Người đăng: VeHuyenHy
Linh Vân trấn bản gốc không được gọi là trấn mà là một cái làng nhỏ. Dân cư vô
cùng thưa thớt, dân di cư đến làng cũng không lựa chọn định cư tại đây.
Nguyệt Hải Thành cách làng này rất gần, đi bộ không đến ba canh giờ cũng có
thể đến rồi, không nhất thiết phải cân nhắc đến ngôi làng nghèo nàn này.
Hơn ba mươi năm trước, một đoàn thương buôn đi ngang qua làng, không biết vì
lý do gì, một thanh niên trẻ của đoàn quyết định ở lại đây.
Thanh niên trẻ gọi mình là Thanh Bình. Lúc đó, Thanh Bình không có gì ngoài bộ
y phục thượng hạng và vài đồng bạc lẻ. Không hiểu sao cái gì hắn cũng không
biết, vậy nên hắn học. May mắn là dân làng đồng ý dạy hắn.
Tháng đầu tiên, Thanh Bình học làm ruộng với nông dân. Tháng thứ hai, Thanh
Bình học làm gốm với nghệ nhân trong làng. Tháng thứ ba, Thanh Bình theo một
đám tiều phu vào rừng đốn củi. Sau khi ra khỏi rừng, Thanh Bình liền tự nhốt
mình trong nhà suốt nửa năm.
Dân làng còn nghĩ hắn không chịu khổ được nên bỏ cuộc rồi.
Nửa năm sau, Thanh Bình xuất hiện trở lại, trên tay hắn lúc đó cầm hai bình sứ
nhỏ. Hắn đem hai bình sứ đó đến Nguyệt Hải Thành. Lúc trở lại, hắn mang theo
một đoàn hai mươi người già trẻ khác nhau.
Hai mươi người đó giúp hắn xây dựng cơ nghiệp và kinh doanh tại làng. Không
bao lâu sau, hắn kết hôn cùng một vị dân nữ. Từ đó, Thanh Bình luôn ở tại tư
phủ, không xuất hiện nữa.
Sau hai năm, làng xuất hiện một gia tộc gọi là Thanh gia. Rất nhanh, Thanh gia
liền thành gia tộc lớn nhất làng, việc kinh doanh trong làng và giao thương
với bên ngoài đều do Thanh gia trực tiếp quản. Năm năm sau, làng có một tên
mới, gọi là Linh Vân. Tiếp qua ba năm, làng đã thành trấn.
Cùng lúc đó, một vị quan họ Lâm cũng đến tiếp quản trấn. Hai mươi năm sau liền
là Linh Vân trấn hiện tại.
. ..
. ..
Phủ đệ của Thanh gia rất to, đi cùng với cái to đó là sự đơn giản, đơn giản
đến mức đơn điệu và không có chút hợp lý nào. Khương Hy cảm giác chủ nhân cái
phủ đệ này có chút . . . thú vị.
Trước cửa có bốn người canh gác, nhìn thấy hai người Khương Hy, họ nghĩ đến
cái gì đó. Sau đó, một người đến nói:
"Xin hỏi, hai vị có phải là Điền đại phu và Khương đại phu?"
Khương Hy gật nhẹ đầu, người kia liền thở nhẹ ra, cung kính nói:
"Tiểu thư đã có lệnh, tiểu nhân sẽ đưa hai vị vào phủ".
Điền đại phu gật nhẹ đầu, cùng với Khương Hy theo người kia vào phủ. Gia nhân
dẫn đường trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn được tiểu thư giao phó việc tiếp
đón hai vị đại phu. Nhưng bi ai là hắn không biết mặt mũi người đó ra sao.
Tiểu thư chỉ để lại cho hắn một câu:
"Người đến rất đẹp trai".
Chỉ dẫn này đối với hắn mà nói, dễ thì cũng dễ, mà khó cũng cực khó. Người đẹp
trai lại rất ít, đó là dễ. Nhưng đẹp trai đến mức nào, đó mới là khó.
