Hoa Đà Tái Thế (2)


Người đăng: VeHuyenHy

Khương Hy hít một hơi sâu, nghiêm túc nhìn Điền đại phu rồi gật nhẹ đầu. Điền
đại phu gật đầu đáp lại, bắt đầu lấy cây kéo và cắt áo của trung niên nhân ra,
sau đó lão dùng tay sờ lên vùng bụng hắn và ấn nhẹ. Đột nhiên, ánh mắt lão
liền ngưng lại, tay lão liền ép hai bên xuống để vùng da thịt ở giữa trồi lên.

Cảnh tượng này vốn dĩ không có gì kỳ lạ nhưng sắc mặt của Điền đại phu rất
ngưng trọng. Khương Hy chưa thấy vẻ mặt này của lão bao giờ, lão đang tập
trung cao độ, toàn bộ lực chú ý chỉ để tâm đến phần da thịt được trồi lên.

Một tay ép vùng đó lên, tay còn lại lão liền lấy ngân châm ra và thi ba châm.
Ba châm này không được định vào bất cứ huyệt nào của cơ thể người cả, chỉ đơn
thuần là ba châm mà thôi. Một y sư cấp bậc như Điền đại phu không đời nào ra
ba châm vô nghĩa như vậy cả. Khương Hy thấy vậy liền tập trung linh thức vào
chỗ đó, hắn liền nở một nụ cười nhẹ.

“Ra vậy”.

Vùng da thịt lồi lên kia chính là nơi con Thực Thủy trùng đang cư ngụ, ba châm
vô nghĩa đó thực tế thì không hề vô nghĩa chút nào. Ba châm đó hoàn toàn cố
định và phong bế con Thực Thủy trùng. Phong bế ở đây là khiến chúng hoàn toàn
bất động và không hề làm ra bất cứ hành động phản kháng nào cả. Để làm được
điều đó, tay nghề của Điền đại phu phải cực kỳ kinh người.

Điền đại phu nhìn vào chỗ thi châm, ánh mắt liền giãn ra đôi chút, lão nói:

“Đại nhãn tử, lấy cho ta chút vải thấm nước ấm và con dao”.

Khương Hy gật đầu đáp:

“Vâng”.

Hắn lấy một mảnh vải sạch mà lão đã chuẩn bị rồi nhúng vào nước ấm, đồng thời
lấy con dao được ngâm nước nóng kia ra cho Điền đại phu. Lão dùng cây kéo dài
kia tiếp nhận lấy miếng vải rồi nhẹ nhàng chà lên vùng da quanh ba ngân châm,
sau đó lão mới nhận lấy con dao rồi nói:

“Đại nhãn tử, nhìn cho kỹ”.

Khương Hy gật đầu. Một lát sau mắt hắn liền trừng lên mà nhìn. Hắn nhìn thấy
gì?

Điền đại phu đang dùng con dao cán dài kia của lão mà xẻ da thịt của trung
niên nhân, vết xẻ không ngắn, máu liền bắt đầu chảy ra ngoài. Nhưng lượng máu
lại ít hơn nhiều so với vết thương như vậy, Điền đại phu lo lắng mà nói ra:

“Con trùng này bắt đầu hút nước trong máu rồi”.

“Đại nhãn tử, mau thấm máu”.

Khương Hy liền lấy một cái khăn nhúng nước ấm rồi vắt khô, sau đó hắn nhẹ
nhàng lau hết chỗ máu quanh vết xẻ. Quá trình này diễn ra rất nhanh nếu không
trung niên nhân sẽ chết vì mất máu hơn là mất nước vì con trùng. Điểm kỳ lạ
nhất là trung niên nhân không hề có dấu hiệu tỉnh dậy, làn da hắn đã dần tái
trắng đi, tựa như người chết vậy.

Lòng hiếu kỳ của Khương Hy bắt đầu tăng cao lên, đây không còn đơn thuần là
thi châm mà hắn biết nữa. Bình thường dù có bất tỉnh đến đâu thì khi uy hiếp
của tử vong kéo đến, cơ thể sẽ tự động phản ứng lại. Không phải là tu sĩ mà có
thể khiến một người không còn ý thức đến như vậy, loại thủ đoạn này hoàn toàn
đáng giá để hắn học hỏi.

