Theo Ta Đi


Người đăng: VeHuyenHy

Trong đầu Khương Hy liền loạn chuyển một hồi thông tin rồi nhanh chóng tính
toán một chút tin tức. Không bao lâu sau, hai mắt hắn lướt qua một tia tinh
quang, hai con ngươi liền hóa thành một màu tím, khí tức dụ hoặc một lần nữa
lại nổi lên.

Hắn nghiêm túc nhìn về phía Tuyết tướng mà nói:

“Ta không còn nhiều pháp lực nữa nên song phương dùng một kích để phân thắng
bại được chứ?”.

Nghe vậy, Tuyết tướng liền mỉm cười nói ra:

“Ngươi lại nghĩ ra trò xấu gì rồi?”.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Cứ xem là vậy đi”.

Tuyết tướng cảm thấy có chút ngạc nhiên, loại thái độ này quả thực khiến hắn
không đoán ra được bất cứ chuyện gì cả.

Hắn trầm mặc một đoạn thời gian ngắn rồi gật đầu nói ra:

“Được, song phương đồng loạt xuất một kích phân thắng bại”.

Khương Hy gật đầu, sau đó Sâm Nhiên Vạn Trượng một lần nữa lại hiện ra nhưng
lần này lại ngưng tụ lại tại thân hắn hơn là bành trướng thành một không gian
trước đó.

Về phần Tuyết tướng, hắn đột ngột hạ thấp trọng tâm, lôi minh một lần nữa lại
bùng nổ lên, từng liền lôi âm văng vẳng khắp phiến không gian này làm cho tóc
gáy Khương Hy muốn dựng hết cả lên.

Sau đó, từng đoàn lôi minh bất ngờ tụ lại mà thực hóa thành một con . . . lôi
long. Xung quanh con lôi long đó liền hiển hóa lên từng đoàn phù văn lam quang
một.

Tiếng long ngâm liền vang lên kèm theo tiếng lôi minh, uy thế so với Thiên
kiếp của Mặc Hiên còn muốn kém xa nhưng độ chân thực của lôi long thì không
thua là bao.

Khương Hy nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Quả nhiên là một đối thủ cực kỳ khó chơi.

Súc thế đầy đủ xong, Tuyết tướng liền quát dài một tiếng, chiến ý đại thịnh,
toàn thân hắn liền lao về phía trước như thiểm điện.

Tốc độ cao đến dọa người, kéo theo đó, lôi long liền lao theo mà ngâm một
tiếng vang vọng, lôi âm cùng lôi minh cộng hưởng lẫn nhau mà tạo thành một
loại uy thể không thể đỡ.

“Đại Thần Thông - Ngự Dạ Thiên Long”.

Thần thông cũng có nhiều loại, so với chiến kỹ thì mạnh hơn quá nhiều, bất quá
thần thông cũng không phải vô địch.

Thần thông cũng được phân cấp bậc, từ nhập môn đến viên mãn đầy đủ bốn bước.
Như Khương Hy hiện tại thì chỉ có Thiên Địa Vô Thanh là đạt đến tiểu thành,
còn Thủy Hà Giá Y thì chỉ mới nhập môn.

Sắc thế thì hắn không đề cập bởi nó tạm thời còn chưa tính là thần thông nhập
lưu. Về phần Tuyết tướng, Băng Chấn Thiên Cước hẳn là rơi vào đại thành chi
cảnh.

Còn Ngự Dạ Thiên Long mà Tuyết tướng đang dùng đây chính là ở cấp bậc viên
mãn, cũng đồng nghĩa với tên gọi Đại Thần Thông.

Nếu nói sức công phá của thần thông đại thành là mười thì thì Đại Thần Thông
chính là ngàn, thậm chí là cả vạn.

Chênh lệch một tiểu cảnh nhưng là cả một phương thế giới khác biệt.

. ..

Ngự Dạ Thiên Long lao đến Khương Hy, uy thế hủy diệt của nó càn quét hết mọi
thứ cản đường đi của mình.

Thần sắc của Tuyết tường tràn đầy chiến ý, đồng thời cũng tràn ngập tự tin.
Đại Thần Thông không phải ai cũng nắm được trong tay, coi như hai vị Tuyết
soái cũng không thể tu luyện thần thông đến được viên mãn chi cảnh như hắn.

Một chiêu này của hắn đánh ra, thắng bại cơ hồ đã rõ.

