Người đăng: VeHuyenHy
Theo cổ tịch thì đáng lý ra ngoài này không nên có gì nhưng Khương Hy có kinh
nghiệm của đời trước, đời trước trừ bỏ đọc sách ra thì hắn còn rất hay lui tới
phế tích cùng bí cảnh.
Cốt cũng chỉ để tìm kiếm thêm tri thức cùng cơ duyên mà thôi, cho nên đối với
các loại bố trí cạm bẫy cùng kết giới trong bí cảnh hắn lại có chút quen
thuộc.
Băng Thần Cung chưa mở nên Khương Hy cũng chỉ có thể loanh quanh khuôn viên
xung quanh nó mà thôi nhưng vì quanh quẩn xung quanh nên mới tốn rất nhiều
thời gian.
Linh thức của hắn tuy mạnh nhưng để tìm kiếm chi tiết thì vẫn cần phải dựa vào
mắt thường cùng vận may. Đương nhiên hắn cũng không dùng Nhân Gian Hành Tẩu để
di chuyển, đi quá nhanh sao mà nhìn kỹ được.
Loay hoay tầm ba mươi phút, Khương Hy rốt cuộc cũng tìm được một cái hồ.
Gọi là hồ nhưng thực tế lại giống như một miệng giếng lớn nhân tạo mà thôi.
Thành giếng có màu trắng, được chạm trổ rất tinh tế, loại họa tiết này giống
hệt với họa tiết được khắc bên ngoài Băng Thần Cung.
Đã là giếng thì bên trong tự nhiên có nước bất quá sau một phép thử đơn giản
thì Khương Hy cũng không dám đưa tay xuống đó.
Hắn đã xé một mảnh vải rồi ném vào bên trong, vải chưa cần xuống sâu dưới
nước, nó chỉ cần vừa chạm nhẹ vào mặt nước thôi là đóng băng lại ngay tức khắc
rồi.
Giếng cũng không sâu, khoảng tầm mười mét trở lại là cùng, linh thức của hắn
vẫn có thể tiến xuống đó, bất quá hắn cũng không thể lưu linh thức của mình
lâu ở dưới đó.
Bởi hắn cảm thấy lạnh.
Loại nước này Khương Hy không biết là gì nhưng nó lại rất quái dị, linh thức
thuộc về thủ đoạn của luyện hồn nhất mạch, vốn dĩ không nên bị các loại cảm
giác vật lý này tác động.
Vậy mà cái giếng này lại khiến cho linh hồn hắn cảm thấy lạnh lẽo.
Bất quá lạnh thì lạnh nhưng hắn cũng biết được dưới giếng đó có cái gì rồi.
Dưới đó có rất nhiều chìa khóa, vô luận là hình dạng hay chất liệu đều vô cùng
phong phú.
Trừ bỏ tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ra thì những người nào có cường độ linh thức kém
hơn thì rất khó để dòm ngó được số chìa khóa này.
Số lượng của chúng rất nhiều, phải đến hàng ngàn cái nhưng trong số đó Khương
Hy chỉ để tâm đến hai cái.
Bởi trong số hàng ngàn chiếc chìa khóa dưới đó thì chỉ có hai cái là được làm
từ hai loại chất liệu rất đặc biệt.
Cái đầu tiên làm từ Huyền Tinh Thiết, loại tài liệu này khỏi nói làm gì, tại
Huyền Đô Đại Lục nó chẳng có giá gì cả nhưng vì thế mà nó lại nổi bật.
Ngần ấy chiếc chìa khóa dưới kia nếu không phải làm từ tài liệu có độ hiếm
thuộc Trúc Cơ cảnh thì cũng là Kim Đan cảnh, khi đâu xuất hiện một chiếc làm
từ Huyền Tinh Thiết tự nhiên có vấn đề.
Cái thứ hai thì khác với cái đầu, cái đầu thì từ tài liệu không đáng giá nhưng
cái thứ hai thì quá đáng giá. Bởi nó được làm từ tài liệu cấp bậc Nguyên Anh
cảnh.
Tên của loại tài liệu gọi là Thiên Hà Vẫn Tinh Thiết.
Thiên Hà Vẫn Tinh Thiết là một loại tài liệu luyện khí cực kỳ hiếm có, chỉ có
thể tìm thấy ở trên trời mà thôi. Hằng năm, số lượng lưu tinh rơi xuống Huyền
Đô Đại Lục cũng phải đến vài chục cái nhưng không phải cái nào cũng có Thiên
Hà Vẫn Tinh Thiết.