Sau khi máu được thấm xong, Điền đại phu liền dùng cây kẹp tách vết thương ra,
lúc này lão liền nở một nụ cười:

“Tìm ra ngươi rồi”.

Vết thương vừa tách ra, con trùng liền hiện ngay trước mặt hai người Điền đại
phu và Khương Hy. Con Thực Thủy trùng lúc này trông rất ngoan ngoãn, nó không
hề cựa quậy gì, trên thân bị ba cây châm trấn định. Con trùng này đã dài tầm
một gang tay, thân to bằng ngón tay người lớn. Điền đại phu âm thầm may mắn,
Khương Hy thành công ‘đuổi’ được phụ nhân kia đi chính là lập đại công. Nếu để
phụ nhân kia thấy được cảnh này thì to chuyện. Lão nhanh chóng lấy kẹp giữ lấy
con trùng, sau đó nói:

“Rút châm”.

Khương Hy ngay lập tức thay Điền đại phu mà thu châm lại. Đây là lúc hai người
họ phải ăn ý, một khi châm vừa thu, con trùng liền động trở lại, lực bộc phát
tuyệt đối kinh người. Điền đại phu biết điều đó, Khương Hy càng hiểu rõ hơn
lão, bởi vậy hắn càng cẩn thận.

Hắn hít vào một hơi, ánh mắt liền lặng lại, tập trung tinh thần rồi mới ra
tay. Tốc độ của hắn rất nhanh, người khác e rằng không kịp phản ứng nhưng Điền
đại phu thì khác, từ lúc nói xong câu nói kia, lão không hề chớp mắt một chút
nào mà tập trung toàn lực chú ý vào con trùng.

Châm vừa thu, lão cũng nhanh chóng gắp con trùng kéo ra ngoài ném xuống đất.
Con trùng bị ném xuống liền ngọ nguậy cơ thể như cá mắc cạn vậy. Khương Hy
cũng tiện tay cầm châm mà phóng về nó, con trùng liền bất động, không rõ sống
chết.

Lấy con trùng ra xong mọi việc liền dễ xử lý hơn nhiều, Khương Hy liền chuẩn
bị kim chỉ để Điền đại phu khâu vết thương. Hắn tuy có ý nhưng Điền đại phu
rất tiếc, lão không những không khâu mà còn dùng dao mở rộng vết thương ra,
Khương Hy nhíu mày, âm thầm vận linh thức lên.

Một lát sau, hắn đặt kim chỉ xuống, thầm tặc lưỡi.

“Sơ ý rồi”

Tuy con trùng đã được lấy ra nhưng nội quan của trung niên nhân bị hư hại
không ít, lượng hư tổn này nếu không được cứu giúp thì cũng không sống được
bao lâu nữa.

Mở rộng vết thương xong, toàn bộ khoang bụng của trung niên nhân liền hiện ra
ngay trước mắt. Khương Hy thầm khen không ngớt:

“Kỳ nhân a, kỳ nhân a . . .”

Không rõ là hắn đang khen Điền đại phu hay khen người sáng tạo ra loại phương
thức ‘chữa bệnh’ này. Trong quá khứ hắn chưa từng được chứng kiến loại y thuật
phàm nhân nào có thể phô bày nội quan của cơ thể người ra mà không giết chết
họ, ở trên cương vị của hắn lúc đó thì chỉ cần đưa linh thức vào cơ thể người
là sẽ biết như thế nào. Tu sĩ yếu kém hơn thì giết rồi mổ bụng ra xem . . .
nhưng phương thức thì thô bạo và tàn nhẫn hơn nhiều, nào có tinh tế mà nhàn hạ
như cảnh Khương Hy đang chứng kiến đây.

Hắn không nhịn được mà nói:

“Lão bá, đây là . . .”

Điền đại phu cười đáp:

“Y thuật này gọi là Phẫu thuật, mặc nó đã không còn đơn giản là y thuật nữa
rồi nhưng ta cũng không có tên gọi khác để gọi nó cả”.