Lúc nhìn thấy Khương Hy từ xe ngựa xuống, hắn giật mình vô cùng, thầm chắc
chắn người đã đến rồi.
. ..
Đi dọc hành lang đến hậu viện của Thanh gia, Khương Hy ngày càng có hứng thú
với chủ nhân của phủ đệ này. Tòa phủ đệ này quả thực rất đơn giản, không có
bất kỳ vật gì kỳ lạ để trang trí cả, đến cả vật trang trí bình thường cũng
không có.
Có nhiều thì chỉ có cây cối, nội phủ của Thanh gia như một khu rừng thu nhỏ
vậy, rất gần gũi với thiên nhiên. Thậm chí Khương Hy còn nhận ra vài loại linh
dược cấp thấp cũng được trồng tại đây.
Thanh gia thật sự . . . không giống với cái gọi là đại phú hộ cả.
Không bao lâu sau, Khương Hy và Điền đại phu đã đến phòng của Thanh Tiêu Nhi.
Gia nhân gõ cửa báo:
"Bẩm tiểu thư, người đã đến".
"Ta biết rồi, ngươi lui ra đi", giọng Thanh Tiêu Nhi vang ra.
"Vâng", gia nhân đáp, quay qua cung kính chào Khương Hy và Điền đại phu rồi
lui.
"Két"
Tiếng cửa mở kêu lên, một nha hoàn xuất hiện, nàng là tiểu Châu. Tiểu Châu
hành lễ với Điền đại phu và Khương Hy, sau đó mời hai người vào trong phòng.
Trong phòng ngoài tiểu Châu ra còn có Thanh Tiêu Nhi và một vị phụ nhân. Thanh
Tiêu Nhi đang ngồi trên trường kỷ cực lớn, tiếp chuyện với nàng là phụ nhân
xinh đẹp. Dù đã có tuổi nhưng phụ nhân này vẫn còn những nét đẹp riêng rõ rệt,
lúc còn trẻ chắc chắn là một mỹ nhân. Phụ nhân là mẫu thân của Thanh Tiêu Nhi.
Hai mẹ con Thanh Tiêu Nhi thấy Khương Hy liền đứng dậy hành lễ, Thanh Tiêu Nhi
cười nói:
"Đa tạ hai vị đại phu đã chấp nhận lời mời của tiểu nữ".
"Thanh tiểu thư khách sáo rồi", Khương Hy cười đáp.
Thanh Tiêu Nhi cười, nụ cười của nàng rất đẹp, nụ cười của nàng rất hợp với .
. . Thanh gia. Khương Hy cũng không phải lần đầu thấy Thanh Tiêu Nhi cười.
Ở Lâm phủ hắn đã gặp nụ cười này nhưng ở Thanh gia, nụ cười của nàng mới đúng
là như cá gặp nước. Nụ cười của nàng giản dị vô cùng, chỉ có bày trí tại Thanh
gia mới tôn lên được nụ cười của nàng. Nàng trông như một đóa hoa rực rỡ giữa
rừng cây nguyên sinh vậy.
Thanh Tiêu Nhi nói tiếp:
"Giới thiệu với hai vị, đây là là mẫu thân của ta".
"Gặp qua hai vị đại phu", Thanh phu nhân cười nói
"Gặp qua Thanh phu nhân", Điền đại phu và Khương Hy nói.
Thanh phu nhân đưa tay mời, nói:
"Mời hai vị đại phu ngồi"
Khương Hy và Điền đại phu cũng không thất lễ, bốn người ngồi vào cái bàn tròn
ở giữa phòng. Tiểu Châu ở bên rót cho mỗi người một chén trà thảo dược. Trà có
mùi rất thơm, ngửi vào êm dịu vô cùng. Điền đại phu làm một hớp trà, gật gù
khen:
"Trà ngon".
