Người đăng: VeHuyenHy
“Cao hơn . . .”, Thanh Bình trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn không hiểu cao hơn là như thế nào, nhưng hắn mạn phép liền nghĩ đến trường
hợp là mạnh hơn. Hắn không rõ Nguyệt Hải Thành chủ mạnh đến đâu nhưng xung
quanh trăm dặm này, hắn cũng e rằng không ai có thể qua được vị Thành chủ này
cả.
Không chỉ hắn mà hầu như trong khu vực này ai cũng đều có suy nghĩ như thế,
bởi khi nói về thực lực, Nguyệt Hải Thành chủ chính là tín ngưỡng của họ.
Việc Khương Hy nói rằng Thành chủ cứu không được quả thực làm cho hắn rất bất
ngờ. Nhưng hắn cũng không hoài nghi làm gì, bởi Khương Hy không có lý do gì để
nói dối cả.
Đúng là vậy, Khương Hy không có lý do gì để phải lừa Thanh Bình cả, hắn không
được lợi gì từ việc nói dối hết, chưa kể quan hệ giữa hắn với Thanh Tiêu Nhi
cũng không giống với Lâm Thanh Đình.
Mặt khác, Âm Dương đảo loạn vốn dĩ đã không phải là thứ mà tu sĩ bình thường
có thể hóa giải được, thậm chí có là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong thì cũng vô dụng
cả thôi.
Như vậy, câu trả lời cho bệnh tình của Thanh Tiêu Nhi chính là Nguyên Anh lão
tổ. Hắn trả lời tùy theo ý trời cũng không sai, Nguyên Anh lão tổ ở thời đại
này gần như đã mất dạng trong mắt thế nhân rồi. Trừ phi có người nào đó tọa
hóa như hắn thì may ra còn có chút phong thanh, còn không thì phàm nhân vĩnh
viễn sẽ không biết đến họ.
Hai người liền rơi vào trầm mặc, vẻ mặt của Thanh Bình thoáng hiện lên một
chút khổ sở. Hắn vì thương con mà nghĩ đến đủ đường nhưng kết quả lại quá khó
khăn, quá phụ thuộc vào ý trời. Hắn không thể chủ động mà nắm giữ vận mệnh
được, hắn liền phiền muộn.
Hắn còn từ hỏi, liệu rằng ông trời còn có công bằng? Con trai hắn . . . đã
phạm phải tội gì cơ chứ.
Mang theo vẻ oán trách, Thanh Bình khẽ ngước đầu mà nhìn lên trời cao kia.
Trong lúc đó, Khương Hy lại nghĩ đến một chuyện lạ, hắn liền âm thầm vận linh
thức lên mà tra xét Thanh Bình. Lấy thực lực hiện tại của hắn, Thanh Bình
tuyệt nhiên sẽ không phát hiện ra được.
Một lát sau, sắc mặt Khương Hy liền khẽ đổi, thầm nghĩ:
“Xem ra tình huống không tốt như ta nghĩ”.
Hằn liền rơi vào trầm mặc, hắn đang suy xét rằng liệu hắn có nên can thiệp vào
hay không. Trong khoảng thời gian này, hắn quả thực rất nhạy cảm mỗi khi nhắc
đến nhân quả nhưng lại không thể không nhắc được, bởi hắn không còn cảm ứng
được thiên cơ rõ ràng như trước được nữa.
Bây giờ, mỗi một hành động nhỏ của hắn thôi cũng có thể sẽ làm thay đổi đi
cách cục của hắn sau này, nên hắn không cẩn trọng không được.
Phải một khoảng thời gian ngắn sau, hắn vẫn làm ra lựa chọn mà nói:
“Bây giờ ngươi định làm gì?”
“Ta?”, Thanh Bình thu ánh mắt lại nhìn hắn một cách đầy khó hiểu mà nói.
