Người đăng: VeHuyenHy
Lộc cộc, lộc cộc . ..
Tiếng xe ngựa từ từ mà chạy trên đường, người nào nhìn thấy đều tự động lui ra
mà tránh, mỗi khi tránh, họ đều cúi người chào và mỉm cười. Người trong xe thi
thoảng cũng sẽ có gật đầu đáp lại. Biểu hiện như vậy có nghĩa người đó vốn rất
được kính trọng.
Linh Vân trấn là không phải là nơi có nhiều xe ngựa qua lại, vậy nên mỗi chiếc
xe ngựa đều sẽ được mọi người nhớ kỹ. Không cần nhìn bên trong, chỉ cần nhìn
bên ngoài thôi họ cũng biết được ai là chủ nhân chiếc xe ngựa này.
Đây dĩ nhiên là xe ngựa của Điền đại phu và Khương Hy rồi, hai người họ hôm
nay xuất phát để đi chữa bệnh. Ở Linh Vân trấn, cơ hồ hầu như tất cả mọi người
đều đã được chữa trị nhưng cơ hồ cũng chỉ là cơ hồ thôi. Trên thực tế, trong
cơ thể của những người được cứu chỉ chứa những con Thực Thủy Trùng bình
thường, quan trọng nhất của cơn dịch trùng này ngoài nguồn nước ra còn có một
con trùng chúa.
Hôm nay, điểm đến của hai người chính là Thanh gia.
Lúc hai người đến, tại trước cổng Thanh gia vốn đã có người đứng chờ sẵn,
không ngờ người đó là Thanh phu nhân. Điền đại phu xuống xe, cười nhẹ mà chào
hỏi:
“Thanh phu nhân, chào buổi sáng”
Thanh phu nhân mỉm cười ôn hậu, đáp:
“Điền đại phu, Khương đại phu, chào buổi sáng”.
Khương Hy cười đáp lễ thầm nghĩ phụ nhân này không tồi.
Điền đại phu bỗng dưng lưng thẳng lên đôi chút, nhìn Thanh phu nhân nói tiếp:
“Thanh phu nhân, thật thứ lỗi, bọn ta không báo trước mà đã đến”.
Thanh phu nhân lắc đầu nói ra:
“Điền đại phu đừng thấy có lỗi, tính mạng của con gái ta còn nhờ vào ngài, là
ta không đón tiếp ngài chu đáo mới đúng”.
Ngay lúc này, Khương Hy bỗng nói ra:
“Thanh phu nhân, sao phu nhân biết bọn ta sẽ đến”.
Thanh phu đưa tay lên che miệng cười khẽ rồi nói:
“Người bệnh trong trấn đều đã được cứu hết trừ con gái ta, nếu hai vị đi chữa
trị thì ta đã đoán là hôm nay. Chưa kể . . . ta tin vào lời hứa của hai vị”.
Điền đại phu gật đầu nói:
“Đúng là vậy. Chúng ta đừng tốn nhiều thời gian nữa, cứu người quan trọng
hơn”.
Thanh phu nhân sắc mặt liền nghiêm túc lại, gật đầu đáp:
“Mời hai vị đại phu theo ta”.
Nói xong, Thanh phu nhân liền đưa hai người sâu vào trong trạch viện. Khương
Hy ánh mắt thi thoảng nhìn bóng lưng nàng, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Rất nhanh, bọn họ đã đến nơi, cũng như Thanh phu nhân, Thanh Tiêu Nhi đã ăn
mặc chỉnh tề mà đợi bọn họ. Nhìn thấy mẫu thân dẫn hai vị đại phu tới, Thanh
Tiêu Nhi hành lễ rồi nói:
“Chào buổi sáng, hai vị đại phu”.
Khương Hy cười đáp:
“Tiêu Nhi cô nương, chào buổi sáng”.
Thanh Tiêu Nhi ngượng ngùng nói tiếp:
“Không biết hai vị đã ăn sáng chưa? Nếu chưa, mời hai vị nếm thử tay nghề của
tiểu nữ”.
Nghe vậy, ánh mắt Điền đại phu liền sáng lên, cười nói:
“Vậy phiền Tiêu Nhi cô nương”.
Thanh Tiêu Nhi cười nhẹ, mời hai người họ vào phòng rồi cùng tiểu Châu đi
chuẩn bị. Thanh phu nhân cũng có việc mà xin cáo lui. Trong phòng chỉ còn lại
Điền đại phu và Khương Hy, Khương Hy đành đánh cho lão một cái ánh mắt, ý bảo:
“Lão bá, xin người tự trọng”.
ĐIền đại phu đưa tay lên giả bộ ho khụ khụ nói:
“Đại nhãn tử, ngươi đang độ tuổi lớn, nên ăn uống đầy đủ”.
“. . .”