"Điền đại phu quá khen", Thanh phu nhân cười đáp.
Thanh phu nhân là một mỹ phụ, ăn mặc cũng rất Thanh gia, đơn giản vô cùng.
Trên người không đeo nhiều trang sức như Lâm phu nhân. Đặc biệt, vị phu nhân
này lễ độ rất tốt và cũng phi thường trực tiếp, nàng nói:
"Về bệnh của con gái ta, trông cậy vào hai vị".
Thanh phu nhân không hỏi han hay nghi ngờ gì chẩn đoán hôm trước của Khương
Hy. Kết quả mới là câu trả lời tốt nhất.
"Thanh phu nhân yên tâm", Khương Hy nói
Hắn quay qua nhìn Điền đại phu, lão gật đầu rồi mang chiếc gộp gỗ ra đưa cho
Khương Hy. Khương Hy tiếp nhận, lấy Thấu Thể Kính ra đeo lên mắt.
Hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Tiêu Nhi. Bị nhìn như vậy, nàng liền đỏ mặt, ấp
úng nói:
"Khương đại phu . . . chúng ta không khám sao?"
"Ta đang xem bệnh", Khương Hy đáp.
Thanh Tiêu Nhi không hiểu, không bắt mạch thì xem kiểu gì. Nhưng bị nhìn như
vậy, mặt nàng cứ liên tục đỏ lên. Nàng có chút xấu hổ.
Một lát sau, Khương Hy tháo kính ra, vẻ mặt trầm tư. Thanh phu nhân quan sát
quá trình 'khám' của Khương Hy, tự nhiên nhận ra kính đó không tầm thường,
lòng nàng liền có chút khẩn trương. Nàng suy nghĩ một lát rồi nói:
"Khương đại phu kết luận như thế nào?"
Khương Hy suy nghĩ một lát rồi đưa kính cho Thanh phu nhân, nói:
"Phu nhân xem tại bụng trái của Thanh tiểu thư liền hiểu"
Thanh phu nhân do dự một lát rồi tiếp nhận Thấu Thể Kính, nàng đeo lên mắt rồi
nhìn về chỗ mà Khương Hy đã nói.
Nàng mở to mắt ngạc nhiên quay sang nhìn Khương Hy rồi lại nhìn về phía con
gái mình. Nàng thấy rõ ràng nội quan của con gái bằng chính mắt mình. Nàng
thật hoảng sợ, bởi vì ngoài nội quan ra nàng còn thấy thứ gì đó giống như một
loài trùng đang cư ngụ ngay trong cơ thể con gái nàng.
Nàng tháo Kính ra quay sang hỏi:
"Khương đại phu . . . đây là . . ."
Khương Hy gật đầu đáp:
"Là ngọn nguồn của cái gọi là dịch bệnh".
Thanh phu nhân liền trầm xuống, nàng thở dài, nàng đã xác định được Khương Hy
nói thật. Nàng trầm mặc.
Thanh Tiêu Nhi hiện tại có chút lo lắng, hết Khương Hy nhìn rồi đến mẫu thân
cũng nhìn nàng, nàng đương nhiên nghe được đoạn hội thoại của hai người. Vậy
nên nàng chắc một điều rằng, nàng cũng đã mắc bệnh rồi.
Thanh Tiêu Nhi hỏi:
"Khương đại phu . . . ta sẽ . . . không chết chứ?"
"Tiểu thư . . .", tiểu Châu nói, giọng mang vẻ lo lắng
Khương Hy lắc đầu nói:
"Không chết nổi".
"Thật?", Thanh Tiêu Nhi nói
"Là thật, lão phu đảm bảo", yên lặng nãy giờ Điền đại phu mới lên tiếng.
Thanh Tiêu Nhi cùng tiểu Châu thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Thanh phu nhân sau
khi suy nghĩ xong, liền nói:
"Hai vị nắm bao nhiêu phần?"
"Mười phần", hai người cùng đáp.