Tiếp theo đó, lão liền cắt bỏ phần bị hư hại đi nhưng vẫn đảm bảo được những
nội quan còn lại phải hoạt động bình thường. Công việc này tựa như rất khó
nhưng thực tế lại cực khó mà còn hung hiểm vô cùng, chỉ cần lão mất tập trung
một chút thôi là trung niên nhân chết ngay tức khắc. Sau đó liền dùng kim chỉ
khâu lại rồi sang những chỗ khác và lặp lại quá trình đó. Khương Hy ở bên cũng
không rảnh rỗi, hắn tập trung thay Điền đại phu thấm máu chảy ra, máu thấm
nhiều đến nổi khăn cũng không thể nào vắt thêm được nữa, hắn đành phải lấy
khăn khác. Mặt khác, hắn cũng bắt tay chuẩn bị Huyết Dịch.

Huyết Dịch là một loại ‘máu giả’ do Điền đại phu điều chế từ Huyết Tinh Thảo,
hôm nay cũng là lần đầu Khương Hy nghe thấy tên gọi này. Công dụng của Huyết
Dịch phi thường đặc trưng, đó là cấp máu cho cơ thể.

Trải qua quá trình giải phẫu này mà không có máu bên ngoài cung cấp thì trung
niên nhân cũng chết luôn rồi. Vấn đề là làm sao để cấp máu vào cơ thể, không
có thể khơi khơi mà đổ thẳng vào trong bụng được. Hắn suy nghĩ một chút rồi
nói:

“Lão bá . . .”

“Trong hộp thuốc có một ống gắn với một cây kim, dùng nó để truyền”, Điền đại
phu đáp.

“Vâng”

Khương Hy liền tìm, ở trong đúng là có thứ như Điền đại phu mô tả, ngoài ra
còn có một túi da thú rất lớn để chứa nước. Túi da thú này đương nhiên là dùng
để chứa Huyết Dịch, sau đó nối vào cái ống kia rồi truyền vào cơ thể người
thông qua mạch máu. Cái ống truyền cũng không phải vật tầm thường, nó được làm
từ một loại cây dây leo đặc biệt, thân cây đặc biệt dài và dai, chỉ cần đục
ruột theo chiều dài của thân rồi khử trùng cẩn thận là có thể sử dụng được.

Nhờ có Huyết Dịch mà quá trình giải phẫu diễn ra khá suôn sẻ. Ngay từ trước
khi phẫu thuật diễn ra, Khương Hy từng suy diễn Điền đại phu sẽ làm gì với
Huyết Tinh thảo, chỉ tiếc là hắn suy đoán quá xa, lại không quá thực tế với
lão. Ở góc độ của lão, công dụng thế nào thì dùng thế ấy thôi, suy nghĩ quá
nhiều cũng không thể đem lại hiệu quả gì.

Sau khi đã ‘chữa trị’ nội quan xong, Điền đại phu liền khâu vết thương lại,
những vết thương này bị sưng đến đỏ hết cả lên, nhìn rất là thảm. Tiếp đó lão
lấy một bình sứ nhỏ mà rắc thuốc lên. Không bao lâu sau, phần vết thương đỏ
tấy kia liền dịu đi đôi chút, lão gật đầu rồi nói:

“Đại nhãn tử, lấy Hàn Huyền Cao bôi lên rồi băng bó cho hắn”.

“Lão bá, ta hiểu rồi”, Khương Hy cười đáp.

Chuyện tiếp theo với hắn thì rất đơn giản. Không tốn bao nhiêu thời gian,
trung nhiên nhân liền được băng bó hoàn hảo mà nằm trên bàn.

Điền đại phu ngồi trên giường mà thở ra một hơi dài, trông lão rất mệt mỏi. Cả
quá trình phẫu thuật cũng mất tới gần một canh giờ, hơn nữa lão còn phải tập
trung cao độ liên tục. Loại phẫu thuật này đòi hỏi kỹ thuật và kinh nghiệm rất
cao thì mới có thể sử dụng được, Khương Hy thành thật mà cho rằng nếu thay hắn
vào vị trí của Điền đại phu thì cũng không thể phát huy đến được trình độ đó,
kể cả đó có là hắn của kiếp trước.

