Người đăng: VeHuyenHy
Khương Hy gọi người khác như vậy nhưng lại không nhìn về chính bản thân mình,
lời này của hắn mà đặt tại ngoại giới quả thực sẽ được người khác khen ngợi
khiêm tốn ngay.
Khiêm tốn đến độ người khác hận không thể bóp chết tại chỗ được.
Bất quá dưới góc nhìn của Khương Hy, hắn không đời nào lại đi so mình với
người khác làm gì, hắn tự xem mình là dị loại nên hệ quy chiếu tự nhiên cũng
khác đi.
Thẳng thắn mà nói, chính là tự luyến.
Quan sát Tuyết tướng được một hồi, Khương Hy liền suy nghĩ một chút chuyện rồi
không đả tọa nữa mà đứng thẳng người dậy rời khỏi hồ nước.
Pháp lực ngay lập tức liền vận lên mà hong khô cơ thể, kế tiếp hắn liền rút
một cái quần cùng một đôi giày ra mang vào.
Cả hai đều thuần một màu sắc đen, còn nửa thân trên thì Khương Hy để trần
không mang gì, hắn chỉ tạm lấy một lớp áo khoác ngoài đen khoác tạm lên mà
thôi.
Nhìn qua thì mang một chút chút hơi . . . lả lơi nhưng thực tế thì hiệu ứng
thị giác đúng là vậy, đoạn thời gian này khi ở riêng với Tuyết tướng về cơ bản
thì Khương Hy không cố thu khí tức của Sắc Dục Thiên lại nữa.
Trong suy nghĩ của hắn, Sắc Dục Thiên là một chi của Dục đạo, mà đã là dục
vọng thì phải phát chứ không kiềm chế.
Hắn vì e ngại chính phái nên tạm thời đều phải thu hết khí tức vào trong, sử
dụng nhân tức để che đậy lại.
Thành thật mà nói, con đường hắn đi là Dục đạo nhưng cái cách hắn đi từ đó đến
giờ lại có chút hơi giống người xuất gia, nghịch lý quá mức rõ ràng.
Mấy canh giờ vừa học tập vừa tĩnh tâm này để Khương Hy ngộ ra được con đường
hắn nên đi, về sau hắn hẳn sẽ phải xem lại cái cách nên đi Dục đạo thế nào.
Một thân khí tức của hắn hẳn phải bộc lộ ra bên ngoài, không triệt để thì cũng
có chút phong thanh, như vậy thì mới có phong thái của tu sĩ Dục đạo được.
Suy ngẫm một hồi, Khương Hy liền đưa tay lên mà tự tính cho mình một quẻ, hắn
đã chấp nhận tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ rồi về sau sẽ không xem được
thiên cơ nữa.
Lần này hắn sử dụng mục đích là để ra quyết định cuối cùng cho con đường mà
hắn phải đi, cho nên hắn phải suy xét rất nhiều thứ.
Một quẻ này Khương Hy thực sự chơi rất lớn, tại đời này, trừ bỏ một lần nhìn
thấy điều cấm kỵ kia ra thì lần này, hắn sử dụng chính mười năm tuổi thọ của
mình.
Tu sĩ Trúc Cơ cảnh có tuổi thọ tối đa là hai trăm năm mươi năm, đó là trong
trường hợp đỉnh phong cảnh. Tính đến nay, Khương Hy đã hao hụt cũng gần hai
mươi năm thọ nguyên riêng cho việc toán mệnh thiên cơ này rồi.
Cũng vì sử dụng đại giá mười năm nên sinh mệnh lực của hắn trôi đi rất nhanh,
Tuyết tướng đang tu luyện ở sau lưng cũng cảm giác được đôi chút mà nhìn về
phía hắn, ánh mắt đăm chiêu khó dò.
Tuyết tướng chỉ mới nhìn vào chút da lông của toán mệnh thiên cơ nên hắn không
hiểu rõ được Khương Hy đang hao tổn bao nhiêu năm thọ nguyên, hắn chỉ biết là
rất nhiều mà thôi.
Thực tế mà nói, ở trình độ toán mệnh thiên cơ của Tuyết tướng thì hắn đáng lý
ra không thể biết được Khương Hy đang bấm quẻ xem bói nhưng ai bảo trước đó
Khương Hy đã dùng Đồng Tâm Thuật lên hắn làm gì.
