Ta Gọi Vô Nhai


Người đăng: VeHuyenHy

Trác Nhiên tự bảo bản thân hắn chậm chạp nhưng nói ra trên đời này có mấy ai
tin nổi đâu. Quay ngược trở lại quá khứ một chút thì tuổi tác của Phu Tử cùng
Phù Linh vốn dĩ không chênh nhau nhiều.

Tuổi tác có lẽ cũng chỉ tầm xấp xỉ trên dưới một ngàn mà thôi. Nhưng năm Phu
Tử tròn hai trăm tuổi, lão đã thu nhận một đứa học trò, gọi là Trác Nhiên.

Tu luyện hàng trăm năm đến nay cũng xem như lão quái vật tám trăm tuổi rồi,
bất quá nét mặt của hắn lúc nào cũng có chút ngây ngô, thậm chí là cả hồn
nhiên.

Không ai biết được Trác Nhiên hiện nay mạnh yếu thế nào nhưng tuyệt đối không
thể nào yếu được. Phu Tử đã đạt đến chí cao cảnh trong Nguyên Anh cảnh thì
Trác Nhiên hẳn sẽ không kém là bao.

Nhưng có một sự thực cực kỳ phức tạp, đó là Trác Nhiên quả thực rất chậm.

Tốc độ của hắn bạo phát ra nhanh nhất có lẽ cũng chỉ ngang với tu sĩ Kim Đan
cảnh khác mà thôi. Đương nhiên, toàn Đại Lục cũng không biết vì cái gì mà Trác
Nhiên lại chậm đến thế nhưng Phu Tử vẫn một mực để hắn đi tìm Khương Hy.

Bởi vì rất đơn giản, để tìm được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ thì chỉ
có đồng dạng Trăm Vạn hoặc tiếp cận là Chín Mươi Bảy Vạn thì mới có khả năng
xác nhận được nhân tức mà thôi.

Mặc dù Khương Hy tu luyện cả hai đời nhưng hắn vẫn chưa biết làm cách nào để
có thể thu liễm nhân tức của bản thân lại.

Nhân tức khác khí tức, khí tức là tự thân, còn nhân tức là bạch quang nhân
mạch của trăm vạn dân chúng đang ở trong người hắn kia.

Độ kiểm soát còn muốn cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Trác Nhiên nhìn ngó xung quanh một lát rồi rút ra một đạo phù rồi gõ nhẹ lên
đó. Đạo phù liền sáng lên.

Trác Nhiên ôm quyền cung kính nói ra:

“Trác Nhiên gặp qua sư thúc”.

Đáp lại hắn là một thanh âm già nua nhưng vẫn cực kỳ hữu lực:

“Gặp khó rồi sao?”.

Nghe vậy, Trác Nhiên mỉm cười một chút, nét mặt có chút ngây ngô mà nói ra:

“Lão thất rất nhanh, ta xem như chậm thì trong nhất thời cũng không đuổi kịp
được. Nhưng vừa rồi đã bị mất dấu rồi”.

Thanh âm kia im lặng lại một hồi, Trác Nhiên liền biết đối phương đang làm gì
nên cũng lặng yên không nói. Không qua mấy hơi thở, thanh âm đó lại vang lên:

“Tên tiểu tử đó không phải nhanh, mà vì hắn tính toán được thiên cơ, biết
ngươi đang truy đuổi nên chạy trước một bước”.

“Tính toán thiên cơ? . . . Lợi hại như vậy”, Trác Nhiên có chút hơi động mà
nói ra.

Thanh âm già nua kia chậm rãi nói tiếp:

“Xác thực có chút môn đạo, bất quá dù sao cũng là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch
Trúc Cơ, thiên cơ ít nhiều cũng sẽ nghiêng về phía hắn.

Trước mắt ngươi vẫn cứ bắc thượng đi, hắn cũng không phải Nguyên Anh, trong
thời gian ngắn sẽ không chạy ra khỏi Đại Tinh Hoàng Triều được”.

