Người đăng: VeHuyenHy
Trở lại Điền y quán, tâm tình Khương Hy liền như trên mây bởi phần thưởng lần
này phải nói là phi thường nhiều, nhiều đến mức phải ngang ngửa với Lý Viễn
Trình ngày trước.
Mặt khác, trong tay hắn bây giờ còn có thêm khối tài sản tư của Diêu Thương
Phong nữa.
Lấy giới chỉ của Diêu Thương Phong ra, Khương Hy bắt đầu vận linh lực cùng
linh thức của mình lên mà một lần nữa luyện hóa nó.
Giới chỉ cũng như pháp khí, muốn sử dụng cơ hồ phải nhỏ máu nhận chủ, đương
nhiên, giới chỉ khó mà so được như pháp khí, giới chỉ dễ bị người khác luyện
hóa hơn nhiều.
Cho nên ở tu chân giới, việc giết người cướp của đã là chuyện thường ngày rồi.
Luyện hóa xong, Khương Hy liền dùng linh thức quét vào xem bên trong giới chỉ
có cái gì. Một lúc sau, ánh mắt hắn liền sáng lên, vội vàng nhỏ máu nhận chủ
rồi trực tiếp lấy tất cả ra bên ngoài.
Một luồng sáng phát ra, trong chớp mắt, phòng tắm của hậu viện Điền y quán
liền ngập tràn linh thạch khắp nơi, số lượng phải lên đến hơn một vạn.
Nhưng Khương Hy sẽ không để ý đến số linh thạch này, hắn thậm chí còn có nhiều
hơn. Cái hắn để ý đến chính là bình đan dược màu xanh lam kia.
Khương Hy nhìn qua bình đan dược này một hồi, xác nhận ở trên đó đươc khắc họa
một đạo đồ án trận văn tương đối công phu.
Đồ án trận văn này không có tác dụng bảo vệ bình đan dược nhưng lại có tác
dụng cung cấp linh khí cho đan dược ở trong, gọi là một tiểu Tụ Linh Trận cũng
được.
Bình thường, đan dược được luyện ra theo thời gian sẽ giảm đi chất lượng, vậy
nên tu sĩ thường sẽ bảo quản chúng ở trong bình ngọc hoặc hộp ngọc.
Nhưng nếu đan dược sau khi luyện thành lại cần phải dùng thêm thiên địa linh
khí để ôn dưỡng thì đó chắc chắn là đan dược vượt phẩm.
Đan dược vượt phẩm là như thế nào?
Là những loại đan dược vượt qua phẩm chất thông thường mà nó đáng lý ra phải
ở, đương nhiên, tác dụng cũng sẽ mạnh mẽ hơn nhiều so với bản gốc.
Nhưng tác dụng phụ là cần phải dùng thiên địa linh khí ôn dưỡng như đang ôn
dưỡng pháp khí vậy.
Ví dụ dễ hiểu nhất là Ích Cốc Đan, Ích Cốc Đan là hạ phẩm đan dược, một lần ăn
có thể đảm bảo ba mươi ngày không đói không khát nhưng nếu Ích Cốc Đan thành
trung phẩm đan dược thì sao đây?.
Ăn một viên, nguyên một năm tới không cần phải ăn thêm.
Đó chính là điểm bá đạo của đan dược vượt phẩm.
Và đương nhiên, giá trị của nó cũng cực kỳ liên thành, có tiền chưa chắc đã
mua được.
. ..
Khương Hy tháo nút bình mà đổ viên đan dược kia ra xem là loại nào. Ngay tức
khắc, một mùi huyết khí nồng nặc đột nhiên bùng phát ra, xoang mũi hắn liền có
chút cay mà nhăn mặt lại.
Bất quá, ánh mắt hắn lại sáng lên như tinh hải.
Viên đan dược này có màu nâu đỏ, to bằng nửa đốt ngón tay cái, xung quanh như
ẩn như hiện có một đoàn huyết vụ. Nó không ngừng tham lam mà hút thiên địa
linh khí bên ngoài vào mà ôn dưỡng giúp nó.
Người có tên có họ, đan dược này cũng có tên của nó.
Tên của nó là Tố Thể Đan.
