Một Khúc Nhạc Cổ, Hồn Về Suối Vàng


Người đăng: VeHuyenHy

Lại một ngày mới nữa bắt đầu, những người hôm qua chưa kịp thăm viếng thì hôm
nay liền đến thăm. Bất quá so với hôm trước thì hôm nay không có mấy đại nhân
vật cả.

Hầu hết đều là dân chúng ở Bắc Thành, Khương Hy cũng quen thuộc với đám người
này không ít. Bọn họ biết quan hệ giữa hắn cùng Điền đại phu nên thăm viếng
xong liền ở lại tâm sự một hồi.

Kỳ thực tâm tình của Khương Hy đến bây giờ vẫn chưa tính là tốt, cũng may có
những người này bồi tiếp, hắn mới có thể buông lỏng ra đôi chút.

Giữa lúc tâm sự này, ánh mắt hắn đột nhiên có chút hơi nhảy lên mà đứng dậy đi
ra ngoài, ở đó đã có một lão nhân đứng sẵn rồi. Lão nhân hai tay chắp sau lưng
nhìn biển hiệu Điền y quán một hồi rất lâu rồi nhẹ giọng nói ra:

“Ài, tưởng chừng ta phải đi trước, không ngờ ngươi lại đi trước ta”.

Nói câu này xong, lão nhân liền đi vào Điền y quán nhìn Khương Hy một lát rồi
mỉm cười nói ra:

“Đại nhãn tử, nửa năm rồi không gặp”.

Nghe vậy, Khương Hy liền khom người nói ra:

“Hoàng lão, mời người vào”.

Nguyên lai lão nhân đó là lão Hoàng, chỉ có điều phong thái hôm nay của lão
rất khác, khác hơn quá nhiều với dáng vẻ thường ngày kia.

Hôm nay lão ăn vận rất có dáng vẻ của một lão thư sinh thành danh, ăn nói lễ
độ, dáng đi từ tốn, điềm đạm. Ánh mắt chứa đầy hoài niệm cùng kính ý mà nhìn
lấy bài vị của Điền đại phu.

Lão nhìn bài vị rất lâu, phải đến tận nửa giờ đồng hồ sau thì mới chịu lấy
nhang mà thắp. Nhưng những người đến sau lão không ai dám hối cả.

Một phần vì đây là tang lễ, một phần vì lão là một trong Nguyệt Hải tam nhân,
một phần cũng vì lão là bằng hữu thân thiết nhất của Điền đại phu.

Luận về tuổi tác, lão Hoàng còn muốn lớn hơn Điền đại phu rất nhiều. Nghe bảo
cũng đã chín mươi tuổi rồi nhưng tính tình lại không khác trẻ con là bao.

Bất quá nếu để ý thì chỉ có những người thế hệ sau này, tầm ngang tuổi với
Khương Hy thì mới thầm khinh bỉ lão mà thôi. Còn những người ở thế hệ trước
thì nhìn lão bằng ánh mắt như nhìn Điền đại phu vậy.

Bọn họ nhìn một vĩ nhân.

Thắp nén nhang cùng khấu lạy xong, lão Hoàng đi ra ngoài lại rồi ngồi xuống
bàn đá ở trong sân, vừa vặn chỗ lão ngồi cũng chính là chỗ mà bình thường Điền
đại phu hay ngồi.

Khương Hy nâng ấm trà lên rót cho lão một chén rồi nói ra:

“Hoàng lão, mời người xơi nước”.

Lão Hoàng nhẹ gật đầu, một tay vươn ra nâng chén nước lên rồi từ tốn mà đổ vào
miệng, dáng vẻ rất tự nhiên, phong thái lưu loát như thư sinh thường ngày vậy.

Sau đó, lão thở nhẹ một hơi mà nói ra:

“Thế nào, cảm thấy lão phu không giống bình thường sao?”.

Khương Hy nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu đáp lại:

“Mặc dù lão bá đã có nói qua một lần nhưng tận mắt chứng kiến vẫn làm cho ta
khó mà tiếp thu được”.

