Người đăng: VeHuyenHy
Trở về Điền y quán, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên liền lưu lại thêm một ngày
nữa mới cùng Lân từ biệt mà trở về Kiếm Tông.
Trong một ngày này, Vạn Chương cùng Hoắc Hồng Liên không biết vì cái gì mà
luôn luôn tìm hắn để bàn luận.
Không phải dùng lời bàn luận, mà là dùng vũ lực bàn luận.
Bất quá Khương Hy bận trăm công nghìn việc, không có nhiều thời gian phân tâm
mà đi đối luyện với bọn hắn.
Cho nên lúc rời đi, ánh mắt hai người bọn hắn vẫn còn luyến tiếc không thôi.
Còn về phần Lân, hắn cũng đã viết xong một phong thư gửi cho Khương Hy, đồng
thời cũng thỉnh cầu gửi tận tay mẫu thân hắn.
Đối với chuyện này, Khương Hy đương nhiên tiếp nhận, bất quá hắn chỉ hứa ba
năm sau mới đưa. Vì tại thời điểm này hắn không thể rời khỏi Nguyệt Hải Thành
được.
Mặc dù cho chút hơi tiếc nuối nhưng cuối cùng Lân cũng suy nghĩ thông suốt mà
chấp nhận. Trước khi đi, hắn đã quỳ xuống dập đầu ba lần đối với Khương Hy.
Xem như một lời cảm tạ ơn dẫn đạo, đồng thời cũng là một lời từ biệt.
Ngày Lân đi, Tứ nương cũng vì hắn mà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đi đường. Vạn
Chương cùng Hoắc Hồng Liên là Trúc Cơ cảnh, tự nhiên không cần ăn.
Nhưng Lân chỉ mới là Luyện Khí cảnh, lại thêm sức ăn kinh khủng của hắn nữa
thì hai người thật sự rất cần chỗ tiếp tế này của Tứ nương.
Nếu không hầu bao của bọn hắn cũng chịu không nổi thật.
. ..
. ..
Lân rời đi, Điền đại phu cũng qua đời, Hiên Minh từ sớm đã đi Hạo Nhiên Thư
Viện.
Điền y quán bây giờ chỉ còn lại lẻ loi một mình Khương Hy mà thôi, nếu có thêm
thì đó cũng là tiểu Hoàng.
Lại nói, từ sau sự kiện độ kiếp của Mặc Hiên thành chủ, tiểu Hoàng rốt cuộc
cũng chịu thân thiết trở lại với hắn rồi.
Giờ đây, nó đã không còn nhảy lên đầu hay lơ hắn đi nữa mà đã trở lại như
trước, đậu trên vai rồi cọ cọ cái đầu nhỏ.
Còn công việc của Điền y quán thì lại càng bận rộn hơn bao giờ hết. Lân không
có ở đây, Khương Hy gần như phải quán xuyến trên dưới mọi việc một mình.
Mặt khác, do sự ảnh hưởng của tâm ma kiếp mà không khí tại Nguyệt Hải Thành có
chút hơi ‘độc’ với phàm nhân.
Thành ra trong khoảng thời gian này, bệnh nhân đến Điền y quán càng ngày càng
nhiều. Cũng may là y lý của Hoa Đà Y Thư cùng Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư đều đã
được hắn thấu hiểu triệt để nên hắn cũng hạn chế được việc dùng linh thức rồi.
Nhờ thế mà Khương Hy càng ngày càng giống một Thần Y thực thụ hơn, không còn
đơn giản là một tu sĩ đi khám bệnh bình thường nữa.
Bên cạnh đó, tiểu Hoàng cùng Khương Hy gần như là tâm ý tương thông nên từ khi
chỉ còn một mình hắn, nó thường xuyên ra ngoài quầy thuốc nằm ngủ. Từ đó
thường dẫn đến rất nhiều sự chú ý từ khách nhân.
Nhất là với các cô nương trẻ tuổi cùng phụ nhân trung niên, bọn họ không thấy
tiểu Hoàng thì thôi, trông thấy xong liền suốt ngày ghé thăm mà cưng nựng dù
không có lý do gì chính đáng cả.
Theo ngôn ngữ của họ mà nói thì tiện đường ấy mà.
Nhưng Khương Hy cũng không thấy phiền hà gì cả, như vậy Điền y quán sẽ có
nhiều sinh ý hơn, hắn cũng không phải rảnh rỗi quá nhiều.
. ..
. ..
