Người đăng: VeHuyenHy
Về đến lều trung tâm, phần ai người nấy đều an vị vào vị trí của mình, Khương
Hy đương nhiên không có chỗ nên Thạch Thương liền dịch sang một chút mà nhường
hắn.
Hắn liền mỉm cười mà đáp lễ lại Thạch Thương, sau đó, Thạch Thương liền tuần
tự giới thiệu từng người một cho Khương Hy.
Khương Hy cũng không biết những người này là ai, dù sao cũng chỉ là đệ tử nội
môn, xem như có mạnh hơn thì cũng là nhờ vào niên kỷ cùng tích lũy tạo thành.
Những người này không phải hoàn toàn là thiên kiêu cùng thế hệ nên Khương Hy
có cảm giác chuyến lịch luyện Bắc Nguyên Vạn Dặm này tựa hồ có hơi quá sức một
chút với bọn hắn.
Bình tĩnh làm một hớp trà, Khương Hy chậm rãi sắp xếp lại một chút những gì
định nói. Ở một bên hắn, Thạch Thương liền âm thầm quan sát hắn thật kỹ.
Chuyện kết giới tinh thần Khắc Hoàng cũng đã bí mật truyền âm cho Thạch Thương
biết nên hắn đang cố nhớ xem hắn đã từng gặp qua Khương Hy chưa.
Dù sao gương mặt của Khương Hy mặc dù rất nổi bật nhưng tại tu chân giới cũng
không thiếu cấp bậc nhan trị thế này. Mấu chốt là hắn không thể nào nhận ra
được Khương Hy là ai.
Linh thức cùng lực khống chế của Khương Hy mạnh hơn Thạch Thương, tự nhiên hắn
biết được mình đang bị dò xét, hắn cũng đã đoán được Thạch Thương đang nghĩ gì
nhưng hắn không lên tiếng đính chính.
Càng nhiều lời thì càng dễ lộ, càng thanh minh thì càng sơ hở.
Từ tốn đặt chén trà xuống, Khương Hy mỉm cười nói ra:
“Đầu tiên, tiểu sinh sẽ giải đáp nghi vấn của Bạch đạo hữu, Tuyết Quái trong
cổ tịch của nhân loại chúng ta đúng là Lam Thiên Tuyết Tộc. Danh tự này đến
khi nói chuyện qua với một tộc nhân của bọn họ tiểu sinh mới biết được”.
Bạch Tương Duyệt gật nhẹ đầu tiếp lời:
“Lâm đạo hữu, Bắc Nguyên Vạn Dặm mở ra tương đối đột ngột, chúng ta không kịp
tìm hiểu tình huống của nơi đây, đạo hữu rốt cuộc biết bao nhiêu về bí cảnh
này?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền nhìn sang nàng mà gật nhẹ đầu. Trong mắt nàng, hắn là
đáp ứng trả lời, còn trong mắt hắn, đó là thưởng thức nàng.
Nếu đệ tử bình thường nghe được câu này, hẳn sẽ trách nàng vô ý, làm lộ yếu
điểm ra cho người ngoài thấy. Thân là đệ tử của lục đại thế lực Bắc Nguyên,
đến tình huống bí cảnh lớn nhất nơi đây còn không nắm rõ thì mặt mũi để đâu
cho hết.
Nhưng trong mắt Khương Hy, Bạch Tương Duyệt là người biết bên nào nặng, bên
nào nhẹ, đâu mới là vấn đề thực sự cần quan tâm nhất hiện nay.
Thực lực các nàng có lẽ không thiếu nhưng lại cực độ thiếu thông tin. Thông
tin không nắm bắt được thì cái gì cũng khó mà thẳng tay thực hiện.
Bạch Tương Duyệt có lẽ không phải là thiên kiêu nhưng tâm tư cẩn thận, loại
người này chiến lực có thể không tuyệt luân nhưng tương lai có thể đi được rất
lâu.
Hắn mỉm cười đáp lại:
“Tiểu sinh chỉ đọc qua cổ tịch ở Kinh Lâu nên không nắm quá rõ ràng nhưng đại
khái vẫn sẽ hiểu”.
“Vậy phiền Lâm đạo hữu rồi”, Bạch Tương Duyệt đáp.
Khương Hy gật đầu nói ra:
“Đầu tiên, Lam Thiên Tuyết Tộc là tộc loài được thiên địa thai nghén mà thành,
bộ tộc này có lẽ chỉ tồn tại trong Bắc Nguyên Vạn Dặm mà thôi. Linh trí của
tộc này rất cao, ánh mắt cũng rất đặc biệt.
