Người đăng: VeHuyenHy
Suy nghĩ này vừa ra, Khương Hy liền rùng mình không thôi, hắn vội vội vàng
vàng bác bỏ đi không nhiều lời.
Mười hai năm trùng sinh, tâm cảnh trước đây của hắn đã tiêu biến, còn tâm cảnh
hiện tại thì đã ngang với cảnh giới bây giờ rồi.
Khó trách được hắn sẽ sinh ra một chút cảm giác háo thắng nhưng cũng may ánh
mắt bậc lão tổ Nguyên Anh cảnh vẫn còn nên hắn mới đem cái ý định ngu xuẩn kia
đập nát.
Chỉ trong một khoảnh khắc vừa rồi, hắn xém chút nữa là đã tự mình cung cấp
thông tin cho Dạ Ma rồi.
“Xúc động quá rồi, xúc động quá rồi . . .”, hắn đưa tay lên vỗ vỗ ngực mình
một chút.
Mặc dù tâm cảnh không còn ở Nguyên Anh cảnh nhưng đối với Khương Hy, đây lại
là một chuyện tốt.
Hai đời nên triệt để là hai đời thôi, không nên có liên hệ gì với nhau, nếu
không nhân quả sẽ lại kéo dài phi thường phiền phức.
Mặt khác, đập đi xây lại cũng là có chỗ tốt của nó, tâm cảnh trước đây của hắn
không đủ kiên định, vậy nên tu vi mới dừng lại ở Định Thần cảnh.
Nay đã sống lại một thế, vậy thì triệt để xây dựng lại một đạo tâm kiên định
hơn thôi.
Hít vào một ngụm thanh khí, Khương Hy liền thở ra một làn hơi trắng phả vào hư
không. Hắn nhìn qua bảng nhiệm vụ của Dạ Ma một chút rồi thu lại không tiếp
nhận.
Thù lao cho cái đầu của La Huyền Tử quả thực rất lớn, trừ bỏ Thập Luân Địa
Mạch cùng Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch ra thì những người còn lại khó mà giết
nổi hắn.
Khương Hy có nhiều bài tẩy trong tay, xác suất giết được La Huyền Tử cũng
không thấp, bất quá hắn không tiếp nhận.
Đây không phải vì hắn đồng cảm với La Huyền Tử mà là vì hắn phải nhìn đến đại
cục. Thập Đại Chính Phái sở dĩ trường tồn đến được bây giờ chính là nhờ vào
truyền thừa.
Cường giả nối tiếp cường giả.
Có cường giả cấp bậc như Cổ Linh Môn chủ hay Thương Nguyên chân nhân tọa trấn
thì tông môn đó mới bình an mà phát triển được.
Mà để có được cường giả như hai người đó thì tiền đề nên sở hữu thực lực như
La Huyền Tử cùng Khương Hy.
Hai người bọn hắn một khi sống sót đến cùng thì tương lai nhất định sẽ đạt
được độ cao như hai vị đại lão đó.
Dưới con mắt của Khương Hy, Thập Đại Chính Phái không được ngã, nếu không
thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Cho nên, tầng cấp hạch tâm như La Huyền Tử . . . không thể chết được.
Dĩ nhiên, cường giả không phải tự nhiên mà có, ngược lại phải kinh qua không
ít trận chiến, đạp qua không ít tu sĩ mà vươn lên đến đỉnh phong.
Từ đó mới chính thức sinh ra cường giả được.
Ngần này sát thủ bám theo ám sát La Huyền Tử là đã đủ xác chết cho hắn đứng
lên rồi, Khương Hy đi thêm chỉ tổ làm lợi cho người khác, chưa kể còn có xác
suất lật thuyền trong mương nữa.
Mặc dù chưa từng gặp mặt La Huyền Tử nhưng Khương Hy chắc chắn rằng người này
tuyệt đối không đơn giản được, chỉ xem qua mỗi tên thôi mà hắn đã cảm thấy
được đôi chút áp lực rồi.
Mà Khương Hy hiện tại cũng không phải là ngày trước, thời điểm ở Luyện Khí
cảnh, tuy rằng phong thái của hắn có thể xưng vô địch nhưng hắn tuyệt sẽ không
cho mình vô địch thật.