Thậm chí có năm còn không tìm đến được một mẫu Thiên Hà Vẫn Tinh Thiết nữa cơ,
cho nên loại tài liệu này cực kỳ quý hiếm cùng đắt đỏ.
Đời trước Khương Hy mặc dù chưa có dịp dùng qua pháp khí làm từ Thiên Hà Vẫn
Tinh Thiết nhưng hắn đã được chạm qua rồi.
Vũ khí của Vệ Khắc Nguyên chính là làm từ loại tài liệu này. Cho nên hắn mới
có thể nhận ra được nó nhanh.
Người khác không tiếp xúc qua tự nhiên không biết được huyền cơ nhưng Khương
Hy đã thấy thì sao lại không nắm bắt được.
Hai cái chìa khóa này hắn bắt buộc phải lấy cả hai.
Đã có chìa thì tất phải có ổ để tra vào, mà ổ thì bảy đến tám thành nằm ngay
bên trong Băng Thần Cung rồi.
Nghĩ đến vậy, Khương Hy một lần nữa lại vận linh thức lên tiến xuống lại bên
dưới, đồng thời Cách Không Khiển Vật cũng được thi triển ra.
Thân hình hắn khẽ run rẩy lên vì lạnh, từng hơi thở mang theo hơi trắng mà phả
ra ngoài. Không đến mấy giây sau, một đạo óng ánh liền bị lôi ra bên ngoài mà
rơi xuống mặt tuyết.
Mặt tuyết tiếp xúc với vật đó liền đóng băng lại một mảng. Thấy vậy, Khương
Hy liền đẩy Sắc Dục Khí lên mà hóa giải số băng bám vào vật đó. Vật đó đương
nhiên là chiếc chìa khóa làm từ Huyền Tinh Thiết.
Huyền Tinh Thiết bị hong khô xong, Khương Hy liền nhanh chóng cho nó vào bên
trong giới chỉ. Mắt thấy thời gian không còn nhiều, đoàn người cũng sắp tiến
lên đây rồi nên hắn liền hít vào một hơi mà tiếp tục.
Mục tiêu là chiếc chìa khóa Thiên Hà Vẫn Tinh Thiết kia.
Hơn mười giây nữa lại trôi qua, một chiếc chìa khóa màu đen bị lôi ra ngoài mà
rơi trên mặt tuyết. Lần này số nước bị nó mang theo nhiều hơn trước nên mặt
tuyết bị đóng băng rất dày.
Khương Hy liền hít vào một mà gọi Dục Hỏa ra hòa tan số băng đó, lực khống chế
của hắn rất cao nên hắn vẫn rất khéo léo không để Dục Hỏa nung chảy Thiên Hà
Vẫn Tinh Thiết.
Mặc dù nó là tài liệu cấp bậc Nguyên Anh cảnh nhưng Khương Hy không chắc Dục
Hỏa liệu có thiêu được nó được không.
Cái này không thể trách hắn được, ai bảo Dục Hỏa không có nhiệt độ đây. Không
có nhiệt độ thì làm sao biết được nó có đủ mức nung chảy tài liệu hay không.
Cho chiếc chìa khóa đó vào bên trong giới chỉ, Khương Hy liền vận Sắc Dục
Thiên lên giải tỏa hết số hàn khí nhiễm vào người rồi dùng Nhân Gian Hành Tẩu
trở về chỗ cũ.
. ..
Khi hắn về đến nơi thì cũng vừa vặn sáu người Thạch Thương xuất hiện, Liêm Đào
dù nhìn như tên quỷ lười nhưng hắn chí ít vẫn là cao thủ tốc độ nên hắn có thể
nhận ra Khương Hy vừa vận thân pháp trở lại đây.
Hắn hướng Khương Hy mà nói:
“Lâm đạo hữu vừa đi đâu về sao?”.
Lời vừa ra, cả năm người còn lại cũng có hơi thay đổi sắc mặt. Trong đầu bọn
hắn liền đồng loạt hiện lên một chữ ‘cơ duyên’.
Liêm Đào tự biết đơn độc một mình không thể khiến Khương Hy nói ra nên hắn mới
dùng cách nói này để kéo theo sự chú ý.
Đúng như hắn ước muốn, năm người còn lại đã toàn lực tập trung vào người
Khương Hy rồi.
Khương Hy sao lại không thể nhìn ra được nước đi này của Liêm Đào được chứ.
Nội tâm không nhịn được mà bật một ngón cái cho Liêm Đào.
Quả nhiên không đâu chơi bẩn hơn hoàng cung được.
Khương Hy mỉm cười hướng bọn hắn nói ra:
“Ban nãy tiểu sinh phát hiện ra một miệng giếng ở kia nên đi xem một chút”.