Như tên gọi, Tố Thể Đan có tác dụng tái cấu trúc lại hệ cơ xương của tu sĩ,
hơn nữa trong đời chỉ có thể phục dụng một lần.
Phẩm chất gốc của Tố Thể Đan vốn dĩ là thượng phẩm đan dược nhưng trong trường
hợp vượt phẩm này, nó chính là cực phẩm đan dược.
Là phẩm chất cao nhất dưới Trúc Cơ đan dược.
Hơn nữa, loại đan dược này là một trong những loại linh tài cần có để chuẩn bị
cho việc đột phá Trúc Cơ cảnh.
Khương Hy vốn dĩ sẽ bỏ ra một số linh thạch lớn để điều động Đan sư hỗ trợ
luyện cho hắn một viên nhưng nào ngờ giờ đây hắn đã đoạt được rồi. Chưa kể
phẩm chất lại càng cực kỳ tốt nữa.
Đan dược đã tới tay, Khương Hy đương nhiên sẽ không để phí nó. Hắn liền cởi
hết toàn bộ y phục ở trên người mình ra rồi hai tay bắt ấn lại với nhau.
Theo đó, toàn bộ linh thạch ở trong căn phòng tắm này liền hóa thành dịch mà
đổ về phía bồn tắm.
Tiếp theo, Khương Hy bước vào giữa bồn, toàn thân liền có chút run nhẹ lên, cơ
thể liền như cá gặp nước mà bắt đầu hấp thụ linh khí từ linh dịch này.
Kế đó, hắn liền cho Tố Thể Đan vào trong miệng, đan vào miệng liền hóa thành
dược thủy mà trôi thẳng xuống bụng. Một cỗ huyết khí kinh khủng liền bốc lên
mà thoát ra khỏi người.
Khương Hy nhíu mày lại, toàn thân có hơi run nhẹ lên, hắn cảm nhận được dược
thủy đang bắt đầu vì cơ thể hắn mà cải tổ lại.
Xương cốt vốn dĩ đã dẻo dai nay lại nhờ dược thủy đẩy đi số tạp chất còn sót
lại ra bên ngoài mà đạt được sự dẻo dai cao nhất. Đồng dạng với kinh mạch cùng
ngũ tạng cũng như vậy.
Đương nhiên, quá trình này cũng phi thường đau đớn nhưng so với những ngày đầu
thì hắn đã sớm nhịn quen rồi.
Khoảng gần một tiếng sau, phần lớn tạp chất đang tồn đọng trong cơ thể Khương
Hy liền bị Tố Thể Đan ép hết ra bên ngoài.
Tạp chất vừa xuất hiện, linh dịch liền như gặp phải xung khắc mà hóa thành hỏa
diễm thiêu đốt nó đi, trả lại một mảnh tinh thuần hương khí cho linh dịch.
Khương Hy hô hấp nhẹ ra một hơi, khóe miệng mỉm cười, sau đó vận linh thức
điều chuyển toàn bộ linh khí bên trong linh dịch vào bên trong cơ thể mình.
Bản thân hắn từ sớm đã đạt đến đỉnh của ba ngàn chu thiên nên về lý hắn không
thể nào hấp thu được thêm linh khí nữa nhưng hành động này của hắn cũng không
phải là dùng để tu luyện.
Hắn muốn dùng lượng linh khí khổng lồ này để ôn dưỡng kinh mạch cùng nội quan
bên trong cơ thể, để thân thể của hắn luôn luôn đạt được đỉnh phong khi xung
kích lên Trúc Cơ cảnh.
Nếu là người khác, cố gắng giữ một lượng linh khí khổng lồ như vậy ở trong thể
nội chính là tự sát nhưng Khương Hy thì không, hắn có niềm tin rất lớn đối với
việc đột phá lên Trúc Cơ cảnh.
Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị từ lúc trùng sinh đến giờ.
Mặt khác, có một thực tế là bản thân Khương Hy vốn dĩ đang ở trong quá trình
đột phá Trúc Cơ cảnh rồi.
Lại nói qua một chút về Trúc Cơ cảnh.
Trúc Cơ cảnh là đệ nhị cảnh của tu chân, là giai đoạn quan trọng nhất trong
việc xây dựng nền tảng căn cơ về thân thể. Chỉ có khi tu luyện đến cảnh giới
này thì mới có thể tự tin đi lại trong tu chân giới đầy hiểm nguy được.