Thanh phu nhân gật đầu cười đáp:
"Vậy con gái ta trông cậy vào hai vị, ta sẽ đi báo với lão gia"
Nói xong, Thanh phu nhân hành lễ với hai người rồi đi ra ngoài, trước khi đi
còn không quên nhắc nhở Thanh Tiêu Nhi tiếp đãi hai người bọn họ chu đáo.
Trong phòng chỉ còn lại mấy người bọn họ. Thanh Tiêu Nhi hiếu kỳ với y thuật
của Điền Khương hai người, vậy nên nàng hỏi khá nhiều. Điền đại phu không tiếp
lời, dù sao lão bối phận cũng cao, tiếp chuyện với mấy đứa nhỏ trừ Khương Hy
ra thì có chút khó khăn. Vậy nên Khương Hy bất đắc dĩ phải giải đáp, những
loại y thuật mang tính mật truyền thì hắn từ chối không đáp.
Đương nhiên, Khương Hy cũng tiện đường kiểm tra luôn cả tiểu Châu. Đáng ngạc
nhiên thay là tiểu Châu lại không ‘mắc bệnh’, hắn có chút quái lạ, bèn hỏi:
“Thanh tiểu thư . . .”
“Khương đại phu khách khí, hai ta tuổi không chênh là bao, gọi ta là Tiêu Nhi
liền được”, Thanh Tiêu Nhi nói, trên mặt phiếm chút hồng.
“Vậy, Tiêu Nhi cô nương, Thanh gia sử dụng nước sinh hoạt từ đâu?”, Khương Hy
nói
“Nước sao? . . . Trước đây thì dùng nước từ giếng ở trong trấn. Từ sau khi
dịch bệnh bùng phát, Thanh gia liền trực tiếp mua nước từ Nguyệt Hải Thành”,
Thanh Tiêu Nhi vừa nghĩ vừa nói.
Sau đó, nàng nói tiếp:
“Khương đại phu ngài biết đấy, nhà ta cũng mở y quán, vài kiến thức về dịch
bệnh đương nhiên là biết. Nguồn nước có khả năng lây bệnh rất nhanh. Trước đó
ở Thanh gia đúng là có hai người đã phát bệnh, sau khi đổi nước sinh hoạt thì
không còn ai bị nữa.
Ta liền nghĩ nguồn nước đúng là có vấn đề. Thanh gia cũng nghĩ đến việc chu
cấp nước cho toàn trấn nhưng tốc độ lây lan lại rất tùy ý, căn bản không có
cách nào giải thích được. Vì vậy vấn đề nguồn nước từ đó đến giờ không có cách
nào chứng minh được . . . Hai vị có cách nào không?”
“Tiêu Nhi cô nương nói đúng, nước đúng là có vấn đề. Ta và lão bá đã kiểm tra
sáng nay rồi”.
“Thật?”, Thanh Tiêu Nhi kinh hỉ.
“Thật”, Khương Hy đáp
“Vậy thì thật không tốt chút nào”, Thanh Tiêu Nhi lắc đầu, thở dài nói.
Hai bên trò chuyện cũng đến gần một giờ. Đột nhiên, Điền đại phu nhíu mày, lão
cảm thấy có cái gì đó không đúng ở đây, chợt lão nhận ra, lão liền hỏi:
"Thanh tiểu thư, lão phu có điều muốn hỏi?"
"Thần y ngài không cần khách sáo", Thanh Tiêu Nhi cười đáp
"Thanh lão gia đâu?", Điền đại phu trực tiếp hỏi.
"Chuyện này . . ." Thanh Tiêu Nhi ấp úng.