Khương Hy dại ra, hắn còn không biết Điền đại phu còn có mặt này, như vậy
không khỏi quá mất mặt đi. Nhưng nhìn lão trông rất tùy ý, không quan tâm đến
người khác nhìn thế nào lại khiến hắn có chút suy nghĩ.
Quan hệ giữa hắn và Điền đại phu tính đến giờ cũng xem như là ‘thân nhân’ đi.
Bình thường ở nhà, lão tuy tùy ý nhưng cũng không đến độ không đánh thái cực
mà trực tiếp đồng ý ăn ở nhà người khác. Ở Lâm phủ, lão cư xử rất lễ độ, kể cả
lần trước ở Thanh gia, lão càng tỏ ra vị thế của bối phận cao, đến mức không
trực tiếp tiếp chuyện với Thanh Tiêu Nhi. Hôm nay quả thật Điền đại phu rất
khác thường. Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian, hắn âm thầm quan sát xem
xung quanh có người nào khác không rồi mới nói:
“Lão bá . . . Có chuyện gì sao?”
Điền đại phu thu lại bộ dạng tùy ý, ánh mắt đầy ẩn ý mà nhìn hắn, nói:
“Đại nhãn tử, ngươi thấy Thanh Tiêu Nhi như thế nào?”
Như thế nào là như thế nào?
Khương Hy đánh một cái ánh mắt sang bên trái, nghĩ đến gì đó rồi nói:
“Quá đen đủi”.
Điền đại phu bật cười đáp:
“Ha ha ha, đúng, quá đen đủi”.
. ..
. ..
Không bao lâu sau, Thanh Tiêu Nhi quay trở lại cùng với một bàn điểm tâm.
Khương Hy đã rõ ý của Điền đại phu, hắn cũng làm bộ như đói lắm rồi bắt đầu
ăn.
Ăn uống xong xuôi, Thanh Tiêu Nhi liền nói:
“Điền đại phu, Khương đại phu, tiếp theo đây đành trông vào hai vị rồi”
Điền đại phu cười nói:
“Tiêu Nhi cô nương chớ lo”.
Thanh Tiêu Nhi cười cười, ánh mắt trông có chút chần chừ, sau đó nàng hít một
hơi sâu rồi nói:
“Nhưng tiểu nữ . . . có một điều kiện”.
Điền đại phu ngạc nhiên, hỏi:
“Điều kiện gì? Tiêu Nhi cô nương nói xem”.
Thanh Tiêu Nhi ấp úng nói:
“Hai vị . . . có thể bịt mắt được không?”
Điền đại phu nói ra:
“Nếu bịt mắt, làm sao ta chữa bệnh được?”
“Điền đại phu đùa rồi, y thuật của ngài thông thần, bịt mắt có là gì đâu”.
Một giọng nói bỗng nhiên phát ra, Điền đại phu giật mình quay lại, nhìn thấy
Thanh phu nhân liền thở ra một hơi, nói:
“Thanh phu nhân . . . đánh giá hơi cao lão già này rồi”.
Thanh phu nhân cười nhẹ đáp:
“Y thuật của Điền đại phu ta đã biết, ngài không cần phải giấu diếm . . . Hơn
nữa . . . thân thể của con gái ta sao có thể để người ngoài thấy được”.
Điền đại phu nhìn Thanh phu nhân, nói:
“Thanh phu nhân nói gì ta không hiểu”
Thanh phu nhân từ tốn đáp:
“Ngài . . . định dùng phẫu thuật chăng?”
Nghe đến đây, ánh mắt của Điền đại phu liền chuyển thành kinh hãi mà nhìn
Thanh phu nhân, lão nói:
“Làm sao ngươi biết?”
Thanh phu nhân đưa tay che miệng cười khẽ:
“Điền đại phu, Linh Vân trấn là gia sản của Thanh gia”.
Điền đại phu liền trầm xuống, ánh mắt có chút biến hóa. Dường như mọi dự định
của lão đã bị biến chuyển đi rất nhiều. Nếu có để cho Thanh phu nhân nói lại
lần nữa, lão vẫn sẽ kinh ngạc thôi, một bí mật được cất giấu mấy chục năm bỗng
dưng bị phát hiện chỉ trong vài ngày, tâm tình của lão thật có chút không ổn.
Khương Hy ở bên quan sát hết thảy tình huống, hắn liền nói:
“Xem ra rễ của Thanh gia cắm rất sâu tại Linh Vân trấn này rồi”.
Thanh phu nhân liền quay qua nói:
“Khương đại phu quá khen”.
Khương Hy khẽ cười nói:
“Lâm Lục Viễn cố đến đâu đi nữa thì cũng không đấu lại các người”.