Mà khác với những cảnh giới khác, muốn đột phá Trúc Cơ cảnh thì phải cần đến
một quá trình liên tục, quá trình này gọi là Trăm ngày Trúc Cơ.
Trong suốt một trăm ngày này, Khương Hy phải luôn luôn liên tục sử dụng linh
lực trong cơ thể mà đả thông toàn bộ kich mạch. Đồng thời đem toàn bộ linh lực
mà tản hết vào bên trong kinh mạch.
Đến nay, Khương Hy đã thực hiện được bảy mươi ngày rồi, còn ba mươi ngày nữa
mới chính thức đột phá.
Nhưng Khương Hy phải sớm rời khỏi Nguyệt Hải Thành thôi. Một phần là vì Đà chủ
đã cảnh báo, một phần là vì dị tượng khi hắn đột phá tuyệt đối sẽ không nhỏ.
Chín năm chuẩn bị, nếu hắn là cá chép thì thời điểm hóa rồng cũng sắp đến rồi
. ..
. ..
Ngày hôm sau, Khương Hy thu dọn lại hết những thứ cần mang theo bên mình rồi
cho hết vào bên trong giới chỉ.
Sau đó, hắn ghé qua phòng của Điền đại phu, vì lão mà thắp nén nhang cùng khấu
lạy. Kế tiếp, hắn lấy Hắc Trúc Bút ra mà bắt đầu họa một đạo phù trận xung
quanh căn phòng lão, mục đích chính thì vẫn là giữ cho nơi này sạch sẽ mà
thôi.
Điền đại phu đã du ngoạn ở thảo nguyên rồi, lão vốn không ở đây nữa nhưng về
sau, những ai còn nhớ lấy lão thì vẫn có thể trở lại mà thắp cho lão một nén
nhang.
Tiếp theo, hắn đi ngược ra lại hậu viện mà rút ra tấm mặt gỗ hình bát giác
kia, nhưng không phải tấm ngày hôm qua hắn dùng.
Tấm mặt gỗ này gọi là trận bàn, tác dụng chính của nó tương đối giống giới
chỉ, chỉ có điều thứ nó mang theo chính là trận pháp cùng phù trận.
Trong số tất cả phù trận Khương Hy tạo ra thì chỉ có hệ thống phù trận tại
Điền y quán này mới là thành quả khiến hắn tự hào nhất.
Kể cả khi đột phá lên Trúc Cơ cảnh, cái phù trận này vẫn có thể giúp hắn vượt
cấp mà khiêu chiến được. Đương nhiên, hắn không tính đến mấy tên thiên tài từ
đại môn phái.
Thu lại Phù trận xong, Khương Hy liền khoác trên vai mình một cái hộp thuốc
rồi gọi tiểu Hoàng một tiếng, sau đó liền bắt đầu hành trình của mình.
“Đại nhãn tử, chờ đã”.
Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên sau lưng, Khương Hy mỉm cười quay lại mà nói
ra:
“Tứ nương, chào buổi sáng”.
Tứ nương bước đến, trên tay xách theo một gói lớn đồ ăn đi đường. Khương Hy
thấy vậy liền cười khổ không thôi, hắn đã cố đi sớm để tránh gặp mặt nàng, vậy
mà nàng lại đứng sẵn trước quán mà đợi rồi.
Nàng nói ra:
“Đại nhãn tử, ngươi còn tính trốn Tứ nương sao?”.
Khương Hy mỉm cười đáp lại:
“Tứ nương, dù sao người cũng tính nhiều hơn ta một bước rồi đi”.
Tứ nương bĩu môi lắc đầu nói ra:
“Không có lương tâm”.
Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười lên. Tứ nương cũng không nói gì thêm nữa mà
trực tiếp nhét gói đồ ăn kia vào tay hắn rồi nhẹ giọng nói ra:
“Đám tiểu tử các ngươi lớn rồi ai cũng muốn xông pha ra bên ngoài, Tứ nương dù
có nói gì các ngươi cũng sẽ không quan tâm. Chỉ cần về sau giữ sức khỏe thật
tốt là được, nếu có thể, thi thoảng quay lại thăm Nguyệt Hải Thành cũng tốt”.
