Người đăng: VeHuyenHy
Cao giai Trúc Cơ công pháp, đây là một ý niệm như thế nào?
Phong Chính cũng không rõ nữa, một đời này hắn tu luyện Luyện Khí công pháp,
tu vi đã tăng trưởng đến Luyện Khí cảnh tầng chín thì cũng xem là một phương
hảo thủ trong nhân gian rồi.
Trúc Cơ công pháp đối với tu chân thế gia như Thẩm gia có thể không lớn nhưng
với đám tán tu như Phong Chính cùng Phiên Phương Hoa thì lại là một khái niệm
hoàn toàn khác.
Nắm giữ Trúc Cơ công pháp, bọn hắn cơ hồ đã có thể gia tăng thêm hai trăm năm
thọ nguyên cùng sáng lập nên một tiểu tu chân thế gia rồi.
Quyển sách rơi xuống đất kêu một tiếng, Phong Chính mới giật mình tỉnh hồn lại
mà nhanh chóng nhặt lên. Nắm chặt quyển sách trong tay Phong Chính có chút run
giọng mà nói ra:
“Khương công tử, đây . . . thật là Trúc Cơ công pháp?”.
Khương làm một hớp trà rồi mỉm cười đáp lại:
“Phong đạo hữu có thể tu tập một chút thì sẽ biết một hai”.
Nghe vậy, Phong Chính liền có chút chần chừ. Chuyện này cũng không thể trách
cứ hắn được, ai biết được môn công pháp này có phải là thật hay không. Nếu là
giả, tu luyện vào chẳng phải là tự mình đi vào chỗ chết.
Trầm mặc một hồi, Phong Chính liếc ánh mắt sang Phiên Phương Hoa một chút rồi
quay lại nhìn Khương Hy mà nói:
“Vậy đắc tội công tử rồi”.
Sau đó, Phong Chính liền ngồi xếp bằng xuống đất, tay lật ra trang đầu tiên mà
bắt đầu vận khí theo như khẩu quyết. Ngay lập tức, Hỏa linh khí xung quanh
liền tụ tập lại xung quanh hắn mà bắt đầu nhập thể.
Khoảng nửa canh giờ sau, Phong Chính mở mắt ra, ánh mắt tràn đầy tinh quang
cũng như kinh ngạc. Hắn thốt lên:
“Thật sự là Trúc Cơ công pháp?”.
Khương Hy cười nói ra:
“Phong đạo hữu thấy thế nào?”.
Phong Chính thu công lại rồi đứng dậy mà nhìn vào quyển sách một chút, hắn nói
ra:
“Linh lực đích xác tu luyện ra phi thường tinh thuần, hơn nữa giữa đường không
có bất cứ trở ngại hay gây ra ám tật gì cả. Chỉ có điều . . .”.
“Chỉ có điều sao?”, Phiên Phương Hoa thắc mắc hỏi.
Phong Chính nhìn qua nàng một chút rồi lại nhìn Khương Hy mà nói ra:
“Chỉ có điều Khương công tử thật sự bỏ được Trúc Cơ công pháp sao?”.
Nghe vậy, Khương Hy liền bật cười. Sau đó, tay nắm lại thành quyền mà đánh về
phía Phong Chính, một luồng nhu kình lập tức xuất hiện như một đợt sóng triều
ập đến.
Phong Chính liền biến sắc, linh lực lập tức bùng phát ra mà hộ thể. Sóng triều
va chạm vào liền thuận thế đẩy toàn thân Phong Chính ra phía sau, hai chân kéo
dài trên mặt đất khoảng chừng bốn, năm mét thì mới dừng lại.
Ánh mắt hắn chuyển thành vẻ kinh dị mà nhìn lấy Khương Hy, tiếp theo liền cười
khổ mà ôm quyền nói ra:
“Là kiến thức của Phong mỗ hạn hẹp rồi, mong công tử lượng thứ cho”.
Khương Hy mỉm cười tiếp nhận. Hắn thích dùng lời, không thích đánh đấm mấy
nhưng mấy thứ liên quan đến công pháp thì vẫn phải mục thị một chút thì người
ta mới tin được.
Phong Chính nói liệu hắn có toàn lực thả môn Trúc Cơ công pháp này cho Phong
Phiên Khánh được không thì một chiêu kia của hắn cũng chính là câu trả lời.
