Người đăng: VeHuyenHy
Không lấy được thông tin gì từ đám thổ phỉ này, Khương Hy liền quyết định tiếp
cận Đại đương gia của Hắc Hùng Trại. Chỉ cần tìm được hắn tất sẽ tìm ra tên tu
sĩ kia.
Ngặt nỗi Khương Hy tìm cả buổi vẫn không phát hiện ra bất cứ tung tích gì của
Đại đương gia cả. Bất giác, hắn muốn đưa tay lên để bói một quẻ xem nhưng động
tác bỗng dưng đứng lại giữa chừng.
Trong lòng liền có chút cười khổ không thôi, hắn thầm nhủ:
“Thói quen, thói quen a . . .”
Ngày trước hễ cứ gặp phải khó khăn gì Khương Hy thường đưa tay tự tính vài quẻ
cho chắc ăn nhưng cách này về lâu về dài lại khiến đầu óc hắn có chút lười
biếng.
Hơn nữa, đối phương cũng chỉ là Luyện Khí cảnh đỉnh phong mà thôi, cứ thuận
theo tự nhiên mà làm, trải nghiệm một chút cho đỡ nhàm chán.
Thu tay lại, Khương Hy liền quyết định đợi đến tối, bởi chỉ có bữa tối là lúc
mọi tên thổ phỉ của Hắc Hùng Trại sẽ tập trung lại mà ăn uống cùng nhau. Lúc
đó bắt Đại đương gia Hắc Hùng Trại cũng không muộn.
. ..
. ..
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, màn đêm nhanh chóng mà bắt đầu hạ xuống Sơn
Hương Lâm.
Tại một khu đất trống nào đó trong Hắc Hùng Trại, hàng trăm thổ phỉ đang tập
trung lại nơi đây mà ăn uống bên những ánh lửa đêm.
So với thường ngày thì bữa tối nay có vẻ không được vui vẻ cho lắm, mặc dù ai
cũng ăn uống bình thường nhưng lại rất kiệm lời với nhau và sắc mặt tựa hồ
cũng không được tốt là bao.
Khương Hy ẩn trong số bọn chúng lại càng nhận ra được tình huống khó xử này
nhưng hắn không quan tâm lắm, hắn đang muốn nhìn xem Đại đương gia là một nhân
vật như thế nào.
Không để Khương Hy phải đợi lâu, Đại đương gia rốt cuộc cũng xuất hiện. Hắn
bước ra từ căn nhà lớn trung ương kia rồi bước chân tiến thẳng về chỗ đám thổ
phỉ này.
Bước chân vô cùng hữu lực, hơn nữa lại có nhịp điệu kết cấu với nhau. Khương
Hy liền khép hờ đôi mắt lại.
“Người này là võ lâm cao thủ”, hắn thầm nhủ.
Đại đương gia Hùng Quân bước đến trước mặt đám thổ phỉ, ánh mắt mang một vẻ
tương đối nghiêm túc mà quan sát. Đám thổ phỉ cũng không phải ngu, bọn chúng
hiểu Hùng Quân đây là đang có sự trong người, liền đình chỉ việc ăn uống của
mình lại.
Không khí đột nhiên ngưng trọng lại, Hùng Quân thở dài một hơi mà nói ra:
“Các vị huynh đệ . . . Hai ngày qua Hắc Hùng Trại chúng ta đã tổn thất tổng
cộng chín mươi ba huynh đệ. Chín mươi ba huynh đệ này ta nhớ kỹ càng.
Lưu Hoán, Danh Trực, Vị Lư, . . .”
Hùng Quân tuần tự đọc lên danh tự của chín mươi ba người mà Khương Hy đã giết.
Mỗi một tên được đọc ra thì những thổ phỉ quen biết liền không kìm được lòng
mà bóp chặt tay của mình, một số người thì sắc mặt có chút thống khổ.
Đọc cái tên xong, ánh mắt Hùng Quân tựa hồ có chút hoài niệm nói tiếp:
“Những huynh đệ này ra đi ta cũng đau lòng như các ngươi, mạng của họ cũng như
mạng của ta vậy, đều rất trân quý.
Một lần làm huynh đệ, đời đời làm huynh đệ, ta đại diện Hắc Hùng Trại cam đoan
gia quyến của các huynh đệ sẽ được Hắc Hùng Trại chăm lo đầy đủ, một đời vô lo
. . .”
Khương Hy quan sát Hùng Quân, nội tâm hắn liền có cảm thán không thôi.
Ngươi thân một phường thổ phỉ, văn vẽ vào làm gì không biết.