Cho nên hắn liền có cảm giác quen thuộc khi Khương Hy toán mệnh ngay.
Hắn biết quá trình này cực kỳ hung hiểm, đồng thời sơ hở của Khương Hy tại lúc
này là lớn nhất, nếu hắn nguyện ý, bây giờ hắn xuất thủ tuyệt đối sẽ lấy được
đầu Khương Hy.
Huyết khế đã mất, chiến tranh đã xảy ra, Tuyết tướng đáng lý ra không còn thứ
gì để quấn chân, đến cả toán mệnh thiên cơ hắn cũng đã nhận được bản chép tay
đầy đủ về sáu mươi bốn quẻ thiên địa rồi.
Nhưng Tuyết tướng vẫn lựa chọn an tĩnh không hành động.
Hai người là đối thủ của nhau, đồng thời cũng là cường giả nên Tuyết tướng rất
thưởng thức Khương Hy, hắn chỉ muốn đánh bại Khương Hy khi hai bên đang ở
trạng thái tốt nhất mà thôi.
Hành động đánh lén tiểu nhân kia hắn chắc chắn sẽ không làm.
Chưa kể nhân loại không phải có thuyết pháp nhất thế vi sư, cả đời vi phụ sao?
Bọn hắn là đối thủ của nhau nhưng đồng thời cũng là sư, là phụ của nhau, quan
hệ rất phức tạp nhưng chung quy lại cũng chính là cường giả kính cường giả.
. ..
Hai mắt Khương Hy liền hóa thành trắng dã, linh hồn hắn như bị một cỗ đại lực
nào đó lôi ra ngoài cơ thể rồi tiến nhập vào bên trong dòng thời gian.
Hàng loạt các sự kiện như sóng triều liền chạy thẳng vào bên trong não hải
hắn. Cũng may hắn sở hữu linh thức mạnh cùng với kết giới tinh thần gia trì
nên hắn có thể chịu đựng được lượng thông tin nay.
Đổi lại người khác thì cái giá phải trả có khi không đơn giản chỉ là mươi năm
thôi đâu mà chính là trọn vẹn thọ nguyên cũng nên.
Hình ảnh thâm nhập não hải rất nhanh, sau đó, cỗ đại lực kia bất ngờ đánh rơi
linh hồn của hắn trở về cơ thể, hai con mắt liền nhắm lại rồi mở ra, hắc bạch
phân minh một lần nữa lại trở lại.
Một cỗ ngọn ngọt bất ngờ trôi lên tận cổ họng rồi phun ra bên ngoài, toàn thân
hắn liền cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Ngụm máu này chứa quá nhiều áp lực, hắn càng giữ ở trong người thì hắn càng
thảm, thổ ra một chút tự nhiên thoải mái hơn nhiều.
Khương Hy liền vận pháp lực lên tẩy đi số máu đó, trong đầu liền sắp xếp lại
những hình ảnh mà mình vừa thấy ban nãy.
Quan sát được một hồi, hắn liền âm thầm gật đầu, nội tâm không được tính là
vui vẻ nhưng cũng xem như hài lòng. Mười năm tuổi thọ quả nhiên đáng giá.
Bây giờ Khương Hy chỉ có thể nói rằng, nhân quả với Cửu Tiêu Tông từ giờ liền
đoạn đi, hắn sẽ không hành xử theo lối của người xuất gia đạo gia nữa.
Con đường này, hắn phải tự bước ra một bước của chính mình.
Ngay lúc này, khí tức trên người Khương Hy liền có chút biến đổi, cảnh giới
liền tinh thâm hơn đôi chút nhưng đột phá thì chưa đến, hai mắt hắn liền toát
lên một vẻ thanh minh đầy rõ ràng.
Tinh thần hắn liền phấn chấn rõ ràng, hắn không ngờ rằng một quyết định này đã
khiến cho hắn nhận được một loại thuế biến tinh thần.
Nói cách khác, cảnh giới không đổi nhưng đạo tâm lại tiến được một quãng rất
xa. Khương Hy dù đang là Trúc Cơ cảnh Hợp Tứ Kiều đỉnh phong nhưng hắn lại
không thấy bất cứ bình cảnh nào ở trước mặt cả.