Một đạo tinh quang lướt qua, Cố Phi Thiên liền hướng hắn nói ra:
“Vậy đạo hữu có phát hiện ra gì không?”.
Khương Hy mỉm cười nhẹ gật đầu đáp lại:
“Bên dưới có rất nhiều chìa khóa, bất quá không dễ lấy . . .”.
Lời còn chưa nói xong, đồng loạt cả sáu người liền mượn thân pháp mà phóng đi,
để một mình Khương Hy ở đây mà tự nói một mình.
Không qua mấy giây, nhóm người thứ hai liền tiến lên thì phát hiện Khương Hy
nhưng lại không phát hiện mấy vị sư huynh sư tỷ đâu.
Khương Hy liền hướng bọn hắn giải thích lại chuyện miệng giếng, rồi tốp này
cũng không đợi hắn nói hết câu mà phóng người lao đi.
Nhóm thứ hai rời đi thì nhóm thứ ba lại đến, có kinh nghiệm ‘hấp tấp’ của hai
nhóm trước rồi nên Khương Hy liền trực tiếp chỉ hướng giếng nước cho bọn hắn
đi.
Rồi dần dần nhóm thứ ba, thứ tư, . . . cũng xuất hiện, Khương Hy cũng tương tự
hướng bọn hắn tiến đến cái miệng giếng kia.
Hai chiếc chìa khóa kỳ quặc nhất đã bị hắn cầm đi rồi nên cũng không sợ những
người khác lấy được chiếc quý hơn.
Mà nếu hai chiếc chìa khóa hắn lấy được không đem lại cơ duyên gì tốt thì xem
như hắn đen đủi đi. Dù sao cơ duyên tốt ngoại trừ cần thực lực đi lấy thì vận
khí cũng rất quan trọng.
Mặt khác, một khí tiến vào bên trong Băng Thần Cung, Khương Hy cũng không thể
ngang nhiên đi thử chìa được, như thế sẽ dẫn đến rất nhiều nghi hoặc.
Người xưa có câu giấu lá thì giấu trong rừng, để che giấu hai chiếc chìa khóa
của hắn thì tốt nhất vẫn nên để những người khác có được chìa khóa.
Còn về phần bọn hắn lấy được chìa nào thì phải dựa vào bản sự cá nhân rồi.
Chỉ dẫn hết cho đoàn người Trúc Cơ cảnh thì đoàn người Luyện Khí cảnh cũng
tiến đến chờ đợi hắn chỉ đường.
Khương Hy nhìn qua nhóm người này một chút, mặc dù bí cảnh giới hạn đến cảnh
giới Ngưng Dịch nhưng cũng không có nghĩa là tu sĩ Luyện Khí cảnh nên vào.
Bởi đến tu sĩ Trúc Cơ cảnh chưa chắc đã giữ cái mạng lại được thì đám Luyện
Khí cảnh này cơ hồ đi chính là nạp mạng.
Bất quá đứng ở góc độ tông môn Khương Hy chỉ có thể giải thích là để cho bọn
hắn đi dò đường cùng làm vài việc vặt mà thôi.
Còn về phần tán tu thì khỏi nói, chỗ nào có cơ duyên thì tất không thể thiếu
bọn hắn, xem như bí cảnh giới hạn Nguyên Anh cảnh thì bọn hắn vẫn dám đi.
Ai bảo bọn hắn nghèo quá rồi làm gì, tiền thì hết, tài nguyên tu luyện thì
không có. Tình cảnh này nếu một mực kéo dài thì đoạn đường tu hành về sau của
bọn hắn mười phần khó đi.
Khương Hy ngẫm nghĩ một chút rồi nói ra:
“Thực lực của các ngươi đến Bắc Nguyên Vạn Dặm cũng chỉ tính là miễn cưỡng
thôi. Miệng giếng kia đối với các ngươi quá nguy hiểm, xác suất sống không
cao, các ngươi vẫn muốn đi chứ?”.
Đám Luyện Khí cảnh nghe vậy liền ngốc người ra, từng nhóm trước thì được chỉ
thẳng đường mà đi nhưng đến lượt bọn hắn thì lại đột nhiên nhiều lời rồi.
Nhưng đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được những lời này chính là cảnh báo. Đi thì
được chỉ đường, còn không thì ngồi đây đả tọa tu hành. Dù sao thiên địa linh
khí ở đây vẫn rất nồng đậm, tu hành cũng không uổng.
Một người trong đó ôm quyền nói ra:
“Bẩm tiên sinh, xác suất sống trong miệng người là bao nhiêu?”.
