Đá Càng Thô, Ngọc Càng Khó Mài


Người đăng: VeHuyenHy

Bản này chưa đầy đủ, ta đăng trước để tránh để lỡ giờ tính exp. Ta sẽ điều
chỉnh trong 1-2 tiếng rồi up trở lại. Thật thứ lỗi cho

. ..

Toàn thân Lân liền run rẩy lên, trên đời này hắn sợ nhất chính là ánh mắt kia,
sợ nhì chính là cái giọng này. Từ đêm hôm ấy, hai thứ đó đã trở thành ám ảnh
với hắn, nói theo cách của người tu đạo, đó là tâm ma.

Lân không đáp nhưng ánh mắt hắn lần này đã liếc lên nhìn Khương Hy, ánh mắt ấy
mang vẻ liều lĩnh . . . một cách đáng thương.

Khương Hy nhìn hắn nói:

“Đã bao lâu rồi?”

Đồng tử của Lân co lại, hắn không ngờ lại nhận câu hỏi như thế này, nhưng hắn
không còn nghe ra cái giọng kia nữa. Trong lòng hắn liền nhẹ nhõm hơn nhiều.

Lân trầm mặc lại một lát rồi do dự mà ngẩng đầu lên, lưng thẳng ra, hắn nói:

“Hai tháng, tiểu nhân đã theo công tử được hai tháng rồi”

Khương Hy liền đánh cho hắn một ánh mắt, Lân nuốt một ngụm nước bọt, rồi nói
tiếp:

“Chuyện kia cũng được . . . một tháng rồi”

Khương Hy gật đầu, lạnh nhạt nhìn hắn mà đáp:

“Vậy . . . làm sao đến tận giờ ngươi vẫn không cảm khí được?”

Lân nghe vậy liền ủy khuất, nhưng chuyện này hắn không giải thích được gì cả.

Cách đây một tháng, Khương Hy bất thình lình lôi Lân ra chỗ riêng tư mà dạy
hắn . . . Dẫn Khí thuật. Được dạy, hắn tự nhiên học, chỉ có điều hắn không
biết rằng thứ hắn học chính là điểm bắt đầu của con đường tu tiên.

Hắn tưởng rằng Khương Hy đang dạy hắn chính là võ công, hắn liền vui vẻ chấp
nhận. Nhưng thời gian một tháng trôi qua, hắn vẫn không thể nào đạt đến được
cái cảm giác mà Khương Hy đã nói.

Hắn liền hoài nghi có khi nào bản thân không có tư chất luyện võ, cuối cùng
hắn vẫn tiếp tục luyện. Hắn lựa chọn theo Khương Hy là vì hắn mong muốn thoát
khỏi viễn cảnh tầm thường kia, nếu chỉ vì chút khó khăn này mà hắn từ bỏ thì
thật không đáng.

Nhưng cố thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không thể làm được điều đó. Bởi vậy,
lúc Khương Hy kiểm tra lại thì tình huống bây giờ mới xảy ra.

Kỳ thực, không phải Lân không cảm được mà là hắn cảm chưa tới. Luận về linh
căn thiên chất, hắn chỉ là tứ tạp linh căn, so với Khương Hy lại càng tạp hơn.
Hắn cũng không phải là thiên sinh linh thức, tự nhiên tốc độ tu hành của hắn
phi thường phổ thông.

Bởi vì tốc độ tu luyện chậm chạp như vậy mà Lân liền sinh vội, càng vội hắn
lại càng không tập trung, không tập trung thì lượng linh khí hắn hấp thụ được
còn không đến hai thành, đừng nói là qua vận chuyển sẽ còn lại bao nhiêu. Hắn
thậm chí đã bỏ cuộc trước khi linh khí bắt đầu vận chuyển rồi.

Nếu hắn cẩn thận, khắc khổ thì với đà đó, sau tám tháng hắn sẽ trở thành tu sĩ
Luyện Khí cảnh nhưng đằng này chính bản thân hắn đã mắc phải một đạo khảm
quan. Không giải quyết được, hắn vẫn mãi mãi là phàm nhân.

. ..

Khương Hy đương nhiên biết tiến độ tu luyện của Lân như thế nào nhưng hắn lựa
chọn không can thiệp. Tu hành là chuyện của mỗi người, hắn đã chỉ cho Lân một
con đường, còn đi như thế nào lại là chuyện mà bản thân Lân phải tự quyết
định.