Khương Hy đúng là sợ cái Đại Thần Thông này thật, bí đánh trúng thì thể nào
tấm hắc lệnh của Mặc Hiên lưu lại sẽ bùng phát ra đóa bồ công anh kia thôi.

Bất quá, khóe miệng của hắn đột nhiên khẽ cong lên, ánh mắt bất chợt an tĩnh
lại như một mặt hồ.

Thanh âm phá hủy của Ngự Dạ Thiên Long bỗng dưng im bặt lại, lôi âm văng vẳng
kia không biết từ đâu mà im ắng đi mất.

Thần Thông - Thiên Địa Vô Thanh.

Khương Hy không ngần ngại chút nào mà trực tiếp xuất ra bài tủ của chính mình,
thần thông lợi hại nhất mà hắn nắm giữ trong tay.

Ngay lập tức, thân thể hắn liền dung nhập vào hư không mà triệt để biến mất.
Hai con mắt Tuyết tướng liền ngưng trọng lại.

Hắn đương nhiên biết Khương Hy đã xuất sử ra thần thông, và thần thông này bao
hàm hết toàn bộ vùng không gian này.

Chỉ có điều, linh nhãn của hắn vậy mà lại không thể nhìn thấy được Khương Hy,
cho nên hắn liền có chút khẩn trương.

Tuyết tướng không còn quá nhiều sức nên Ngự Dạ Thiên Long cũng không thể xuất
sử quá lâu, hắn liền chuyển hướng cước pháp, con lôi long kia liền di chuyển
loạn xạ mà đánh loạn vào vùng không gian này.

Đại Thần Thông Ngự Dạ Thiên Long có một điểm rất đặc biệt là nó có thể đánh
đơn nhưng đồng thời cũng có thể quần công bởi hiệu ứng lôi minh tỏa ra từ nó.

Tuyết tướng lợi dụng một điểm này để bức Khương Hy ra mặt nhưng Ngự Dạ Thiên
Long đánh đến hết cả dãy hành lang này rồi mà thân ảnh của Khương Hy vẫn không
thấy đâu.

Toàn thân Tuyết tướng liền lấm tấm mồ hôi hột, khí thế của hắn mỗi lúc một yếu
đi rồi qua tiếp mười phút sau, Ngự Dạ Thiên Long liền triệt để mất đi.

Đại Thần Thông vô công rút lui.

Cùng lúc này, thân ảnh Khương Hy một lần nữa lại hiện ra trước mặt Tuyết
tướng, thanh âm đổ nát một lần nữa lại trở lại.

Tuyết tướng liền thở một hơi hồng hộc rồi nói:

“Quả nhiên ngươi lựa chọn trốn đến cùng”.

Nghe vậy, Khương Hy lắc đầu đáp:

“Ta nói song phương đánh ra kích cuối cùng phân thắng bại nhưng ta còn chưa
đánh đâu”.

Tuyết tướng liền lớn tiếng mắng:

“Gian xảo”.

Mẹ nó, cái gì đánh một kích?

Dùng chiêu khác ngoài công kích tự nhiên không tính?

Loại thuyết pháp gì thế này?

Khương Hy mỉm cười không để ý, sau đó, hai tay của hắn đưa lên trước ngực mà
bắt ấn.

Sâm Nhiên Vạn Trượng một lần nữa lại hiện ra, hư không liền rung động một hồi
rồi lít nha lít nhít phù văn bất chợt hiện ra bên ngoài.

Số lượng nhiều đến khủng khiếp, đồng thời cũng kết nối với nhau tạo thành một
chuỗi rất đồng nhất.

Tuyết tướng liền ngưng trọng đến cực điểm, lượng linh lực cuối cùng trong cơ
thể liền nhanh chóng gia trì lên. Hắn sao lại không biết được chuyện gì đang
xảy ra.

Khương Hy là Phù sư mà Phù sư mạnh nhất là khi ở trong phù trận của chính
mình.

Đám phù văn ẩn hiện này chính là phù trận, chỉ có điều không biết là cái trận
nào mà thôi.

Hai tay Khương Hy nhanh chóng thay đổi thủ ấn liên tục rồi quát:

“Kim Quang Phù Trận - Khai”.

“Thủy Giới Phù Trận - Khai”.

“Sâm Lâm Phù Trận - Khai”.

“Tỏa Hồn Phù Trận - Khai”.

