Người đăng: VeHuyenHy
Trước mắt Khương Hy là một vùng trời trắng xóa bất tận, cuồng phong bão tuyết
nổi lên khắp nơi, nhiệt độ mỗi lúc một thấp đi càng nhanh.
Lớp dịch dung trên mặt hắn như gặp phải thiên kỵ mà co quắp lại nứt vỡ ra rơi
xuống mắt tuyết, để lộ ra dung nhan chân thật của hắn.
Khóe miệng hắn có chút run run, hai hàng lông mày kiếm kia đã phủ lên một tầng
băng lạnh giá, từng làn hơi trắng thở ra từ miệng liền hòa vào một thể với
phong tuyết.
Toàn thân người hắn liền run bần bật cả lên, hai tay không tự chủ được mà vội
vàng co ro ôm lại trước ngực.
Dẫu vậy, hai chân hắn lại không ngừng vận Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thần Hành
Thiên Nhai Phù mà di chuyển.
Từ khi bước qua vòng xoáy linh lực kia thì đối diện hắn đã luôn là một trời
phong tuyết lạnh giá rồi.
Vận may hôm nay của hắn đúng là đen đủi, đây là lần đầu tiên tính cả hai đời
hắn bước vào Bắc Nguyên Vạn Dặm.
Vậy mà mới vào ngay cửa đã gặp ngay trận cuồng phong bão tuyết kinh khủng này
rồi.
Đúng là vạn sự khởi đầu nan.
Khương Hy vẫn luôn không ngừng di chuyển nhưng kể cả vậy, hắn vẫn chưa thực sự
thoát ra khỏi cái đại trận này.
Đúng vậy, một trời phong tuyết này chính là đại trận, đúng hơn là một đại trận
tự nhiên không có bàn tay của tu sĩ nhúng vào.
Cho nên Khương Hy mới tốn nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa thể thoát ra
ngoài. Luận về trận đạo thì hắn cũng xem như có chút môn đạo, chỉ cần không
gặp phải đại trận cấp bậc Nguyên Anh cảnh thì hắn vẫn có thể giải được.
Nhưng đối diện với hắn hiện nay là một đại trận tự nhiên không phân đẳng cấp.
Muốn thoát khỏi đại trận này, trừ phi là cường công phá vỡ đi một mắc xích kỳ
trận, còn không thì buộc phải luận theo yếu tố của bát trận đồ mà phá thôi.
Phá vỡ mắc xích kỳ trận thì bỏ đi, trừ khi hắn đạt đến tu vi như Tần gia lão
tổ, có thể đánh sụp cả một ngọn núi thì hãy dùng, còn không thì đừng mơ mà
nghĩ đến.
Đại trận tự nhiên tạo thành chính là nhờ vào tiên thiên sắp xếp của núi rừng,
sông ngòi, đâu phải muốn phá là phá được.
Chưa kể phong tuyết dày đặt thế này, đến linh thức còn không thể dùng được bảy
thành thực lực thì làm sao mà dò đường tìm ra mắc xích kỳ trận.
Không khéo lại đi lạc trong cái đại trận này rồi bỏ mình cũng nên.
Khương Hy không cường công được, vậy thì cậy vào bát trận đồ vậy.
Bát trận đồ gồm có tám cửa đối ứng với nhau tạo thành tám thông đạo là Hưu,
Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai.
Cứ mỗi giờ một khắc là sẽ tự động thay đổi, biến hóa vô cùng khôn lường. Mặc
dù không có tu sĩ nhúng tay vào nhưng bản thân bát trận đồ vốn là dựa vào tự
nhiên mà tạo thành.
Mà tự nhiên chính là bát trận đồ hoàn mỹ nhất.
Cách phá cái trận này rất đơn giản, chỉ cần tìm Sinh Môn rồi đi là được.
Với người khác, cho dù có chọn bừa thì tỷ lệ cũng là một phần tám, mà trên
thực tế đâu chỉ bước vào Sinh Môn một lần là thoát ra, vậy nên cái tỷ lệ này
càng ngày càng nhỏ.
Đồng dạng với Sinh Môn chính là Tử Môn, bước vào Tử Môn, vậy thì không cần
bước tiếp nữa, ở đó đợi táng thân đi là vừa.
Cho nên, tìm Sinh Môn đáng lý ra không phải là chuyện đơn giản.
Nhưng ai biểu Khương Hy biết toán mệnh đây, đưa tay lên bấm quẻ tính một đường
tự nhiên sẽ tính ra chính xác Sinh Môn nằm ở đâu.