Khương Hy đương nhiên tò mò về vị Thanh phú hộ này. Vậy nên hắn cũng chờ câu
trả lời. Theo lý, nghe tin con gái bị bệnh, bậc cha mẹ đương nhiên sẽ chạy lại
ở bên mới đúng. Đằng này chỉ có mỗi Thanh phu nhân đến, vậy còn Thanh lão gia
đâu? Thanh phu nhân đã đi hơn một giờ đồng hồ rồi, hắn không thấy có dấu hiệu
nào chứng tỏ Thanh lão gia sẽ xuất hiện cả.
Không thể nào có chuyện đã có mẫu thân rồi nên phụ thân không cần đến. Mặt
khác, hôm nay hắn đi cùng Điền đại phu, đến Lâm Lục Viễn còn dùng lễ để đối
đãi với lão. Không lý nào Thanh lão gia lại ngó lơ được.
Ngay giữa lúc này, một tiếng vọng từ ngoài cửa vang vào:
"Bẩm tiểu thư, Lâm thiếu gia đến"
Thanh Tiêu Nhi như được thoát khỏi tình huống khó xử này, nàng liền nói:
"Ta biết rồi, ngươi mang hắn đến đây".
"Vâng"
Khương Hy và Điền đại phu đại khái đã hiểu một chút việc. Thanh Tiêu Nhi không
muốn trả lời câu hỏi kia. Thanh lão gia . . . có lẽ là giới hạn cuối cùng của
Thanh gia, bọn họ không nguyện ý cung cấp bất cứ thông tin nào liên quan đến
vị phú hộ này.
"Xem ra vị Thanh lão gia này không đơn giản", Khương Hy âm thầm nghĩ.
Đột nhiên, lông mày hắn khẽ nhấc lên, ánh mắt di chuyển nhìn về hướng nào đó ở
hậu viện.
. ..
"Tiêu Nhi, ta đến thăm muội đây".
Giọng nói từ ngoài cửa vang vào, là giọng của Lâm Thanh Đình. Thân người hắn
cao ráo, mang trường bào màu tím rất nổi bật. Hắn cười rạng rỡ nhưng rất nhanh
nụ cười này liền cứng lại, bởi vì hắn thấy Khương Hy.
Lâm Thanh Đình ngạc nhiên chỉ vào hắn nói:
"Sao ngươi lại ở đây?"
"A hèm"
Điền đại phu hắng giọng không vừa lòng, lão nhân hiền lành này cũng bắt đầu
thầm mắng người. Đối tượng mắng đương nhiên là Lâm Thanh Đình.
Thứ nhất, hắn dám bỏ qua lão, tôn ti trật tự đâu hết rồi. Còn nữa, danh tiếng
thần y từ bao giờ lại trở nên yếu kém như vây?
Thứ hai, hắn dám chỉ vào đại nhãn tử. Người nào chỉ lão không biết, riêng Lâm
Thanh Đình thì không được quyền. Hắn không có cái tư cách đó.
Thứ ba, lão ghét Lâm Thanh Đình, đúng hơn là lão ghét loại thiếu gia nhà giàu
như Thẩm Minh cùng Lâm Thanh Đình. Lúc đầu gặp lão chỉ nể mặt Lâm Lục Viễn nói
ngọt vài ba câu mà thôi.
Lâm Thành Đình nghe thấy liền hoảng hốt hành lễ:
“Thanh Đình gặp qua Thần y”.
Điền đại phu không để ý, Lâm Thanh Đình sắc mặt liền đen lại. Không khí liền
trở nên có chút căng thẳng, Thanh Tiêu Nhi thấy tình cảnh vậy liền vội nói:
“Lâm đại ca đến sao không nói cho muội biết”
Nghe Thanh Tiêu Nhi nói, Lâm Thanh Đình mặt liền lấy lại phong độ, cười nói:
“Là ta muốn cho muội bất ngờ”
“Bất ngờ gì?”, Thanh Tiêu Nhi hiếu kỳ nói
Lâm Thanh Đình từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội màu trắng, cười nói:
“Tặng cho muội”
Ngọc bội này nhìn vô cùng đơn giản, chỉ to hơn đồng xu một chút, bề mặt được
mài nhẵn. Nếu đem ngọc bội này đi tặng cho nữ nhân khác thì chỉ có nước mất
mặt nhưng với vị Thanh gia đích nữ này thì lại khác vô cùng.