Nghe vậy, lão Hoàng gật nhẹ đầu rồi mỉm cười nói ra:

“Nguyệt Hải tam nhân chúng ta mỗi người đều có một sở trường riêng và mỗi ngày
đều chìm đắm trong đó.

Lão Điền là Thần Y, mỗi ngày việc lão làm là chữa bệnh. Tứ nương là Thần Trù,
nấu ăn là công việc thường nhật của nàng.

Còn lão phu là Thần Kịch, diễn . . . đương nhiên là nghề của lão phu rồi”.

Khương Hy nhìn lão một chút rồi nói tiếp:

“Vậy hôm nay ngài đang diễn vai gì vậy?”.

Lão Hoàng bật cười nhẹ, một tay đưa lên vuốt chòm râu cá trê kia một lát rồi
đáp lại:

“Đại nhãn tử, ngươi may mắn, hôm nay lão phu diễn chính mình”.

Khương Hy có chút giật mình. Diễn chính mình cũng đồng nghĩa với không diễn.
Vậy ra đây chính là bộ dáng thật sự của lão Hoàng, một lão thư sinh.

Hắn chớp chớp mắt nhìn lão một hồi rất lâu, lão Hoàng cũng rất kiên nhẫn chờ
đợi hắn mà từ từ thưởng trà.

Thú thật, Khương Hy có chút không thích ứng được với hình ảnh này, hắn đã quá
quen với bộ dáng lôi thôi lết thết của lão rồi, nào có thể nhìn được trạng
thái văn nhã như thế này chứ.

Đột nhiên, một loại thanh âm du dương bất chợt vang lên từ miệng lão Hoàng.
Lão vừa thưởng trà, miệng vừa ngâm một khúc nhạc cổ nào đó.

Khúc nhạc cổ này đại đa số người ở đây sẽ không biết nhưng Khương Hy lại nhận
ra. Bốn năm nay đêm nào hắn cũng nghe khúc nhạc cổ này. Bởi ngâm khúc cũng là
một thói quen khó bỏ của Điền đại phu.

Lão Hoàng chính là đang ngâm khúc nhạc cổ đó.

Khương Hy từng hỏi Điền đại phu rằng khúc nhạc cổ đó là thế nào nhưng lão chưa
bao giờ trả lời hắn một cách hoàn mỹ cả, thậm chí cũng chỉ cười cười không đáp
mà thôi.

Thế là hắn liền ngồi nghiêm chỉnh lại mà nói ra:

“Hoàng lão, người biết khúc nhạc cổ này?”.

Lão Hoàng nghe vậy liền ngưng ngâm khúc lại, lão nhìn hắn một cách đầy ý vị
rồi nói ra:

“Trong chuyến du ngoạn vừa qua, các ngươi có ghé sơn thôn nào không?”.

Khương Hy gật đầu, lão lại nói tiếp:

“Vậy có nơi nào chỉ dừng chân một ngày không?”.

Khương Hy trầm mặc một đoạn thời gian, sau đó hắn thở ra một hơi mà nhẹ gật
đầu.

Sau khi rời khỏi Nguyệt Lâm Thành thì đoàn người của Khương Hy có ghé qua một
sơn thôn nhỏ ở Vân Hoang sơn mạch nằm phía Tây Nam của thành.

Mặc dù gọi là sơn thôn nhưng kỳ thực nơi đó lại quá hẻo lánh, người ở thì
không có mấy. Dường như những người đến ở đấy phần nhiều là thợ săn cùng tiều
phu ở chân núi lên rừng rồi qua đêm mà thôi.

Nói thẳng ra, sơn thôn đó từ lâu đã không có người sống rồi.

Lão Hoàng làm một hớp trà rồi nói tiếp:

“Sơn thôn mà các ngươi dừng chân là nơi mà lão Điền được sinh ra. Khúc nhạc cổ
này là bài đồng dao của những đứa trẻ nơi đó”.

Nghe vậy, ánh mắt Khương Hy có hơi sáng lên, không nghĩ đến Điền đại phu lại
có một cố sự như thế này. Hắn nhìn sang lão Hoàng một chút rồi mỉm cười nói
ra:

“Đa tạ Hoàng lão đã cho ta biết”.