Bất quá, tính toán nãy giờ rồi hắn vẫn chưa có thoát khỏi cái đại trận này,
chứng tỏ quy mô của nó phải thuộc hàng khủng đây.
Một đường di chuyển không biết bao lâu, cuối cùng Khương Hy rốt cuộc cũng thấy
lại được ánh mặt trời mà thở ra một hơi, hai chân hắn run rẩy mà khuỵu xuống
dưới đất.
Ánh mắt như có như không mà có hơi run run nhìn lại một trời phong tuyết ở
phía sau.
Mặc dù cảnh quan hiện tại chủ yếu vẫn là đồng tuyết nhưng phong tuyết đã không
còn nữa rồi, thay vào đó chính là ánh ban mai chiếu rọi mà Khương Hy yêu thích
nhất.
Bắc Nguyên Vạn Dặm chung quy lại vẫn là bí cảnh đặc thù của Bắc Nguyên, không
gian của nó giống hệt Bắc Nguyên là chuyện hết sức bình thường.
Khương Hy nằm ngửa ra giữa cánh động tuyết, mái tóc được búi gọn trước đó dưới
trời phong tuyết ban nãy đã có chút tự do ra lại rồi.
Hắn âm thầm vận Sắc Dục Thiên lên mà sưởi ấm cơ thể, vận Thực Dục Thiên lên để
khôi phục pháp lực.
Theo đó, từng đoàn Sắc Dục Khí liền ly khai cơ thể hắn mà uốn lượn trong không
trung như từng đoàn hỏa xà rồi trườn hết ngóc ngách trên người hắn mà tẩy đi
lớp băng vụ kia.
Hắn hơi nghiêng đầu lại mà nhìn về phía trời phong tuyết ở đằng kia, ban nãy
trước khi phá trận, hắn có để lại một loại ám hiệu của Cửu Tiêu Tông, cố ý
nhắc nhở một chút những người đi sau nên phá trận này thế nào.
Dù sao Khương Hy cùng Cửu Tiêu Tông thể nào cũng có một đoạn nhân quả, chi
bằng hắn sớm đem đoạn nhân quả này tiêu trừ bớt để khỏi ảnh hưởng đến con
đường tu hành sau này.
Cửu Tiêu Tông nằm tại Bắc Nguyên, tự nhiên không thể không đi Bắc Nguyên Vạn
Dặm, cho nên hắn liền để lại một ấn ký, chỉ cần đám đệ tử nội môn của Cửu Tiêu
Tông có chút ánh mắt quan sát một chút là sẽ nhìn thấy.
Còn về phần bọn hắn có tin không thì Khương Hy không quản, đó là sự lựa chọn
cá nhân của bọn hắn.
Bất quá dù tin hay không thì sau khi chết đi một lượng đủ lớn trong phong
tuyết, bọn hắn buộc phải nghe theo thôi.
Khương Hy nằm đó được một hồi, linh thức của hắn liền nhanh chóng mà tản ra
xung quanh, đột nhiên, ánh mắt của hắn liền sáng lên như minh châu rồi nhanh
chóng ngồi dậy mà di chuyển.
Nhân Gian Hành Tẩu liền vận hết công suất mà phóng đi mất hút.
Không bao lâu sau, thân ảnh của Khương Hy đã xuất hiện ở bên một hồ nước rồi.
Hồ nước này phi thường rộng, nằm ngay bên dưới chân núi tuyết lớn, được một
con suối nhỏ trên đó chảy thẳng vào.
Trên mặt hồ được phủ lên một lớp sương khói tương đối mờ ảo, lớp sương này
hoàn toàn khác với lớp sương ở hàn đàm dạo thời gian trước.
Lớp sương này được tạo nên nhờ vào luồng nhiệt khí, nhiệt độ của hồ nước cao
nên nó mới tạo ra được sự bốc hơi này.
Khương Hy liền quỳ một chân ngồi xuống, linh thức liền phóng ra mà theo dõi
xung quanh, đồng thời cũng kiểm tra xem đáy hồ bên dưới có cái gì không.
Dù sao đây cũng là bí cảnh, khắp nơi đều là cơ duyên nhưng đồng thời cũng là
hiểm nguy tứ phía.
Hắn cũng không thể nào thoải mái mà ngâm mình như trước được.
