Người đăng: VeHuyenHy
Theo cổ tịch cùng sử ký ghi chép thì bộ dạng của Tuyết Quái trong truyền
thuyết đích thật giống hệt như ba người này.
Khương Hy mặc dù có hơi ngờ ngợ lúc ban đầu nên mới hỏi lại cho chắc. Bất quá
không cần đợi câu trả lời chính thức thì biểu cảm của cả ba đã cho hắn đáp án
rồi.
Phẫn nộ, không đồng tình, sát khí, . ..
Vốn dĩ là một gương mặt lạnh nhạt, vậy mà cả ba lại đồng loạt đều nhìn về phía
Khương Hy với những sắc thái như thế, nam tử lực lưỡng kia nhìn hắn đầy sát cơ
rồi trầm giọng nói ra:
“Huyết mạch Lam Thiên Tuyết Tộc chúng ta còn cường đại hơn lũ khỉ nhân loại
các ngươi, các ngươi có tư cách gì mà đi gọi chúng ta là Tuyết Quái, chán sống
rồi sao?”.
Khương Hy có chút hơi híp mắt lại, đây là lần đầu hắn nghe đến Lam Thiên Tuyết
Tộc, cổ tịch cũng không có ghi chép về chuyện này.
Nhưng hắn không nghĩ nam tử lực lưỡng kia sẽ nói dối, chẳng có lý do gì để nói
dối về nguồn gốc của bản thân cả, trư phi chủng tộc đó đang có nguy cơ bị
tuyệt diệt.
Mặt khác, tại Huyền Đô Đại Lục cũng không có cái tộc nào ngoài nhân tộc cùng
yêu tộc cả, Lam Thiên Tuyết Tộc quả thực là một cụm từ rất lạ tai.
Dưới góc độ của hắn, tộc này hẳn cũng chỉ tồn tại trong Bắc Nguyên Vạn Dặm mà
thôi.
Suy nghĩ một chút, Khương Hy liền lễ độ đáp lại:
“Thứ lỗi cho, ta chỉ đọc về các ngươi thông qua cổ tịch mà thôi, cũng không
biết các ngươi gọi là Lam Thiên Tuyết Tộc”.
Nghe vậy, nam tử lực lưỡng liền có chút hơi kinh ngạc, bởi theo những lời của
tộc lão trong tộc thì nhân loại rất kiêu ngạo, thường hay xem thường những tộc
khác.
Nếu không có hiệp ước hòa nghị thì không đời nào nhân loại vào đúng quy củ
được. Cho nên khi Khương Hy gọi bọn hắn là ‘Tuyết Quái’ thì mới nổi lên sát cơ
dày đặc như vậy.
Nhưng hắn không ngờ rằng Khương Hy vậy mà lại thức thời đến thế, mới đó thôi
mà đổi lại xưng hô rồi, chưa kể biên ra một cái lý do cũng xem như hợp lý.
Tam quan của nhân loại khác với Lam Thiên Tuyết Tộc, nhận thức của nhân loại
được hình thành dựa trên học tập và tập quán giống loài, còn của Lam Thiên
Tuyết Tộc chính là hình thành thông qua huyết mạch.
Huyết mạch không thể nói láo nhưng học tập thì khác, chỉ cần người học tiếp
nhận sai thông tin thì trong tiềm thức của họ, thông tin đó mặc định là đúng.
Nếu trong cổ tịch của nhân loại đã ghi Lam Thiên Tuyết Tộc là Tuyết Quái vậy
thì nhân loại nhìn thấy bọn hắn sẽ tự động cho là Tuyết Quái thôi.
Không bao lâu sau, thần sắc của nam tử lực lưỡng có chút hơi hòa hoãn ra mà
nói:
“Dù vậy, khu vực này không phải là nơi ngươi có thể đến, ngươi vẫn nên rời đi
thì hơn”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Nếu ta không đi thì sao?”.
Nam tử lực lưỡng nói ra:
“Vậy thì đắc tội rồi”.
Vừa dứt lời, nam tử kia liền xuất ra một quyền, không gian xung quanh lập tức
phủ lên một tầng băng, hư ảnh quyền kình ngay lập tức đập thẳng về phía trước.
Khương Hy vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà di chuyển sang một cây khác.
Cái cây nơi hắn vốn đứng trước đó liền nhận đòn trực tiếp từ một quyền kia,
toàn thân cây liền bị đóng băng rồi vỡ vụn ra, hàn khí bắn ra xung quanh rất
kịch liệt.