Hắn không gọi là ‘Lâm đại nhân’ mà gọi thẳng ra là Lâm Lục Viễn, trước mặt
người không biết gì hắn sẽ diễn, trước kẻ tường tận đến vậy thì không cần
thiết nữa. Khương Hy dù gì cũng từng là ‘Nguyên Anh lão tổ’, độ cao nhận thức
của hắn không phải ai cũng có thể so. Lâm Lục Viễn càng không có tư cách để
hắn gọi hai chữ ‘đại nhân’.
Lại nói, những ngày này Lâm Lục Viễn đúng là xuất lực rất nhiều, dưới con mắt
của Khương Hy, hành động của Lâm Lục Viễn đương nhiên là để lấy nhân tâm. Chỉ
có điều, Lâm Lục Viễn rốt cuộc cũng xe cát dã tràng rồi.
Thấy hai người không nói gì tiếp, Thanh phu nhân liền mở miệng:
“Hai vị yên tâm, mỗi người đều có bí mật riêng, Thanh gia sẽ không chạm đến
giới hạn của hai vị. Hai vị chỉ cần bịt mắt và cứu chữa cho con gái ta liền
được, Thanh gia sẽ có hậu đãi cho hai vị”.
Điền đại phu bình tâm lại, suy nghĩ những lời của Thanh phu nhân. Trước đó
Thanh phu nhân dựa trên góc độ là ‘ta’ để quyết định, bây giờ nàng sử dụng góc
độ của ‘Thanh gia’ để nói, đây đã trở thành một vấn đề khác rồi. Điền đại phu
trầm mặc một chút rồi nói:
“Trường hợp của Tiêu Nhi cô nương có chút đặc biệt, ta . . . khó mà tuân theo
được”.
Thanh phu nhân nhìu mày lại, liền trầm mặc, Thanh Tiêu Nhi ở bên sắc mặt có
chút đỏ ửng, nàng cũng có chút khẩn trương.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Khương Hy ngưng lại, tập trung vào tai của Thanh phu
nhân. Hắn thấy tai nàng có chút động đậy, hắn thầm nghĩ:
“Truyền âm thuật”.
Ánh mắt hắn liền bình tĩnh lại, tĩnh lặng như mặt hồ, khí thế liền thay đổi.
Hắn từ một người bình thường bỗng dưng lại tỏa ra một cảm giác nguy hiểm đến
tột cùng, một áp lực vô hình liền bao phủ lấy toàn bộ căn phòng. Điền đại phu
là người đầu tiên nhận ra, tiếp đến là Thanh phu nhân, nàng có cảm giác không
lành. Khương Hy nhàn nhạt nói ra:
“Thanh lão gia nếu đã đến rồi sao còn không ra mặt”.
Hắn vừa nói xong, không gian liền yên tĩnh đi, không có một chút tiếng động
nào được phát ra. Thanh phu nhân ánh mắt đại biến, bờ môi run rẩy, khó tin mà
nhìn hắn.
Không nghe thấy câu trả lời, Khương Hy khẽ hừ lạnh. Tay phải hắn xoay một vòng
rồi nắm lại, sau đó xuất ra một quyền đánh về phía Thanh phu nhân. Sắc mặt
Thanh phu nhân liền tái trắng lại, nàng không suy nghĩ mà kéo Thanh Tiêu Nhi
ra phía sau, dùng thân người mình làm lá chắn cho con gái. Thanh Tiêu Nhi kinh
hãi mà thốt lên:
“Mẫu thân, đừng”.
Ngay lúc này, từ ngoài cửa, một bóng người từ đâu không biết bỗng xuất hiện,
lấy tốc độ nhanh vô cùng mà tiến đến chắn cho hai nàng, đồng thời tay phải của
y cũng xuất ra một quyền.
Hai quyền va vào nhau, kêu một tiếng ‘ầm’, kình lực do giao thủ liền lan ra
chấn động xung quanh làm vỡ hết bộ ấm trà đang để ngay trên bàn gần đó. Khương
Hy gặp phản chấn liền điểm nhẹ mũi chân lùi về sau ba bước, dùng thân mình
chắn cho Điền đại phu rồi tản đi kình lực. Người giao thủ với hắn vẫn bất động
như sơn, hai chân vững vàng mà đứng trên đất, tựa hồ như không có chuyện gì
xảy ra.
Lần giao thủ này, Khương Hy liền rơi vào thế hạ phong, tay phải của hắn có
chút đau nhức. Một quyền kia của đối phương rất mạnh, nếu hắn không kịp tản
lực đi thì cánh tay của hắn cũng bị phế đi rồi.
Tuy ở thế hạ phong nhưng ánh mắt của hắn vẫn trấn tĩnh như mặt hồ vậy, hắn
nhìn người kia mà nói:
“Thanh gia chủ không thể xuất hiện một cách chính thống hơn được sao?”