Đồng loạt mở ra bốn phù trận cùng một lúc, linh thức của Khương Hy cứ như bị
thứ gì đó hút trôi đi vậy. Nhưng cùng lúc đó, không gian cũng biến đổi liên
hồi.

Thiên địa linh khí vọng động đến loạn xạ, từng đoàn kim quang liền tích tụ lại
mà bắn thẳng về phía Tuyết tướng như phi châm.

Hắn liền vận thân pháp lên mà tránh né nhưng tốc độ của hắn bỗng dưng chậm
lại, khu vực xung quanh bỗng dưng nổi lên rất nhiều bọt nước, hành động của
hắn cũng bị cản trở lại không ít.

Loại cảm giác này cứ như là đang đánh ở dưới nước vậy.

Kế tiếp, mặt sàn một lần nữa lại nứt ra, hàng loạt cây xanh liền trồi lên mà
mọc thành một sâm lâm dọc hành lang này, từng cành cây liền vươn ra mà trói
buộc lấy Tuyết tướng.

Thấy vậy, Tuyết tướng liền cắn răng mà xuất chiến kỹ ra đối cứng, đồng thời
hàn khí cũng triệt để thu lại một chỗ.

Trong không gian của Thủy Giới Phù Trận, chỉ cần hàn khí phát động ra từ người
hắn thì đảm bảo hắn sẽ trực tiếp hóa thành một cục nước đá cho xem.

Lam Thiên Tuyết Tộc sở hữu hàn khí kinh người nên không sợ các đòn công kích
từ nước nhưng nếu có người biết sử dụng nước đúng cách thì có thể khiến cho bộ
tộc này bó tay bó chân.

Như Khương Hy hiện tại vậy.

Hành động của Tuyết tướng bị giới hạn rất nhiều, thành thử tốc độ xuất chiêu
của hắn bị Thủy Giới Phù Trận hao mòn không ít, kết quả hắn liền bị các cành
cây kia trói buộc lại ở giữa không trung.

Thấy vậy, Tuyết tướng liền gầm lên một tiếng, lôi minh liền tỏa ra từ người
hắn rất kịch liệt. Khương Hy liền động linh thức, phạm vi của Thủy Giới Phù
Trận liền thu nhỏ lại mà bao bọc lại mỗi thân hình của Tuyết tướng.

Đòn lôi minh kia cứ như giam cầm lại ở trong Thủy Giới vậy, muốn phát cũng
không thể phát ra ngoài.

Khương Hy đi tới mỉm cười nói ra:

“Nước bình thường có thể dẫn lôi điện nhưng nước tinh khiết thì không. Thủy
Giới Phù Trận được tạo ra từ Thủy linh khí thuần túy, vô luận ngươi kích phát
lôi chi ý cảnh đến đâu thì cũng không thể xuyên qua được nó. Đây chính là
thiên địch của ngươi”.

Vừa dứt lời, không gian một lần nữa lại biến đổi, từng đạo xiềng xích vô hình
bất ngờ xuất hiện mà đâm sâu vào bên trong thân thể Tuyết tướng.

Hắn có cảm giác linh hồn của mình bị đám xiềng xích này trói buộc, thần sắc
liền kinh hãi không thôi.

Hắn bất chợt nhớ đến bốn cái tên của phù trận, trong đó đúng là có hai chữ
‘tỏa hồn’. Hắn liền run giọng nói ra:

“Ngươi . . . ngươi tính làm gì?”.

Tuyết tướng có chút hơi sợ, thực lực của hắn hiện tại bị hao mòn quá nhiều,
chưa kể Thủy Giới Phù Trận lại là thiên địch của cả hàn khí lần lôi chi ý cảnh
nên hắn không thể làm được bất cứ chuyện gì.

Chỉ cần hắn có dị động khác thì đám kim quang của Kim Quang Phù Trận sẽ xuất
kích mà oanh tạc đến hắn thôi.

Bốn cái phù trận này quả nhiên ngay từ đầu đã được chuẩn bị để dành riêng cho
hắn. Coi như hắn không để lộ lôi chi ý cảnh ra bên ngoài thì cũng không thể
tránh được một kiếp này.

Khương Hy nhìn Tuyết tướng một chút rồi nở ra một nụ cười đầy dụ hoặc, gương
mặt của hắn không bị thương nên nụ cười này của hắn cực kỳ thu hút. Chỉ là
dính lên chút máu nên có chút yêu dị thôi.