Một tháng sau, cơn bão thường niên lai ập đến Nguyệt Hải Thành. So với mọi năm
thì cơn bão năm nay đến chậm hơn một chút, có lẽ là do Mặc Hiên thành chủ độ
kiếp dẫn đến loạn hiện tượng tự nhiên.
Bão đến, Khương Hy liền ra giữa trời mà tập quyền, quyền hắn đánh là Lưu Thủy
Quyền Pháp.
Khương Hy đã sớm đại thành đỉnh phong Lưu Thủy Quyền Pháp rồi nhưng khoảng
thời gian này hắn vẫn một mực không tìm ra được con đường đến với viên mãn.
Vậy nên hắn quyết định bắt đầu lại với yếu tố cơ bản nhất, là chăm chỉ diễn
luyện. Một bài Lưu Thủy Quyền Pháp này hắn luyện đến hàng trăm, hàng ngàn lần.
Từ Thủy Lưu đến Tam Thủy Quy Nhất, rồi lại đến Đại Hà cùng Lãnh Thủy.
Ngày qua ngày, bộ quyền pháp này được hắn luyện đạt đến một cái trình độ vô
cùng tinh thâm, tuy rằng chưa tiến đến viên mãn nhưng so với đại thành đỉnh
phong thì lại tinh sâu hơn vài phần.
Cho đến hôm nay, khi diễn luyện Lưu Thủy Quyền Pháp dưới trời mưa bão này,
Khương Hy dần dần có cảm giác nới lỏng.
Từng đường quyền hắn đánh ra cơ hồ như muốn đồng điệu với từng dòng chảy Thủy
linh khí giữa cơn bão.
Càng ra quyền, hắn lại càng thoải mái, tâm tình dần dần nhẹ đi, tựa như đang
thăng hoa.
Một quyền không chứa linh lực đánh ra cơ hồ đã có chút ảnh hưởng đến thiên địa
linh khí xung quanh. Khương Hy liền biết, hắn sắp minh ngộ rồi.
Lưu Thủy Quyền Pháp lại tiếp tục ra quyền, cho đến khi khí thế của hắn dần
tăng cao, ánh mắt Khương Hy liền trở về một mảnh tĩnh lặng.
Quyền ra như nước chảy mây trôi, thiên địa đại thế như ẩn như hiện mà buông
xuống.
Khương Hy có thể cảm nhận được, đánh xong bài quyền này, hắn có thể ngộ.
Thủy Lưu.
Tam Thủy Quy Nhất.
Đại Hà.
Và cuối cùng là Lãnh Thủy.
Quyền vừa ra, bão liền tan. Thiên địa đại thế liền buông xuống, Khương Hy nắm
chặt hai tay lại thành quyền, nắm rất chặt rồi một lúc sau mới thở ra một hơi
dài.
Thất bại rồi.
Khí thế của hắn tăng lên vốn không có vấn đề gì, thậm chí tay vừa ra quyền,
khí thế lại càng đại thịnh hơn.
Nhưng khi hắn sắp chạm đỉnh với Lãnh Thủy, thiên địa đã sinh biến mà cắt ngang
cảm ngộ của hắn.
Một đạo uy áp hùng hồn từ ngoài khơi đột nhiên ép vào toàn bộ Nguyệt Hải
Thành, tâm thần tất cả mọi người không hẹn mà cùng hồi hộp run lên.
Khương Hy điểm nhẹ chân nhảy lên mái nhà rồi nhìn về phía biển ở Đông Thành.
Bây giờ là trời tối nhưng tối đến mấy thì Khương Hy cũng không quản. Bởi đạo
uy áp kia vừa ra, bão đã triệt để tan, mây mù trên bầu trời liền biến mất
không còn một dấu hiệu.
Để lộ ra ánh trăng sáng cùng tinh hải ở trên thiên không.
Ở trên bầu trời cao ấy, dưới ánh trăng sáng tỏ, Khương Hy đã thấy được một
bóng người lăng không phi hành.
Trên người không mang Nguyệt bào, cũng không đội mũ quan. Đạo uy áp hùng hồn
kia là phát ra từ người đó.
Đạo uy áp đó gọi là Nguyên Anh Uy.
Nguyên Anh Uy vừa ra, Mặc Hiên thành tựu Nguyên Anh cảnh.
Giờ phút này, linh thức của Khương Hy không tự chủ mà khẽ phóng ra, mà hiện
tượng này cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Từ Tây Thành cùng Phủ Thành chủ, vô số đạo linh thức như lưu tinh mà phóng lên
tận trên trời mà chúc mừng một vị Nguyên Anh lão tổ mới được sinh ra.