Bởi đời trước hắn đã thấy quá Thương Nguyên cùng Vệ Khắc Nguyên, hai người đó
mạnh hơn hẳn so với hắn.
Nhưng sau khi đột phá Trúc Cơ cảnh rồi thì hắn có niềm tin đánh ngang cơ hai
người bọn họ ở cùng cảnh giới.
Có được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch duy trì, lá gan của Khương Hy cũng bành
trướng hơn, tham vọng của hắn cũng cao hơn trước rất nhiều.
Trước đây hắn còn đinh ninh có nên thành lập cho mình một thế lực không thì
giờ đây hắn đã ấn định chắc chắn phải thành lập một thế lực rồi.
Thế lực của hắn chính là hệ thống nhãn tuyến hiện tại đây, hắn muốn thành lập
nên một tổ chức tương tự như Quan Nhân Các, chuyên đi thu thập tình báo.
Đồng thời thông qua đó, hắn có thể lách ra khỏi con mắt của Quan Nhân Các mà
hành sự. Trên đời này không có cái gì mà Quan Nhân Các không biết, vậy nên ẩn
thế tu hành rất khó mà xảy ra.
Chỉ khi chân chính trốn qua được con mắt của Quan Nhân Các thì đại sự của hắn
mới có thể thành.
Bất quá hệ thống nhãn tuyến của hắn hiện tại còn rất đơn sơ nhưng tin tưởng
một, hai trăm năm nữa sẽ thành hình.
Hắn có Nhân Võng Phù làm ước thúc, tự nhiên sẽ không lo bị phản bội giữa
chừng. Hơn nữa hắn còn có một kho tàng công pháp cùng kinh nghiệm phù đạo ở
trong đầu, tự nhiên không thiếu được khen thưởng cho thuộc hạ.
Thứ duy nhất mà hắn thiếu hiện tại chính là những trợ thủ đắc lực mà thôi.
Kiều Sở Sở đáng lý ra là trợ thủ đắc lực nhất, bất quá nàng là phàm nhân, cùng
lắm cũng chỉ có thể hỗ trợ hắn thêm khoảng hai, ba mươi năm mà thôi.
Ứng viên sáng giá nhất hiện tại mà hắn có được trong đầu là Trương phủ của
Thanh Hà Trấn, Mị Cơ cùng . . . nữ tử võ lâm cao nhân kia.
Trương Thường Linh một thế này chắc chắn không thể thoát được khỏi ma trảo của
hắn rồi nhưng còn Mị Cơ thì không chắc.
Chí ít qua trăm năm nữa mới biết được tính huống của nàng thế nào.
Về phần nữ tử võ lâm cao nhân kia thì hắn lại rất mong chờ. Nàng cùng hắn có
thể nói là tâm đầu ý hợp, làm bạn tâm giao cũng không tệ.
Bản thân nàng cũng có linh căn ở trong người, hơn nữa lại còn là song linh
căn, vậy mà trời xui đất khiến thế nào nàng lại không được tông môn nào khác
phát hiện ra.
Nhưng may mắn không từ bỏ nàng, nàng đã gặp Khương Hy.
Khương Hy liền vì nàng mà thuyết phục một phen, cuối cùng, nàng cũng như Ngô
Hùng mà lựa chọn tu tiên.
Thế là hắn liền lao tâm khổ tứ mà lấy ra cho nàng một môn công pháp phù hợp,
đến thời điểm hiện nay thì nàng đã sớm bước vào Luyện Khí cảnh tầng bảy rồi.
Tốc độ tu luyện này phải nói là rất nhanh bởi nàng mới tu luyện khoảng sáu năm
mà thôi. Đó là chưa kể thời hoàng kim tu luyện của nàng đã qua từ lâu rồi.
Bất quá chậm một chút cũng không sao, căn cơ của nàng rất ổn, từ tốn tiến cảnh
sẽ giúp đỡ cho nàng về sau rất nhiều.
Suy nghĩ một hồi, Khương Hy liền vận linh thức lên thông qua Nhân Võng Phù tìm
đến nàng mà nói:
“Thanh La, ngươi có ở đó không?”.