Kiểm tra được một lúc, thần sắc Khương Hy liền khẽ biến, xung quanh thì không
có cái gì lạ nhưng đáy hồ này thì có.
Bên dưới hồ có ẩn chứa một con quái ngư. Con quái ngư này phi thường mạnh, là
một con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.
Bắc Nguyên Vạn Dặm không hổ danh là đệ nhất bí cảnh Bắc Nguyên, mới từ cửa vào
thôi mà đã gặp phải một con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú rồi. Mà nên nhớ là lần
này cấm chế cao nhất chỉ cho tu sĩ Ngưng Dịch cảnh vào mà thôi.
Khương Hy trầm mặc một hồi rồi thu lại linh thức ở xung quanh, chỉ tập trung
linh thức vào con quái ngư ở bên dưới thôi. Hắn cứ có cảm giác con quái ngư
này tựa hồ có hơi chút quen thuộc nhưng nghĩ mãi lại không ra.
Hắn lui lại ra sau cỡ chục bước rồi một tay đưa lên vỗ vào túi linh thú ở bên
hông, một luồng sáng liền bắn ra ngoài mà hiện ra thân ảnh tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhìn thấy bộ y phục rách nát trên người hắn liền nghiêng đầu meo
một cách khó hiểu.
Hành động này của tiểu Hoàng cũng làm cho Khương Hy sực nhớ ra y phục của hắn
ban nãy đã bị đại trận phong tuyết kia cho mài hư mất rồi.
Khương Hy định thay lại một bộ mới nhưng nghĩ kỹ một hồi, hắn liền lựa chọn
thôi. Đằng nào lát nữa cũng phải đánh một trận với quái ngư, thay làm gì khi
thể nào cũng sẽ bị rách tiếp.
Hắn hướng tiểu Hoàng nói ra:
“Tiểu Hoàng, cảnh giới xung quanh giúp ta, lát nữa ta bắt cá cho ngươi ăn”.
Nghe đến ăn, tiểu Hoàng liền gật đầu lia lịa mà meo lên mấy tiếng. Thấy vậy,
Khương Hy liền mỉm cười đưa tay lên xoa xoa bộ lông trên người nó rồi trở lại
đả tọa tu hành.
Trong tay hắn liền xuất hiện một viên đan dược mà cho vào miệng, viên đan dược
này gọi là Tăng Linh Đan, có tác dụng gia tăng cường độ linh lực của tu sĩ.
Bất quá Khương Hy không cần cái tác dụng này, Tăng Linh Đan ngoài gia tăng
cường độ linh lực ra thì nó còn đẩy nhanh tốc độ khôi phục linh lực của cơ thể
nữa.
So với các loại đan dược khôi phục linh lực khác thì Tăng Linh Đan khôi phục
nhanh hơn, chỉ cần kinh mạch cùng cơ thể của tu sĩ phục dụng đan dược chịu
đựng được là ổn.
Thân thể của Khương Hy rất dẻo dai, kinh mạch của hắn cũng tương tự, dược lực
của Tăng Linh Đan mặc dù mạnh nhưng cũng không thể nào phá hư được thể nội
hắn.
Đan cho vào miệng rồi hòa tan, một cỗ linh lực bất ngờ bùng lên như thủy
triều, kinh mạch của Khương Hy liền bành trướng lên nửa vòng nhưng lại không
có bất kỳ dấu hiệu nứt vỡ kinh mạch nào cả.
Theo đó, linh lực của Khương Hy lấy tốc độ không thể tin nổi mà khôi phục,
Thực Dục Thiên trong cơ thể như bị bỏ đói lâu ngày mà gắt gao cắn nuốt lấy
lượng linh lực kia rồi chuyển hóa chúng thành pháp lực.
Quá trình này diễn ra phi thường nhanh, chỉ trong vòng mười lăm phút, thực lực
của Khương Hy đã toàn vẹn trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Hắn liền đưa tay lên xé rách phần y phục ở nửa thân trên, để lộ ra một thân
thể cơ bắp sáu múi cân đối.
Nhìn vào cơ thể này, thật khó mà để người khác hình dung được gương mặt thư
sinh kia của hắn cùng cổ thân thể này lại là của một người.
Hắc Trúc Bút cùng Trúc Nguyên Bút đồng loạt xuất hiện ở hai tay, thiên phú
thiên sinh linh thức của Khương Hy liền có đất dụng võ.
Phân tâm đa dụng hiện ra, hai tay liền đồng thời động mà hư không họa phù. Hắc
Trúc họa Thủy Lao Phù, Trúc Nguyên họa Băng Hóa Phù.