Lão Hoàng đưa tay lên vuốt chòm râu cá trê rồi nhẹ giọng nói ra:

“Không có gì, lão phu nghĩ lão Điền cũng không đem chuyện này nói cho ngươi,
vậy nên mới đi nói cho ngươi biết”.

Khương Hy gật nhẹ đầu, sau đó hắn nghĩ đến cái gì đó mà âm thầm vận linh thức
lên kiểm tra thể nội lão Hoàng thế nào.

Ngay lập tức, hắn liền biến sắc rồi nhanh chóng điều chỉnh lại sắc mặt mà nói
ra:

“Hoàng lão, để ta bắt mạch người một lát”.

Lão Hoàng gật đầu rồi vươn cánh tay của lão ra, so với Điền đại phu thì cánh
tay của lão Hoàng vẫn tương đối khỏe mạnh hơn, bất quá lại thô ráp hơn.

Giả bộ bắt mạch qua một đoạn thời gian, Khương Hy đối với lão mà nói ra:

“Hoàng lão, tiểu Linh biết tình trạng của người chưa?”.

Lão Hoàng mỉm cười gật đầu rồi đáp lại:

“Nàng từ sớm đã có chuẩn bị, đại nhãn tử ngươi không cần phải lo đâu”.

Nghe vậy, Khương Hy thở dài ra một hơi, hắn thật không nghĩ đến lão Hoàng vậy
mà đã nói cho tiểu Linh biết rồi. Bất quá hắn cũng không nói gì thêm, tiểu
Linh mặc dù nhỏ tuổi hơn hắn nhưng nàng lại rất kiên cường.

Hơn nữa, lão Hoàng tựa hồ đã biết sớm có ngày này nên từ nhỏ, lão đã tập cho
tiểu Linh cách sống tự lập rồi.

Khương Hy nhìn lão một hồi lâu rồi nói ra:

“Hoàng lão, có một chuyện này ta vốn đã nghĩ nhiều năm”.

Lão Hoàng mỉm cười đáp lại:

“Ngươi cứ hỏi đi, ngươi cùng lão phu cũng không phải chỗ xa lạ gì”.

Khương Hy từ tốn nói ra:

“Tên người là gì vậy?”.

Lão Hoàng bật cười ra rồi đưa tay lên lắc lắc một chút. Khương Hy biết đây là
biểu hiện của từ chối không nói rồi.

Lão Hoàng từng bảo tên của lão rất xấu, hơn nữa nghe qua chỉ đem lại điềm gở
không thôi, tốt nhất là không nên biết.

Nhưng Khương Hy vẫn rất là tò mò. Thậm chí hắn cũng từng đi hỏi Điền đại phu
cùng Tứ nương nhưng hai người cũng chỉ cười không nói.

Những người khác sống ở Bắc Thành cũng không biết được tên của lão Hoàng là
như thế nào. Người trẻ thì thôi đi nhưng đến những người cùng thế hệ với lão
hoặc thấp hơn chút vậy mà cũng không biết.

Nói về tài ẩn giấu, Khương Hy thật tâm bái phục lão Hoàng. Nhân gian có câu
cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra

Lão Hoàng giấu đã mấy chục năm, cái kim kia vẫn không có dấu hiệu lòi ra chút
nào cả. Khương Hy không bội phục không được.

Đột nhiên, lão Hoàng nói ra:

“Bất quá ngươi cũng sẽ sớm được biết thôi”.

Ánh mắt Khương Hy có hơi đổi khi nghe câu này nhưng lão Hoàng cũng không nói
thêm gì nữa, chỉ đứng dậy rồi từ biệt ra về.

Khương Hy nhìn theo bóng lưng lão một hồi rất lâu, cho đến khi lão rời khỏi
tầm linh thức của hắn mới thôi.

. ..

. ..

Sau đó, Khương Hy lại tiếp tục cùng Lân tiếp đón những người khác đến viếng
thăm. Thấm thoát một cái thôi mà một tuần đã trôi qua, tang lễ của Điền đại
phu cũng chính thức kết thúc.