Hắn cười rất hài lòng, cười đến vui vẻ. Bất quá Tuyết tướng cảm giác ẩn đằng
sau nụ cười này là một cái dự định phi thường xấu xa nào đó.

Khương Hy không đáp lời của Tuyết tướng, hắn mượn Nhân Gian Hành Tẩu tiến lại
trước mặt Tuyết tướng, đồng thời chiếc chìa khóa Huyền Tinh Thiết cũng xuất
hiện ở trong tay.

Tuyết tướng vội vàng nói ra:

“Ngươi tính làm gì?”.

Khương Hy cảm thấy có chút phiền, cái thằng này làm ơn có thể cao lãnh một
điểm hoặc ít nhất bày ra bộ dáng khinh đạm phong vân được không.

Cái kiểu thất thố này hắn nhìn đúng là không quen thuộc chút nào.

Khương Hy nhanh chóng tra chiếc chìa khóa này vào cái ổ khóa ‘vô hình’ ở trước
ngực Tuyết tướng.

Dị biến liền phát sinh, một luồng khí tức không tên bất ngờ phát ra, một đoàn
quang mang bảy sắc liền tụ lại xung quanh hai người bọn hắn, cái ổ khóa cùng
đám xiềng xích kia cũng bắt đầu dần dần hiển lộ ra.

Tuyết tướng thấy vậy liền giật mình, hắn không nhịn được mà nhìn xuống ngực
mình, chỗ đó vậy mà lại có cái ổ khóa?

Hắn cũng ngước mắt nhìn đám xiềng xích bảy màu đang trói buộc mình kia một
cách khó hiểu, trong đầu liền loạn chuyển một đám thông tin.

Thần sắc cũng một lúc một bình tĩnh lại, Tuyết tướng không hổ danh là người
được Khương Hy xem trọng, tố chất tâm lý của hắn đúng thật là rất kinh người.

Khương Hy cũng nhìn ra được Tuyết tướng có chút ý nghĩ ở trong đầu mình rồi
nhưng hắn vẫn muốn nói rõ một số chuyện.

“Cái chìa khóa này ta vô tình lấy được trước khi vào Băng Thần Cung, bản thân
ta cũng không biết rõ tác dụng của nó là gì cho đến cách đây nửa giờ đồng hồ.

Theo suy đoán của ta, đám xiềng xích đang trói buộc ngươi chính là quy tắc của
bí cảnh này, vì đám xiềng xích này nên tu vi của ngươi mới bị áp chế xuống và
vì đám xiềng xích này, ngươi mới bị cột một chỗ ở lại đây.

Chỉ cần ta vặn cái chìa khóa này, khả năng cao là ngươi có thể sẽ được chân
chính tự do mà rời đi phiến thiên địa này rồi tiến ra ngoại giới.

Ta không biết suy đoán này của ta có đúng không, ngoài ra sau khi vặn thì liệu
có chuyện gì khác xảy ra không thì ta không biết.

Ta tôn trọng ngươi, cho nên quyết định này ta liền để cho chính ngươi tự quyết
định. Là xoay hay không xoay đều sẽ do ngươi quyết hết”.

Nghe vậy, Tuyết tướng liền có chút suy nghĩ, kỳ thật chính bản thân hắn cũng
có suy nghĩ như vậy. Bất quá hắn nghe ra ẩn ý trong lời Khương Hy, hắn nói ra:

“Nói đi, điều kiện là gì?”.

Không có bữa cơm nào là miễn phí, nếu Khương Hy thật để hắn tự quyết, vậy thì
phải giải trừ phù trận để hắn tự xoay chìa khóa mới đúng, nào có phải trói
buộc như bây giờ.

Tuyết tướng đã sớm biết Khương Hy không phải loại mặt hàng tốt lành gì rồi
nhưng so với đám ngụy quân tử thì hắn vẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Thiên hạ ngoài kia rất rộng lớn, ngươi tuy là Hóa Nguyên cảnh nhưng ngoài kia
cũng không thiếu cường giả cấp bậc như vậy. Coi như Tuyết Vương ra ngoài thì
vẫn phải thận trọng không ít . . .”.

“Nói trọng điểm”, Tuyết tướng ngắt lời.

Khương Hy cảm thấy có chút phiền muộn nhưng thôi, hắn không chấp nhặt làm gì,
nét cười trên mặt vẫn không đổi, hắn nghiêm túc nói:

“Theo ta đi”.

. ..

. ..

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!


Huyền Lục - Chương #299