Nhân tức trong thể nội của hắn cũng bùng phát ra mà dung nhập vào trong hai
cái phù văn kia. Phù văn họa xong liền có một đoàn óng ánh bạch kim gia trì
bên trên mà hóa thành từng đạo thủy lao phòng thẳng xuống dưới mặt hồ kia.
Mặt hồ chấn động, gợn sóng nổi lên mà lan tỏa ra xung quanh.
Một tiếng động ầm ầm, ùng ục của bọt nước liền vang lên. Mặt hồ kia liền bùng
nổ ra một cột nước khổng lồ.
Theo đó, một tiếng kêu gào khó nghe liền vang lên. Khương Hay bất giác liền
nghiêng đầu lại có chút khó chịu, tiếng kêu này quả thực chói tai vô cùng.
Cột nước rơi xuống trở lại mặt hồ mà văng tung tóe, để lộ ra thân ảnh của quái
ngư.
Dài hơn hai mươi mét, đường kính cơ thể phải lên đến hai mét, một thân chỉ
toàn là màu đen, xung quanh còn được bao phủ bởi một đoàn hắc vụ.
Đầu của nó cũng không nhỏ, hai mắt có màu hoàng kim phi thường to, sát khí bắn
ra từ đó mạnh vô cùng. Và đáng sợ nhất chính là hàm răng của nó.
Một hàm răng phi thường chắc khỏe cùng bén nhọn, nhưng dường như trên hàm đó
có một cái rằng đã bị đục thủng mất một lỗ thì phải.
Không cần nói cũng biết là tác phẩm của Thủy Lao Phù bản nâng cấp của nhân
tức.
Khí thế của nó liền tỏa ra xung quanh không giữ lại một chút nào cả, là khí
tức của đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú.
Tiểu Hoàng chỉ mới là bán bộ Trúc Cơ yêu thú, tự nhiên nó sẽ run sợ mà nhanh
chóng lùi lại ra sau, hai cái tai nhỏ kia của nó đã cụp đến không thể cụp hơn
rồi. Ánh mắt hoảng sợ mà nhìn về phía con quái ngư đen xì kia.
Chủ nhân sao lại trêu đến con quái ngư này rồi?
Khương Hy được nhìn thấy chân diện mục con quái ngư này, hắn liền mở miệng
cười vang lên một tiếng mà nói:
“Nguyên lai là Trầm Nê Ngư, chả trách ta lại có cảm giác quen thuộc đến thế”.
Trầm Nê Ngư không phải là yêu thú nhưng lại được xếp vào yêu thú. Trong nhân
gian, người ta cũng không gọi Trầm Nê Ngư là yêu thú, thay vào đó chính là yêu
quái.
Ở đâu có ý niệm động tình, ở đó tự nhiên có Trầm Nê Ngư.
Trầm Nê Ngư không chủ động hại người nhưng chỉ cần có người cách nó một trăm
mét mà lại động tình thì Trầm Nê Ngư sẽ bị thu hút ngay.
Theo truyền thuyết, Trầm Nê Ngư hẳn sẽ xuất hiện mà ăn đi số Nê Khí tạo nên ý
niệm động tình đó rồi đi mất dạng.
Bất quá truyền thuyết là truyền thuyết, nó chỉ được thuật lại theo một cách đỡ
ghê rợn nhất là thôi.
Trầm Nê Ngư ăn Nê Khí là sự thật nhưng Nê Khí . . . lại không tồn tại. Thất
tình lục dục là nhìn ở bản sự của mỗi con người, Trầm Nê Ngư ăn Nê Khí chính
là ăn thịt luôn người đó.
Khương Hy tu luyện Sắc Dục Thiên, mặc dù trong đầu không thường xuyên nảy lên
ý niệm động dục nhưng Sắc Dục Thiên động giúp hắn, Trầm Nê Ngư cảm ứng được
Sắc Dục Khí trong cơ thể hắn nên mới lòi đầu ra.
Trong mắt Trầm Nê Ngư, Khương Hy chính là vật đại bổ bởi nó chưa từng thấy
nhân loại nào lại có một lượng ý niệm động dục lớn đến như vậy.
Đồng dạng, trong mắt Khương Hy, Trầm Nê Ngư cũng chính là đại cơ duyên.
Cánh cửa viên mãn Sắc Dục Thiên . . . có hi vọng rồi.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!