Hai đạo mũi tên bất ngờ phá không mà nhắm thẳng về phía Khương Hy, đồng thời
nam tử lực lưỡng cũng tung tiếp một quyền về phía hắn.
Khương Hy một lần nữa lại lựa chọn né tránh, hắn muốn xem thử Lam Thiên Tuyết
Tộc này rốt cuộc mạnh như thế nào.
Cái cây đó cũng phải chịu số phận tương tự như cây trước, bất quá hai đạo mũi
tên kia cũng không đâm thẳng vào đó, ngược lại còn chuyển hướng mà lao thẳng
về vị trí mới của Khương Hy.
Hai mắt hắn lóe lên một tia tinh quang, Nhân Gian Hành Tẩu lại lên mà biến mất
rồi hiện sang một chỗ khác, hai đạo mũi tên kia lại tiếp tục chuyển hướng đuổi
theo.
Thấy vậy, Khương Hy liền vận pháp lực lên tập trung vào hai đầu ngón tay rồi
phóng ra hai chiêu Ái Tâm Minh Sắc Dục. Một chiêu đối ứng với một tiễn.
Va chạm trong tức tốc liền diễn ra, Ái Tâm Minh Sắc Dục đánh nát hai đạo tiễn
kia rồi hóa thành Dục Hỏa mà thiêu đốt chút.
Khương Hy hướng về cặp nam nữ đằng xa mà nói:
“Chiêu này gọi là gì?”.
Nữ tử kia giương cung lên nhàn nhạt đáp lại:
“Băng Cung Truy Tiễn”.
Vừa dứt lời, một đạo mũi tên khác lại phá không mà ra, Khương Hy lại xuất ra
thêm một chỉ khác đối ứng.
Nhưng dị biến đột ngột phát sinh, đạo tiễn kia vậy mà lại lách qua một bên né
tránh mà lao thẳng về phía hắn.
Một bên mắt của Khương Hy có hơi chút giật giật, đạo tiễn này có linh tính đến
thế?
Hắn lại nhanh chóng thoát thân sang chỗ khác, đạo tiễn kia lại tiếp tục đổi
hướng, hắn liền vận Đạp Vân Bộ lên mà hư hóa hòa mình vào không trung, hoàn
toàn tiêu thất khỏi tầm mắt của người khác.
Chỉ có điều, đạo tiễn này vậy mà vẫn nhắm thẳng đến đúng vị trí của hắn.
Khương Hy liền híp mắt lại vỗ ra một chưởng đánh nát đạo tiễn kia rồi hiện
thân ra mà nói:
“Các ngươi làm bằng cách nào?”.
Khương Hy không nghĩ trên đời này lại có loại tiễn thuật kỳ quái đến như thế,
bất kể là đổi hướng hay lách mình như thế nào thì cũng không thoát được tầm
truy tung của nó.
Chưa kể uy lực của một tiễn kia vậy mà vẫn giữ được như cũ.
Nam tử lực lưỡng đứng dựa vào thân cây nhìn hắn với ánh mắt chọc tức mà nói:
“Khí tức của ngươi đã bị chúng ta khóa lại, coi như ngươi chạy đằng trời thì
cũng không thoát khỏi một tiễn kia”.
Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu, khóa khí tức của mục tiêu rồi dùng chúng làm
mồi dẫn cho đạo tiễn kia, quả thực là một thủ đoạn rất đáng sợ.
Xem như hai cung thủ của Lam Thiên Tuyết Tộc có không nhắm vào hắn đi nữa thì
một khi đã khóa khí tức của hắn rồi thì có chạy đằng trời thật.
Khóe miệng Khương Hy liền khẽ cong lên, hai con mắt hắn chuyển thành một màu
tím ngời, hai đoàn quang hỏa liền nổi lên, sát khí đại thịnh.
Hắn nói ra:
“Đã vậy thì chết đi”.
Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền biến mất, nam tử lực lưỡng kia vội vàng
quát lên:
“Cẩn thận!”.
Trong chớp mắt, thân ảnh của Khương Hy đột ngột xuất hiện trước mặt cặp nam nữ
kia, sát khí khủng khiếp liền phát ra, tâm thần bọn hắn liền run rẩy chấn động
liên hồi.
Khương Hy lập tức xuất ra hai chưởng đánh thẳng vào lồng ngực của bọn hắn:
“Hãn Hải Điệp Gia”.
“Ái Tâm Minh Sắc Dục”.
Nam tử trúng Ái Tâm Minh Sắc Dục liền thổ ra một ngụm huyết tinh, toàn thân
trong chốc lát liền đỏ lên rồi bùng cháy thành tro tàn.