Điền y quán vẫn mở cửa kinh doanh như bình thường nhưng bây giờ người đứng
chính lại là Khương Hy. Kỳ thực cách đây một năm, Điền đại phu đã sớm để cho
hắn làm y sư chính của Điền y quán rồi nên chuyện này cũng không tính là quá
lạ lẫm với dân chúng nơi đây.

Mọi người vẫn đến thăm khám bệnh như bình thường, không vì tang sự của Điền
đại phu mà cần phải đến chỗ khác khám cả.

Một ngày nọ, Thẩm lão tam đột nhiên ghé thăm, hắn cười nói ra:

“Tiểu Hy tử, dạo này thế nào rồi?”.

Vì chuyện của Hiên Minh, Thẩm lão tam đối với Khương Hy rất tốt, thậm chí
trong khoảng thời gian Hiên Minh đi Hạo Nhiên Thư Viện. Hắn lại càng thân cận
với Khương Hy hơn rất nhiều.

Mặc dù trước đây giữa bọn hắn có một chút va chạm nhẹ nhưng đều là chuyện quá
khứ cả, chẳng phải bây giờ vẫn đang rất hòa hòa khí khí sao.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Thẩm tam thúc, ta vẫn bình thường”.

Thẩm lão tam nhìn qua Điền y quán một lượt, xác nhận sinh ý vẫn rất ổn xong
thì mới quay sang cười tươi nói lại:

“Vốn dĩ tam thúc đến xem ngươi kinh doanh Điền y quán thế nào, xem ra không có
gì khó khăn cả, là ta cả nghĩ quá rồi”.

Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười đáp lại:

“Đa tạ ý tốt của thúc, ta sẽ ghi nhớ trong lòng”.

Thẩm lão tam xua tay nói ra:

“Đa tạ gì, đều là chỗ thân quen cả, ngươi không cần phải khách khí với tam
thúc đâu”.

Nói xong, bỗng dưng mi tâm của Thẩm lão tam có hơi nhíu lại, hắn hiếu kỳ nhìn
Khương Hy mà nói ra:

“Tiểu Hy tử, sao tam thúc . . . lại không thấy được tu vi của ngươi nữa rồi?”.

Lời vừa ra, Khương Hy bất giác mà liếc mắt nhìn quanh tiền sảnh một chút, Thẩm
lão tam bây giờ mới nhận ra hắn vô ý đến từng nào nhưng cũng không thể trách
được. Hắn quen sống ở Tây Thành hơn Bắc Thành.

Xác nhận không có ai để ý đến chuyện này, Khương Hy mới truyền âm cho hắn:

“Thẩm tam thúc, chúng ta ra hậu viện nói chuyện thôi”.

Nghe vậy, ánh mắt của Thẩm lão tam có chút chấn kinh mà nhìn lấy Khương Hy.
Hắn dường như không thể tin được những gì vừa mới xảy ra.

“Truyền âm thuật?”, Thẩm lão tam tự nhủ.

Tiếp theo, Khương Hy liền bàn giao mọi thứ lại cho Lân, nếu gặp phải ca bệnh
nào không xử lý được thì thông tri lại cho hắn. Còn lại thì Lân có thể tự mình
làm chủ mà quyết định.

Đối với yêu cầu này, Lân cũng không có gì dị nghị cả, hắn vốn đã quen thuộc
với chuyện như thế này rồi.

Bàn giao xong xuôi, Khương Hy liền cùng Thẩm lão tam ra hậu viện mà nói
chuyện. Thẩm lão tam vì đợt truyền âm vừa rồi mà có chút không nhịn được nói
ra:

“Tiểu Hy tử, ngươi sử dụng được truyền âm thuật?”.

Khương Hy gật đầu đáp lại:

“Cũng không có gì khó, thúc cũng làm được mà”.

Khoé miệng Thẩm lão tam có chút hơi giật giật, hắn đúng là có thể dùng truyền
âm thuật được nhưng phải đến Trúc Cơ cảnh hắn mới có thể dùng a. Nào có thể
tại Luyện Khí cảnh mà sử dụng như Khương Hy.

Nói đến đây, hắn mới nhớ ra mà nói tiếp:

“Tiểu Hy tử, tu vi của ngươi đến đâu rồi?”.