Một bài thuyết tưởng niệm của Hùng Quân dài vô bờ bến, Khương Hy càng nghe
càng có xu hướng hơi gục xuống bàn. Nhưng ngạc nhiên một điều là những tên thổ
phỉ xung quanh hắn lại rất chăm chú nghe, cẩn thận quan sát một chút thì còn
thấy được tia hâm mộ ở sâu đáy mắt bọn chúng.
Không biết được bao lâu, Hùng Quân mới ngưng bài diễn thuyết của mình. Một tên
thổ phỉ tựa hồ so với hắn không sai biệt tuổi tác bao nhiêu liền đứng dậy nói
ra:
“Lão đại, tấm lòng của lão đại các huynh đệ ở đây đều hiểu nhưng có một điều
bọn ta muốn ngài phải rõ ràng”
Hùng Quân nhìn trung niên nhân đó một chút rồi gật đầu đáp:
“Được, hôm nay các huynh đệ có thắc mắc gì . . . lão đại ta đều sẽ trả lời đầy
đủ, tuyệt đối không che giấu”.
Nghe vậy, trung niên nhân liền thở phào nhẹ nhõm không thôi, hắn gật đầu nói
tiếp:
“Lão đại, các huynh đệ ở đây đều thắc mắc tại sao thời gian qua ngài lại hạ
lệnh . . . bắt trẻ con vậy?”
Lời vừa ra, phía dưới liền có chút xôn xao, Hùng Quân nhìn qua toàn trường một
lần rồi gật nhẹ đầu mà nói ra:
“Không giấu gì các huynh đệ, chuyện này vốn là bí mật nhưng . . . chuyện xảy
ra trong hai ngày qua đã cảnh tỉnh ta một điều, đó là không nên giữ bí mật với
các huynh đệ, để các huynh đệ phải ra đi mà không rõ nguyên do.
Lệnh này xuất phát không phải từ ta mà là . . . từ tiên nhân”
Toàn trường tĩnh lặng lại, tựa hồ nghe không rõ những lời từ miệng Hùng Quân
vậy.
Tiên nhân?
Từ bao giờ tiên nhân lại dòm ngó đến Sơn Hương Lâm này rồi?
Hùng Quân đương nhiên hiểu vì sao bên dưới lại tỏ ra thái độ này nhưng hắn
cũng chỉ còn cách ăn ngay nói thật mà thôi, cũng không thể trực tiếp mang từng
người một đi gặp được. Tiên nhân chắc chắn sẽ trị tội hắn.
Hắn hít vào một hơi nói tiếp:
“Chuyện này ta không nói đùa, tiên nhân hiện tại đang ở sâu trong động phía
sau sơn trại. Các huynh đệ cũng biết tại sao trong thời gian qua ta cấm các
ngươi đi lại khu vực đó rồi chứ?”
Trung niên nhân ban đầu bất giác đáp lại:
“Là vì tiên nhân ở đó?”
Hùng Quân gật đầu đáp:
“Đúng vậy, là tiên nhân đang ở đó. Hơn nữa, Hắc Hùng Trại chúng ta cũng không
phải làm không công . . .”
Nói đến đây, Hùng Quân đột nhiên im lặng lại một chút để cho toàn bộ đám thổ
phỉ tập trung nhìn về phía hắn rồi nói tiếp:
“ . . . Tiên nhân đã hứa với chúng ta, một khi chuyện của tiên nhân thành
công, ngài sẽ giúp chúng ta thống trị Sơn Hương Lâm”
Những chữ cuối Hùng Quân nhấn từng chữ một, nhấn rất mạnh, nhấn rất nghiêm
túc. Toàn trường lúc này liền hít vào một ngụm khí lạnh không thôi.
Đám thổ phỉ bên dưới trước giờ đều rất nghe lệnh Hùng Quân, những người đi
theo hắn lâu năm lại càng tin tưởng hắn hơn nữa. Vậy nên trong thâm tâm bọn
chúng đã tin tưởng chuyện tiên nhân có thật rồi.
Mặt khác, lời hứa trợ giúp thống trị Sơn Hương Lâm đối với bọn chúng vô cùng
có sức dụ hoặc. Thay vì suốt ngày đấu đá với hai thế lực kia, sao lại không
trực tiếp đoạt luôn ngai vương mà thống trị?
Như vậy không phải an nhàn hơn sao?
Nhưng thực tế đâu có dễ dàng, Hắc Hùng Trại tuy đông đảo nhưng đại khái cũng
chỉ toàn một đám a miêu a cẩu. Còn hai cỗ thế lực còn lại nhân số không bằng
nhưng thực lực cá nhân lại mạnh hơn hẳn.
Vậy nên thi thoảng bọn chúng vẫn phải ngậm đắng nuốt cay a.
Lời hứa thống trị này đáng để bọn chúng cân nhắc yêu cầu của tiên nhân. Chưa
kể người ta là tiên nhân, phàm nhân bọn chúng . . . khước từ được sao?
Đương nhiên là không rồi.
. ..
Nói xong những lời cần nói, Hùng Quân trầm giọng nói ra:
“Bây giờ các huynh đệ đã hiểu hết rồi chứ? Thuyền này chúng ta đã lên, vậy thì
tận lực chèo chống thôi”.
Nghe vậy, đám thổ phỉ bên dưới liền ngưng trọng đồng thanh đáp lại:
“Chúng ta nguyện theo lão đại”
Hùng Quân gật đầu hài lòng, sau đó hắn nói tiếp:
“Còn một việc nữa, là tiên nhân giao. Ngài lệnh cho chúng ta trong hai ngày
phải tra được thông tin về vị tiên nhân đã tập kích chúng ta đêm qua tại Thanh
Hà trấn.
Chuyện này can hệ trọng đại, mong các huynh đệ dốc hết sức mình”
Trung niên nhân ban đầu nghe xong vội vã đứng dậy nói ra:
“Lão đại . . . Chúng ta mặc dù làm việc cho tiên nhân nhưng . . . cũng đang
điều tra một tiên nhân khác đấy”
Ở bên dưới, những thổ phỉ đột kích đêm qua liền nhớ lại tràng thảm cảnh kia mà
rùng mình, đối với lời của trung niên nhân liền đồng tình không thôi.
Bọn chúng không biết tiên nhân trong lời Hùng Quân mạnh ra sao nhưng tiên nhân
đêm qua đã có thể gọi là ác ma trong mắt bọn chúng rồi.
Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng.
Hùng Quân nhíu mày lại, chuyện này đúng là làm khó cho hắn nhưng không còn
cách nào khác, hắn là người duy nhất ở đây chứng kiến được thủ đoạn của tiên
nhân phía sau sơn trại kia. Vì đã chứng kiến nên hắn mới sợ.
Hắn hít vào một hơi trầm giọng nói ra:
“Chuyện này tiên nhân đã đáp ứng với ta, ngài sẽ bảo vệ Hắc Hùng Trại, vậy nên
các ngươi không cần phải lo sợ”
Lời vừa ra, không khí liền có chút ổn định hơn nhưng một vài người trong đó
tựa hồ vẫn còn lưỡng lự. Hùng Quân lại một lần nữa nhấn mạnh câu vừa rồi,
người nào còn do dự, hắn lại tiếp tục nhấn mạnh tiếp, nhấn cho đến khi nào
toàn bộ đồng lòng mới thôi.
Đặc biệt, Hùng Quân càng nhấn mạnh, khí thế của hắn càng lúc càng tăng, tựa
như một con đại hùng gào rú nơi rừng sâu vậy.
Cho đến khi tất cả đều không còn do dự nữa thì toàn trường đồng thanh đáp lại:
“Chúng ta tin lão đại”
Nhìn tràng cảnh này, Hùng Quân mỉm cười hài lòng, hắn lấy ra một hũ rượu đưa
lên cao mà quát lớn:
“Được, lão đại ta chúc các vị huynh đệ đại công cáo thành . . . Uống”
“Uống”, tất cả đồng thanh hô.
Sau đó liền đồng loạt ngửa cổ lên trời mà trút hết số rượu có trong tay. Kế
tiếp Hùng Quân liền như cũ mà trở về căn nhà lớn một mình, còn đám thổ phỉ còn
lại thì tiếp tục bữa tối của mình. Nếu có khác thì bữa tối nay đã có chút vui
vẻ hơn so với ban đầu rồi.
Giữa lúc vui vẻ này, không một ai trong đám thổ phỉ nhận ra rằng có một vị trí
đã không còn người.
. ..
. ..
Trở về căn nhà lớn của mình, Hùng Quân liền vươn vai một chút rồi tiến thẳng
về phòng của mình, hắn khẽ liếm láp miệng của mình một chút. Từ sâu trong đáy
mắt bất giác hiện lên một chút dâm niệm.
Chuyện của tiên nhân hắn đã giao cho thuộc hạ làm rồi, còn bây giờ hắn phải
giải tỏa một chút thôi. Hắn hào hứng vén màn vào phòng mà nói ra:
“Mỹ nhân, ta về rồi đây . . .”
Đột nhiên, sắc mặt hắn cứng lại, ánh mắt có chút không thể tin được, trong
phút chốc liền chuyển thành vẻ tà ác mà trầm giọng quát:
“To gan, ngươi là ai?”
Hùng Quân đã thấy gì?