Phong Chính đã thử tu luyện qua Triêu Dương Quyết, tự nhiên có thể áng chừng
độ tinh thuần của linh lực đến từ nó, Khương Hy chỉ việc thể hiện linh lực có
độ tinh thuần cao hơn thôi thì cũng đủ thuyết phục rồi.
Sau đó, Phong Chính nhìn qua Phiên Phương Hoa mà gật đầu, đôi phu thê bọn họ
ngay lập tức hành lễ với Khương Hy mà nói ra:
“Phu thê chúng ta đa tạ Khương công tử đã ra tay cứu giúp”.
Tiếp theo, bọn họ liền đưa ba ngón tay lên mà phát thệ với thiên địa, một đời
này bọn họ sẽ làm nhãn tuyến cho Khương Hy, tuyệt không có hai lòng.
Thấy vậy, trong long Khương Hy liền yên tâm đi không ít. Người thường phát thệ
có thể sẽ không gặp thiên khiển nhưng tu sĩ phát thệ thì lại là chuyện khác.
Trước khi Đạo lộ hình thành, tu sĩ cần phải trải qua Tam tai Cửu nạn, một lần
phát thệ nếu không vi phạm thì không nói. Nhưng một khi đã phạm phải lời thề
thì khi đó nhất nạn để phản ứng mà tru sát người phát thệ.
Bởi vậy, tu sĩ có thể ăn gian nói dối nhưng tuyệt đối không thể phát thệ lung
tung.
Giao dịch đã thành công, Khương Hy liền trực tiếp nói ra yêu cầu của cụ thể
của chính mình. Đó chính là Phong Phiên Cốc từ nay giao lại quyền quản lý cho
Hương Vân Đường, toàn bộ Sơn Hương Lâm này liền lấy Hương Vân Đường làm chủ.
Còn một nhà ba người Phong Chính thì xuất thế trở lại tu chân giới. Riêng
chuyện này bản thân Phong Chính không thấy có vấn đề gì hết, Triêu Dương Quyết
đã đến tay, hắn cũng có thể tu luyện.
Tu vi của hắn chỉ cần đột phá đến Luyện Khí cảnh đỉnh phong thì một nhà của
hắn có thể thoải mái đi lại trong giới tán tu. Dù sao Trúc Cơ cảnh trong giới
tán tu cũng không có nhiều, mà nếu có thì trước mắt cũng không phải đối tượng
mà bọn họ có thể tùy tiện gặp được.
Dĩ nhiên là trừ Khương Hy ra.
Còn Phiên Phương Hoa thì có chút không thích ứng, dù sao thì nàng sống ở đây
cũng đã mười năm, ít nhiều cũng sẽ có chút tình cảm với nơi này.
Nội tâm nàng kỳ thực cũng không muốn Phong Phiên Khánh tiếp xúc với tu chân
giới, nơi đó quá nguy hiểm. Nàng chỉ cầu mong hắn có thể lớn lên rồi bình bình
an an mà sống một cuộc đời bình thường.
Nhưng đời đâu phải là mơ, Phong Phiên Khánh rốt cuộc cũng phải bước vào cái
con đường này.
Suy nghĩ nửa ngày, Phiên Phương Hoa mới quyết định đồng ý rời khỏi Phong Phiên
Cốc.
. ..
. ..
Màn đêm rất nhanh liền kéo đến, một ngày này rốt cuộc cũng kết thúc. Đôi phu
thê Phong Chính thấy sắc trời đã tối liền mời Khương Hy ở lại một đêm.
Khương Hy không từ chối, một phần vì trời cũng đã tối rồi, một phần vì hắn
muốn tu luyện một chút. Bản thân Phong Phiên Cốc là tích góp mười năm liền của
Phong Chính, đồng thời cũng là một cái Tụ Linh Trận khổng lồ.
Linh khí ở nơi này cao hơn gấp nhiều lần ở ngoài kia, Khương Hy ở đây tu luyện
cũng xem như thoải mái, tu vi xem chừng cũng có chút tăng trưởng.
Ngô Hùng cũng ở lại một đêm, bất quá sau khi ăn tối xong thì hắn lại trực tiếp
lăn quay ra ngủ rồi. Ngày hôm nay đối với hắn quả thực có chút gượng ép cơ thể
quá mức. Nếu như hắn tu luyện nội lực tiến thêm được một bước nữa thì đã nhanh
tốt hơn rồi.