Nghe vậy, Khương Hy mỉm cười, một thân khí tức liền kiểm soát mà bộc phát ra.
Thẩm lão tam liền giật mình thốt lên:

“Luyện Khí cảnh đỉnh phong! . . . Làm thế nào . . .?”.

Tâm thần Thẩm lão tam có chút chấn động mạnh. Khương Hy là tam tạp linh căn,
chuyện này hắn đương nhiên biết nhưng tốc độ tu luyện này liền khiến hắn như
đang nằm mơ vậy.

Con trai hắn cũng tam tạp linh căn nhưng nghe phụ thân nói thể chất của Hiên
Minh có chút đặc biệt nên tu luyện sẽ không kém Thiên linh căn. Điều này liền
khiến vui vẻ đến quên trời quên đất.

Nhưng tình huống của Khương Hy là như thế nào?

Hắn không giải thích được.

Hắn cũng là tam tạp linh căn nhưng vì cái gì tốc độ tu luyện của thiếu niên
nhân trước mặt này lại không thực tế đến vậy.

Dường như nhìn ra tâm tình của hắn, Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Thẩm tam thúc, ta gặp được cơ duyên nên tốc độ tiến cảnh mới nhanh thế này”.

Lời này của Khương Hy cũng không phải nói dối, Phùng lão nhân kia cũng xem như
là một cơ duyên. Nếu không gặp lão thì phải qua mùa hè Khương Hy mới đi nếm
thử đột phá, bất quá vì sự việc của Điền đại phu, có thể bây giờ chưa chắc hắn
đã đột phá đâu.

Thẩm lão tam nghe xong những lời này thì mới nhẹ giọng thở ra một hơi nhẹ
nhõm, trong lòng thầm nhủ:

“Cũng còn may, là cơ duyên . . .”.

Trông thấy bộ dáng này của Thẩm lão tam, khoé miệng Khương Hy liền có hơi
nhếch lên.

Đạo tâm của Thẩm lão tam từ sớm đã có chút lung lay rồi, nếu hôm nay hắn làm
một kích chí mạng vào đó nữa thì đạo lộ của Thẩm lão tam chấm dứt từ đây.

Tu vi triệt để dậm chân không tiến.

Một lát sau, Thẩm lão tam rút từ trong ngực áo ra một phong thư đưa cho Khương
Hy mà nói ra:

“Tiểu Hy tử, Minh nhi có gửi thư cho ngươi”.

Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu tiếp nhận mà xem qua một chút. Đột nhiên ánh
mắt hắn lướt qua một tia tinh quang cùng ý cười.

Phong thư này rất đặc biệt, bởi ở trên đó được khắc một lớp phù trận bảo hộ
rất chắc chắn. Người không tinh thông Phù đạo sẽ rất khó mà phá được lớp trận
này.

Nếu cường công phá trận cũng đồng nghĩa với hủy luôn phong thư. Bất quá loại
phù trận này vô hiệu với tu sĩ Kim Đan cảnh.

Khương Hy chắc chắn mười phần rằng phù trận này không phải do Hiên Minh đặt
lên bởi vì hắn không có thiên phú Phù đạo. Chữ viết của hắn mặc dù không tồi
nhưng để đạt đến trình độ tối thiểu của Phù sư thì không có cửa.

“Xem ra nhân duyên của hắn ở Hạo Nhiên Thư Viện không tồi”, Khương Hy tự nhủ.

Phá giải phù trận xong, Khương Hy mở phong thư ra xem nội dung thế nào.

. ..

Về cơ bản thì trong thư có thông báo Hiên Minh đã sớm đột phá đến Luyện Khí
cảnh đỉnh phong rồi, tĩnh tu thêm vài năm nữa sẽ nếm thử việc đột phá Trúc Cơ
cảnh.

Chuyện này vốn không ngoài dự tính của Khương Hy, Hiên Minh thân mang Đại Địa
chi thể thôi thì tốc độ tăng trưởng tu vi đã không kém Thiên linh căn rồi.

Chưa kể nguồn linh mạch ở bên dưới Hạo Nhiên Thư Viện lại thiên về hành Thổ
cùng hành Mộc nữa, mặt khác, khí vận của Hiên Minh lại rất cao, đồng nghĩa với
tỷ lệ đột phá thành công vốn dĩ đã cao hơn nhiều so với người thường.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Cả ba yếu tố này hắn đã có đủ, tu hành không nhanh mới là chuyện lạ.