Chỉ cần hắn tích lũy đầy đủ thì tự nhiên sẽ bước vào Hợp Ngũ Kiều.
Thần sắc hắn liền vui mừng không thôi. Tuyết tướng cũng mơ hồ cảm nhận được sự
thay đổi của hắn nên liền suy nghĩ một chút rồi nói:
“Ngươi thấy được gì sao?”.
Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy liền vểnh lên, cỗ dụ hoặc kia liền ẩn ẩn hiện
hiện mà gia trì lên người, hắn quay lưng lại mà phát ra ma âm:
“Thiên cơ . . . bất khả lộ”.
Tuyết tướng cũng không phải lần đầu nghe ma âm nhưng hắn lại có cảm giác cỗ ma
âm này không còn đơn thuần là thủ đoạn sử dụng nữa, ngược lại hắn lại có chút
cảm giác rất tự nhiên.
Cứ như thể ma âm này là tiên thiên vậy. Sinh ra đã có, không cần phải tôi
luyện hay gì hết.
Đơn thuần một luồng ma âm này phát ra, Tuyết tướng liền biết Khương Hy có
chuyển biến, mà loại chuyển biến này sẽ khiến cho trận chiến tới của hai bọn
hắn sẽ cực kỳ khốc liệt.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tuyết tướng liền vểnh lên, hai mắt xuất hiện từng tia
phong mang, chiến ý ngút trời không thèm che giấu.
Thấy vậy, Khương Hy cũng mỉm cười, loại mỉm cười này mang theo một cỗ dụ hoặc
cùng khiêu khích rất rõ, đồng dạng trong mắt hắn cũng xuất hiện hiện chiến ý.
Tâm cảnh đề thăng thì thực lực tổng thể có đề thăng không?
Câu trả lời chính là không, tâm cảnh liên quan đến tốc độ tu hành chứ không
phải chiến lực. Bất quá Khương Hy nhờ vào tâm cảnh này mà hắn lại có cảm giác
tự tin lên cực kỳ nhiều, hắn có tự tin chiến hòa được với Tuyết tướng.
Con đường của hắn đã minh ngộ, vậy thì còn ngại chông gai trước mặt sao?
Kế tiếp, Khương Hy liền rảo bước về phía một cái trường kỷ ở cùng phòng rồi
ngồi xuống mà củng cố đạo tâm mới này của mình.
Nơi đây vốn đã là nơi hưởng lạc của hoàng đế thì thêm một cái trường kỷ để
giao hoan cũng không tính là lạ.
Dù sao tình thú phong phú thì tâm tình của bậc đế vương mới cao hứng được, vạn
sự sau đó tự nhiên sẽ thuận lý thành chương.
. ..
Một lần đả tọa quan tưởng này của Khương Hy trên thực tế thì không lâu, nó chỉ
diễn ra trong tầm một canh giờ mà thôi.
Đồng dạng trong một canh giờ này Tuyết tướng cũng đã tu luyện xong, hắn đã sớm
rời khỏi hồ nước mà chỉnh trang lại y phục của mình.
Vẫn là lớp nhuyễn giáp đen bó sát đó, vẫn cùng cái quần dài đen đó, vẫn là
kiểu buộc tóc cao ở sau đầu đó, duy chỉ có lớp áo khoác ngoài là không mang
vào người.
Loại ăn mặc này chứng tỏ cho việc Tuyết tướng đã sẵn sàng cho trận chiến cá
nhân của bọn hắn.
Còn Khương Hy cũng vậy, hắn vốn đã chuẩn bị xong. Cũng như lần trước, nửa thân
trên của hắn chính là để trần không có gì che chắn lại.
Dù gì hắn cũng là cao thủ hàng sắc dục đạo, vô luận là mị công hay dục công
thì khi đối chiến hắn chắc chắn sẽ dùng, để nửa thân trên lộ ra bên ngoài tự
nhiên gia trì lên được rất nhiều uy lực.
Còn nhỡ bị thương thì xin thưa, hắn còn thần thông Thủy Hà Giá Y cùng Nhân Phù
Đại Địa Thủ Hộ, cường lực kích thương được hắn tự nhiên là cả một nan đề đấy.