Đơn giản mới chính là vẻ đẹp tuyệt diệu nhất.
Nhận lấy ngọc bội trên tay, Thanh Tiêu Nhi không nhìn qua mà trực tiếp cho vào
tay áo, nói:
“Đa tạ Lâm đại ca”
Thấy Thanh Tiêu Nhi không xem gì ngọc bội làm Lâm Thanh Đình có chút kỳ lạ
nhưng hắn cũng không để tâm mấy, tươi cười mà nói chuyện với Thanh Tiêu Nhi.
Ở một bên, Khương Hy và Điền đại phu có cảm giác cũng nên rời đi rồi, Khương
Hy nói:
“Tiêu Nhi cô nương, ta và Điền đại phu xin cáo lui, hẹn cô nương vào ngày
khác”.
“Hai vị đại phu chờ đã, hai vị đã đến Thanh gia rồi thì để ta làm trọn đạo đãi
khách. Mời hai vị ở lại Thanh gia ăn một bữa cơm”, Thanh Tiêu Nhi cười nói
“Bữa cơm thì để sau cũng được, chúng ta vẫn còn gặp lại nhau. Hơn nữa ta cùng
lão bá có chuyện cần phải báo lại Lâm đại nhân, đành thất lễ với Tiêu Nhi cô
nương vậy”, Khương Hy đáp
“Hai vị đã có chuyện gấp, vậy thì ta không giữ nữa, để Tiêu Nhi tiễn hai vị ra
cửa”
Hai chữ ‘Tiêu Nhi’ vừa ra, sắc mặt Lâm Thanh Đình liền đổi, hắn cùng Thanh
Tiêu Nhi đưa tiễn hai người Khương Hy ra cửa. Trước khi xe ngựa rời đi, Thanh
Tiêu Nhi không quên nói:
“Hôm nào có thời gian, Tiêu Nhi sẽ đến gặp Khương đại phu”
Khương Hy gật nhẹ đầu, coi như đồng ý. Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, tiến về Quan
phủ. Ở đằng sau, Lâm Thanh Đình tay phải nắm chặt, ánh mắt âm trầm mà nhìn
theo xe ngựa.
. ..
Trong xe, Khương Hy hơi nghiêng đầu nhìn về phía Thanh gia. Điền đại phu thấy
vậy, cười nói:
“Thế nào, ngươi thích nha đầu kia rồi sao?”
“Lão bá, người đừng đùa ta chứ”
“Ha ha ha, coi như lão già ta chưa nói gì đi”, Điền đại phu cười nói.
Khương Hy nhìn về Thanh gia là vì hắn cảm giác có người nhìn hắn. Từ lúc trước
khi Lâm Thanh Đình bước vào, hắn đã có cảm giác đó. Hắn là đang đề phòng bởi
vì đối phương nằm ngoài vùng linh thức của hắn.
Điểm này tương đối hệ trọng bởi vì điều này có nghĩa đối phương ít nhất là
Luyện Khí tầng sáu tu sĩ. Cấp độ tu sĩ này xuất hiện ở Thanh gia, không, ở
Linh Vân trấn là chuyện không thể nào. Đột nhiên, ánh mắt Khương Hy lóe lên.
“Không . . . vẫn còn một người”, Khương Hy thầm nghĩ.
Bất giác, hắn đưa tay vào trong túi áo lấy ra một bình sứ. Bình sứ được bịt
rất chặt, như không để cho thứ ở trong rơi ra ngoài.
Nhìn bình sứ, Khương Hy đăm chiêu.
Điền đại phu trầm mặc rồi nói:
“Như thế nào?”
Khương Hy nói ra:
“Thanh gia có vấn đề”
. ..
. . .