Lam Thiên Tuyết Tộc tiếp nhận thông tin qua huyết mạch nên nếu các vị đạo hữu
có hạ sát thủ thì tốt nhất diệt sạch, không được chừa lại bất kỳ một giọt máu
nào cả.
Tộc nhân của Lam Thiên Tuyết Tộc chỉ cần có được số máu bị dư ra kia thì sẽ
biết được chuyện gì đã xảy ra với chủ nhân của số máu đó”.
“Thứ hai, tộc này là thiên sinh thể nội chứa hàn khí, cảm ngộ tự nhiên với
tuyết chi ý cảnh cực kỳ cao tuyệt, tại Bắc Nguyên Vạn Dặm, bọn hắn có ưu thế
về địa lợi. Ngoài ra, vì yếu tố huyết mạch nên tố chất thân thể bọn hắn rất
cao, nếu có thể thì nên tránh đối cứng”.
“Thứ ba, Lam Thiên Tuyết Tộc không có linh thức, tu luyện cũng không ra, nhưng
bọn hắn sở hữu linh nhãn. Chỉ cần bọn hắn quét mắt nhìn đến đâu thì không khác
gì chúng ta dùng linh thức dò xét cả”.
“Cuối cùng . . .”.
Nói đến đây, đột nhiên Khương Hy có chút hơi dừng lại làm cho cả sáu người có
chút hơi hụt hẫng nhưng cũng rất mong chờ.
Bởi lời hắn nói mặc dù không nhiều nhưng thông tin cung cấp lại rất nhiều, bọn
hắn không ngờ rằng Tuyết Quái trong suy nghĩ của bọn hắn lại mạnh mẽ đến mức
độ này.
Vô luận là thiên sinh thể nội chứa hàn khí hay tố chất thân cường hãn thì đều
là những thông tin góp phần hiểu rõ thực lực của cái tộc này.
Ánh mắt Khương Hy quét qua bọn hắn một chút rồi nói ra:
“Cuối cùng cũng là loại thông tin quan trọng nhất, tiểu sinh chỉ mới đạt được
nó khi phải kịch chiến với một cường giả của Lam Thiên Tuyết Tộc”.
Nghe vậy, Bạch Tương Duyệt liền có chút nhịn không được mà nói:
“Khu vực ở phía đông kia là do Lâm đạo hữu tạo ra?”.
Khương Hy có chút ngạc nhiên nhìn qua nàng, nhưng nét ngạc nhiên này biến mất
rất nhanh, hắn gật đầu đáp lại:
“Khu vực đó đúng là do trận chiến của tiểu sinh cùng một tên Tuyết tướng gây
ra”.
“Khoan đã”, Cố Phi Thiên đột nhiên cắt lời.
Khương Hy mỉm cười nhìn hắn mà nói:
“Cố đạo hữu có điều gì muốn nói sao?”.
Cố Phi Thiên gật đầu đáp:
“Theo ta biết thì Tuyết tướng chỉ có tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, làm sao có thể
cùng Lâm đạo hữu tạo ra tràng cảnh như vậy được?”.
Những người còn lại trừ Bạch Tương Duyệt liền gật đầu tán đồng ý kiến của Cố
Phi Thiên, Trúc Cơ cảnh hậu kỳ không thể tạo ra trận chiến lớn như vậy được.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười, giọng điệu của hắn vẫn rất từ tốn cùng lễ
độ nói ra:
“Bởi vậy tiểu sinh mới nói, thông tin cuối này rất quan trọng”.
Bạch Tương Duyệt biểu thị đồng tình, nàng cũng rất muốn hiểu rõ cái chân tướng
‘Tuyết tướng’ kia, bởi nàng đã đấu qua với một tên rồi.
Khương Hy nói tiếp:
“Tại Bắc Nguyên Vạn Dặm, Tuyết tướng là Tuyết tướng, còn Trúc Cơ cảnh hậu kỳ
là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ. Nếu các vị gặp Tuyết tướng thì tiểu sinh khuyên các vị
nên xuất toàn lực ngay lập tức, nếu không . . . lật thuyền trong mương là
chuyện có thể xảy ra”.
Thái Huỳnh Liên Phương nhíu mày lại, gương mặt thanh tú kia hiếm khi để lộ cảm
xúc nay lại có đôi chút biến hóa, nàng nói ra:
“Lâm đạo hữu có đánh giá quá cao đám Tuyết tướng kia rồi không?”.
Khương Hy lắc đầu, hắn đưa một tay ra, hiển hóa pháp lực thành từng đạo tơ
bạch quang mà kết thành một con ngựa rồi điều khiển con ngựa đó chạy trong
lòng bàn tay mình.