Khương Hy đưa hai tay ra sau gáy rồi bắt chước Tuyết tướng mà buộc tóc cao
lên, để lộ phần gáy trắng ngần như ngọc nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy được ẩn
ẩn trên đó đã có một con tiểu xà đỏ hồng đang di chuyển.
Mang theo một cỗ dụ hoặc, Khương Hy từ tốn hướng Tuyết tướng nói ra:
“Muốn đánh rồi?”.
Tuyết tướng mỉm cười đáp lại:
“Ngươi chuẩn bị đầy đủ rồi?”.
Khương Hy nhẹ gật đầu, ngay sau đó, thân hình hắn bất ngờ xuất hiện trước
Tuyết tướng, đơn chưởng ngay lập tức liền xuất ra.
Đồng dạng, Tuyết tướng phản ứng cũng rất nhanh, hắn liền phản kích lại một
chưởng.
Hai chưởng va chạm vào nhau, xung lực lan tỏa ra không nhiều, nhìn qua lại
tưởng như người mới tu hành giao thủ.
Nhưng cao thủ chân chính so chiêu chính là vậy, xem ai kiểm soát pháp lực cùng
linh lực tốt hơn.
Hai chưởng này của bọn hắn đều được kiểm soát bởi một lượng linh lực cùng pháp
lực vừa đủ, song phương vừa vặn nén vào một chiêu phi thường nội liễm.
Hàn khí từ một chưởng của Tuyết tướng ngay lập tức liền xuyên qua lòng bàn tay
mà xâm nhập vào bên trong Khương Hy.
Bất quá Khương Hy đã minh ngộ, Sắc Dục Thể vì đó mà luôn luôn được mở ra, Sắc
Dục Khí trong thể nội ngay lập tức liền ùa đến mà thiêu đốt số hàn khí kia đi,
đồng thời cũng xuyên qua lòng bàn tay mà tiến nhập thể nội Tuyết tướng.
Tuyết tướng ở mặt này cũng xem như có kinh nghiệm, dù sao đối đầu vẫn là đối
thủ cũ, hàn khí khủng khiếp của hắn ngay lập tiếp liền trấn áp Sắc Dục Khí của
Khương Hy lại.
Song phương cơ hồ liền không ai làm được gì ai, khóe miệng đôi bên liền mỉm
cười, song chưởng đồng loạt liền thu về nhưng không qua tích tắc thì một chiêu
khác lại đánh tới.
Hai bên ngay lập tức liền tiến vào trạng thái cận chiến so chiêu, Khương Hy
dùng Lưu Thủy Quyền Pháp cùng Thiên Nguyệt Thoái Phá ra ứng phó, còn Tuyết
tướng thì dùng một bộ quyền pháp cùng cước pháp nào đó Khương Hy không biết
tên.
Nhưng uy lực cũng không kém, cả hai môn đó đều được Tuyết tướng tôi luyện đến
viên mãn chi cảnh.
Thành ra quyền pháp thì Khương Hy đấu ngang tay nhưng cước pháp thì chính thức
là bị đè đánh.
Nhưng Khương Hy cũng không phiền muộn, bọn hắn đối chiến không phải vì mục
đích giết hại lẫn nhau, ban nãy hắn dám toán mệnh thiên cơ trước mặt Tuyết
tướng chính là một loại kiểm tra.
Tuyết tướng chỉ cần động thủ thì ngay lập tức Tuyết tướng sẽ ăn đắng ngay
nhưng loại bí mật Khương Hy ẩn giấu đó Tuyết tướng chắc chắn sẽ không thể nào
biết được.
Bất quá qua đó, Khương Hy về cơ bản cũng đã hiểu Tuyết tướng rồi, người này
đáng giá để tin, mặc dù đôi bên là đối thủ.
Thiên Nguyệt Thoái Phá của Khương Hy chỉ mới miễn cưỡng nhập môn, cho nên hắn
liền tranh thủ mười tám canh giờ còn lại này đem tôi luyện môn chiến kỹ này
đến một cảnh giới nhất định.
Bị đè đánh cũng không sao, hắn nào có dễ bị đánh bại như vậy được.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!