Khương Hy nói tiếp:
“Ta nói là lượng Dương khí kia”.
Thanh Bình lúc này mới ‘à’ một tiếng, xem như hiểu ý hắn là gì. Kỳ thực, lượng
Dương khí trong người hắn lúc này chính là hi vọng mà cũng chính là bi ai
trong suốt hai mươi năm qua của hắn.
Ngay từ đầu, hắn đã phát hiện ra thể chất con trai hắn có vấn đề, hắn liền
nghiên cứu, dò hỏi khắp nơi, tìm mọi cách để có thể chữa trị nhưng liền không
công.
Mãi đến gần một năm sau đó, hắn mới nghe ngóng được ở phía nam có cách cứu
chữa, thế là hắn liền đi. Không ai biết rằng, cách đây gần hai mươi năm, Thanh
Bình từng rời khỏi Linh Vân trấn một thời gian.
Thời điểm đó cũng là lúc Lâm Lục Viễn đến trấn này. Thanh Bình rời đi ba năm,
Lâm Lục Viễn trong ba năm đó liền âm thầm xây dựng thế lực mà không hề gặp một
chút cản trở nào cả, đến lúc Thanh Bình trở về thì hắn đã không thể cản lại
được nữa rồi.
Trong chuyến đi đó, Thanh Bình đã tìm được một môn võ công rất lợi hại, gọi là
Thụy Dương công.
Thụy Dương công là một loại võ công rất đặc biệt bởi nó giúp cho hắn tu luyện
ra một lượng Dương khí vô cùng nhiều. Con trai hắn tiên thiên khuyết Dương vậy
thì phần đó để hắn đến bổ sung đi.
Mặt khác, vì chuyên tâm tu luyện mà dung mạo của hắn qua thời gian liền không
hề già đi, hắn mãi mãi mang một dáng vẻ của tuổi trẻ, nhưng đổi lại hắn phải
luôn ở trong trạng thái nhập định.
Trải qua một khoảng thời gian dài, lúc đó con trai hắn là Thanh Tiêu Nhi đã
lớn lên, đã ra dáng một ‘thiếu nữ’ rồi thì Thụy Dương công của hắn mới đại
thành, hắn liền có thể di chuyển được.
Đây cũng chính là lý do mà trong suốt khoảng thời gian kia, Lâm Lục Viễn đã
không thể tiếp cận được Thanh Bình. Mà trùng hợp là, Thanh Bình cũng không có
ý muốn gặp hắn.
Cho đến tận vài ngày trước, tự tai hắn đã nghe được rằng cách của hắn là vô
ích, hắn liền thất vọng. Hắn lúc đó đương nhiên không hoàn toàn tin tưởng vào
lời Khương Hy nhưng cũng vì thế mà hắn mới có thể nán lại mà suy nghĩ thấu đáo
về quyết định trước kia.
Và hắn đã rút ra một điều rằng, cưỡng ép Dương khí nhập thể tuyệt không phải
chuyện dễ dàng gì. Chưa kể là trong cơ thể của con trai hắn, Âm khí lại quá
thịnh, cưỡng chế đưa vào có khi lại là họa.
Cũng vì cách đó vô dụng mà bây giờ Thanh Bình liền gặp phiền phức. Lượng Dương
khí của hắn quá nhiều, Thụy Dương công tu luyện ra Dương khí là đương nhiên
nhưng mục đích chính là để dùng, còn hắn lại tu ra để tích trữ.
Hai mươi năm tích trữ Dương khí là cả một khái niệm như thế nào?
Quá kinh khủng. Đến Khương Hy cũng không chắc bằng cách nào mà đến bây giờ
Thanh Bình vẫn còn sống nữa, mang ngần ấy Dương khí mà không bị thiêu rụi đi
thì chỉ có hai lời giải thích mà thôi.
Một là thân thể của Thanh Bình quá biến thái hoặc sở hữu một loại thể chất đặc
dị nào đó. Hai là lượng Dương khí mà hắn tu ra không hề thuần khiết.