Không bao lâu sau, một giọng nữ cười khanh khách vang lên ở trong đầu:
“Chà, xem ai đang nói kìa, Khương công tử, đã lâu rồi không gặp”.
“Đã lâu không gặp”, Khương Hy cười nói.
Thanh La mỉm cười nói ra:
“Khương công tử liên lạc với nhân gia là có chuyện gì cần nhờ sao?”.
Khương Hy gật đầu những sực nhớ ra nàng sẽ không thấy được nên cười nói:
“Đúng là có việc, ngươi hiện tại đang ở đâu?”.
“Nhân gia ở Nam Vực”, Thanh La đáp.
Nghe vậy, Khương Hy liền có chút ngạc nhiên, sẽ không phải trùng hợp đến thế
chứ. Hắn nói ra:
“Sao ngươi lại chạy từ Đại Nguyệt đến Nam Vực rồi?”.
Thanh La đáp, giọng điệu có hơi chút phiền hà:
“Nhân gia gặp phải mấy tên cừu nhân nên bị truy sát, đành phải trốn đến Nam
Vực một phen, vừa vặn cũng gia nhập một tông môn tu luyện”.
Khương Hy ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp lời:
“Trước đây ngươi bảo sẽ làm tán tu mà?”.
Thanh La thở dài đáp:
“Nếu là tu võ thì nhân gia không ngại, nhưng ai lại nghĩ đến tu tiên hao tài
nguyên đến thế. Nhân gia tu luyện một năm trời liền hao hết tài nguyên tu
luyện võ học trong mười năm, cuối cùng đành phải gia nhập một tông môn thôi”.
“Bất quá ngươi yên tâm, tông môn này cũng có lão tổ Hóa Nguyên cảnh tọa trấn
nên cũng không có vấn đề gì phát sinh quá nhiều”.
Ra là thế lực của Hóa Nguyên cảnh.
Khương Hy trầm mặc một hồi, hắn cũng xem như nắm được cơ bản tình huống của
Thanh La rồi. Sau đó hắn nói ra:
“Về sau ta đi Nam Vực một chuyến rồi đưa ngươi thêm tài nguyên”.
Nghe vậy, Thanh La liền có chút kinh hỉ đáp lại:
“Đa tạ Khương công tử”.
Tiếp đó, nàng lại nói tiếp:
“Vậy còn chuyện công tử cần nhờ thì sao?”.
Khương Hy đáp:
“Tại Nam Vực có một người gọi là La Huyền Tử, đệ tử chân truyền của Cổ Linh
Môn, hắn vừa mới đột phá Trúc Cơ đây thôi, ngươi tận lực tra thông tin của hắn
một chút”.
“La Huyền Tử . . .”, Thanh La lẩm bẩm cái tên này một vài lần, tựa hồ như muốn
ghi nhớ vào tâm khảm.
Mặc dù nàng biết Khương Hy không lâu nhưng thanh thực mà nói, nàng rất thích
những người như hắn, tự nhiên liền muốn thân cận một hai.
Dĩ nhiên, lấy tuổi tác của nàng mà nói, nàng cũng không dậy lên nổi nữ nhi
tình trường gì với hắn được.
Nàng xem hắn như một bằng hữu tâm giao mà thôi.
Và vì là tâm giao nên nàng lại tương đối hiểu hắn, để hắn phải nổi lên hứng
thú tìm hiểu thì người tên La Huyền Tử này tất có chỗ bất phàm.
Nàng dường như cũng có chút hứng thú rồi đây.
Không bao lâu sau, Thanh La đáp:
“Ta hiểu rồi, ta sẽ tận lực tra giúp công tử”.
Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười đa tạ rồi cùng nàng nói qua chút chuyện
phiếm rồi ngắt liên lạc.
Sau đó, hắn liền thở ra một hơi có chút nặng nhọc, một bên thái dương không
biết từ bao giờ đã có một giọt mồ hôi lăn dài.
Hắn đưa vạt áo lên thấm một chút mà khẽ nói ra:
“Nguyên lai Thanh La ở Nam Vực, thảo nào linh thức hao đi nhanh đến vậy”.