Linh thức của Khương Hy bành trướng ra một hồi rồi sau đó được hắn nhanh chóng
thu lại.
Ánh mắt hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn lấy thân ảnh của Mặc Hiên ở trên trời
cao kia.
Hắn nhìn rất lâu rồi sau đó thở dài ra một hơi mà lắc đầu nói ra:
“Thật đáng tiếc”.
Đúng vậy, là thật đáng tiếc.
Mặc Hiên thành chủ thành công đột phá Nguyên Anh cảnh, đó là chuyện không mấy
vui đối với Khương Hy vì cách cục của Nguyệt Hải Thành sẽ không bị thay đổi
nữa.
Nhưng cũng từ đây, Mặc Hiên liền chôn chân chết ở cánh cửa Nguyên Anh này.
Nguyên nhân bởi vì Khương Hy không thấy được thiên địa chúc phúc.
Nguyên Anh cảnh khác với những cảnh giới khác vì rất nhiều lý do nhưng cơ bản
nhất vẫn là do đặc quyền của tu sĩ Nguyên Anh cảnh có được.
Đó chính là quan tưởng thiên địa mà tu hành. Nhưng để quan tưởng được thì điều
kiện đầu tiên cần chính là độ kiếp thành công và nhận được thiên địa tẩy lễ
hay còn gọi là thiên địa chúc phúc.
Mặc Hiên độ thiên kiếp thành công nhưng độ tâm ma kiếp lại không hoàn mỹ.
Vậy nên Đạo lộ của Mặc Hiên từ nay trở về sau đã bị đoạn rồi.
Bất quá ít nhất hắn còn có thêm bốn trăm năm để làm thành chủ. Nguyệt Hải
Thành ít nhất cũng thái bình trong bốn trăm năm tới đây.
Nhưng xem chừng ra, tại toàn bộ Nguyệt Hải Thành này, người hiểu rõ chân tướng
nhất có lẽ chỉ có Chương Hồng Lôi mà thôi.
Khương Hy nhìn một hồi rồi quay lưng mà trở lại vào trong, hôm nay nhìn thế là
đủ rồi.
. ..
. ..
Phủ Thành chủ.
Mặc Hiên lăng không mà hạ xuống bên dưới, Mặc Hưu thấy vậy vội vàng chạy đến,
một mặt tươi cười mà nói ra:
“Chúc mừng phụ thân thành tựu Nguyên Anh cảnh”.
Mặc Hiên gật nhẹ đầu rồi ra hiệu cho Mặc Hưu lui ra. Mặc Hưu biết bản thân mặc
dù vui nhưng có chút hơi vội, phụ thân cũng cần phải ổn định cảnh giới nữa nên
vội vàng lui ra ngoài.
Mặc Hưu vừa đi, Chương Hồng Lôi liền từ hư không xuất hiện rồi thở dài nói ra:
“Không nghĩ đến, ngươi vậy mà lại thất bại ở một cửa tâm ma”.
Mặc Hiên ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời kia một lúc rồi mỉm cười đáp
lại:
“Đa tạ Chương đại nhân đã chăm nom, đột phá Nguyên Anh cảnh với ta mà nói đã
là vạn hạnh rồi, ta cũng không cầu gì thêm”.
Nghe vậy, Chương Hồng Lôi thở dài, một tay đưa lên nắm chòm râu lại một lát
rồi nói ra:
“Ngươi vốn là tứ tạp linh căn, có thể đi đến được bước này cũng xem như một
phương kỳ tài rồi. Đáng tiếc, tâm ma kiếp kia lại không thể hoàn mỹ thông
quan”.
Mặc Hiên lắc đầu đáp lại:
“Sự đã rồi, nói gì cũng không có ý nghĩa, so với việc táng thân tại Hóa Nguyên
cảnh, có thể an hưởng tuổi già thêm bốn trăm năm cũng không phải kết cục quá
tệ rồi”.
Chương Hồng Lôi gật đầu, một tay đưa lên vỗ nhẹ vai Mặc Hiên mà nói ra:
“Ta sẽ thông tri lại cho Hoàng Thành biết sự việc. Đạo lộ của ngươi tuy đứt
nhưng Nguyên Anh cảnh vẫn là Nguyên Anh cảnh, ngươi xứng đáng được mang Nguyệt
bào.
Mặt khác, trong thời gian ngươi bế quan ổn định cảnh giới, ta sẽ thay ngươi
tọa trấn Nguyệt Hải Thành”.
Nghe xong, Mặc Hiên liền ồm quyền cảm tạ nói ra:
“Đa tạ Chương đại nhân”.