Nghe vậy, Trác Nhiên liền mỉm cười ôm quyền đáp lại:

“Đa tạ sư thúc chỉ điểm”.

Vừa dứt lời, tấm phù kia liền sáng lên mà hóa thành quang vụ mà tiêu biến đi
mất. Trác Nhiên liền đứng yên một chỗ mà ngẫm nghĩ một hồi rồi khóe miệng có
chút hơi cong.

“Sư thúc gọi là ‘tiểu tử’ . . . thành ra lão thất là sư đệ rồi”, hắn tự nhủ.

Sau đó, ánh mắt hướng về phương bắc một chút rồi lắc mình mà biến mất trong hư
không.

. ..

. ..

Một đường bỏ chạy không biết đã trôi qua bao lâu, cước bộ của Khương Hy mỗi
lúc một chậm dần, Thiên Địa Vô Thanh liền trực tiếp biến mất đi.

Hai bên thái dương hắn đã sớm nổi lên loạt gân xanh rồi. Hắn không chắc nếu
mình gắng gượng thêm nữa có khi cả đầu sẽ bị nổ tung không nữa.

Xác nhận tạm thời xung quanh không có ai, Khương Hy liền ngồi xuống mặt cỏ mà
đả tọa khôi phục linh thức, đồng thời nhờ cậy tiểu Hoàng cảnh giới giúp hắn.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không trông chờ tiểu Hoàng có thể phát hiện ra được
gì. Trong hàng ngũ yêu thú, trừ bỏ Tử Ngân Lang là thiên sinh linh thức ra,
tất cả yêu thú còn lại trước Trúc Cơ đều giống như nhau cả.

Linh thức phi thường kém nhưng được một điểm là ngũ quan vô cùng nhạy bén. Vô
luận là thính giác, thị giác hay khứu giác, tiểu Hoàng đều bỏ xa hắn một con
phố.

Bình thường để khôi phục lại linh thức thì thể nào cũng phải đả tọa nguyên mấy
ngày liền nhưng may mắn hắn lại tu luyện tinh thần công pháp nên trong vòng
một giờ đồng hồ, hắn đã có hoàn thiện được một phần ba lượng linh thức bị hao
tổn rồi.

Bất quá thời gian không cho phép hắn đả tọa thêm, hắn cần phải chạy tiếp thôi.

Ban nãy hắn đã rẽ đi nhiều hướng rồi rải manh mối đánh lạc hướng ở khắp nơi
nên có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không ai đuổi đến kịp.

Nhưng chạy thì vẫn phải chạy, chí ít phải ra khỏi khu vực thảo nguyên này thì
mới có chỗ để trốn được.

Sau đó, hắn đứng dậy, ôm tiểu Hoàng liên trước ngực rồi lại thi triển bộ pháp
quỷ dị kia mà tiêu thất.

. ..

Một canh giờ sau.

Thân ảnh Khương Hy bất ngờ xuất hiện ở bên ngoài một tòa thành. Tòa thành này
phi thường lớn, so với Nguyệt Hải Thành thì cơ hồ là ngang ngửa nhau.

Hơn nữa thành này cũng có điểm đặc biệt, một nửa diện tích của nó hoàn toàn
nằm áp vào trên sườn núi.

Theo ký ức của Khương Hy, thành này có tên là Tinh Sơn Thành.

Là một tòa thành cấp trung của Đại Tinh Hoàng Triều.

Đây không phải là thành gần nhất trong quãng đường đi của hắn nhưng bởi vì
thành này không ở gần nên những người truy đuổi hắn mới sẽ không nghĩ đến.

Chưa kể Tinh Sơn Thành cũng không phải là đại thành thực sự của Đại Tinh,
thành chủ nơi đây cũng không phải là cường giả Nguyên Anh cảnh.

Tu vi nhiều nhất có lẽ là ngang với Mặc Hiên trước khi độ kiếp.

Hóa Nguyên Cảnh đỉnh phong.

Nhìn nhìn một hồi, Khương Hy liền nhìn tiểu Hoàng ở trong ngực hắn một chút
rồi vận pháp lực lên mà bao phủ lấy nó. Sau đó hắn liền dùng Cách Không Khiển
Vật cho tiểu Hoàng vào trong tay áo trái.

