Nhưng ai bảo hắn có tinh thần công pháp đây.
Tam Dục có tam thiên, Sắc Dục thiên có tam tầng mà hiện tại, Khương Hy đã đại
thành tầng thứ nhất rồi, ‘Hư vô sinh dâm’ hắn đã luyện thành công rồi. Linh
thức của hắn theo đó mà bành trướng ra một đoạn.
Cũng vì biết linh thức của hắn cường đại bực đó, Hiên Minh mới lựa chọn đứng
ngoài ‘lãnh địa’ mà quan sát, tránh cho việc nhiễu loạn tâm tình hắn bây giờ
Từ sau khi nhập Luyện Khí tầng bốn đến tận bây giờ, Hiên Minh vô tình phát
hiện ra được một điều rằng sức mạnh của của hắn đột ngột tăng mạnh không rõ lý
do. Hắn đã từng dự định đem chuyện này đi nói cho Khương Hy nhưng cuối cùng
hắn lại không hỏi.
Bởi hắn nhớ đến lời của phụ thân từng nói trước đây.
‘Đừng bao giờ tin vào người khác, nhất là tu sĩ’
Hiên Minh mặc dù tin Khương Hy nhưng có một số chuyện, có lẽ hắn cần phải nghĩ
lại.
Thực lực của hắn tăng mạnh cũng đồng nghĩa với ngũ quan của hắn ngày càng nhạy
bén hơn, nhất là thính giác. Bây giờ dù cách nhau xa hơn mười mét nhưng Hiên
Minh có thể nghe ra được tiếng loạt xoạt giãy giụa từ tấm đệm ở trên giường.
Chỉ dựa vào mỗi âm thanh thế này, hắn liền khó có thể đoán ra được chuyện gì
đang xảy ra. Hắn không dám xông thẳng vào kia bởi nếu thật không có chuyện gì
cả thì hắn xông vào lại có chút xấu hổ.
Mặc khác, Khương Hy đã bảo muốn ở một mình . . . Thế là hắn quyết định canh ở
ngoài, tránh để Điền đại phu cùng Lân trở về mà làm phiền.
. ..
. ..
Thời gian trôi qua, Điền đại phu cùng Lân cuối cùng cũng trở về, trên tay có
mang theo vài bọc lá thức ăn phát ra một mùi thơm lừng, nhìn sắc mặt hai người
bọn họ tựa hồ rất vui vẻ. Nhất là Lân, hắn cao hứng đến độ cười đến không thể
khép miệng lại được.
Hiên Minh dù đang ở sau hậu viện nhưng hắn đã nghe thấy thanh âm của Lân từ
lúc hai người đến ngay ngã tư rồi. Thế là hắn ngay lập tức chạy ra ngoài đón,
cốt yếu chính là ngăn không cho hai người họ vào trong
Thấy vậy, Điền đại phu liền nhíu mày lại mà nói:
“Đại họa tử, ngươi làm gì đấy?”
Điền đại phu gọi Hiên Minh là đại họa tử đơn giản là vì lão Hoàng gọi hắn như
thế. Chưa kể Hiên Minh ở Điền y quán cũng cần một cái tên, vừa vặn theo
‘truyền thống’, đã có đại nhãn tử, tiểu hắc tử thì thêm một đại họa tử cũng
không có ai nghi ngờ gì.
Nghe vậy, Hiên Minh liền đáp:
“Điền đại phu, hiện tại ngài không tiện vào trong đâu”
Lão không vui nói ra:
“Tại sao chứ?”
Hiên Minh nghe vậy liền có chút ấp úng mà đáp:
“Thì là . . .”
“Lão bá, người về rồi đấy à?”
Thanh âm từ trong nhà đột nhiên phát ra, Hiên Minh bất giác mà giật mình quay
lại xem. Thấy Khương Hy xuất hiện, Điền đại phu tự nhiên vui mừng mà nói:
“Ha ha ha, đại nhãn tử, để ta nói cho mà nghe”
Khương Hy nhìn lão cười đáp:
“Lão bá hôm nay lại gặp được chuyện gì vui rồi sao?