Sau đó, Mặc Hiên liền quay lưng đi thẳng về phía thạch thất kia, để lại Chương
Hồng Lôi một mình ở lại phía sau mà thở dài.
. ..
. ..
Hai tháng sau.
Phủ Thành chủ tuyên cáo thiên hạ, Mặc Hiên thành tựu Nguyên Anh cảnh, trở
thành một đời lão tổ mới của tu chân giới.
Đối với chuyện này, dân chúng phàm nhân đương nhiên không có bất kỳ nhận thức
nào cả. Bởi sự tồn tại của những con người ở cấp bậc này cơ hồ đã là bí ẩn
trong lịch sử của nhân gian rồi.
Còn Tây Thành thì vui mừng khôn xiết, nhất là một giới tán tu.
Mặc Hiên làm thành chủ hơn một trăm năm, luận về đãi ngộ, Mặc Hiên được xem là
người cho giới tán tu thấy được một chút hi vọng sống ở Nguyệt Hải Thành.
Mặc Hiên làm thành chủ lâu như vậy mà không gặp phải phiền phức của các thế
gia một phần đều là nhờ vào sự ủng hộ của đông đảo tu sĩ tán tu này.
Còn với các đại thế gia tu chân của Tây Thành thì bọn họ đương nhiên là gửi lễ
vật chúc mừng đến rồi. Nhưng trong lòng suy tính việc gì thì không ai biết
được cả.
Khó coi nhất hiện tại hẳn là Lý gia, Lý Chấn một đời này không chắc có thể kịp
tiến vào Nguyên Anh không nhưng lần này hắn triệt để bị đánh bại rồi.
Thọ nguyên của Lý Chấn còn hai trăm năm nhưng Mặc Hiên lại có thêm bốn trăm
năm. Loại chênh lệch bậc này đã làm cho tham vọng ngôi vị thành chủ của Lý
Chấn tan tành thành mây khói rồi.
Bất quá, Lý gia cũng là bên đưa lễ lớn nhất.
Thẩm gia thì khỏi phải nói, sau khi Mặc Hiên độ kiếp xong thì Thẩm Hạo cũng
tiến vào trạng thái bế quan, tuyên bố với ngoại giới là bế quan tìm hiểu cánh
cửa Nguyên Anh.
Quyền lực cao nhất tạm thời của Thẩm gia tạm thời sẽ do Thẩm Lăng Chính nắm
giữ.
Thẩm Hạo bế quan, Tây Thành một lần nữa lại nổi sóng bởi từ thời điểm này trở
đi, lão đã chính thức trở thành Nguyệt Hải Thành đệ nhị nhân rồi.
Thẩm gia mặc dù tổng thể thực lực thua nửa bậc so với Lý gia nhưng một mình
lão lại có thể quét ngang Tứ đại thế gia a.
Đây chính là thực lực của tu sĩ Hóa Nguyên cảnh.
Trong vô hình, không khí giữa Tứ đại thế gia liền có chút căng thẳng lên.
Quay lại chuyện cũ, Mặc Hiên đột phá Nguyên Anh cảnh thì không thể không nói
đến ban thưởng từ Đại Nguyệt Hoàng Triều.
Ngày Mặc Hiên xuất quan, toàn bộ Nguyệt Hải Thành liền ngập tràn trong Nguyệt
quang minh chiếu, đồng thời từ trong hư không cũng xuất hiện một kiện Nguyệt
bào được đưa đến trước người.
Mang Nguyệt bào trên thân, khí tức của Mặc Hiên liền bùng nổ ra, uy nghiêm mà
bễ nghễ thiên hạ.
Và cũng nhờ ơn vào Nguyệt quang minh chiếu, bổng lộc hằng năm của dân chúng
nơi đây lại nhiều thêm một thành.
Mặc dù dân chúng không biết vì chuyện gì mà bổng lộc lại tăng lên nhưng bọn họ
chỉ là phàm nhân nên chuyện tăng bổng lộc này tự nhiên rất được bọn họ kịch
liệt ủng hộ.
Địa vị của Mặc Hiên nhờ thế mà được vững chắc hơn không ít.
Trong không khí vui tươi, mừng rỡ này của Nguyệt Hải Thành, Khương Hy vẫn một
mực phần mình mà làm những công chuyện ghi chép sổ sách thường ngày, tựa hồ
như không quan tâm đến ngoại giới.
Đột nhiên, nét bút của hắn dừng lại, ánh mắt hướng ra phía ngoài cửa.
Một con hạc giấy đột nhiên bay vào.
. ..
. ..
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha! Tác cảm ơn!