Nữ tử ăn thẳng một chiêu Hãn Hải Điệp Gia, toàn bộ lồng ngực nàng liền nát vỡ
ra thành từng mảnh. Chưởng lực mạnh đến mức đánh văng quả tim của nàng ra khỏi
cơ thể rồi dập nát đến không thể nát hơn.
Chỉ trong một hơi thở, Khương Hy trực tiếp miểu sát hai tu sĩ Trúc Cơ cảnh sơ
kỳ.
Thấy vậy, nam tử lực lưỡng kia liền gào lên một tiếng đau xót rồi xuất ra một
đại quyền cực kỳ đáng sợ về phía hắn.
Không gian mười mét xung quanh hắn liền bị đóng băng, cây cối bị băng hóa thì
nứt vỡ ra mà hóa thành mảnh vụn.
Quyền kinh khủng khiếp ép về phía trước đánh thẳng vào lưng của Khương Hy.
Toàn thân hắn lập tức bị đóng băng lại mà nứt vỡ ra.
Khóe miệng nam tử lực lưỡng liền cười gằn lên một tiếng nhưng không được bao
lâu thì nụ cười của hắn liền ngưng kết lại.
Thân hình Khương Hy nứt vỡ ra nhưng ngay sau đó thì hóa thành quang vụ mà biến
đi mất.
Một chớp mắt sau đó, bóng người Khương Hy đột ngột xuất hiện ở bên cạnh nam tử
lực lưỡng mà xuất ra một quyền.
“Lưu Thủy Quyền Pháp - Đại Hà”.
Một quyền đánh ra, quyền kình như con sông lớn đánh đến, mượn lấy thủy chi ý
cảnh, quyền kình liền hóa thành thực chất mà thành một con sông vắt ngang giữa
cánh rừng ập đến thân nam tử lực lưỡng.
Thấy vậy, hắn vội vàng thủ thế trước ngực mà đỡ lấy, bất quá lực lượng của một
con người dù mạnh đến đâu làm sao đỡ được đại thế của tự nhiên cùng đại thế
của nhân loại.
Một chiêu Đại Hà nguyên bản cần phải liên tục đánh ra nhiều quyền điệp gia lên
nhau mà dồn thế tạo thành một con sông lớn.
Nhưng Khương Hy đã tinh gọn chiêu thức này lại. Mượn nguyên lý của Hãn Hải
Điệp Gia, thủy chi ý cảnh cùng nhân tức, giờ đây hắn chỉ cần nén đủ lực rồi
tung ra một đòn là hiệu quả liền ổn.
Con sông lớn ập đến, toàn thân nam tử liền bị đánh rơi khỏi cành cây, nguyên
một phiến rừng liền bị con sông này quét qua mà ngã rạp về một phía.
Toàn thân nam tử lực lưỡng ngay lập tức chìm trong nước đến ước sũng, hắn chật
vật đứng dậy, ngạc nhiên là trên người hắn vậy mà lại không có chút thương thế
nào cả.
Ánh mắt mang một màu kinh dị mà cố gắng tìm lấy thân ảnh Khương Hy. Vừa vặn,
Khương Hy đã xuất hiện trước mặt mà tung một chiêu Ái Tâm Minh Sắc Dục vỗ đến.
Nam tử lực lưỡng liền quát lên một tiếng mà xuất một quyền đối ứng.
Một chưởng một quyền va chạm vào nhau, lực lượng đôi bên cơ hồ là ngang ngửa.
Tay nắm quyền của nam tử lực lưỡng bất ngờ đỏ au lên như sắp bốc cháy, hắn vội
vàng vận hàn khí lên mà làm dịu nó đi.
Đối diện hắn, tay tạo thành chưởng kia của Khương Hy đang dần dần mất cảm giác
mà đông cứng lại thành băng, Khương Hy liền nhanh chóng gọi Dục Hỏa ra thiêu
đốt đi số hàn khí ấy.
Hai bên không hẹn mà đồng loạt lùi về sau. Nhưng Khương Hy đời nào lùi dễ đến
thế, trong tay hắn liền xuất hiện Hắc Trúc Bút mà họa nhanh ra một đạo phù.
“Mạn Đằng Lao Phù”.
Xuyên qua lớp tuyết bên dưới, hàng loạt cành cây gỗ chắc khỏe liền phá đất
trồi lên mà trói buộc thân thể nam tử lực lưỡng lại.
Hắn liền nắm chặt hai tay lại thành quyền, cơ bắp bắt đầu dần hiển lộ ra, khí
thế của tu sĩ Trúc Cơ cảnh trung kỳ liền triệt để bùng nổ.