Ngay khi đặt chân vào phòng, đập vào mắt hắn là một hình ảnh không thể nào
chấp nhận được. Mỹ nhân của hắn từ lúc nào trên người chỉ còn duy nhất một
mảnh lụa mỏng che thân, chưa kể đầu còn đang kề vào đùi của một nam nhân xa lạ
mà ôm ấp.
Nữ nhân của Hùng Quân quả thực không tồi, dung mạo thanh tú, dáng người rất
được, động tác lại phi thường chuyên nghiệp, tựa hồ đã quen qua chuyện quyến
rũ nam nhân rồi.
Nhưng kỳ lạ ở một chỗ là tiếng quát của Hùng Quân rất to, ít nhất là đủ lớn để
dọa nữ nhân này. Chỉ có điều nàng hình như không nghe thấy thì phải.
Một bàn tay ôn nhu đặt lên đầu nàng mà nhẹ nhàng xoa, ánh mắt nàng mơ mơ màng
màng, đôi môi mọng nước kia dường như có chút thỏa mãn mà khẽ cong lên.
Chủ nhân của bàn tay này là một nam nhân thoạt nhìn trông giống thư sinh, ngũ
quan tinh tế nếu không muốn nói là phi thường đẹp trai. Đôi mắt có hơi lớn một
chút so với người thường nhưng vô tình lại trở thành điểm thu hút nhất ở trên
gương mặt hắn.
Nam nhân lạ mặt này đương nhiên là Khương Hy, lúc này hắn đã không còn mang
theo hình dạng xấu xí kia nữa mà đã trở về chân diện mục của bản thân rồi.
Đồng dạng nữ nhân kia, trên người Khương Hy bây giờ cũng chỉ có một lớp áo
mỏng mà thôi. Phối hợp với nhau, Khương Hy cùng nữ nhân kia không khác gì một
đôi gian phu dâm phụ bị Hùng Quân bắt quả tang cả.
Ban nãy khi Hùng Quân còn đang phí lời ở ngoài kia, Khương Hy đã sớm rời khỏi
mà tiến vào căn nhà này dò xét xem thế nào. Chính miệng của Hùng Quân cũng đã
xác nhận tên tu sĩ hắc thủ kia đã ở một hang động phía sau sơn trại nên căn
nhà này dĩ nhiên ở trạng thái an toàn.
Khương Hy cũng không còn lý do gì để giữ lại nhân dạng này nên sau khi vào
nhà, hắn liền vận Dục Hỏa lên mà thiêu đốt lớp da kia.
Lớp da bị thiêu cháy xong liền để lộ ra thân hình trắng noãn nhưng rắn chắc
từng khối cơ không tỳ vết của hắn. Nếu lớp da kia đã không khác y phục thì bên
trong hắn không cần phải mặc thêm bất cứ thứ gì cả, như vậy mới gọi là hoàn mỹ
hóa trang được.
Vô tình thay, một nữ nhân bất ngờ từ trong phòng ngủ bước ra mà bắt gặp lấy
Khương Hy. Trông thấy một nam nhân lạ mặt đột nhiên xuất hiện, chưa kể lại còn
khỏa thân, nàng kém chút nữa thì hét lên nhưng hắn nhanh hơn một nhịp.
Hắn đã kịp bịt miệng nàng lại . . . bằng một nụ hôn.
Đời trước Khương Hy thủ thân còn hơn ngọc, những chuyện này đối với hắn đều là
xa lạ. Nhưng đời này thì khác, cơ thể của hắn cứ như cá gặp nước mà tự nhiên
hôn nàng, hơn nữa còn rất điêu luyện.
Mặc dù bị ép buộc thành kỹ nam nhưng qua thời gian, tự thân Khương Hy cũng
hình thành cho mình một thân kỹ năng phòng trung vô cùng có nghề. Dù sao chỉ
có như vậy hắn mới tồn tại được ở kỹ viện.
Nhưng dẫu thế, danh hiệu Nguyệt Hải đệ nhất kỹ nam không đơn thuần chỉ hắn là
kỹ nam duy nhất mà hắn đúng thật là đệ nhất.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, nữ nhân kia liền si mê hắn như điếu đổ, một thân
khí tức Sắc Dục Thiên trong phút chốc liền tỏa ra mà mê hoặc nàng.
Trong chớp mắt, nữ nhân của Hùng Quân liền chìm trong mê cảnh mà bị Khương Hy
chơi đùa.
. ..
Quay trở lại với nghi vấn của Hùng Quân, Khương Hy nhìn hắn mà mỉm cười mê
hoặc nói ra:
“Ban nãy mới nhắc ta xong . . . Ngươi quên rồi?”
. ..
. . .