Khương Hy từ tốn đáp:
“Miễn cưỡng một thành đi”.
Nghe vậy, cả đám bên dưới liền hít vào một ngụm khí lạnh. Một thành vốn đã rất
thấp rồi, thành ngữ cửu tử nhất sinh chính là nói về nó, nhưng ở đây thì sao?
Miễn cưỡng một thành.
Đây không phải nói đi chính là chịu chết sao?
Câu trả lời của Khương Hy làm bọn hắn chần chừ một đoạn thời gian tương đối,
đột nhiên, ánh mắt hắn có hơi đổi, khóe miệng khẽ cong lên.
Hắn hướng đám Luyện Khí cảnh ra hiệu rồi chỉ tay về một hướng. Hướng đó chính
là hướng của cái miệng giếng nhưng theo cánh tay của hắn chỉ thì bọn hắn thấy
được một đoàn người trở về.
Đoàn người này phi thường thảm trọng, có người đột nhiên bị mất đi một cánh
tay, có người thì sắc mặt tím tái lại, có người thì hai mắt trắng dã, toàn
thân co giật liên hồi.
Thậm chí có người còn vác về đây một cái tượng băng, ban đầu bọn hắn còn tưởng
là cơ duyên nên cố tình tiến lại xem một chút.
Bất quá đến lại gần thì mới hoảng sợ ra, cái tượng băng này vậy mà lại là một
người sống sờ sờ, nét mặt mười phần hoảng sợ nhìn rất khủng khiếp.
Đương nhiên cũng không phải ai trở về đều thảm trọng đến thế, có người mang
theo ý mừng, có người mang theo một bộ mặt chán đời, có người mang theo một cỗ
hận ý . . . chĩa thẳng về Khương Hy.
Khương Hy đương nhiên nhận ra cỗ hận ý này, hắn chỉ việc chỉ đường thôi, còn
về phần lấy được hay không thì dựa vào bản sự mỗi người.
Chỉ có điều trên đời này lòng dạ tiểu nhân nhiều lắm, làm không được thì đổ
lỗi cho người khác, cơ duyên lấy không được thì biến tướng lại là bản thân
mình bị hại.
Đám người mang theo vẻ chán chường hẳn là không lấy được chìa khóa nhưng bản
thân cũng không bị ăn thiệt thòi.
Nhưng còn đám người mang cỗ hận ý kia thì không những không lấy được chìa khóa
mà bản thân còn ăn phải thiệt thòi rất nặng nữa.
Có thể là bị thương, hoặc cũng có thể là đánh đổi phải một thứ rất quan trọng.
Đối với những kẻ này, ở tình huống bình thường Khương Hy tự nhiên sẽ không
quan tâm, bất quá tại thời điểm hiện tại hắn không muốn có kẻ nào đó rình rập
sau lưng chờ đâm một nhát đâu.
Thế là hai con ngươi hắn liền hóa thành một màu tím, hai đoàn quang hỏa ngay
lập tức lập tức xuất hiện, một cỗ sát khí cùng nhân tức kinh thiên lập tức hòa
trộn lẫn nhau mà tản thẳng về hướng những tên tỏ ra hận ý kia.
Trong chốc lát, con ngươi của bọn hắn liền co rụt lại, sắc mặt tái nhợt một
mảng, linh lực cùng pháp lực trong cơ thể liền chạy tán loạn mà thổ ra một
ngụm huyết tinh.
Tinh thần thì bị sát khí cùng nhân tức ma diệt đến không còn chút dáng vẻ nào.
Đáy mắt bọn hắn ngay lập tức liền nổi lên một sự hoảng sợ không ngừng.
Ở đây có ai không là tinh anh, có ai không từng giết người nhưng đối mặt với
một lượng sát khí khủng khiếp kia thì trừ bỏ thâm thù đại hận ra, còn lại ai
dám nổi lên chút tâm tư gì chứ.
Xác nhận không còn kẻ tiếp tục dám đưa cỗ hận ý kia ra nữa, Khương Hy mới thu
tay lại rồi hướng đám tu sĩ Luyện Khí cảnh mỉm cười nói ra:
“Các ngươi còn muốn đi chứ?”.
Nghe vậy, cả đám lập tức đứng thẳng người dậy lắc đầu liên tục, hai tay vội
vàng ôm quyền cảm tạ rồi lui ra chỗ khác tu hành.
Thấy vậy, Khương Hy liền gật đầu hài lòng.
Tu hành khó tránh khỏi tham niệm, cơ duyên tốt thì có lẽ tốt thật nhưng tính
mạng vẫn quan trọng hơn.
Mạng còn, cái gì cũng sẽ còn.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!