Vô tận hàn khí trong chốc lát liền tỏa ra xung quanh mà đóng băng hết thảy. Số
cành cây trói buộc hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn liền vận lực mà phá số cành cây hoá băng kia ra mà gắt gao nhìn về phía
trước.
Thấy vậy, khoé miệng Khương Hy liền vểnh lên, Hắc Trúc Bút trong tay đã sớm
hoạ xong một đạo phù sáng rực.
“Băng Bạo Phù”.
Ngay lập tức, số cành cây tạo ra từ Mạn Đằng Lao Phù đã bị đóng băng kia liền
đồng loạt bộc phá ra từng vụ nổ lớn. Nam tử lực lưỡng kia liền phun ra một
ngụm máu tươi.
Hắn khẽ rên lên một tràng đau đớn, toàn thân hắn giờ đây đã bê bết máu tươi
chảy ròng ròng.
Hắn tự nhiên nhận ra được đạo phù đó của Khương Hy nên vội vàng thu liền thu
lại hàn khí của bản thân mình.
Giữa lúc này, một bóng đen bất chợt phủ lên người nam tử lực lưỡng, một cỗ khí
tức tử vong bất ngờ ấp đến, hắn vội ngẩng đầu lên trên.
Một chưởng mang theo đại thể bất ngờ đập xuống ngay giữa trán.
“Hãn Hải Điệp Gia”.
Oanh!
Chưởng lực như biển cả dồn dập, đại thế của Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch liền
đánh toàn thân nam tử lực lưỡng ngã xuống thẳng mặt đất mà tạo thành một cái
hố cực kỳ lớn.
Bên dưới là một bãi máu cùng huyết nhục bầy nhầy không cần nói thì cũng biết
là ai.
Thân ảnh Khương Hy một lần nữa lại hiện ra ở một bên cái hố sâu kia, ánh mắt
tím ngời kia của hắn lạnh lùng mà nhìn lấy bãi máu ở phía dưới, miệng lẩm bẩm:
“Lam Thiên Tuyết Tộc . . .”.
Khương Hy cùng Lam Thiên Tuyết Tộc trên thực tế không có thù oán gì với nhau,
hắn cùng ba người kia về cơ bản chỉ như bèo nước gặp nhau mà thôi.
Ba người bọn họ tấn công hắn, hắn cũng không ngại, lấy thực lực của hắn thì
thoát đi là chuyện hết sức dễ dàng.
Bất quá tuyệt kỹ của hai tên cung thủ kia thật sự khiến hắn phải hạ sát thủ.
Băng Cung Truy Tiễn là gì hắn không biết nhưng có thể khóa khí tức của hắn lại
rồi truy kích thì tuyệt kỹ này xác thực có môn đạo.
Khương Hy làm người vốn cẩn thận, hắn đã không muốn dính dáng đến bất kỳ thế
lực nào cả nên mới lựa chọn làm sát thủ trong âm thầm rồi trốn qua hệ thống
tình báo của Dạ Ma cùng Quan Nhân Các.
Cho nên hắn tuyệt không thể để cho những người nào nắm được chân ngựa của hắn
mà còn sống được.
Cặp nam nữ kia bắt buộc phải chết.
Đương nhiên, người chứng kiến là nam tử lực lưỡng kia cũng không thể sống
được.
Khương Hy thu lại khí tức của mình, cặp mắt của hắn cũng đã chuyển về tròng
đen như cũ, hắn suy nghĩ một chút rồi gọi Dục Hỏa ra mà thiêu đốt thân xác của
nữ tử kia cùng nam tử lực lưỡng.
Nếu đúng như cổ tịch ghi chép thì Tuyết Quái hay Lam Thiên Tuyết Tộc này có
thể chứa đựng thông tin ở trong huyết mạch của bọn họ.
Xem như bọn họ đã chết thì chỉ cần còn có máu là tộc nhân của bọn họ có thể
thông qua đó mà tra xét lại ngọn nguồn.
Mà thực tế, bất kể thông tin trong cổ tịch là đúng hay sai thì Khương Hy cũng
sẽ không để lại dấu vết, dùng Dục Hỏa thiêu đốt hết thảy là được.
Vết tích đấu chiến có lẽ không thể giấu nhưng nếu xác không có, vậy thì không
thể kết luận được gì cả.
Xử lý xong xuôi, Khương Hy vội vàng vận lên Nhân Gian Hành Tẩu mà tiến đến chỗ
tiểu Hoàng.
Nơi này không thể ở lâu được nữa rồi.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!