Trong hai hướng trên, Khương Hy mười phần là nghiêng về cái sau. Cái trước thì
quá vô lý rồi, thể chất thì đúng là có nhưng Thanh Bình không sở hữu được, nếu
không thì hắn đã chẳng ngồi đây mà nói chuyện với Khương Hy rồi.
Nhưng dù thế thì ở một khía cạnh nào đó, sinh hoạt của Thanh Bình tuyệt đối sẽ
bị ảnh hưởng.
Nghĩ đến đây, Khương Hy bất giác liền liếc về chỗ kia của Thanh Bình. Hiển
nhiên, Thanh Binh cũng phát giác ra được, hắn liền cau mày nói:
“Khương đại phu, xin tự trọng cho”
Khương Hy nhún vai, không ý kiến, đầu của hắn có hơi ngẩng lên, tựa như nghĩ
đến cái gì đó. Hắn liền quay sang nói:
“Ngươi không tính có thêm một đứa nữa sao?”
Thanh Bình trầm mặc một lát rồi mới đáp:
“Tại sao ta phải nói cho ngươi?”
Khương Hy cười nói tiếp:
“Thanh gia không có ngươi, không còn là Thanh gia”.
Thanh Bình sắc mặt liền có chút trầm xuống, hắn hiểu ý Khương Hy là gì. Hắn
còn thì Thanh gia còn, hắn mất, Thanh gia liền xong. Sự tồn tại của hắn đối
với Thanh gia quá mức trọng yếu, hắn không thể gặp chuyện được. Vậy nên hắn
đáp lại:
“Nàng không thể . . . Sau khi sinh hạ Tiêu nhi xong, sức khỏe của nàng cũng
không còn tốt nữa”.
“Ngươi không tính nạp thiếp?”, Khương Hy hỏi tiếp
Thanh Bình nghiêm túc nhìn hắn mà đáp:
“Nàng rất tốt”.
Khương Hy liền trầm mặc lại, một lát sau hắn mới nói ra:
“Đánh với ta một trận đi”
Thanh Bình ngạc nhiên, không nghĩ tới sẽ nhận được câu này, hắn liền có chút
hứng thú mà nói:
“Khương đại phu đánh được chứ?”
Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười, từ thế ngồi, hắn liền vận Đạp Vân Bộ lên mà
lướt trên mặt nước một vòng. Thanh Bình cũng không ngồi nữa, hắn liền đứng dậy
mà vận nội công lên. Khí thế của toàn thân hắn liền biến đổi, nội công như lũ
quét mà tràn ra từ người hắn, mang theo một làn gió khô nóng đến cực độ.
Khương Hy liền biết đây hẳn là loại võ công đặc thù kia, hắn cũng không giữ
lại mà giải phóng toàn bộ linh lực ra. Toàn thân người hắn liền xuất hiện một
đoàn khí tức thanh lãnh đến cực điểm.
Nếu Thanh Bình được xem như một mặt trời sắp thức giấc thì Khương Hy chính là
một vầng trăng ngự trị trên thiên không.
Dựa vào Đạp Vân Bộ, hắn hoàn toàn có thể di chuyển trên không trong chốc lát
mà không gặp nhiều khó khắn gì, tựa như một đám vân nguyệt vậy.
Cả hai nhìn nhau không nói một lời nào liền cùng lúc mà xuất thủ.
. ..
. ..
Không khí chấn động, mặt hồ dao động không yên, cây cối xung quanh như run lên
vì sợ. Trận chiến giữa hai người diễn ra vô cùng kịch liệt, mỗi một đường
quyền Thanh Bình đánh ra đều như một cự pháo oanh tạc mọi mục tiêu.
Cây cối, đất đá, mặt hồ . . . Tất cả đều bị đánh đến thành bột mịn.