Nhân Võng Phù của Khương Hy rất diệu dụng, hắn có thể liên lạc với tất cả mọi
người dù đang ở đâu.
Trong phạm vi một ngàn dặm thì hắn không hao tổn chút linh thức nào nhưng chỉ
cần vượt qua giới hạn đó thì linh thức của hắn sẽ dần dần hao hụt đi.
Thanh La đang ở Nam Vực, mà Khương Hy lại ở Bắc Nguyên, thậm chí là phía bắc
của Bắc Nguyên. Khoảng cách giữa hai bọn hắn có khi phải lên đến hơn năm vạn
dặm chứ chả đùa.
Lấy tốc độ này mà đi hao hụt linh thức thì không khác gì Thực Dục Thiên của
hắn cắn nuốt linh lực.
Khương Hy quan sát xung quanh một hồi rồi tìm một chỗ ngồi xuống mà đả tọa
dưỡng thần. Hắn đã ra khỏi địa bàn của Huyền Thủy Am rồi nên cũng xem như có
chút yên tâm.
Còn ở bên ngoài này gặp ai hắn tựa hồ cũng không có chút kiêng kỵ gì cả. Nếu
kẻ nào muốn chết thì cứ việc đến làm phiền hắn.
Bất quá Khương Hy cũng không thật sự hi vọng có người làm rơi mất não ở giữa
phiến đồng tuyết này.
. ..
. ..
Nháy mắt thời gian, mới đó thôi mà sự kiện Thiên Mạch Trúc Cơ đã trôi qua được
một tuần rồi. Ban đầu thông tin còn có chút mơ hồ nhưng đến hiện tại thì tất
cả đều rõ mười mươi.
Cái tên La Huyền Tử chỉ trong vòng một tuần thôi mà đã lan truyền đến hết toàn
bộ ngóc ngách của Huyền Đô Đại Lục rồi.
Mà nhất là tại các đại tông môn.
Những đệ tử hàng đầu của các đại tông môn khi nhận được thông tin này liền
nhao nhao xuất môn tiến về Nam Vực.
Có người thì mang ý định thách đấu, có người thì muốn đến xem trò vui, thậm
chí có người chỉ đến xem thử mặt mũi La Huyền Tử thế nào mà thôi.
Nhưng bất kể ở trường hợp nào đi nữa thì loại hành động này cũng khiến cho Nam
Vực sôi trào lên.
La Huyền Tử từ một nhân vật vô danh mà nay đã trở thành một nhân vật phong vân
trong thế hệ trẻ rồi.
Khương Hy sau khi thám thính được một số thông tin thì nội tâm của hắn liền
cười thầm không thôi.
Người trẻ quả nhiên là người trẻ.
Vô luận là ở thế hệ hay thời kỳ nào thì bọn họ cũng đều không muốn ở dưới
người khác, nhất là không muốn dưới Thiên Mạch Trúc Cơ.
Dù là ở trong bất kỳ một lĩnh vực nào đi nữa thì thiên hạ này người ta hiếm
khi nhớ quá nhiều người.
Nếu nói tại thời kỳ hoàng kim ngàn năm trước thì ai là người nổi bật nhất thì
câu trả lời chắc chắn là vị kia.
Nhưng nếu hỏi ai đứng thứ hai thì tuyệt sẽ không có câu trả lời.
Là Thương Nguyên, Cổ Linh Môn chủ, Phu Tử hay là Kiếm Thánh, . ..
Quả thực không ai có thể nói chính xác được.
Cái ý văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị chính là thế này.
Mà vì vị trí thứ hai người ta đã khó gọi ra được thì những vị trí sau khỏi
phải nói rồi. Cho nên cái vị trí dẫn đầu kia rất quan trọng.
Khách quan là vậy, còn chủ quan thì chẳng ai trong số đám đệ tử đại tông môn
kia muốn bị che lấp hào quang bởi Thiên Mạch Trúc Cơ cả.
Bất quá dường như bọn họ quên mất một chuyện.
Đó là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ còn chưa có chết . ..
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!