. ..

. ..

Trong lúc Điền đại phu nghỉ ngơi thì Khương Hy bắt tay vào việc thu dọn y cụ
và xóa dấu vết hiện trường. Điền đại phu không muốn ai khác biết thì hắn sẽ
không để lộ ra bất kỳ một vết máu nào xuất hiện được.

Dọn dẹp xong xuôi, trung niên nhân kia vẫn không tỉnh lại, hơi thở của lão nhẹ
nhàng mà thở ra rất đều đặn, tựa như hồi phục rất tốt. Điền đại phu cũng đánh
một giấc ngắn, đến cái tuổi này của lão mà còn ngủ ngày được thì quá kinh dị
rồi nhưng ai bảo lão lao lực quá làm gì.

Khương Hy mỉm cười nhìn lão nhân đang nằm trên giường rồi dời ánh mắt sang chỗ
khác, nụ cười hắn liền thu lại. Hắn lạnh nhạt nhìn con trùng đang bị bất động
trên đất, trầm mặc một đoạn rồi từ trong tay áo rút ra một cái gộp gỗ.

Khương Hy liền bỏ con trùng vào trong đó rồi đóng lại cẩn thận, hắn thở ra một
hơi, nhỏ tiếng mà lẩm bẩm:

"Còn thêm vài con nữa . . ."

Bỗng nhiên hắn nhìn về phía cửa rồi cất chiếc hộp đi, toàn thân bắt đầu động,
hắn nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài rồi đóng lại. Cửa vừa đóng, sau lưng hắn
liền xuất hiện hai bóng người. Một là của cô nương gọi là Qua Qua, người còn
lại . . . là phụ nhân kia. Phụ nhân thấy hắn đi ra liền gấp gáp hỏi:

"Khương đại phu . . ."

"Suỵt".

Khương Hy đưa tay lên ra hiệu nhỏ tiếng rồi ngoắc tay bảo hai người họ đi
theo. Phụ nhân và Qua Qua cô nương hai người nhìn nhau không biết chuyện gì
rồi cũng quyết định đi theo. Phụ nhân lo lắng mà nhìn về cánh cửa kia, đằng
sau đó chính là tướng công của nàng.

Qua Qua cô nương đã được Điền đại phu nhờ cậy không cho người khác vào nên
nàng cũng không vội đi mà chọn đứng chờ phụ nhân. Không bao lâu sau phụ nhân
cũng hít vào một hơi rồi quay lại nhìn Qua Qua cô nương nói:

"Qua muội muội, chúng ta đến chỗ Khương đại phu thôi".

Qua Qua cô nương cười đáp:

"Muội đã biết Khương đại phu ở đâu rồi, chúng ta đi thôi".

Phụ nhân gật đầu rồi hai người cùng đi tới chỗ Khương Hy. Gọi là chỗ nhưng đó
cũng chỉ là một bộ bàn ghế cũ ở trước hiên nhà mà thôi. Khi hai người họ đến
nơi, Khương Hy cũng đã rót xong ba chén trà rồi ra hiệu mời.

Phụ nhân ngồi xuống tiếp nhận chén trà rồi uống một hớp, đột nhiên nàng kêu
lên một tiếng:

"Nóng".

"Tỷ tỷ, trà mới pha đương nhiên còn nóng rồi", Qua Qua cô nương ở bên nhẹ
nhàng nhắc nhở, đồng thời rót cho nàng một chén nước mát.

Phụ nhân tiếp nhận, nói:

"Cảm ơn muội, là ta đã quá vội rồi".

Sau đó, nàng uống chén nước mát kia để bình tâm lại. Mặt khác, nàng cũng lén
nhìn qua biểu hiện của Khương Hy để xem có thể biết được gì không. Liệu chữa
trị có vấn đề gì không? Tướng công của nàng ra sao rồi? . ..

Đáng tiếc, nàng không tìm ra gì cả, tất cả những gì nàng quan sát được là vẻ
mặt bình thản kia mà thôi. Nàng đành nói:

"Khương đại phu, tình hình tướng công nhà ta thế nào rồi?"