Nhưng cuối cùng hắn cũng đành phải ra tay, hắn chỉ cho Lân cách tu hành tự
nhiên lãnh luôn trách nhiệm dẫn dắt. Không phải tự nhiên mà Khương Hy lại chỉ
cho Lân tu chân chi lộ, tất cả đều có lý do cả.

Trong suốt hai tháng qua, Lân coi như cũng hầu hạ không tệ, hắn từng có kinh
nghiệm là gia nhân tại Lâm phủ, việc tốt xấu gì hắn cũng đã từng làm qua. Đặc
biệt, Lân rất nghe lời hắn, điểm này Khương Hy vô cùng hài lòng, vậy nên hắn
quyết định sẽ dạy cho Lân tu hành.

Bản thân Khương Hy không thích quá nhiều sự thay đổi, nhất là người hầu hạ
cạnh mình. Đời trước, dưới thân phận Phù Linh, hắn có hai người hầu hạ mình,
cả hai người đó đều là do hắn tự tay nuôi dạy nên.

Trong đó, một người thì phục thị hắn hơn bốn trăm năm rồi trong một lần làm
nhiệm vụ đã vẫn lạc, một người thì vẫn còn sống. Thậm chí, người đó cũng đã
đột phá Nguyên Anh cảnh, trở thành một đời nhân vật giới tu chân.

Dẫu vậy, người đó vẫn cung kính gọi Phù Linh hai chữ ‘sư thúc’, Phù Linh liền
quen thuộc mà gọi lại ba chữ ‘Nghiêm tiểu tử’

Bởi vậy, Khương Hy liền nghĩ đến chuyện sẽ cho Lân hầu cận hắn vài trăm năm.
Mà để sống được vài trăm năm, Lân phải kịch liệt tu hành mới được. Thế là
Khương Hy ra mặt răn dạy hắn một trận.

. ..

Quay trở lại với câu hỏi của Khương Hy, Lân lúc này dù không biết giải thích
sao cho rõ nhưng nghe cái giọng điệu đó, lấy hiểu biệt của hắn về công tử thì
cũng hiểu được đôi điều.

Thứ nhất, công tử đang đặt niềm tin vào hắn.

Thứ hai, hắn tu hành chưa thật sự khắc khổ.

Nhận ra được điều đó rồi, Lân liền cắn răng, ánh mắt liều lĩnh kia toát lên vẻ
kiên quyết mà nói:

“Công tử, tiểu nhân . . . nhất định sẽ khắc khổ, nhất định phải tu ra khí”

Lân dùng từ ‘phải’ mà không là ‘sẽ’, đây biểu thị cho quyết tâm của hắn.
Khương Hy liền gật đầu xác nhận, tựa chừng chấp nhận. Lân liền thở ra một hơi
nhẹ nhõm.

Đột nhiên, Khương Hy nói ra:

“Nhưng lần này, ta sẽ cẩn thận mà chỉ cho ngươi”

Lân liền giật mình, sau đó liền có chút cảm động rồi tự trách. Hắn trách mình
vô dụng, lại phải để cho công tử nghĩ nhiều. Thế là hắn liền khoanh chân bắt
đầu đả tọa, tập trung tinh thần cao nhất mà vận Dẫn Khí thuật lên.

Kết quả, Dẫn Khí thuật của hắn chậm chạp mà xuất hiện, lưu chuyển theo huyệt
vị và kinh mạch cũng không được thông suốt, ngược lại từng dòng khí xuất hiện
trong người hắn cứ tựa như một con thú ăn quá no đến độ đi không nổi vậy.

Khương Hy liền lắc đầu ngán ngẩm, hắn đưa tay lên đỉnh đầu của Lân, đồng thời
bắt đầu vận linh lực lên mà truyền vào trong người của Lân.

Lân bất giác mà khẽ run lên nhưng hắn lúc này thật sự rất kiên quyết, hắn
không đình chỉ mà lại càng tập trung hơn mà vận Dẫn Khí thuật.