Khương Hy nhẹ gật đầu, nghĩ nghĩ một chút, hắn liền đặt gói đồ ăn xuống đất
rồi giang hai tay ra mà ôm nàng một cái.
Giọng hắn khẽ vang lên:
“Tứ nương, ta ăn đồ của người nấu đã quen rồi, trong lòng ta, người luôn luôn
là số một”.
Sau đó hắn buông ra rồi cười tươi mà nói tiếp:
“Về sau người nhớ giữ gìn sức khỏe, thi thoảng tìm được người nào hợp ý thì có
thể truyền nghề lại. À, người cũng đừng quá gắt gao, gặp phải người có duyên
là được rồi”.
Tứ nương nghe xong liền bật cười, nàng cười mắng:
“Tên tiểu tử này, còn quản đến chuyện thu đồ của Tứ nương rồi”.
Tiếp theo, hắn cùng nàng cũng chỉ nhắc nhở qua lại vài câu, bất quá ánh mắt
nàng thật có chút hơi ngập nước.
Trong lòng hắn đành thở dài không thôi rồi mang theo gói đồ ăn mà rời đi. Trời
cũng đã gần sáng, dân chúng Bắc Thành cũng sắp tỉnh dậy hết rồi.
Hắn cũng không nên chần chừ nữa, nán lại thêm một phút, đường đi của hắn lại
dài thêm một đoạn.
Một đường hướng cổng Bắc mà đi, Khương Hy có chút cảm khái.
Tuổi thanh xuân của hắn đã gắn bó với tòa thành này rất sâu đậm rồi.
Theo những bước chân bước qua một khu chợ Bắc Thành, hư ảnh quang cảnh ồn ào
liền xuất hiện, người trả giá, người mắng chửi, người kì kèo, tất tần tật loại
người như không kiểm soát mà xuất hiện ở trước mắt hắn.
Lại bước thêm vài bước, một con đường lớn bằng đá khác xuất hiện ở một bên.
Kiếm khí kinh hồn từ năm đó đã yếu đi rất nhiều, bây giờ chỉ còn lại vài tia
như ánh quang mà thôi.
Nếu nói trước khi rời đi hắn hối tiếc nhất điều gì thì câu trả lời hẳn là kỳ
quan Thủy Vũ Lộ này. Hắn chưa từng có dịp nào để đi nhìn ngắm chân thực hình
ảnh của nó cả.
Khương Hy thở dài ra một hơi, cước bộ lại tiếp tục bước đi.
Hắn bước qua một tiệm may, rồi lại một tiệm linh thực, qua tiếp một tiệm dược
điếm, rồi lại đi ngang một tiệm hoàng kim.
Không biết từ bao giờ, trong vô thức, từng tòa nhà, từng con người nơi đây đã
trở thành một phần ký ức của hắn rồi.
Bao nhiêu đắng cay, ngọt bùi cũng đã nếm trải qua đủ. Từ hi vọng đến thất
vọng, từ vui vẻ đến đau lòng, biết bao nhiêu là cảm xúc cứ vậy mà tràn về theo
từng bước chân.
Bước đi được một đoạn thời gian, Khương Hy cuối cùng đã đến được cổng Bắc.
Những tên lính canh ở đây đương nhiên nhận ra hắn nên đã chủ động mở miệng ra
chào hỏi trước.
Sau khi biết được lần này đi là chính thức rời đi thì tâm trạng của bọn hắn
cũng nặng nề không thôi. Khương Hy cũng không biết phải nói thế nào với bọn
hắn.
Nếu một đời người là một hành trình thì hành trình của chính hắn vẫn còn chưa
chính thức bắt đầu.
Hắn quay đầu lại nhìn cổng thành một lần cuối, trong lòng liền cảm thái không
thôi, nhưng một phần trong đó cũng chính là khoan khoái.
Hắn bước đi ra xa, một tiếng vọng cung tiễn từ những linh canh liền vang đến
bên tai.
Khương Hy khẽ mỉm cười, hốc mắt hắn bất giác liền có chút ẩm ướt, hắn lay động
một chút rồi hít vào một hơi mà tự nhủ:
“Đi thôi, bắt đầu hành trình của chính ta nào”.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay nhớ cho tác 10 sao nha!
Tác cảm ơn!