Muốn bao nhiêu chi tiết liền có bấy nhiêu chi tiết, muốn bao nhiêu tinh xảo
liền có bấy nhiêu tinh xảo.
Hành động đơn giản nhưng cũng khiến những người ngồi ở đây phải chấn kinh
không thôi. Bởi khả năng khống lực quá đáng sợ.
Dùng linh lực ngưng tụ thành một con ngựa bọn hắn đương nhiên làm được nhưng
nếu tách linh lực ra thành dạng tơ như này rồi đan kết lại thành ngựa thì bọn
hắn chịu thua.
Loại cấp độ này quá khó, có khi đệ tử chân truyền còn chưa chắc làm được.
Khương Hy nói ra:
“Các vị cảm thấy khả năng khống lực của tiểu sinh thế nào?”.
Thạch Thương vội đáp lại:
“Cao tuyệt, quá cao tuyệt, khả năng khống lực của Lâm đạo hữu hoàn toàn đã
không phải Ngưng Dịch cảnh có thể làm đến”.
Những người khác liền nhao nhao gật đầu biểu thị đồng ý. Thấy vậy, Khương Hy
liền nắm tay lại, con ngựa kia liền biến mất, hắn ngồi thẳng người nói ra:
“Nếu như ta nói đám Tuyết tướng kia cũng sở hữu khả năng khống lực như vậy thì
các vị có tin không?”.
Lời vừa ra, toàn trường liền tĩnh mịch lại, đến hơi thở của từng người cũng
không nghe rõ nữa, tựa chừng như toàn bộ đã nín thở lại vậy.
Bạch Tương Duyệt là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí này, nàng nói ra:
“Ta tin Lâm đạo hữu, bởi chính ta cũng đã đấu qua một tên Tuyết tướng, hắn rất
mạnh, ta phải dốc toàn lực mới có thể đánh chết hắn được”.
Liêm Đào có hơi chút suy nghĩ rồi hướng nàng đáp lại:
“Là chuyện hôm trước ngươi nói?”.
Bạch Tương Duyệt gật đầu.
Tất cả liền rơi trở lại vào trầm tư, một mình Bạch Tương Duyệt thì có lẽ chưa
đủ thuyết phục nhưng nếu một người có tri thức cao hơn nói nữa thì sao?
Sức thuyết phục tuyệt đối đủ cao, đó là khi người nói còn là thư sinh của Thư
Viện. Hoặc ít nhất là trong đầu bọn hắn nghĩ thế.
Cố Phi Thiên nhíu mày, bộ dáng có vẻ không tin lắm mà nói ra:
“Làm sao có thể như vậy được? Một người thì thôi nhưng đằng này là tất cả
Tuyết tướng, từ bao giờ mà khả năng khống lực lại trở nên đại trà như vậy
rồi?”.
Khương Hy đáp lại:
“Khả năng khống lực đương nhiên không đại trà, mấu chốt vấn đề ở đây chính là
cấm chế bí cảnh”.
Khắc Hoàng mở mắt ra, hai con mắt hoàng kim óng ánh kia nhìn thẳng về Khương
Hy, tựa như muốn nhìn thấu hắn, bất quá linh thức không đủ, thủ đoạn có ảo
diệu đến mức nào thì cũng không nhìn xuyên được kết giới tinh thần của hắn.
Khắc Hoàng hơi nghiêng đầu khó hiểu nói ra:
“Cấm chế là thế nào?”.
Khương Hy nâng chén trà lên làm một hớp cho trơn họng rồi đáp lại:
“Cấm chế của Bắc Nguyên Vạn Dặm không chỉ giới hạn tu vi người ngoài như chúng
ta mà nó còn trực tiếp ảnh hưởng lên dân bản địa nơi đây.
Theo như tên Tuyết tướng từng đấu với tiểu sinh thì tu vi của hắn hẳn là ở Kim
Đan cảnh nhưng vì cấm chế này, hắn chỉ có thể thể hiện ra cảnh giới Trúc Cơ
hậu kỳ Hợp Cửu Kiều mà thôi”.
Những lời này tên Tuyết tướng kia không trực tiếp nói nhưng ngụ ý vốn là vậy,
Khương Hy chỉ biên thêm cho có tính thuyết phục mà thôi.
Liêm Đào đột nhiên đưa tay lên ngắt lời hắn lại mà nói:
“Khoan đã, ý Lâm đạo hữu là Tuyết tướng vốn dĩ có tu vi là Kim Đan cảnh? Là
tiểu cảnh nào của Kim Đan?”.