Lúc này, sắc mặt Khương Hy mới giãn ra đôi chút, thầm nghĩ:

“Tên tiểu tử này vẫn còn chút ý chí đây, sau này đá có thành ngọc được hay
không đều phụ thuộc vào bản thân ngươi rồi”

Linh lực nhập thể, Khương Hy liền dùng đó mà điều hướng cho dòng linh khí
trong cơ thể Lân, giúp hắn ghi nhớ lộ tuyến vận công như thế nào. Huyệt vị,
kinh lạc cơ thể người nhiều vô cùng, đối với một kẻ mù y học như Lân lại càng
rối rắm hơn, vậy nên hắn lại càng trọng thị mà tập trung nhiều hơn nữa.

Gần nửa tiếng sau, Khương Hy mới thu công lại mà thở ra một ngụm trọc khí. Hắn
không phải là người tu luyện nhưng kỳ thực, hắn rất tốn sức.

Lân cũng không phải là ‘đứa học trò’ thông minh, chính xác hơn mà gọi là trông
thì chậm nhưng lại rất ẩu. Hắn vận linh khí đi không những chậm mà còn trật lộ
tuyến không ít lần. Mỗi lần trật là Khương Hy lại dùng linh lực của mình để
điều hướng dòng linh khí kia quay về lộ tuyến cũ.

Nhin chung, đây cũng xem như là một loại trải nghiệm mới đối với Khương Hy đi.
Hắn chưa từng chỉ dẫn một người có tứ tạp linh căn tu hành bao giờ, tự nhiên
không biết độ khó nó như thế nào. Đằng này, người đầu tiên hắn chỉ lại rơi vào
đúng Lân, xem như xui xẻo đi.

Lân ngồi đả tọa cũng không vội mà mở mắt ra, hắn lúc này đang trong một trạng
thái huyền diệu vô cùng, ít nhất với hắn là vậy. Hắn có thể cảm nhận được lộ
tuyến vận chuyển linh khí bây giờ rõ ràng hơn bao giờ hết, không còn mở hồ và
khó đi như trước nữa.

Tiếp qua nửa tiếng, Lân liền đình chỉ tu hành, kinh hỉ mà đứng dậy nói:

“Công tử . . . tiểu nhân thành công rồi”

Khương Hy gật đầu, hắn dĩ nhiên đã nhận ra được rồi nhưng mặt ngoài thì vẫn
dành cho Lân ánh mắt tán thưởng, hắn nói:

“Tốt rồi, sau này tu hành phải cẩn trọng, theo lộ tuyến mà ta đã chỉ cho
ngươi. Mặt khác, tu hành là chuyện khắc khổ và nhàm chán nhưng không có hai
yếu tố đó, ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện có tu vi cao hơn”

Nghe vậy, Lân liền ngồi xuống nghiêm túc mà lắng nghe, tựa như đứa nhỏ tại lớp
vỡ lòng của thầy đồ vậy. Một lát sau, hắn liền một mặt ngu ngơ, một tay gãi
đầu mà nói:

“Công tử, tiểu nhân có thể hỏi . . . một số điều được không?”

Khương Hy đáp:

“Ngươi nói đi”

Lân nói:

“Cái gì là tu vi? . . . Tu hành là thế nào?”

Khương Hy nghe vậy liền ‘à’ một tiếng, tựa hồ đã hiểu. Hắn lúc này mới nhớ ra
là bản thân vẫn chưa nói rõ cho Lân biết là hắn đang làm gì.

Hắn trầm mặc một đoạn thời gian rồi đáp:

“Ngươi nghĩ ta đang dạy ngươi cái gì?”

Lân khẽ liếc mắt lên, cố gắng suy nghĩ xem trả lời như thế nào mới là đúng,
sau đó hắn nói:

“Công tử dạy ta võ công”

Khương Hy lắc đầu, Lân giật mình đáp:

“Tiểu nhân . . . sai rồi sao?”

Khương Hy thở dài đáp:

“Đúng sai là vấn đề tương đối, ngươi không sai nhưng cũng không đúng. Thứ
ngươi tu luyện về một mặt nào đó thì cũng không khác võ công là bao nhưng
ngươi yên trí, nó còn cao hơn võ công không biết mấy tầng lầu đâu”

Sau đó, Khương Hy khẽ cong khóe miệng rồi nói tiếp:

“Ngươi đã bao giờ nghe qua tiên nhân chưa?”

Lân lần đầu thấy nụ cười kia của Khương Hy liền có chút dại ra, khung cảnh này
thật quá khác với ấn tượng của hắn. Hắn liền suy nghĩ một chút rồi nói:

“Tại Linh Vân trấn, tiểu nhân đã thấy qua tiên nhân”

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #60