Người đăng: VeHuyenHy
Kiều Sở Sở không thở được, nếu trước đó cảm giác dụ hoặc từ người Khương Hy
khiến cho mị công của nàng vô dụng thì bây giờ áp lực này lại khiến cho bản
thân nàng chân chính vô lực.
Không biết là do vận khí của nàng quá kém hay do sáng nay đặt chân trái xuống
giường mà chỉ trong vòng vẻn vẹn một tiếng đồng hồ, nàng cứ như một đồ chơi mà
bị người trêu đùa.
Cái cảm giác bất lực này trước đây nàng đã trải nghiệm một lần khi đối đấu với
Phiên Cốc chủ, chỉ có điều thời điểm đó nàng còn có thể miễn cưỡng chống cự
được.
Nhưng nàng bây giờ cũng không phải nàng ngày đó nữa nhưng thế thì thế nào chứ,
vô lực vẫn cứ là vô lực mà thôi.
Trong vô hình, một ý niệm chạy ngang qua đầu Kiều Sở Sở, nàng thầm nghĩ:
“Khương công tử . . . hẳn là có khả năng đối đầu được với hai người nó đi”.
Sau đó, nàng cắn răng ngẩng đầu lên nhìn lấy Khương Hy mà khó khăn nói ra:
“Công tử khai ân, thiếp thân . . . là không còn cách nào khác”.
Nghe vậy, Khương Hy híp mắt, linh thức lập tức quét lên toàn bộ cơ thể của
Kiều Sở Sở mà sinh sinh xem qua một lượt.
Trầm mặc một hồi, hắn phất tay thu lại khí tức rồi ngồi xuống cái ghế gần đó
mà nói ra:
“Ra vậy, võ công của ngươi gặp bình cảnh”.
Áp lực biến mất đi, nội lực của Kiều Sở Sở một lần nữa lại thông suốt, nàng
giờ đây cũng không dám đứng ngang hàng với đối phương như trước nữa, liền bày
ra thái độ thành kính mà đáp lại:
“Đa tạ công tử khai ân”.
Bản thân Kiều Sở Sở tu luyện một môn võ công thiên về mị hoặc nam nhân, nói dễ
hiểu hơn là đi theo con đường Hợp Hoan. Nhưng võ công phàm nhân chung quy lại
vẫn là võ công phàm nhân, tu luyện nội lực theo con đường này chỉ có nước bán
đứng bản thân.
Hai chữ ‘Hợp Hoan’ nói thẳng ra là phải hoan ái để tu luyện, con đường này tu
luyện tốc độ tiến cảnh rất nhanh, hiếm có môn võ công nào bì kịp.
Bất quá nội lực lại cực kỳ tạp nham, trừ phi người luyện môn mị công này chỉ
hoan ái với duy nhất một môn phái đồng nguyên nội công thì trường hợp đó sẽ
không xảy ra.
Kiều Sở Sở đương nhiên không đi theo ý sau rồi, nàng hoan ái cùng thải bổ rất
nhiều nam nhân, và kết cục của mỗi nam nhân cơ hồ đều thảm thiết như nhau cả.
Mà cũng vì thế, tu luyện đến hậu kỳ nàng liền xong.
Tu luyện về sau bất kể võ công hay linh lực thì đã không chú trọng đến lượng
nữa mà tập trung nhiều hơn ở chất cùng cảm ngộ.
Kiều Sở Sở sống đến bây giờ là nhờ lượng nhưng cũng nhanh chết đi vì một chữ
lượng này.
Ánh mắt nàng chuyển sang vẻ thành khẩn nhìn Khương Hy mà nói ra:
“Khương công tử, thiếp thân đi lại trên giang hồ nhiều năm chưa từng gặp qua
cao thủ nào sở hữu mị công mạnh như công tử . . . Vậy nên thiếp thân mạo hiểm
muốn nhờ cậy một phen”.
Khương Hy một tay dựa vào bàn rồi gõ nhẹ. Hắn đương nhiên hiểu ý của Kiều Sở
Sở là gì, nàng đây là muốn ngủ với hắn một đêm a.
Nếu là nam nhân ngu xuẩn khác ở đây có khi sẽ lập tức gật đầu ngay tắp lự rồi,
bất quá Khương Hy phải tính toán đôi chút. Thân thể của hắn hoan ái qua với
biết bao nhiêu người, khái niệm thủ thân như ngọc với hắn bây giờ như nước đổ
lá môn.
Mà nếu hắn đã hoan ái với Kiều Sở Sở thì bắt buộc phải đổi đến được thứ gì đó
có giá trị mới được.
Khương Hy nói ra:
“Cho ta một lý do”.
Nghe vậy, ánh mắt Kiều Sở Sở liền lướt qua một tia kinh hỉ, nàng nhanh chóng
nghiêm trang lại mà đáp:
“Khương công tử muốn thiếp thân tiếp quản Sơn Hương Lâm thì thiếp thân ít nhất
phải có một thân thực lực tương xứng mới được. Nếu không Sơn Hương Lâm sẽ cực
kỳ loạn”.
Khương Hy mỉm cười, hắn nhẹ gật đầu nói ra:
“So với Hùng Quân, ngươi lanh trí hơn nhiều”.
Kiều Sở Sở thành kính mỉm cười đáp lại:
“Đa tạ công tử đã khen”.
Vừa dứt lời, cơ thể nàng bất giác lại run nhẹ lên, một thân mị công từ trong
thể nội không tự chủ mà vận lên. Ánh mắt nàng bỗng dưng có chút mê man mà nhìn
lấy Khương Hy, sắc mặt ngay tức khắc liền ửng đỏ lên.
Khương Hy đưa tay vận linh lực đóng khóa tất cả cửa phòng lại, sau đó tự do
thả khí tức Sắc Dục Thiên ra. Tay còn lại hắn từ tốn đưa lên nắm vạt áo trong
của mình rồi từ tốn di chuyển lên trên mà kéo xuống, để lộ ra một mảng cơ ngực
thu hút.
Ánh mắt hắn lướt qua một đoàn Dục Hỏa như có như không, khóe miệng hắn khẽ
cong lên, ma âm theo đó liền phát ra:
“Đừng ngất sớm quá đấy . . .”
Nghe vậy, Kiều Sở Sở mỉm cười, một tay đưa lên chỗ ngực mà kéo y phục xuống,
ánh mắt mang theo mị ý mà nói ra:
“Thiếp thân cũng đang mong thế đây . . .”
. ..
. ..
Cùng thời điểm đó tại Nguyệt Hải Thành, bầu trời đêm không biết từ bao giờ đã
xuất hiện rất nhiều tầng mây đen mà che kín đi một khoảng không. Xen lẫn trong
đó là khi có khi không tiếng lôi minh chập chờn.
Chương Hồng Lôi đứng tại Phủ Thành chủ quan sát loại thiên tượng này một thời
gian rồi thở dài ra một hơi. Hắn hướng về thạch thất sau lưng mà nói ra:
“Chung quy ngươi vẫn không kịp”.
Đằng sau thạch thất, đả tọa tại bồ đoàn ở trung tâm, Mặc Hiên thành chủ mở mắt
ra mà cảm ứng lôi vân trên bầu trời. Xung quanh hắn như có như không mà lượn
lờ kiếm ý chập chờn.
Hắn nói ra:
“Ta có thể kiên trì thêm nửa năm”.
Chương Hồng Lôi nhíu mày mắng:
“Nửa năm có ích gì, trong Cửu nạn ngươi còn một nạn chưa giải quyết thì lấy
đâu ra Đạo lộ hoàn chỉnh mà độ kiếp”.
Nghe vậy, Mặc Hiên trầm mặc một chút rồi cười khổ nói ra:
“Chương đại nhân, ba năm qua đã vất vả ngài chỉ điểm rồi, nhưng con đường tu
đạo nào có bằng phẳng, nạn cuối cùng này để độ kiếp xong rồi hẳn nói đi”.
Chương Hồng Lôi thở ra một hơi mạnh bạo đồng điệu với lôi âm trên bầu trời kia
rồi trầm giọng đáp lại:
“Một nạn không giải, tử lộ của ngươi nhiều thêm một phần”.
Đáp trả lại lão là một tiếng cười hào sảng, từ sau thạch thất, Mặc Hiên bình
tĩnh nói ra:
“Tùy theo ý trời đi”.
Nghe xong, Chương Hồng Lôi hừ một tiếng rồi lắc mình mà đi mất. Mặc Hiên mặc
dù mạnh miệng nhưng nội tâm vẫn có chút lo lắng, hắn ngửa đầu nhìn lên bầu
trời mây đen một chút. Vô tận kiếm khí thoát ly cơ thể mà cộng minh với nhau,
hắn thầm nhủ:
“Để xem, là thiên tru ta . . . hay ta sẽ trảm thiên”.
. ..
. ..
Sáng sớm hôm sau, ánh ban mai chiếu rọi qua khe cửa sổ mà soi sáng gian phòng.
Khương Hy nhíu mày mở mắt ra, một bên tay bỗng dưng có nơi nặng, hắn khẽ
nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện ra Kiều Sở Sở đang say ngủ gối trên tay
hắn. Gương mặt thanh tú kia của nàng giờ đây trông có chút mệt mỏi.
Trên người bọn hắn bây giờ ngoại trừ một lớp che chỗ cần che ra thì còn lại
liền là trần trụi xác thịt a.
Thông qua linh thức, hắn xác định được nàng đích thật là ngủ phi thường say,
ngủ đến mức không có chút phòng bị nào cả. Sau đó, hắn tiện đường kiểm tra một
phen thể nội của nàng mà mỉm cười.
Đêm qua quả nhiên phi thường kịch liệt, Kiều Sở Sở không hổ hành là một bậc
thầy mị công cùng phòng trung thuật. Năng lực của nàng so với các cô nương kỹ
viện còn muốn cao hơn hẳn một bậc.
Đến Khương Hy cũng phải thầm khen không thôi.
Đương nhiên, chủ đạo đêm qua vẫn là Khương Hy bởi đơn giản hắn mạnh hơn nàng.
Bản thân hắn tu luyện Sắc Dục Thiên cao hơn nàng không biết bao nhiêu tầng
lầu, chưa kể đêm qua hắn còn dùng linh lực đi tinh luyện nội lực giúp nàng.
Nội lực của Kiều Sở Sở hiện nay không nhữngnhiều mà còn tinh thuần hơn không
ít, chỉ cần đêm qua nàng có chút cảm ngộ thôi thì bế quan một đoạn thời gian
sẽ phá được cánh cửa võ đạo mà nàng hằng mong ước.
Mặt khác, bản thân hắn cũng không phải không có lợi.
Khương Hy hiện nay là tu sĩ Luyện Khí cảnh đỉnh phong, Sắc Dục Thiên của hắn
đã sớm tu luyện đến cấp độ đại thành nhưng cơ bản vẫn cách xa trình độ viên
mãn.
Một đêm hoan ái với Kiều Sở Sở để cho Sắc Dục Thiên của hắn tăng tiến không
ít. Nhưng cũng khiến hắn có chút suy nghĩ, bởi đêm hôm trước hắn cũng có qua
lại với nữ nhân của Hùng Quân nhưng Sắc Dục Thiên của hắn lại không có chút
phản ứng nào.
“Hay nó chỉ có tác dụng với mị công?”, Khương Hy thầm nghĩ.
Mặc dù Khương Hy là người sáng tạo ra Tam Dục nhưng bất quá tất cả chỉ là lý
thuyết nền mà thôi, chân chính trải nghiệm ở đời này hắn mới thực hiện. Vậy
nên gặp phải một đạo quan khảm này phi thường kích thích tính hiếu kỳ đang ngủ
yên bên trong hắn.
Mắt thấy Kiều Sở Sở có lẽ còn lâu mới tỉnh dậy được, hắn liền mỉm cười nhẹ rồi
từ từ ngồi dậy vươn vai một chút. Sau đó, hắn xuống giường mang lại y phục
cùng chỉnh trang đầu tóc rồi rửa mặt.
Một tia linh lực thổi qua, hai mắt Khương Hy chứa đầy tinh quang sáng chói mà
đón chào ngày mới.Tiếp theo, hắn lấy trong giới chỉ của mình ra một phong thư
cùng một tấm phù lục đặt lên bàn.
Kế đó, Khương Hy từ tốn bước ra khỏi căn phòng thì bắt gặp hai nữ tỳ kia, hai
nàng thấy hắn liền cung kính hành lễ nhẹ giọng nói:
“Gặp qua công tử”.
Khương Hy nhẹ gật đầu rồi rảo bước đi xuống tầng một. Đến nơi, đập vào mắt hắn
là một đoàn người phi thường ồn ào, đoàn người này hắn cũng không lạ gì, chính
là đoàn thương nhân kia.
Chỉ có điều nhân số tựa hồ hơi kém đi một hai người. Xem ra đêm qua đoàn
thương nhân này cũng không toàn diện tránh đi được hắc thủ của Hương Vân Đường
a.
Thành ra bây giờ bọn họ phi thường giận dữ mà hướng Hương Vân Đường chất vấn.
Bất quá, Khương Hy không quan tâm, đây cũng không phải là lần đầu nơi đây đối
mặt với tình huống này, tự nhiên sẽ có bản sự để giải quyết.
Tiếp theo, hắn không để ý bọn họ nữa mà trực tiếp bước thẳng đến cái bàn ngày
hôm qua mà ngồi xuống, nơi đó đã có sẵn tiểu Hoàng nằm phơi nắng sớm rồi.
Khương Hy bước đến, đôi tai nhỏ của tiểu Hoàng liền động đậy mà ngóc đầu dậy,
nó vui mừng mà nhảy lên vai hắn rồi cọ cọ cái đầu nhỏ.
Hắn đưa tay lên nhẹ vuốt vuốt tiểu Hoàng một chút rồi hướng tên tiểu nhị ngày
hôm qua nói ra:
“Tay chân của ngươi xem như còn nguyên vẹn nhỉ”.
Nghe vậy, sắc mặt tiểu nhị liền có chút đỏ lên xấu hổ, hắn nhanh chóng kéo hai
tay áo xuống mà che đi vết băng vải trắng. Sau đó liền lanh tay lẹ chân tay mà
kéo ghế ra mời Khương Hy ngồi xuống rồi nở một nụ cười nói ra:
“Thật có lỗi, để cho . . . công tử phải chê cười rồi”.
Cảm nhận được sự thay đổi của tiểu nhị, Khương Hy liền có chút hứng thú nói
ra:
“Sao lại đột ngột thay đổi rồi?”
Tiểu nhị có chút ngượng ngùng, một giây sau liền thở dài ra rồi hành lễ thành
kính đáp lại:
“Hôm qua tiểu nhân đã thất lễ, mong công tử tha thứ cho”.
Ánh mắt Khương Hy lướt qua dị quang, tiếp xúc với người của Hương Vân Đường
suốt một ngày qua làm hắn có chút bất ngờ không thôi. Hắn không rõ bằng vào
cách nào mà Kiều Sở Sở có thể kiếm ra được những tên thuộc hạ này.
Bọn chúng mặc dù là thường nhân nhưng lại sở hữu một tố chất tâm lý phi thường
tốt, người bình thường đối với câu hỏi vừa rồi của hắn thể nào cũng sẽ hoảng
sợ mà làm ra dị động, nào có bình tĩnh như thế này bao giờ.
Bất quá những chuyện này không quan trọng, Hương Vân Đường một khi đã vào tay
thì những chuyện này hắn không cần quản, tự có người sẽ thay hắn làm.
Khương Hy phất tay, đối với tiểu nhị mỉm cười nói ra:
“Tùy tiện đi, cho ta chút đồ ăn sáng”.
Nghe vậy, sắc mặt tiểu nhị liền nổi lên kinh hỉ rồi thành kính nói ra:
“Đa tạ công tử khai ân, đồ ăn tiểu nhân sẽ mang ra ngay”.
Sau đó, hắn từ tốn lui lại phía sau rồi rời đi. Tiểu nhị rời đi không được mấy
giây thì một thân ảnh khác đột ngột xuất hiện trong tầm mắt mà tiến lại ngồi
xuống trước mặt Khương Hy mà nói ra:
“Ra mắt công tử, tại hạ họ Ngô tên Hùng, không biết quý công tử xưng hô thế
nào?”
Một lời chào đầu buổi sáng phi thường trực diện, phi thường khẳng khái đến từ
trung niên nhân râu ria của thương đoàn kia.
Từ lúc Khương Hy bước xuống bậc thang kia thì trung niên nhân này đã tập trung
vào hắn rồi, linh thức của hắn lại rất mạnh nên trong vô tình hắn cũng cảm
nhận được cảm xúc của trung niên nhân này.
Ngoài ý muốn.
Đúng vậy, là một loại cảm xúc chỉ xuất hiện khi mọi dự kiến nằm ngoài tầm tay.
Và đó cũng là lý do để trung niên nhân râu ria này đến bàn hắn mà gửi lời
chào.
Khương Hy nghe vậy liền cầm bình trà trên bàn mà rót ra hai chén nước, phân
biệt một chén cho mình, một chén cho trung niên nhân tên Ngô Hùng rồi nói ra:
“Ta họ Khương”.
Ngô Hùng nhẹ gật đầu, biểu thị cảm tạ mà tiếp nhận lấy chén trà, hắn nói:
“Khương công tử tại sao lại đến Hương Vân Điếm này?”.
Yết hầu khẽ động, Khương Hy đặt chén trà xuống rồi mỉm cười đáp lại:
“Ta không nhất thiết phải trả lời chứ?”
Nghe vậy, ánh mắt Ngô Hùng hơi mở ra ngạc nhiên rồi sảng khoái mà cười vang.
Tiếng cười của hắn phi thường lớn, đến mức lấn át hẳn tiếng cãi vả ở đằng kia.
Khóe miệng Khương Hy khẽ cong, không nghĩ đến bản thân hắn lại có thể gặp được
một người ở đây.
Võ lâm cao nhân.
. ..
. . .