Dù sao tay áo của hắn cũng rất rộng, có thể che chắn được toàn bộ cơ thể của
tiểu Hoàng a.

Trên đường đến đây, hắn đã sớm nghĩ thông rồi. Hắn che dấu bản thân rất tốt
nên không lý gì lại bị phát hiện nhanh đến vậy.

Khương Hy đương nhiên tính đến chuyện sẽ bị Thư Viện để mắt đến nhưng người có
thể xác định được Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ cũng không được mấy
người.

Hơn nữa đúng như Mặc Hiên nói ngày trước, cường giả Nguyên Anh cảnh không thể
tùy tiện đi lung tung được.

Bất quá nếu Khương Hy biết Nhậm Trác Nhiên đang đi tìm hắn thì hắn chắc sẽ
không ngừng mắng Phu Tử mất.

Khương Hy e sợ hành tung của bản thân bị lộ là do tiểu Hoàng, dù sao trên
người tiểu Hoàng cũng không có bất kỳ phòng vệ nào cả và không phải ai ra
đường cũng kè kè một con mèo ở bên cạnh cả.

Cho nên tạm thời hắn sẽ giấu tiểu Hoàng đi.

Bước đến phía trước cổng thành, cước bộ của Khương Hy liền đứng lại bởi lính
canh đã chặn hắn lại rồi. Một người trong đó nói ra:

“Xuất trình giấy thông hành”.

Ánh mắt Khương Hy liền lướt qua một tia dị quang, hắn nào có cái gọi là giấy
thông hành gì. Sau khi đột phá Trúc Cơ xong, hắn liền men theo đường sát biển
mà tiến vào Đại Tinh Hoàng Triều.

Nói thẳng ra chính là vượt biên trái phép, giấy thông hành chắc chắn sẽ không
có rồi.

Hắn từ tốn nói ra:

“Nếu ta không có thì còn có cách gì không?”.

Một tên lính canh khác gật nhẹ đầu rồi nói ra:

“Giao nộp một trăm linh thạch xem như lộ phí là được”.

Nghe vậy, Khương Hy liền có chút líu lưỡi không thôi. Cái này không phải là
trắng trợn ăn cướp sao.

Linh thạch hắn đương nhiên không thiếu nhưng trường hợp của hắn lại khác, hắn
vừa có tài sản riêng, vừa được thừa hưởng trực tiếp tài sản của Điền đại phu
nữa nên số linh thạch của hắn hiện nay cũng phải gần chục vạn.

Tuy nhiên, đại đa số tu sĩ lại không giàu như hắn, ví dụ như tu sĩ Luyện Khí
cảnh chẳng hạn, tài sản trung bình của bọn họ cũng chỉ rơi vào hai, ba trăm
linh thạch mà thôi.

Bỏ ra một trăm linh thạch làm lộ phí chính là cắt đi một phần ba tài sản của
họ rồi, cái giá này quả nhiên rất đắt.

. ..

Sau đó, Khương Hy liền nhanh chóng giao ra một trăm linh thạch rồi nhận lại
một tấm ngọc bài. Tấm ngọc bài này tạm thời sẽ đại diện thay cho giấy thông
hành của hắn.

Và đương nhiên, nó chỉ có tác dụng ở một mình Tinh Sơn Thành mà thôi.

Mặt khác, mấy tên lính canh ở đây cũng không sở hữu tu vi quá cao tuyệt, cũng
chỉ rơi vào Luyện Khí cảnh hậu kỳ đến đỉnh phong là cùng.

Nên Khương Hy mới thành công để tiểu Hoàng qua mặt được.

Tiến vào trong thành, Khương Hy liền hít thở một hơi, không khí ở đây quả thực
rất tốt, cường độ linh mạch ở đây cũng không quá sai biệt so với Nguyệt Hải
Thành.

Sau đó, hắn liền nhanh chóng dò hỏi đường xá mà tiến đến một bảo lâu để mua
sớm một cái túi linh thú.