Khương Hy liền âm thầm líu lưỡi hết cả lên, Dương khí tích tụ qua hai mươi năm
quả nhiên không tầm thường. Vốn dĩ hắn mượn một trận chiến này cốt là để áng
chừng thực lực hiện tại, mặt khác, hắn cũng xem như làm người tốt, cố gắng
cưỡng ép mà hao tổn đi lượng Dương khí của Thanh Bình.
Lượng Dương khí của Thanh Bình bây giờ quá nhiều, nếu hắn không chịu nhả ra
thì e rằng không đến một năm nữa, Thanh Bình cũng không chống đỡ nổi.
Mặt khác, Thanh Bình dù tổng thể nhìn thì rất cường đại nhưng thực tế hắn lại
không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào cả, chỉ có vài động tác cơ bản mà
thôi. Cũng không trách được hắn, trong suốt hai mươi năm qua hắn tu tập nội
công là chính, nào có thời gian mà luyện tập võ kỹ được.
Vậy nên trận đối chiến này với Khương Hy thì tương đối nhẹ nhàng. Đối mặt với
từng quyền đầy nội lực đó của Thanh Bình, Khương Hy liền xuất ra Lưu Thủy
quyền pháp mà chiến với hắn.
Quyền va quyền, mặt nước liền dao động kịch liệt mà bắn lên không trung, ánh
cầu vồng khẽ hiện ra.
Phải đến gần một tiếng đồng hồ sau, trận chiến mới kết thúc.
Thanh Bình đứng bên bờ hồ mà thở hổn hển, khí thế của hắn hao hụt đi rất nhiều
nhưng ở một góc độ nào đó, Dương khí của hắn cũng đã suy giảm đi không ít, đây
là chuyện tốt.
Đột nhiên, hắn khẽ nhìn về mặt hồ rồi cười một tiếng đầy sảng khoái. Từ dưới
đó, một bóng người liền hiện ra, người đó chính là Khương Hy.
Vào những giây cuối cùng kia, Thanh Bình liền vận toàn lực xuất ra một quyền
cực cường đại, Khương Hy dù đã nhìn ra nhưng cũng khó mà tránh được, cuối cùng
hắn liền vận toàn lực lên mà tản đi lực đánh. Dư lực phóng ra liền ép hắn rơi
xuống hồ.
Nhìn thấy hắn, Thanh Bình liền nói:
“Trận này, ta thắng”.
Khương Hy không để tâm, cũng không nhìn hắn mà đáp:
“Tùy ngươi”
Thanh Bình cười không nói, trong lòng thầm nghĩ:
“Khương đại phu còn nhỏ tuổi như vậy mà thực lực đã đến bực này rồi, tương lai
tiền đồ rộng mở a”
Khương Hy đương nhiên không biết Thanh Bình nghĩ gì, bởi vì hắn thật là không
để tâm đến. Bởi qua trận vừa rồi hắn cũng gặt hái được không ít thứ tốt. Ít
nhất là cảnh giới hiện tại của hắn đã được đánh vững chắc hơn rồi.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn liền đổi mà nhìn về gần đó, một đoàn người liền
xuất hiện, trên mặt mang theo một vẻ khẩn trương.
Trận chiến vừa rồi của hai người thanh thế tuyệt đối là rất to, trong Thanh
phủ không ai là không nghe được cả, bởi vậy mới kéo nhau mà đến chỗ nơi phát
ra. Nào ngờ đích đến lại chính là cấm địa của Thanh phủ.
Dĩ nhiên, những người có thể đến được đây đều là những người thân cận với
Thanh Bình. Thanh phu nhân cũng có trong số đó, thấy bộ dáng chật vật của
Thanh Bình, nàng liền hoảng hốt mà nói ra:
“Lão gia, ngươi không sao chứ?”