Điền đại phu càng cười vui vẻ hơn mà đáp:
“Đúng, đúng, là chuyện vui. Để ta nói ngươi nghe, hôm nay ta cùng tiểu hắc tử
đến Nam Thành để tham gia tửu chiến, ngươi đoán xem ai là người chiến thắng
nào?”
Nghe vậy, Khương Hy cười nói ra:
“Nhìn sắc mặt của người thì hẳn là thắng rồi đúng chứ?
Điền đại phu gật đầu nói:
“Không sai, đúng là ta thắng, hơn nữa còn là toàn thắng”
Khương Hy vui vẻ nói ra:
“Vậy thì không thể không chúc mừng lão bá rồi”
Điền đại phu cười càng vui vẻ, kéo hắn vào nhà mà kể chi tiết sự việc hơn.
Hiên Minh cả người cứng đờ không di chuyển, sắc mặt khó tin mà nhìn theo bóng
lưng Khương Hy. Hắn không ngờ rằng Khương Hy nhanh như vậy mà đã ra khỏi phòng
rồi.
Lân ở cạnh đó tự nhiên không biết chuyện, hắn nhìn Hiên Minh mà nói:
“Đại họa tử này, ngươi vừa rồi chặn Điền đại phu lại làm gì vậy?”
Nghe vậy, ánh mắt Hiên Minh liền chuyển sang vẻ bất thiện mà nhìn Lân rồi nói:
“Ngươi nói lại xem”
Lân cười lớn vỗ vỗ vai Hiên Minh mà nói:
“Ha ha ha, đại họa tử ngươi . . .”
“Rầm”
Hai chân Lân trong chốc lát liền rời khỏi mặt đất mà văng ra đằng xa, một tia
máu từ mũi hắn thuận thế mà tạo thành một cầu vồng nhỏ trông có chút hơi hãi.
Sau đó lưng hắn liền đập xuống đất mà kêu lên một tiếng đau đớn.
Hiên Minh hừ lạnh một cái mà nói:
“Nói năng cho cẩn thẩn”
Tiếp đó hắn quay lưng mà đi vào nhà, để lại Lân còn đang hoang mang trên mặt
đất. Lân chật vật mà ngồi dậy, hai tay bịt lấy mũi mình, ngăn không cho máu
chảy ra, hắn oán hận mà nói một câu:
“Mẹ nó, ta chỉ nói đùa thôi mà”
Hắn vốn dĩ thấy tình huống của Hiên Minh có chút thất thố, tựa hồ muốn đùa một
chút, nào ngờ lại ăn đắng đến thế này. Kỳ thực, không cần Lân ăn nói lung
tung, Hiên Minh cũng sẽ tìm cách mà đánh hắn một phen.
Trước đây, Hiên Minh từng có một cuộc nói chuyện riêng với Điền đại phu, lúc
đó lão đã nổi một trận lôi đình mà ra tay đánh hắn. Nhưng lão lại rất khôn,
biết rằng sức mình không thể đánh đau hắn được, thế là liền kêu Lân lại mà phụ
một tay.
Hiên Minh khi đó đang ở thế nhờ người, hắn tự nhiên không thể nào phản kháng
lại rồi. Mặt khác, hắn cũng không muốn để Khương Hy phải nhọc công, thế là
liền cắn răng mà chịu đựng.
Ngặt nỗi, Lân càng đánh lại càng hăng, ra đòn ngày càng một đau thêm. Đến Điền
đại phu cũng phải giật mình không thôi nhưng lão cũng không có ý định để cho .
. . Hiên Minh nhẹ đòn, Lân liền được thế mà ra sức đánh mạnh hơn nữa.
Kết qua, vết bầm tím trên người Hiên Minh ngày ấy chính là vì Lân mà ra. Hiên
Minh tha cho hắn mới là lạ.
. ..
Ăn tối xong, Điền đại phu lại tiếp tục kéo Khương Hy vào phòng mà trò chuyện
rất lâu. Cái tính nói nhiều của lão đúng là khó bỏ được, lão càng nói càng
phấn khích, kể từ chuyện linh tửu của lão được khen nhiều như thế nào, cho đến
chuyện kẻ khác phải nịnh nọt lão ra sao.