Túi linh thú là một loại pháp khí không gian đặc biệt chuyên dụng cho nuôi
nhốt yêu thú. Tại Nguyệt Hải Thành đương nhiên không có loại pháp khí này, bởi
luật đã cấm yêu thú rồi thì bán túi linh thú làm gì.

Nhưng ở Tinh Sơn Thành này thì lại khác, linh thú vẫn có thể được mang vào
bình thường, chỉ cần kiểm soát chặt là được.

Sở dĩ Khương Hy biết được điều này là vì trên tấm ngọc bài thông hành kia có
khắc luật lệ. Luật phi thường đơn giản, có lẽ là luật đơn giản nhất trong tất
cả các thành hắn từng đi qua.

Đầu tiên, không gây hại cho phàm nhân.

Thứ hai, không gây rối trong nội bộ thành.

Thứ ba, không được phi hành trong thành vào ban đêm.

. ..

Theo chỉ dẫn của một vài người đi đường, Khương Hy rốt cuộc cũng tìm đến được
một bảo lâu tương đối lớn.

Bảo lâu này có tên là Tử Hà Bảo Lâu, là một Bảo Lâu trực thuộc của đại thế gia
Tinh Sơn Thành. Đương nhiên Khương Hy cũng không đi quản cái thế gia đó là gì
cả.

Chỉ cần không phải là thế lực của tu sĩ Nguyên Anh cảnh thì còn lại đều có thể
dùng lời để xử lý được.

Bước vào bên trong, một vị cô nương liền nhanh chóng xuất hiện mà cười nói ra:

“Kính chào quan khách, không biết tiểu nữ có thể giúp gì cho ngài?”.

Nghe vậy, Khương Hy liền nhìn qua nàng một chút, dáng dấp không tồi, ngũ quan
tương đối thanh tú, không thiên về cái đẹp nhưng lại dễ gây ra thiện cảm.

Tu vi cũng không cao, là Luyện Khí cảnh tầng bốn.

Hắn nói ra:

“Ta cần một túi linh thú loại lớn”.

Ánh mắt vị cô nương kia liền lướt qua tinh quang, nàng mỉm cười đáp lại:

“Vâng, quan khách ngài cần loại phổ thông hay cảnh quan”.

Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:

“Loại cảnh quan đi, rừng núi tiện nghi một chút là được”.

Vừa dứt lời, hai mắt vị cô nương kia liền sáng lên, nàng liền cung kính khom
người đáp lại:

“Vâng, xin quan khách đợi một lát”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, đối với biểu hiện của nàng cũng không có gì ngạc nhiên.
Dân kinh doanh dù đi đến đâu thì đều như nhau cả, đều yêu quý kim chủ như mạng
mình.

Túi linh thú không phải là loại pháp khí không gian bình thường, bởi nó có thể
để sinh vật sống ở bên trong. Giá trị cực kỳ cao, loại thấp nhất cũng phải năm
ngàn linh thạch rồi.

Nhưng cái Khương Hy muốn lại là túi linh thú loại cảnh quan, tức bên trong
phải có cảnh quan. Túi linh thú bình thường thì ở bên trong chỉ là một mảnh
không gian khép kín mà thôi.

Nhưng túi linh thú cảnh quan thì không, bên trong nó là một mảnh không gian
tùy ý người chọn, có thể là rừng rậm, có thể là biển cả, . ..

Khương Hy chọn là rừng rậm nhiều nắng, bởi tiểu Hoàng thích thế.

Hắn không xem tiểu Hoàng là đầy tớ mà xem như đồng hữu, tiểu Hoàng khó chịu
thì hắn cũng không thoải mái. Hơn nữa nhốt nó vào một chỗ cũng quá ủy khuất.

Vậy nên tạo môi trường tốt nhất cho nó là việc duy nhất hiện tại Khương Hy có
thể làm.

Vị cô nương kia rất nhanh liền mang ra một cái khay, trên đó là túi linh thú
của Khương Hy. Hắn cầm cái túi lên rồi vận linh thức cho vào bên trong mà xem.