Khương Hy thổi nhè nhẹ vào chén nước rồi làm một hớp nhỏ, gật gật nhẹ đầu
khen:

"Trà ngon".

Qua Qua cô nương nhạc nhiên nói ra:

"Khương đại phu nói thật?"

Khương Hy nói ra:

"Ta thích vị đắng".

Qua Qua cô nương liền vui vẻ. Sau đó, hắn quay sang nhìn phụ nhân. Bắt được
cái nhìn của hắn, nàng có chút căng thẳng. Mặc dù nàng đặt niềm tin vào Điền
đại phu nhưng nhỡ đâu vạn nhất . ..

Khương Hy trầm mặc một lúc, phụ nhân lại càng căng thẳng hơn, một lúc sau, hắn
cười nhẹ nói:

"Đại thúc không có chuyện gì, từ nay về sau thúc ấy có thể sinh hoạt bình
thường rồi".

Phụ nhân nghe vậy liền kích động nói ra:

"Khương đại phu nói thật?"

Hắn gật nhẹ đầu, đáp:

"Thật".

Phụ nhân vui mừng nói:

"Vậy, bây giờ ta vào thăm được . . ."

Khương Hy ngắt lời:

"Không được"

Phụ nhân không hiểu, tướng công nàng đã bình an vô sự, tại sao nàng không được
gặp?

Không đợi nàng đáp, Khương Hy liền giải thích:

"Mặc dù nguy hiểm đã qua nhưng Điền đại phu vẫn cần phải quan sát một chút.
Khi nào lão bá gật đầu, ta sẽ báo với đại thẩm".

Phụ nhân có chút thất vọng nhưng cũng vui mừng vô cùng. Phu quân đã an toàn,
nàng không còn cầu gì hơn. Tảng đá trong lòng nàng dường như đã bị nhấc xuống,
nàng có cảm giác như lồng ngực nhẹ đi hơn rất nhiều.

Phải nói tâm tình hiện tại của phụ nhân rất tốt, sau khi về nhà với mấy đứa
con, nàng liền bình tâm hơn rất nhiều.

Khương Hy nhận ra được điều đó nên hắn mới trầm mặc mà khiến nàng căng thẳng.
Hắn không khỏi công nhận, ảnh hưởng của tình mẫu tử thật . . . đáng sợ.

Phụ nhân sau khi tâm tình tốt hơn liền nói:

"Đa tạ hai vị đại phu, đời này ta sẽ không quên ơn hai vị . . . Có cơ hội ta
và tướng công liền sẽ báo đáp".

"Không cần thế, chức trách mà thôi, đại thẩm không cần phải báo ân, chỉ cần
sống tốt là được", Khương Hy đáp.

Phụ nhân cười không nói, dường như đã có quyết định của mình. Ở bên Qua Qua cô
nương không có chuyện gì để nói, trong đầu nàng chỉ lởn vởn vài câu:

"Khương đại phu thích trà ta pha"

"Khương đại phu khen trà ta a"

". . ."

. ..

Mặt trời ngày càng lên thiên đỉnh, thời gian trôi qua cũng rất nhanh, Khương
Hy cùng hai người cũng thôi trò chuyện mà đứng lên. Phụ nhân cười nói:

"Khương đại phu, nếu không có chuyện gì nữa, ta xin cáo lui để về với bọn
trẻ".

Khương Hy gật đầu đáp:

"Đại thẩm đi cẩn thận".

Phụ nhân có hơi khựng lại một chút rồi đi, ánh mắt toát ra vẻ hậm hực, trước
khi đi còn để lại một câu:

"Ta không phải đại thẩm".

Nhìn bóng lưng phụ nhân rời đi, Khương Hy quay sang Qua Qua cô nương mà hỏi:

"Giải thích như thế nào?"

Qua Qua cô nương đáp:

"Khương đại phu, nàng chỉ hơn ta hai tuổi mà thôi".

Khương Hy giật mình nói:

"Nhưng phu quân nàng rõ ràng là trung nhiên nhân mà".

"Người đó . . . mới ba mươi".

Khương Hy: ". . ."

. ..

. . .


Huyền Lục - Chương #26