Còn về tiểu Hoàng thì Khương Hy không cần phải lo lắng. Toàn Sơn Hương Lâm này
ngoại trừ Phong Phiên Cốc ra, còn lại nó hoàn toàn có thể đi ngang, một đêm
này hắn để cho tiểu Hoàng tự do một chút cũng không sao.
. ..
Mặt trăng lên cao, bầu trời quang đãng mà hiện ra từng ánh sao lấp lánh.
Khương Hy hít vào một một ngụm khí rồi nhẹ nhàng thở ra, tu luyện chính thức
hoàn thành.
Ánh mắt hắn chưa đầy tinh quang, tựa như từng chòm sao ở trên vùng trời kia,
khóe miệng hắn cong nhẹ lên mà nói ra:
“Sắc Dục Thiên đại thành đỉnh phong”.
Từ sau một đêm mây mưa với Kiều Sở Sở của Hương Vân Đường, Khương Hy chưa có
cơ hội để tiêu hóa cảm ngộ của hắn đối với con đường Dục Đạo này.
Đêm nay ngược lại là một cơ hội tốt cho hắn.
Đúng như suy đoán ban đầu, Sắc Dục Thiên của hắn từ khi bước vào đại thành đến
giờ liền trì trệ khó tiến, cho đến khi hắn dùng Sắc Dục Thiên lên người Kiều
Sở Sở thì lại là câu chuyện khác.
Sắc Dục Thiên của hắn đột ngột tăng mạnh không ngờ, thân thể cũng trở nên dẻo
dai hơn trước. Đồng thời bản thân hắn cũng tu ra được một loại khí đặc thù của
Sắc Dục Thiên, hắn tạm gọi là Sắc Dục Khí.
Ban đầu không rõ tác dụng của nó như thế nào nhưng một khi Khương Hy bắt đầu
luyện hóa Sắc Dục Khí thì khí chất của hắn cũng sẽ thay đổi theo. Ở một nghĩa
nào đó, thể chất của hắn đang dần được cải thiện theo.
Đương nhiên là không phải trở thành hậu thiên thể chất như lúc trước. Sắc Dục
Khí dung nhập cơ thể, được điều chuyển bởi Sắc Dục Thiên thì thể chất của hắn
có thể xưng là Sắc Dục Thể.
Bất quá Sắc Dục Thể của hắn hiện tại có thể chưa chính thức luyện thành nhưng
khoảng hai đến ba năm nữa thì có lẽ sẽ thành công.
Một khi luyện thành, Khương Hy sẽ chính thức trở thành khắc tinh của mọi loại
mị công cùng dục công trong thiên hạ.
Sắc Dục Khí mà Khương Hy tu luyện ra rất bất phàm, khi hắn đem loại khí này đi
đối cứng với Địa Khí thì trong vòng mười giây đầu, đôi bên không làm gì được
nhau, qua tiếp mười giây thì Sắc Dục Khí mới yếu thế một chút, qua đến gần vài
phút sau thì Địa Khí mới cường hoành đem Sắc Dục Khí đánh nát.
Nên biết, thiên địa linh khí bình thường đứng trước Địa Khí liền bị đánh tan
trong chớp mắt chứ đừng nói là vờn qua vờn lại như Sắc Dục Khí của hắn.
Vậy nên đối với chuyện này, Khương Hy phi thường cao hứng, nhưng cũng cùng lúc
đó, hắn liền thở dài không thôi.
Sắc Dục Khí đối với việc tu luyện của hắn thì rất tốt nhưng Khương Hy ráng mãi
cũng chỉ có thể nâng Sắc Dục Thiên lên đến đại thành đỉnh phong mà thôi.
Đạp Vân Bộ cùng Lưu Thủy Quyền Pháp cũng không ngoại lệ. Kể cả khi hắn đã vận
dụng Sắc Dục Khí dung hợp với hai bộ chiến kỹ kia thì về bản chất, hai môn
chiến kỹ này đã mang ‘mùi’ của Sắc Dục Thiên rồi nhưng đại thành đỉnh phong
vẫn hoàn là đại thành đỉnh phong.
Nội tâm hắn như có một tấm bình chướng khổng lồ không cho hắn vượt qua cái
ranh giới viên mãn kia được. Từ đó hắn liền có chút không vui.
Khương Hy tự biết bản thân mình không còn nhiều thời gian, hắn không thể nán
lại Luyện Khí cảnh quá lâu được. Nhiều lắm là trong ba năm đến, hắn bắt buộc
phải có một môn bước vào viên mãn, nếu không một thế này sống lại liền uổng
phí.