Bên cạnh đó, chuyện làm Khương Hy ngạc nhiên nhất là Hiên Minh vậy mà câu đến
Tô Uyên rồi. Thành ra giọng thư này của hắn cứ có cảm giác lâng lâng ở trên
mây vậy.

Chi tiết sự việc Hiên Minh không ghi vào đây nhưng Khương Hy nghĩ hẳn sẽ không
dễ chút nào. Tô Thái Lâm thì hắn vốn đã không nhìn rồi, người này mặc dù mạnh
nhưng cũng không thắng được Hiên Minh.

Hắn nhìn là nhìn quan hệ của Tô gia cùng Thẩm gia. Hai nhà này bình thường
không công khai giương cung bạt kiếm đã là vạn hạnh rồi, nếu Tô gia chủ biết
con gái của mình bị một tên cựu bại hoại câu đi thì không biết tâm tình sẽ thế
nào đây.

Ngoài hai chuyện đó ra thì Hiên Minh cũng có hỏi thăm thêm vài thứ lặt vặt
khác nữa nhưng cũng không quan trọng lắm.

Xem xong bức thư này, Khương Hy liền nhẹ gật đầu rồi vận linh lực lên mà thiêu
cháy nó.

Thẩm lão tam ngồi bên thấy hành động này liền có chút hoảng hốt mà nói ra:

“Tiểu Hy tử, sao ngươi đốt rồi?”.

Khương Hy nhún vai đáp lại:

“Thẩm tam thúc, Minh không muốn người khác đọc được a, ta cũng không còn cách
nào khác”.

Nghe vậy, Thẩm lão tam liền thở dài ra một hơi, đồng thời trong lòng cũng hiếu
kỳ hơn rất nhiều. Rốt cuộc là loại nội dung gì mà không muốn để cho người khác
biết đây.

Sau đó, hắn liền cùng Khương Hy trò chuyện qua lại thêm một chút nữa. Bản thân
hắn làm người chưởng quản việc kinh doanh của Thẩm gia nên công phu miệng lưỡi
cũng không phải dạng vừa.

Bất quá đến cuối buổi, hắn vẫn không thể khai thác được gì từ Khương Hy nên
đành phải ngậm ngùi ra về.

. ..

. ..

Lại qua tiếp hai ngày nữa, một đại hung tin khác bất ngờ ập đến Bắc Thành.

Lão Hoàng qua đời.

Khương Hy khi nghe thấy tin này ngay lập tức liền cùng Tứ nương chạy sang nhà
lão mà an ủi cùng hỗ trợ tiểu Linh tổ chức tang lễ.

Tang lễ của lão Hoàng cũng đồng dạng với Điền đại phu, số người đến viếng cũng
lên trên gần trăm vạn người.

Nhìn lấy tên lão ở trên bài vị, nội tâm Khương Hy liền cảm khái không thôi.
Lão từng nói hắn sẽ sớm biết thôi, nhưng hắn không nguyện ý biết trong tình
huống này chút nào cả.

Thắp cho lão ba nén nhang xong, Khương Hy bước sang tâm sự một chút với tiểu
Linh. Nhìn nữ hài tử kiên cường này, hắn liền cảm thấy khâm phục lão Hoàng
không thôi.

Lão tính toán thật tốt và cũng có một đứa cháu thật tốt.

Sau đó, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi lấy giấy bút ra mà viết một dòng chữ rồi
đem đi đặt trong linh cữu của lão, xem như một lời từ biệt cuối cùng đối với
vị vĩ nhân này.

Cung tiễn Nguyệt Hải Thần Kịch.

Hoàng Tuyền.

. ..

. ..

PS: Hoàng Tuyền (nghĩa là suối vàng) trên thực tế là tên hay nhưng theo quan
niệm ngày xưa thì người ta hay tránh đặt những cái tên liên quan đến chết chóc
vì nó sẽ mang điềm gở đến cho gia đình.


Huyền Lục - Chương #158