Tất tần tật những câu chuyện nhỏ xung quanh cuộc tửu chiến kia đều được lão kể
lại rất sinh động, rất chân thực, đến mức Khương Hy có thể tưởng tượng ra được
hắn đang ở đó mà quan chiến vậy.
Phải mãi cho đến tận nửa đêm lão mới chịu ngưng lại đi ngủ, Khương Hy mới có
thể thoát thân được. Nhưng trong lòng hắn thật sự không có ý kiến gì với lão
cả, lão vui là được rồi. Mà quả thực là hôm nay lão thực sự rất vui, vui đến
mức quên cả việc ngâm khúc nhạc cổ kia.
Lúc trở về phòng, hắn liền bắt gặp Hiên Minh đang ngồi trên ghế trầm tư mà
giật mình, hắn nói:
“Ngươi còn thức?”
Hiên Minh ngẩng mặt lên, sắc mặt có chút não nề đáp:
“Điền đại phu nói nhiều quá”
Khương Hy liền cười cười không đáp.
Điền đại phu nói nhiều là chuyện bình thường, nhưng lấy thính lực của Hiên
Minh thì không khác gì đang nghe lão nói bên tai vậy, kinh khủng vô cùng.
Dĩ nhiên, chuyện này là bí mật riêng của hắn. Khương Hy đương nhiên không
biết, hắn chỉ cho rằng tu sĩ có thính lực tốt hơn phàm nhân, nghe tự nhiên rõ
hơn chút mà thôi.
Đột nhiên, Hiên Minh nhìn hắn một hồi, rồi lại mở miệng nói:
“Ngươi không sao chứ?”
Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi đáp:
“Không nhiều”
Nghe vậy, Hiên Minh tựa hồ muốn nói thêm gì đấy nhưng cuối cùng miệng cũng
không mở ra. Khương Hy liền xem đây là chấm dứt cho cuộc đối thoại ngắn ngủi
này của hai người.
Rất nhanh sau đó, ánh đèn trong phòng cũng tắt ngúm đi.
Không gian liền chìm vào trong tĩnh lặng.
Không bao lâu sau, cửa phòng đột nhiên mở ra, theo đó Khương Hy cũng đi ra
ngoài mà hướng đến phòng tắm. Đây cũng không phải là chuyện lạ gì bởi hắn bình
thường chính là tắm vào giờ này. Với những người hiểu chuyện như Hiên Minh thì
hắn tự nhiên biết giờ này chính là lúc Khương Hy tu luyện.
Sau khi chuẩn bị nước tắm, Khương Hy liền cởi bộ y phục trên người mình xuống
. . . rồi thay bằng một bộ khác. Một bộ y phục đen tuyền như muốn hòa vào màn
đêm.
Hôm nay, Khương Hy đến phòng tắm không phải là để tu luyện, hắn đến đây vốn là
để tung hỏa mù mà thôi. Hắn có chuyện cần phải rời đi mà không muốn để người
nào khác biết cả.
Sau khi thay xong, hắn liền lấy một miếng vải đen mà bịt mặt lại, rồi lại dùng
một miếng vải mỏng khác cũng màu đen mà che đi đôi mắt của hắn.
Không biết vì lý do gì, hôm nay Khương Hy lại ăn mặc mờ ám đến bất thường mà
quan trọng nhất là hắn phải che giấu từ đầu đến chân, đến đôi mắt cũng không
được để lộ ra.
Bình thường, đôi mắt của hắn quá dễ nhận biết, toàn Nguyệt Hải Thành e rằng
không có mấy người có được đôi mắt to như hắn cả.
Tuy vậy, dù là che nhưng miếng vải đó cũng phải vừa đủ ở một mức nào đó cho
hắn nhìn nữa, nếu không lại tự biến mình thành một kẻ mù thì thật không xong.
Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền cẩn thận mà rời đi thông qua đường cửa sổ, nhẹ
nhàng mà hòa mình vào màn đêm.
. ..
. . .