Người xuất thủ kia đương nhiên là Thanh Bình Thanh lão gia, chỉ có điều ngoại
hình của người này liền không đúng. Theo thông tin từ Lâm Lục Viễn, Thanh lão
gia năm nay ít nhất cũng đã qua năm mươi tuổi nhưng người đang đứng trước mặt
Khương Hy đây chỉ là một nam thanh niên nhân, dáng vẻ trẻ tuổi vô cùng.
Điền đại phu nghe Khương Hy nói cũng nhìn không được mà nhìn thử, kết quả lại
có chút ngoài ý muốn, lão chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi, ngoài ra lão còn có
chút lo lắng mà nhìn Khương Hy. Lần giao thủ vừa rồi lão đương nhiên là thấy,
lão đoán chừng Khương Hy đã chịu thương rồi, lão không hi vọng Khương Hy sẽ
đánh tiếp. Điền đại phu liền dùng tay nắm lấy vạt tay áo của hắn, nắm thật
chặt không buông.
Thanh niên nhân kia nghe vậy liền cười nhẹ, đáp:
“Khương đại phu cũng không phải quá nóng vội rồi sao?”
Thanh lão gia đáp lại câu hỏi của Khương Hy cũng bằng một câu hỏi, Khương Hy
bỗng dưng liền bật cười, khí thế của hắn biến mất đi. Thanh lão gia thấy vậy
cũng thu lại khí thế của mình, hắn quay lại nhìn vợ con rồi khẽ gật đầu như
báo bình an.
Khương Hy cũng quay lại vỗ nhẹ lên tay Điền đại phu đang nắm chặt tay áo hắn,
ý bảo không sao hết rồi.
Hai bên đều đã trấn định xong, Thanh lão gia nói ra:
“Đây là lần thứ hai hai vị đến Thanh gia, thứ cho Thanh mỗ thất lễ không thể
đón tiếp”.
Điền đại phu nhìn Thanh lão gia thật kỹ rồi lên tiếng:
“Thanh gia chủ, ngươi . . . là tu sĩ sao?”
Không có vòng vo, chỉ có trực tiếp, phi thường trực tiếp, lúc này đây Điền đại
phu không cần phải diễn gì nữa cả, đôi bên đều đã chơi bài ngửa hết rồi. À
không, có lẽ bên phía lão vẫn còn một chút . ..
Nghe vậy, Thanh lão gia lắc đầu nói:
“Ta không phải là tu sĩ, nói đúng hơn thì ta biết đôi chút công phu mà thôi”.
Điền đại phu nhíu mày, đương nhiên lão không tin. Cảm giác mà Thanh lão gia
đem lại cho lão giống hệt lần đầu lão gặp cháu trai của Nguyệt Hải Thành chủ
vậy. Thanh lão gia nói mình không phải tu sĩ không khác gì đang nói cảm giác
của lão sai cả.
Điền đại phu là đứng trên lập trường cảm giác mà suy đoán, còn Khương Hy thì
tin là Thanh lão gia nói thật. Đợt giao thủ vừa rồi, hắn dùng linh lực để gia
trì, còn Thanh lão gia dùng chính là nội lực. Nội lực dù cao đến đâu thì về
chất vẫn không bằng linh lực được, bởi vậy hắn dù rơi vào hạ phong nhưng cũng
không đến nỗi thảm hại, dù sao tu vị hiện tại của hắn cũng chỉ là Luyện Khí
tầng một, còn Thanh lão gia về mặt võ lực đã ngang ngửa với tu sĩ Luyện Khí
tầng bảy rồi.
Tầng một và tầng bảy là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, đừng nghĩ Khương Hy
rơi vào hạ phong là do hắn có kinh nghiệm của đời trước, kinh nghiệm và thân
thể vốn không có chút liên can gì, ngược lại còn là bi ai. Rõ ràng là có cách
đấu lại nhưng thực lực của bản thân không cho phép. Mặt khác, Thanh lão gia
cũng không dùng hết sức.
Khương Hy trầm mặc, Thanh lão gia thấy vậy, nghĩ rằng cuộc đối thoại này có lẽ
sẽ lâu hơn dự kiến, đành ra hiệu cho Thanh phu nhân đi chuẩn bị trà.
Một khoảng thời gian khá lâu sau, Khương Hy trực tiếp nhìn Thanh Tiêu Nhi mà
nói:
“Chuyện chữa trị cấp bách, chúng ta nên tập trung vào đó trước”.
“Còn về chuyện bịt mắt, ta nghĩ dù không bịt ngươi cũng không mất mát gì đâu
nhỉ, Thanh tiểu thư?”.
Đột nhiên, khóe miệng hắn cong nhẹ lên, ánh mắt đầy ý vị mà nói tiếp:
“Hay ta nên gọi là . . . Thanh công tử đây nhỉ?”
. ..
. . .