Thanh Bình xua tay cười nói:
“Không hề gì, không hề gì”
Dẫu thế, Thanh phu nhân vẫn rất kiên quyết mà hỏi thăm đủ đường, nét lo lắng
không có dấu hiệu giảm chút nào. Thanh Bình cũng thoải mái mà đáp làm cho nàng
có chút ngạc nhiên, bởi hắn quá khác ngày thường.
Kỳ thực vào những ngày bình thường, Thanh Bình rất áp lực khi phải đè nén
Dương khí trong cơ thể mình, tự nhiên đối với Thanh phu nhân liền thiếu đi sự
quan tâm, nay Dương khí đã hao đi, hắn tự nhiên tốt hơn hẳn. Trong suốt hai
mươi năm qua, hôm nay có lẽ là ngày hắn thoải mái nhất.
Ở một bên, Khương Hy liền vô tình mà thành người vô hình giữa hai người, dù
sao cũng đã xong chuyện quan trọng rồi, hắn liền cáo lui.
Nhưng cuối cùng thì bị Thanh Bình giữ lại mà ăn trưa, hắn tự nhiên . . . không
từ chối, vì bụng của hắn từ đêm qua đến giờ đã chịu cảnh bỏ đói cũng được một
đoạn thời gian rồi.
Mặt khác, bộ đồ ướt của hắn cũng đã được thay ra, Thanh phu nhân liền đưa cho
hắn một bộ y phục của Thanh Bình, hắn liền tiếp nhận. Thanh Bình thân là người
luyện võ, y phục của hắn mặc rất thoải mái, rất dễ hoạt động, Khương Hy đại
khái vẫn rất là vừa lòng.
. ..
. ..
Buổi trưa rất nhanh mà trôi qua, y phục của Khương Hy cũng đã được hong khô kỹ
càng, hắn liền thay đổi lại rồi nhanh chóng mà trở về Lâm phủ.
Thời điểm hắn trở về cũng vừa vặn tất cả mọi người đều đã tập trung ở đại
sảnh.
Đại sảnh lúc này gồm có một nhà ba người của Lâm Lục Viễn, lão quản gia, Điền
đại phu cùng với Lân. Lân thì bị gông gô vào cổ mà quỳ giữa đại sảnh, những
người còn lại thì an vị mà ngồi trên ghế riêng của mình. Còn lão quản gia thì
an tĩnh mà đứng sau Lâm Lục Viễn, ánh mắt lão khẽ biến đổi, không biết là đang
nghĩ gì.
Sắc mặt của Lâm Thanh Đình có chút tái nhợt lại, hắn nhìn về phía Điền đại phu
mà khó hiểu. Không biết vì lý do gì mà Điền đại phu lại phát lệnh triệu tập
toàn bộ bọn họ tập trung lại đây nhưng bọn họ quả thực rất bất an, kể cả Lâm
Lục Viễn.
Sắc mặt hắn cũng không khá hơn là bao, hắn liền khẽ liếc mắt nhìn tấm lệnh bài
ở trên tay Điền đại phu, thầm mắng:
“Khốn kiếp, là ai nói cho lão biết công dụng của tấm lệnh bài đó?”
Đúng vậy, Điền đại phu đã dùng tấm Thông Hành lệnh này và cưỡng chế toàn bộ
Lâm phủ, bắt toàn bộ mọi người tập trung lại đây. Hành động này của lão cũng
đã chấm dứt đi quyền hạn của Lâm Lục Viễn, ít nhất là trong khoảng thời gian
này. Vậy nên, chủ vị liền thuộc về lão.
Tình huống ở sảnh nhìn qua thì chỉ có sự yên tĩnh lạ thường nhưng chỉ có người
trong cuộc mới hiểu rõ, tình huống hiện tại thật áp lực đến bực nào.
Giữa lúc này, thanh âm Khương Hy đột nhiên mà xuất hiện.
“Lâm Thanh Đình, ngươi đã biết tội chưa?”
. ..
. . .