Khương Hy suy nghĩ một chút rồi đáp lại:
“Tu vi của tên Tuyết tướng đó bị áp chế xuống Hợp Cửu Kiều thì hẳn là Kim Đan
cảnh đỉnh phong đi”.
Nghe vậy, Liêm Đào liền hít vào một hơi mà nói ra:
“Nói như vậy, Tuyết Soái là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong nhưng thực tế là Hóa
Nguyên cảnh. Còn Tuyết Vương là Ngưng Dịch cảnh nhưng thực tế là . . .”.
Nói đến đây, Liêm Đào nhịn không được mà nuốt xuống một ngụm, hắn thật không
dám nói tiếp nữa bởi thông tin này nếu là thật thì quá chấn động.
Con mẹ nó hắn vậy mà đi đánh nhau với lão tổ Nguyên Anh cảnh.
Mà không chỉ mỗi mình Liêm Đào giật mình, Thạch Thương cùng Thái Huỳnh Liên
Phương cũng đổ mồ hôi đầy lưng không thôi.
Hiện tại chỉ có mỗi ba người bọn hắn là đã từng đối đầu với Tuyết Vương mà
thôi nên mới biết được thực lực của Tuyết Vương đáng kinh khủng bậc nào, thậm
chí nếu không trực tiếp đấu thì có hơi chút khó tin.
Bất quá chiếu theo lời của Khương Hy thì lại rất hợp lý. Lão tổ Nguyên Anh
cảnh dù có bị áp chế cảnh giới thì cấp bậc lão tổ vẫn cứ là lão tổ thôi, không
phải người thường hay thiên kiêu đồng cấp có thể so được.
Ba người liên thủ đánh với lão tổ Nguyên Anh cảnh mà còn không rơi vào thế hạ
phong, chỉ riêng mỗi chuyện này thôi đem về kể cho đồng môn cũng xem như mát
hết cả mặt mày.
Đương nhiên, điều kiện là bọn hắn còn sống trở về.
Thần sắc của bọn hắn biến hóa nhiều kiểu, cơ hồ đã không thể nào che giấu được
nữa rồi. Tin khác thì không nói nhưng Khương Hy tin rằng cái tin này cũng đủ
để cho mấy lão quái vật ngoài kia giật mình không ít.
Gần ngàn năm trước, Bắc Nguyên Vạn Dặm cũng đã từng mở ra nhưng lần đó Khương
Hy dưới thân phận Phù Linh còn không đủ tu vi nên không tham gia được. Thời
điểm đó cấm chế của bí cảnh cũng chính là Hóa Nguyên cảnh trở xuống mới được
vào
Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên lúc đó còn trẻ cũng đi không được, hai người
đó đi là mười năm sau đó. Khi ấy, cấm chế giống như bây giờ, chỉ cho tu sĩ
Ngưng Dịch cảnh trở xuống đi vào
Ngặt nỗi, Phù Linh cũng không có cơ hội được theo bởi lúc đó, hắn lại đang bế
quan.
Lấy thực lực cùng ánh mắt của Thương Nguyên và Vệ Khắc Nguyên năm đó thì làm
sao hai người bọn họ có thể nhìn thấy huyền cơ của Tuyết tướng, Tuyết soái
được. Lúc về tông môn thì chỉ có thể đánh giá là đối phương rất mạnh thôi.
Theo thời gian trôi qua, hai người bọn họ đột phá Nguyên Anh cảnh xong liền
đem đoạn ký ức kia quên luôn.
Nhưng hiện tại Khương Hy lại khác hai người bọn họ năm đó, hắn có ánh mắt của
lão tổ Nguyên Anh cảnh, cho nên hắn mới nhìn ra được cái huyền cơ kia, trực
tiếp đâm xuyên vào tấm màn chắn bí ẩn ấy.
Các cường giả năm đó trừ Tuyết Vương ra có thể sẽ có sự thay đổi nhưng Tuyết
Vương có khi vẫn như cũ. Dù sao thọ nguyên của Nguyên Anh cảnh rất nhiều, tu
luyện đến đỉnh cao sống hai ngàn năm còn dư sức.
Tại thời điểm ngàn năm trước Tuyết Vương đã là Nguyên Anh cảnh thì ngàn năm
sau, tu vi thực sự của Tuyết Vương đã đến bực nào rồi?
Không ai biết được cả.
Đây là lần đầu Khương Hy ra mắt lục đại thế lực Bắc Nguyên, và cùng lúc đó,
hắn cũng đem đến một tin không tốt, gọi thẳng ra là tin xấu.
Cái gì là tin xấu?
Tuyết Vương mới thực sự là tin xấu.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!