Một lúc sau, hắn gật nhẹ đầu mà nói ra:

“Đa tạ, rất vừa ý ta”.

Cô nương kia nghe vậy liền nở nụ cười tiêu chuẩn đáp lại:

“Quan khách quá khen, là việc mà tiểu nữ nê làm”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại, sau đó hắn buộc túi linh thú vào một bên hông rồi
khẽ động linh thức, tiểu Hoàng liền hóa thành một tia sáng rồi chui vào bên
trong.

Kế tiếp, hắn liền dùng áo khoác ngoài mà che chắn túi linh thú lại, vừa vặn
che giấu được tung tích tiểu Hoàng.

Hành động của hắn làm rất nhanh cho nên vị cô nương kia không thấy thêm bất cứ
thứ gì cả. Sau đó, hắn liền xuất ra linh thạch mà thanh toán rồi đồng thời
cũng hỏi han một chút về việc thuê chỗ ở.

Vị cô nương kia nghe xong thì ánh mắt một lần nữa lại sáng lên, nàng hướng hắn
mà cung kính nói ra:

“Quan khách, Tử Hà Bảo Lâu chúng ta ngoại trừ kinh doanh linh tài dược vật
cùng các loại pháp khí ra thì chúng ta còn có cho thuê động phủ nữa. Không
biết công tử có hứng thú không?”.

Nghe xong, ánh mắt Khương Hy liền lướt qua tinh quang, hắn mỉm cười nói ra:

“Vậy phiền cô nương chỉ đường rồi”.

Vị cô nương kia lại nở ra nụ cười tiêu chuẩn rồi nhanh chóng đưa Khương Hy
tiến về phía trung tâm Tinh Sơn Thành.

Trung tâm của Tinh Sơn Thành cũng chính là một ngọn núi, động phủ chính là ở
nơi đó.

Xuyên qua hàng loạt con đường cùng khu phố, Khương Hy cũng thuận tiện mà đem
quan cảnh cùng kết cấu nơi đây ghi nhớ hết vào trong đầu. Về sau di chuyển để
khỏi gặp khó khăn.

Di chuyển đến gần ngọn núi, cước bộ của vị cô nương kia liền dừng lại, nàng
quay lưng lại mà nói với Khương Hy:

“Quan khách, chúng ta đến nơi rồi”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, sau đó hắn cùng nàng tiến vào sâu bên trong ngọn núi,
nơi đó có sẵn một khối kiến trúc tương đối lớn, so với kỹ viện có lẽ là ngang
ngửa.

Thông qua giới thiệu của vị cô nương kia, Khương Hy cũng đã chọn được cho mình
một cái động phủ vừa ý.

Chưởng quầy là một lão nhân, sau khi Khương Hy chọn xong, lão liền gật đầu nói
ra:

“Quan khách có ánh mắt thật tốt, động phủ đệ tam thập nhị này vừa sở hữu linh
mạch lớn, lại vừa hướng phía Đông, tiếp đón Thủy linh khí, phong thủy vô cùng
tốt”.

Lão dừng một chút rồi nói tiếp:

“Động phủ này một tháng là một ngàn linh thạch, nếu quan khách lấy luôn một
năm, lão hủ sẽ chỉ lấy của ngài một vạn linh thạch. Không biết quan khách muốn
thuê trong bao lâu?”.

Nghe vậy, Khương Hy liền suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói ra:

“Vậy lấy cho ta một năm đi”.

Lão nhân chưởng quầy mỉm cười, lão rút ra một tấm mộc bài, trên đó có số hiệu
tam thập nhị, rồi đặt lên trên bàn mà nói ra:

“Lão hủ họ Triệu, về sau quan khách có chuyện gì cần thì hỏi lão là được.
Không biết quan khách gọi là gì, để lão hủ ghi chép lại danh sách”.

Nghe vậy, khóe miệng Khương Hy khẽ cong lên, hắn đáp:

“Ta gọi Vô Nhai”.

. ..

. ..

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay nhớ cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!


Huyền Lục - Chương #176