Tại sao Khương Hy phải gấp gáp đến vậy?
Bởi Luyện Khí cảnh là giai đoạn căn cơ của tu luyện linh lực, vô luận là công
pháp hay chiến kỹ chỉ cần đạt đến viên mãn thì con đường tu luyện linh lực ở
hậu kỳ sẽ vô cùng suôn sẻ.
Mặt khác, Luyện Khí cảnh vẫn còn là ‘phàm nhân’, cảm ngộ ý cảnh sẽ không gặp
nhiều rào cản như các cảnh giới cao hơn như Trúc Cơ, Kim Đan hay thậm chí là
Nguyên Anh.
Cuối cùng, giống như ý đầu tiên, đó là căn cơ. Ý cảnh vừa ra, linh lực liền
bay vọt về chất, từ đó căn cơ sẽ phi thường vững chắc, con đường tu luyện sẽ
đi được xa hơn.
Suy nghĩ một hồi, Khương Hy thở nhẹ ra một hơi, cố gắng điều chỉnh lại tâm
trạng của bản thân mình một chút, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không nên vội . . . Không nên vội . . . Không nên vội . . .”.
Gần nữa canh giờ sau, nội tâm hắn liền trở lại một mảnh hồ tĩnh lặng, lúc này
Khương Hy mới yên tâm với chính bản thân mình. Hắn đứng dậy rồi phi thân trở
lại phòng mình mà đi ngủ.
. ..
. ..
Ngày hôm sau, Khương Hy cùng Ngô Hùng chính thức từ biệt Phong Phiên Cốc mà
trở ra ngoài. Trước khi đi, Khương Hy có để lại cho đôi phu thê kia một tấm
phù cùng một ngàn linh thạch.
Linh thạch vừa ra, bọn họ liền trố mắt không thôi, đời bọn họ chưa từng thấy
nhiều linh thạch như thế bao giờ cả, vậy nên ngạc nhiên cũng không có gì lạ.
Phong Phiên Cốc không phải không có linh thạch, nếu toàn cốc đem đổi ra linh
thạch thì con số có thể lên đến ba ngàn nhưng mấy ai sẽ bỏ linh thạch ra mua
lại chỗ này chứ. Cho nên một ngàn linh thạch xem như phí đi đường này đối với
một nhà Phong Chính rất quan trọng.
Nội tâm hắn liền nghiêng về phía Khương Hy nhiều hơn.
Mặt khác, tấm phù Khương Hy lưu lại cũng đồng dạng với tấm phù hắn lưu lại cho
Kiều Sở Sở, là Thiên Âm Vọng Phù. Hắn vốn có một phương pháp liên lạc tốt hơn
bất quá tu vi lại không đủ nên không thi triển được.
Trước mắt đành phải sử dụng đến Thiên Âm Vọng Phù làm vật trung gian vậy. Hơn
nữa loại phù này không nhất thiết phải cần tu sĩ mới sử dụng được, phàm nhân
như Kiều Sở Sở cũng có thể.
Nói chuyện qua lại một chút, Khương Hy liền nhìn qua Phong Phiên Khánh mà cười
nói ra:
“Tiểu đệ đệ, về sau nhớ chăm chỉ tu hành, sớm ngày trấn áp được cỗ nhiệt khí
kia”.
Phong Phiên Khánh nghe vậy liền có chút hơi rụt rè, thái độ của hắn đối với
Khương Hy bây giờ cũng không còn xấc xược như hôm qua nữa nhưng hắn vẫn còn có
chút ngại ngùng mà núp sau lưng mẫu thân.
Phiên Phương Hoa không thấy con trai mình có dị động gì liền trực tiếp đẩy hắn
lên phía trước rồi vỗ nhẹ vài cái lên vai. Vài hơi thở sau, Phong Phiên Khánh
mới lễ phép nói ra:
“Vâng . . . Đệ sẽ cố gắng”.
Khương Hy mỉm cười xoa đầu Phong Phiên Khánh một chút rồi hướng đôi phu thê
Phong Chính mà nói ra:
“Hai vị đạo hữu, ngày sau gặp lại”.
Nghe vậy, hai người liền mỉm cười rồi hành lễ đáp:
“Ngày sau gặp lại, công tử đi đường cẩn thận”.
Khương Hy gật đầu, sau đó hắn cùng với Ngô Hùng tiến vào trong đám vân vụ mà
trở ra ngoài.
. ..
. . .